Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 64

Không lâu sau Tết Nguyên Đán, Diệp Ấn Dương rời khỏi E-Health, ngay sau khi phòng Thu mua vừa nhận giải.

Giải thưởng đội ngũ xuất sắc, Diệp Ấn Dương đã dẫn dắt một phòng Thu mua với tinh thần hoàn toàn khác trước. Anh đến E-Health bằng một cách không ồn ào, lúc đi cũng rất kín đáo và thể diện, luôn giữ đạo đức nghề nghiệp của mình. Dù có người lén nói muốn rời đi theo anh thì anh cũng không mang theo bất kỳ ai.

Chương Như vừa lướt tin nhắn nhóm vừa nói với anh: “Anh đi rồi, mọi người ai cũng lưu luyến.” Cô cũng lưu luyến, bởi vì sắp tới cô sẽ chuyển sang bộ phận kinh doanh. Nghĩ đến Chu Minh Sơ, Chương Như thở dài não nuột nhìn Diệp Ấn Dương: “Vẫn là ở với anh tốt nhất.”

“Em đến đâu cũng thích nghi được.” Diệp Ấn Dương khóa xe, xoa nhẹ mái tóc cô, tay vòng qua eo cô cùng đi vào thang máy.

Chương Như vừa vào thang máy đã soi gương, soi đi soi lại đột nhiên hỏi Diệp Ấn Dương: “Môi em có nhiều nếp nhăn không anh?”

Diệp Ấn Dương cúi xuống nhìn: “Không nhiều lắm, nhưng sau này chú ý đừng bóc da môi không lại viêm môi.”

“Lâu rồi em không bóc mà.” Chương Như dựa vào người Diệp Ấn Dương, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Môi anh ít nếp nhăn ghê.” Vừa nói vừa giơ tay sờ, còn chưa kịp làm gì thì cửa thang máy mở ra, bên ngoài có một đứa trẻ “oa” lên một tiếng: “Cô chú hôn nhau, dạy hư trẻ con!”

Là người anh trai trong cặp song sinh nhà hàng xóm, thằng bé một tay che mắt một tay chỉ vào bọn họ.

Ai hôn nhau? Chương Như nhìn đứa nhỏ bằng ánh mắt khó hiểu: “c* anh kia, không được chỉ tay như thế, còn chưa bỏ xuống à?”

Người thì nhỏ tí mà biết nhiều thật.

Bước ra khỏi thang máy, hàng xóm cũng đi tới vỗ gáy con trai lớn: “Không biết lớn nhỏ, không mau xin lỗi cô chú đi?”

“Thôi.” Chương Như rộng lượng khoát tay, thấy họ mang kỉnh kỉnh đồ đạc, cô hỏi: “Cả nhà ra ngoài chơi à?”

“Đúng vậy, ở nhà hai đứa nó ồn quá, chúng tôi dẫn chúng đi cắm trại.” Sau vài câu xã giao, người hàng xóm tiện tay đưa cho họ một quả dứa, còn nói ngọt lắm.

Chương Như cũng muốn đi cắm trại, cô hỏi Diệp Ấn Dương: “Tiếp theo anh có bận gì không?”

“Anh phải đi Tô Châu Thượng Hải một chuyến, có mấy triển lãm.” Diệp Ấn Dương vỗ eo cô, giọng trầm ngâm: “Có lẽ phải ở lại đó vài ngày, đợi anh về nhé.”

“Anh cứ đi đi, em cũng bận lắm.” Chương Như giẫm lên chân anh, ngẩng đầu hôn anh hai cái thật kêu, đây mới gọi là hôn nhé.

Không lâu sau hai người chia nhau ra hành động, người đi công tác người đi làm.

Tằng Khả Lâm quay về phòng thu mua, BP cũ Tinh Tinh của phòng Kinh doanh chuyển sang bên Đào tạo, Chương Như thì dẫn đồ đệ qua bên Kinh doanh.

Lần điều chuyển này không liên quan mấy đến Diệp Ấn Dương vì nó vốn dĩ là thời điểm then chốt trong sự phát triển nghề nghiệp của Chương Như. Nếu muốn thăng tiến, cô phải trải qua một số bộ phận cốt lõi của E-Health để rèn luyện nhiều hơn, tích lũy nhiều kinh nghiệm hơn.

Kinh doanh là bộ phận như thế nào? Nhiều tiền lắm người, việc cũng nhiều. Chương Như vừa qua đã bận không ngừng nghỉ, bận đến thứ Năm phải tăng ca một lúc, về nhà còn phải in tài liệu.

Diệp Ấn Dương gọi video cho cô, thấy cô đầu tắt mặt tối với máy in: “Có thể là hộp mực không nhận, em lấy ra rửa qua chút đi.”

“Cái đó rửa được ạ?” Dù đã từng làm Hành chính nhưng máy in công ty hầu hết là máy in laser cỡ lớn, cô chẳng mấy khi động vào máy in phun.

(*) Máy in phun là thiết bị kỹ thuật số sử dụng công nghệ phun mực dạng lỏng thành những giọt nhỏ li ti lên bề mặt vật liệu in như giấy để tạo ra hình ảnh và văn bản.

“Không sao, tay em cố gắng đừng chạm vào chip là được.” Diệp Ấn Dương dạy cô cách tháo hộp mực ra mang vào nhà vệ sinh rửa qua với nước, rửa xong thì lau khô rồi lắp lại.

Máy in không báo lỗi nữa, Chương Như thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi!”

Lần đầu thấy cô đi làm mà phải mang việc về nhà, Diệp Ấn Dương hỏi: “Bên Kinh doanh thế nào?”

“Cũng được ạ, không có vấn đề gì cả.” Mặc dù mặt Chu Minh Sơ rất khó ở nhưng ít ra không coi BP như không khí, cũng khá phối hợp trong công việc: “Chỉ là mặt mũi trông dữ thật đấy, anh ta mắng người là mắng thật chứ không đùa.” Chương Như thở dài, ngồi trên ghế nói với Diệp Ấn Dương: “Em thấy anh tốt hơn, anh chẳng bao giờ nổi nóng với ai.”

Diệp Ấn Dương cười: “Mỗi người một phong cách quản lý, không có chuyện tốt hay không tốt.” Hơn nữa đối với quản lý phòng Kinh doanh, đôi khi mạnh mẽ là việc cần thiết, không thì khi thăm dò của đối phương rất dễ bị dắt mũi.

Chương Như suy nghĩ: “Cũng phải.” Kinh doanh là bộ phận cực kỳ xem trọng kết quả, người đông lại phức tạp nhưng mấy người cứng đầu bình thường hay nói cười trêu đùa, đến trước mặt Chu Minh Sơ đều ngoan như cún hết.

Máy in sột soạt nhả giấy, Chương Như in xong thì rời khỏi phòng làm việc, nhăn mặt nhìn vào màn hình: “Em nhớ anh lắm.”

“Sắp rồi, ngày kia anh về.”

“Anh còn ở Tô Châu ạ?”

“Đến Thượng Hải rồi.” Diệp Ấn Dương đứng dậy: “Cho em xem cảnh đêm nhé?”

Kéo rèm ra, Chương Như đã từng xem bến Thượng Hải và tháp Minh Châu Phương Đông dưới màn đêm mấy lần, lần này có thứ mới mẻ hơn là bóng dáng phản chiếu của Diệp Ấn Dương trên tấm kính.

Chương Như mệt mỏi nằm trên giường ngáp, sờ sờ cổ đột nhiên thấy không ổn: “Anh xem chỗ này xem, có phải có một khối u không?”

Diệp Ấn Dương chuyển lại ống kính: “Không thấy gì cả.”

“Ngay đây này.” Chương Như ngồi dậy tìm chỗ sáng hơn, vạch cổ áo cho anh xem: “Anh xem, có phải u tuyến giáp không?”

“Em nuốt nước bọt anh xem.”

Chương Như làm theo.

Diệp Ấn Dương quan sát kỹ: “Chắc không phải đâu.”

“Thật không? Em thấy hơi lồi ra ấy.” Chương Như chạy vào nhà vệ sinh soi gương, mới phát hiện cổ áo mình bị kéo hơi rộng, ngấn cũng lộ ra hết.

Cô nhìn màn hình, Diệp Ấn Dương cũng đang nhìn cô: “Sao vậy?”

“Em đột nhiên nhớ ra…” Chương Như đặt điện thoại lên xương quai xanh: “Dạo này trước khi đến tháng chỗ này của em hơi căng, anh nói xem chỗ đó có u không?”

Tốc độ của cô rất nhanh, ống kính lướt qua hai giây liền lập tức đổi hướng, b** ng*c trắng nõn thoáng qua trước mắt, Diệp Ấn Dương nhìn vào màn hình: “Chỗ đó không có.”

“Anh đâu phải bác sĩ, sao anh biết được?”

Diệp Ấn Dương rời khỏi cửa sổ, nhìn cô ở đầu dây bên kia đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt đào hoa đen láy, anh bật cười: “Anh không biết, có lẽ phải về sờ lại lần nữa mới xác định được?”

Chương Như hú hồn vò sự thẳng thắn của anh: “Anh… đồ b**n th**!”

Video đột nhiên gián đoạn, bị cúp máy.

Diệp Ấn Dương gọi lại, lần đầu không ai nghe, lần thứ hai trực tiếp bị ngắt luôn, anh ngồi đợi một lúc, trong lúc đợi có nhận được tài liệu từ đối tác.

Tài liệu hơi dài, Diệp Ấn Dương mở máy tính ra xem, đang đọc thì video call của Chương Như gọi tới, anh bấm mở, khựng lại một thoáng.

Ở phía bên kia, Chương Như cười: “Anh còn nhớ bộ này không?”

Diệp Ấn Dương từ từ thở đều: “Nhớ.” Bức ảnh riêng tư đầu tiên cô gửi anh, đến giờ vẫn còn trong điện thoại anh.

“Có phải anh luôn muốn xem không ạ?” Chương Như giơ điện thoại lên cao, mình thì quỳ ngồi, tóc buộc hết lên để lộ cần cổ trơn láng.

Xa như vậy mà dường như vẫn ngửi thấy hương sữa tắm trên người cô.

“Chương Như.” Diệp Ấn Dương muốn hỏi cô có lạnh không, nhưng cuối cùng chỉ than thở: “Em muốn làm gì nào?”

“Không làm gì cả, chỉ nói chuyện thôi.”

“Em muốn nói gì?”

“Nói rằng…” Chương Như thấy ánh mắt anh không đúng, nghe giọng anh cũng khàn khàn, trong lòng đắc ý muốn chết: “Tại sao anh vẫn còn mặc nhiều thế?”

Diệp Ấn Dương tắt máy tính, đưa tay lên bóp trán.

Xa như vậy, thật ra anh cũng không am hiểu lắm.

Tác giả có lời muốn nói: 

Đúng vậy, chưa bao giờ ngắn đến thế, lên chương tạm trước, thứ Ba lại tiếp tục.

 

 

Bình Luận (0)
Comment