Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 65

“Sếp Diệp nè.” Ở đầu bên kia, Chương Như gọi anh: “Anh nói gì đi chứ.” Cô còn thúc giục anh nữa.

Diệp Ấn Dương hỏi: “Mai em có bận gì không?”

“Chắc ngày mai em sẽ ra ngoài theo bọn họ, tối khả năng phải đi xã giao.”

“Uống ít rượu thôi nhé.”

“Dạ dạ.” Chương Như gãi gãi mũi rồi tiếp tục nhìn chằm chằm anh.

Diệp Ấn Dương kéo rèm lại: “Hôm nay em mua vé số chưa?”

“Em mua rồi.”

“Có trúng không?”

Chương Như cúi xuống nhìn bản thân, trắng nõn trắng nà, mình mặc thế này để nói dăm ba câu chuyện phiếm này với anh sao?

Ngẫm nghĩ một lúc, Chương Như đổi từ tư thế quỳ sang tư thế ngồi ôm gối, cằm đặt lên đầu gối, mắt chớp chớp nhìn anh: “Anh còn chuyện gì nữa không ạ?”

Đầu ngón tay Diệp Ấn Dương khẽ cọ xát chỗ hổ khẩu.

Cô đang trêu đùa, quyến rũ anh, cũng đang cổ vũ suy nghĩ hơi quá mức kia của anh, ví dụ như… vén mở làn váy và cả ý định muốn đưa ngón tay vào khuôn miệng xinh xắn kia.

Vẫn luôn biết Chương Như bạo dạn nhưng bạo dạn như thế này thì Diệp Ấn Dương chưa bao giờ nghĩ đến. Anh đối diện với đôi mắt lúng liếng nước của cô: “Có phải em đang chắc chắn bây giờ anh không thể quay về ngay lập tức được đúng không?”

Ai sợ anh chứ? Chương Như bật cười ngã lên giường, giơ di động đến trước mặt, đầu lưỡi lướt qua hàm răng: “Em nghĩ là không thể.”

Diệp Ấn Dương nhìn cô một lúc, bất thình lình, một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Tắt đèn.”

Chương Như duỗi tay tắt đèn trần trong phòng.

“Nằm xuống.” Diệp Ấn Dương nói: “Nằm lên gối đầu.”

Nằm lên gối đầu ư? Chương Như không chút nghĩ ngợi lập tức kéo gối đầu đặt xuống dưới eo: “Sau đó thì sao ạ?”

“Nằm nghiêng, bản thân sờ thử xem có khối u không?”

“Em sờ không ra.” Chương Như nói: “Em có phải bác sĩ đâu, không có cảm giác gì hết.”

“Sờ thêm hai lần nữa, ép thật mạnh rồi chậm rãi thả ra, có thấy cục gì cứng cứng không?”

“Hình như không có.”

“Vậy thì tốt.”

Vậy thì tốt? Chương Như nhìn vào màn hình, Diệp Ấn Dương nói tiếp: “Em nằm thẳng lại được rồi, tìm tư thế thoải mái nhất ấy.”

“Sau đó?”

“Sau đó ngủ đi, chờ anh về.”

Chương Như sửng sốt: “Anh có ý gì vậy?”

Chờ nửa ngày mà Diệp Ấn Dương chỉ buông mỗi một câu: “Thật ra internet không an toàn như em nghĩ đâu.”

Chương Như mím môi, tức giận muốn mắng anh là cái đồ cổ lỗ sĩ.

Cô tắt video call, thử giơ cao chân lên nhìn, vừa trắng vừa thẳng thế này cơ mà, sau đó sờ sờ cổ áo, chẳng lẽ bộ này không quyến rũ bằng bộ trước? Rõ ràng bộ này ít vải hơn mà.

Nghĩ nát óc vẫn không ra, Chương Như bực bội vô cùng. Trong lúc đó Diệp Ấn Dương gọi điện tới, gọi hai lần Chương Như mới nghe máy: “Không phải anh bảo em ngủ à? Còn gọi làm gì nữa?”

Trong tiếng điện lưu nhỏ bé, cô nghe thấy giọng của Diệp Ấn Dương: “Video call không an toàn nhưng gọi điện thì được.”

Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ khiến lỗ tai Chương Như nóng lên: “Vậy… em cởi nhé?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Không cần.” Ở đầu dây bên kia, Diệp Ấn Dương ra lệnh cho cô. Chỉ vài câu lệnh ngắn gọn mà như thể hô hấp của anh lướt qua người cô một lượt. Một tay Chương Như chậm rãi bám lấy đầu giường, dường như anh thật sự đang đẩy mình vào, kết hợp ngọt ngào chặt chẽ.

“Không được bám vào đầu giường.”

“Vậy bám vào đâu ạ?” Chương Như hỏi anh, rồi nhận được câu trả lời: “Cầm lấy chân em, hơi bẻ ra một chút.”

Chương Như hơi dùng sức, cho đến khi xương hông hơi nhức mỏi, cô mềm giọng giận dỗi một câu: “Anh nặng quá.”

Bên kia yên tĩnh vài giây, mà thật ra cũng không hoàn toàn yên tĩnh, có tiếng nệm bị đè xuống: “Thả lỏng chút nào, Chương Như, anh không ra được.” Diệp Ấn Dương giơ di động, thốt lên một câu hoang đường.

***

Thứ Sáu đi làm, tinh thần của Chương Như rất tốt.

Họp sáng xong, Văn Hoà gọi cô: “Chị Như ra ngoài không?”

“Có.” Chương Như túm lấy chìa khoá xe rồi đi cùng. Làm BP đi đến đâu cũng phải theo sát công việc của ban ngành ấy, hồi ở phòng Thu mua cô phải chạy theo bọn họ đến gặp nhà cung cấp, giờ đến phòng Kinh doanh đương nhiên cũng phải cùng đi gặp khách hàng.

Hôm nay Văn Hoà lái xe, đầu tiên cô ấy dẫn Chương Như đi giao hàng trước, địa điểm là một bệnh viện tư. Văn Hoà cười nói: “Đây chính là bệnh viện trong danh sách chị gửi cho em ngày trước.”

“Thế à?” Danh sách do Diệp Ấn Dương viết, thật ra Chương Như không ấn tượng lắm. Cô theo Văn Hoà đi hết quy trình giao hàng, chiều thì chạy đến chỗ nhà phân phối, đến tối lại cùng nhau tiếp khách.

Bởi vì lạ mặt nên sếp tổng bên phân phối nhìn cô hỏi: “Người đẹp này là?”

“Đây là BP phòng chúng tôi, cô ấy họ Chương.”

“Ồ, cô Chương à, lần đầu gặp mặt, nào lại đây chúng ta uống một ly làm quen chút nhé.” Nhà phân phối đứng dậy nhất quyết đòi rót rượu cho Chương Như, Văn Hoà giơ tay chặn miệng bình: “Giám đốc Chung, cô ấy không uống được rượu, lát còn phải lái xe.” Nói rồi đứng lên: “Tôi uống với ông nhé.”

Văn Hoà nay đã là một nhân viên sale giỏi giang thành thục, xã giao thành thạo, cũng rành cách giải quyết trong mấy trường hợp này, cô ấy giơ ly rượu lên nói: “Tôi xin phép cạn ly, ông nhấp môi một cái là được rồi.”

Được người đẹp quan tâm, mặt giám đốc Chung phấn phởi hẳn: “Vậy sao được, không thể để cô uống một mình được.” Nói rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó còn uống thêm ba ly nữa với Văn Hoà.

Chương Như đưa khăn giấy cho Văn Hoà: “Uống ít chút.”

“Không sao ạ, cũng không nhiều lắm đâu.” Hiển nhiên Văn Hoà đã quen với việc uống rượu xã giao như thế này rồi, chẳng bao lâu sau cô ấy lại cầm ly rượu lên xã giao với người khác.

Cô ấy liều quá, Chương Như vừa bội phục vừa lo lắng. Nhìn một lúc, cô tranh thủ đi toilet nhận điện thoại của Diệp Ấn Dương, anh hỏi cô đang ở đâu.

“Em đang đi xã giao bên ngoài.”

“Uống rượu à?”

“Em không uống, bọn họ uống.”

“Gửi định vị cho anh.”

“Gửi cho anh á?” Chương Như ngơ ngác: “Anh về rồi ạ?”

Trong ống nghe lẫn chút tạp âm, Diệp Ấn Dương đáp: “Anh vừa xuống máy bay.”

Chương Như nói chuyện với anh đôi câu rồi cúp máy. Khi quay về phòng, cô thấy Chu Minh Sơ đã hoàn toàn điều khiển hội trường, chẳng bao lâu sau, đôi bên đều nhất trí tan cuộc.

Xuống lầu nhìn thấy Diệp Ấn Dương, anh mặc một chiếc áo gió mỏng đứng đó. Thấy anh, Chu Minh Sơ bước tới chào hỏi.

Hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau phía trước, đằng sau Chương Như nắm tay Văn Hoà: “Em đợi lát nữa đi cùng chị, chị đưa em về.”

Văn Hoà mỉm cười lắc đầu: “Em tự đặt xe về cũng được.” Diệp Ấn Dương cố ý đến đón, cô ấy không muốn làm bóng đèn đâu.

“Tiện đường thôi mà.” Chương Như nắm tay Văn Hoà không buông, bên này hai cô gái đang nói chuyện, hai người đàn ông phía bên kia cũng nhìn qua.

Diệp Ấn Dương vẫy tay với Chương Như: “Đi thôi em.”

Chu Minh Sơ cũng lấy chìa khoá xe ra, gọi Văn Hoà: “Lên xe.”

Chương Như cảnh giác giữ chặt Văn Hoà, Văn Hoà lại bình tĩnh nói: “Không sao đâu ạ, đến nơi em sẽ gửi tin nhắn cho chị.”

Cô ấy cứ thế bị Chu Minh Sơ dẫn đi. Túi của Chương Như được Diệp Ấn Dương đón lấy, cô cũng theo anh lên xe: “Em tưởng mai anh mới về?” Cô hỏi.

“Bên kia xong việc sớm.” Thấy cô ngáp một cái, Diệp Ấn Dương vươn tay thắt dây an toàn giúp cô: “Mệt sao em?”

Chương Như gật đầu: “Em buồn ngủ.” Công tác bên ngoài không phải lúc nào cũng nhẹ nhàng tự do, chạy ở bên ngoài cả ngày, lúc này cô mệt vô cùng.

Diệp Ấn Dương khẽ v**t v* má cô: “Vậy em ngủ lát đi, đến nơi anh gọi em dậy.”

Chương Như nhìn anh khởi động xe, nghĩ đến việc anh cũng đã vất vả cả một ngày, cô nói: “Hay là để em lái cho?”

“Không sao, em ngủ đi.”

Lúc này não Chương Như thật sự load hơi chậm, cô nhắm mắt lại, ngủ gà ngủ gật suốt quãng đường.

Khi về đến nhà, nhìn thấy trên bàn xuất hiện một chiếc túi màu đen cùng một bó hoa sơn trà quen mắt, Chương Như hỏi: “Đây là gì thế anh?”

Diệp Ấn Dương vừa cởi áo khoác vừa đáp kia là túi xách anh mua ở Thượng Hải.

“Sao lại mua túi cho em?” Chương Như miệng thì lẩm bẩm trách anh nhưng tay đã bắt đầu mở bao bì, thấy là túi máy ảnh, cô sững lại: “Không phải cái này hết hàng rồi sao?”

“Người ta nói là hàng về kệ lại, vừa mới tới.” Trời vừa mới mưa, Diệp Ấn Dương đang lấy khăn lau tóc, Chương Như đột nhiên quay đầu nhìn anh, vẻ mặt đầy rối rắm: “Sau này anh đừng mua nữa, túi của em đủ dùng rồi.”

Vẻ mặt tiếc tiền của cô trông thật đáng thương, Diệp Ấn Dương khẽ cười, anh vươn tay nhặt sợi mi rụng trên mặt cô: “Anh khởi nghiệp chứ đâu có phá sản, mua một cái túi chưa đến mức phải mắc nợ.”

“Em biết mà, em chỉ muốn tiết kiệm chút tiền cho anh thôi…” Chương Như ôm lấy cổ anh, vành tai lại bị anh nắm lấy, cô nói: “Anh đừng trêu em, trên người em có mùi rượu.”

Diệp Ấn Dương đưa mũi ngửi thử: “Không có, vẫn thơm lắm.”

Thơm chỗ nào mà thơm, Chương Như tự ngửi trái ngửi phải, bỗng ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái: “Tóm lại tại sao anh lại về sớm hơn dự kiến thế?”

“Meo~” Nhóc Cá đột nhiên ngoao một cái, chắc là đòi ăn đây mà.

Diệp Ấn Dương buông cô ra đi kiểm tra nước cho nó. Chương Như tranh thủ vừa nhắn tin cho Văn Hoà vừa vươn vai duỗi eo, sau đó bò lên lưng Diệp Ấn Dương: “Tối hôm qua anh tuyệt lắm.” Lão cổ hủ như anh ở khách sạn cũng phải kiểm tra thật kỹ xem có camera ẩn hay không, thế mà vẫn đồng ý phối hợp với cô. Chương Như lắc lư người anh: “Bộ hôm qua đẹp không anh?”

“Đẹp lắm.”

“Thế… anh có muốn em mặc lại lần nữa không?”

Diệp Ấn Dương bóc túi hạt cho mèo ra, một người một mèo nhìn nhau.

Bộ đồ đó trông như thế nào, thật ra anh đã từng nhìn thấy không dưới một lần nhưng khi được cảm nhận bằng xúc giác cảm giác khác hẳn. Chiếc nơ thắt hờ, sau lưng chỉ có hai mảnh dây lỏng lẻo.

Chương Như vùi người vào lòng anh: “Hỏi anh lần nữa, anh về sớm như vậy để làm gì?”

“Để kiểm tra giúp em xem có cục u thật không.”

“Anh là bác sĩ sao?”

“Đêm nay có thể là bác sĩ.” Diệp Ấn Dương đỡ lấy cô, lực tay siết chặt rồi lật người lên trên, ánh mắt như muốn xé toạc cô ra.

Chương Như cắn môi nhìn anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng luồn dọc theo chân, mân mê khối căng phồng kia rồi ước lượng: “Có hơi lạnh.”

Phía trước chỉ có một mảnh vải, Diệp Ấn Dương dùng ngón tay đẩy sang hai bên, lòng bàn tay áp chặt lên xương hông, ép tới mức Chương Như phải ưỡn người về phía đầu lưỡi anh.

Hôm sau là cuối tuần, cả hai đều ngủ nướng.

Sau khi thức dậy, Chương Như được Diệp Ấn Dương dẫn đi ăn cùng đối tác của anh rồi đến bệnh viện kiểm tra xem có thực sự có khối u hay không.

Kết quả kiểm tra rất nhanh, tất nhiên là không có.

Chủ Nhật Chương Như tới nhà Giai Giai, kể chuyện mình đi bệnh viện kiểm tra cho cô nàng nghe. Giai Giai chỉ thấy cô lo xa: “Mày mà sợ bị u á? Có mà mày mới khiến người khác nổi u thì có, ok?”

Bà bầu lớn nhất, Chương Như không thèm so đo với cô nàng: “Sao mày vẫn chưa sinh vậy?” Chẳng phải ngày dự sinh đã đến rồi sao?

“Tao biết đâu được? Chắc nó ở trong đó thấy sướng quá chưa muốn ra.” Giai Giai là một bà bầu nóng tính nhưng đứa bé trong bụng cô nàng lại cực kỳ ổn định. Đã 40 tuần thêm 2 ngày rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu gì.

Giai Giai vừa sầu vừa sợ, sợ phải tiêm thuốc kích sinh, đành tự an ủi: “Yên tĩnh thế này, chắc chắn chào đời sẽ ngoan hơn nhóc Tóc Xoăn nhà mày.”

Chương Như bật cười, tốt bụng nói cho cô nàng biết: “Hồi chị A Đình mang bầu cũng thoải mái y như mày vậy, ngoài việc ban đầu hơi kén ăn thì sau này chẳng có tí phản ứng nào.” Kết quả vẫn đẻ ra một đứa con gái nghịch như quỷ.

Nghịch ngợm khiến người lớn đau hết cả đầu, Chương Như nói: “Điều khiển TV thì ném vào bể cá, đến chó trong nhà cũng tránh xa nó.” Mà còn gan lì nữa chứ: “Lúc anh tao tập đấm bốc, nó ôm bao cát nữa.”

Nghe cô kể, bụng Giai Giai như cũng muốn động đậy theo: “Ghê vậy?”

“Đúng vậy, mày không chịu nổi nó đâu, một giây sau là bị nó chọc tức nổ mắt liền.” Chương Như lục túi tìm gương soi, hôm nay cô đánh highlight hơi sáng, túi xách mới cũng loá mắt vô cùng. Giai Giai hỏi: “Lại mua hồi nào thế?”

“Mấy hôm trước, tao đã bảo đừng mua rồi, phí tiền.”

“Diệp Ấn Dương mua cho mày à?”

Chương Như gật đầu.

Con nhỏ điên khùng này giờ cũng biết tiếc tiền rồi, Giai Giai sai Chương Như rót nước cho mình: “Phí cái gì mà phí, mày cứ tiêu đi, chẳng lẽ sợ anh ta thành kẻ nghèo hay sao?”

Chương Như thở dài: “Giờ làm ăn cần tiền mà.”

Giai Giai chê: “Sợ gì, đồ ngốc, đâu phải anh ta không có vốn liếng, mày cứ yên tâm tiêu đi.” Cô nàng nghe Đỗ Tuấn nói thật ra Diệp Ấn Dương đã chuẩn bị đường đi cho mình từ lâu rồi, xem xét thị trường, quan sát đối thủ, tìm kiếm đội ngũ, cũng tiếp xúc với giới đầu tư.

Từ một quản lý chuyên nghiệp trở thành người làm ăn buôn bán, rõ ràng Diệp Ấn Dương đã có sự chuẩn bị chu đáo. Người như vậy làm gì mà chẳng thành, Giai Giai chống eo nói: “Mày cứ đợi làm bà chủ là được, lo lắng lung tung.”

Trong ấm hết nước, Chương Như ra ngoài lấy, dáng đi vô cùng yêu kiều.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy bó bằng da bóng, b* m*ng phản quang lắc lư trước mặt, Giai Giai bụng mang dạ chửa càng nhìn càng thấy khó chịu, liền cầm gối ôm lên ném về phía cô.

“Muốn chết à!” Mông Chương Như bị ném trúng, cô quay đầu định nổi nóng thì bỗng thấy Giai Giai cứng đờ người rồi run rẩy giơ tay về phía cô: “Nhanh, mau gọi Đỗ Tuấn vào!”

Bất ngờ không kịp phòng ngừa, cứ thế sắp sinh rồi.

Bình Luận (0)
Comment