Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 66

Cơn chuyển dạ của Giai Giai diễn ra quá nhanh, khi được đưa đến bệnh viện đã sắp sinh rồi.

Đỗ Tuấn theo vào phòng sinh, liên tục động viên vợ: “Hít thở sâu, mình cứ từ từ thôi em.”

Khi đau đớn, tính khí con người ta càng trở nên nóng nảy. Lúc này Giai Giai nhìn thấy chồng là thấy phiền, nói chuyện không xong mà không nói cũng không xong, đành quát bảo anh ta im miệng: “Anh lượn ngay, gọi Chương Như vào đây!”

Chương Như đứng canh bên ngoài được thay vào: “Sao mày không gọi chồng mày vào cùng?”

“Tao vừa nhìn thấy lão đã tức!” Giai Giai mắng Đỗ Tuấn một hồi, rồi một cơn co thắt t* c*ng ập đến, cô nàng siết chặt tay Chương Như.

Quá trình chuyển dạ kéo dài gần hai tiếng, Chương Như luôn ở bên cạnh cô bạn. Khi đứa trẻ chào đời, cô vội đưa quần áo cho Giai Giai rồi đón lấy em bé từ tay y tá.

Chương Như ôm cục nhỏ xíu trong lòng, đợi Giai Giai bình tĩnh lại rồi mới nhẹ nhàng đặt bé vào lòng cô ấy. Y tá nói có thể cho bé bú một chút.

Đó là một bé gái đỏ hỏn, vốn đang khóc rất to nhưng vừa được bú sữa mẹ đã im bặt.

Giai Giai đặt tay lên lưng con, hai người nhìn nhau, không hiểu sao cả hai chợt rơi nước mắt.

Một lúc sau, bước ra khỏi phòng sinh, Diệp Ấn Dương đến đón cô: “Em không sao chứ?”

“Không sao, khá suôn sẻ…” Chương Như đưa tay ra, Diệp Ấn Dương nhìn thấy vài vết móng tay sâu in trên cánh tay cô, da thịt bị cào đến sưng đỏ: “Có đau không?”

“Không đau.” Chương Như để anh nắm tay mình, nhìn thấy mẹ của Giai Giai vừa chạy tới vừa chắp tay tạ ơn trời đất đã phù hộ con gái bình an vượt cạn.

Sự ra đời của một sinh linh mới đánh dấu việc một nhóm người đã bước vào giai đoạn mới của cuộc đời.

Tháng Tư bận rộn trôi qua, những ngày nồm ẩm cũng lặng lẽ qua đi. Diệp Ấn Dương lao vào công việc ở công ty, đi sớm về trễ. Chương Như cũng bắt đầu công việc mới của mình. Cô cảm thấy Kinh doanh quả là bộ phận sôi động nhất công ty, chẳng bao giờ thiếu chuyện mới. Thế là tuyển người, chữa cháy, hóng kịch, buôn chuyện… chớp mắt, một tháng đã trôi qua.

Cuối tuần tỉnh dậy, Chương Như giang tay giang chân vẽ một vòng tròn lớn trên giường, phát hiện chỉ có một mình.

Cô ngáp một cái, ôm gối của Diệp Ấn Dương ngủ thêm một lúc rồi mới bò dậy đánh răng rửa mặt, ra ngoài tìm người.

Diệp Ấn Dương đang nghe điện thoại công việc trong phòng làm việc, nhìn thấy bóng dáng Chương Như đứng ngoài cửa ngó nghiêng qua màn hình, anh liền quay lại vẫy tay với cô.

Chương Như bước tới, phịch ngồi lên đùi anh. Diệp Ấn Dương nói vài câu rồi cúp máy, ngửi thấy mùi kem dưỡng da cô vừa thoa: “Ngủ đã chưa?”

“Chưa, nhưng không phải sắp đi uống rượu rồi sao.” Chương Như kéo kéo ống quần anh: “Lát nữa anh lại phải đến công ty à?”

“Mai đi cũng được.” Diệp Ấn Dương cúi xuống hôn cô, vỗ vỗ mông: “Em đi thay đồ đi, sắp xuất phát rồi.”

Tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, với tư cách là mẹ nuôi, cô thật sự không nên đến muộn.

Tiệc rượu được tổ chức ở Chương Ký, khi đến nhà hàng, gia đình Chương Tuyết Dương cũng ở đó. Hai bên chào hỏi nhau, Chương Tuyết Dương và Diệp Ấn Dương trò chuyện về chuyện công ty.

Ngay từ đầu Chương Tuyết Dương đã chẳng mấy ngạc nhiên trước việc Diệp Ấn Dương tự ra ngoài kinh doanh.

Xuất thân từ ngân hàng đầu tư, anh đã chứng kiến quá nhiều trường hợp, biết rằng những người thăng tiến suôn sẻ trong sự nghiệp sớm muộn gì cũng sẽ khởi nghiệp. Dù là quản lý chuyên nghiệp giỏi đến đâu cũng khác xa so với việc điều hành sự nghiệp của chính mình. Hơn nữa, Diệp Ấn Dương có nền tảng y khoa, ra ngoài vẫn hoạt động trong ngành thiết bị y tế, một số nguồn lực có thể tận dụng được.

“Nghe nói đội ngũ R&D đã ổn định rồi?” Chương Tuyết Dương hỏi.

“Cơ bản là ổn.”

“Còn dây chuyền sản xuất thì sao?

“Đã tìm được rồi, của một người bạn.”

“Gia công?”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Ừ, gia công, ra sản phẩm trước.”

Chương Tuyết Dương gật đầu, dù là ngành có rào cản cao đến đâu cũng phải nhanh chóng thâm nhập thị trường. Trong thời gian ngắn hạn có thể không kỳ vọng quá cao về tài chính nhưng đầu mối kinh doanh chắc chắn phải đi trước.

Hai người đứng đó bàn về kênh bán hàng trong lĩnh vực thú y và môi trường thị trường trong nước lẫn quốc tế. Diệp Ấn Dương mời: “Có rảnh ghé chơi không?”

“Được, hôm nào qua.” Chương Tuyết Dương vừa dứt lời đã nghe tiếng gọi ba, cô con gái nhỏ của anh chạy tới, mắt mũi ướt nhẹp, rõ ràng vừa khóc xong.

“Sao thế?”

Dao Dao chỉ ra phía sau: “Cô út!”

Chương Tuyết Dương liếc nhìn Chương Như, Chương Như vội vàng thoái thác: “Không liên quan gì đến em, em có bắt nạt con gái anh đâu.” Cô chỉ mở giúp nó hộp sữa chua thôi mà!

Chương Tuyết Dương cúi xuống, Dao Dao giơ một cốc sữa chua lên: “Muốn uống, cái này, uống…” Con bé sốt ruột đến mức liên tục ra hiệu: “Mở mở!”

Chương Tuyết Dương đón lấy, tháo ống hút c*m v** nắp. Dao Dao lập tức chúi đầu vào uống, vừa uống vừa khụt khịt trông vô cùng ấm ức.

Chương Như nhìn mà thắc mắc: “Sao cứ phải anh mở mới được vậy?”

Tô Đình bên cạnh nhìn con gái mà cười bất lực: “Bây giờ nó vậy đó, việc nào cũng phải do người nó chỉ định làm.” Ví dụ cửa xe nhất định phải là mẹ đóng, thang máy phải do mẹ bấm, sữa chua nhất định phải được ba mở, người khác mở là sai.

Đứa trẻ sắp hai tuổi đã bước vào thời kỳ nhạy cảm với trật tự.

Chương Như nghe xong há hốc mồm: “Này chẳng phải bị ám ảnh cưỡng chế sao?” Cô chạy lại than thở với Diệp Ấn Dương: “Nuôi trẻ con khó thật.”

Diệp Ấn Dương cười: “Đây chỉ là một giai đoạn phát triển của trẻ thôi, rất bình thường.” Ở giai đoạn này, quy tắc chính là nhu cầu của trẻ, hơn nữa còn là cảm giác an toàn của chúng.

“Sao anh biết?”

“Tình cờ xem được trên mạng xã hội nên xem qua mấy lần.”

“Ồ.” Chương Như liếc nhìn Chương Tuyết Dương rồi khẽ kéo tay bạn trai hỏi: “Ban nãy hai người nói chuyện gì vậy?”

“Chuyện công ty.” Diệp Ấn Dương đứng cùng cô ngắm Dao Dao uống sữa chua một lúc, có người gọi anh nên anh rời đi trước.

Chương Như nhìn theo bóng lưng anh, ngồi xổm xuống hỏi Chương Tuyết Dương: “Hồi nãy hai người nói chuyện gì vậy?”

“Tán gẫu linh tinh.”

“Ò…” Chương Như do dự một lúc rồi ngại ngùng hỏi: “Anh này, anh thấy anh ấy thế nào?”

“Em tự cảm thấy thế nào?”

Chương Như ấp úng: “Em thấy… cũng khá tốt.”

Chương Tuyết Dương nhìn theo hướng Diệp Ấn Dương rời đi: “Ý em muốn hỏi là nếu anh thấy không ổn, em lập tức chia tay à?”

“Chương Tuyết Dương!” Tô Đình bên cạnh vụt tay vào người anh: “Anh không biết nói chuyện tử tế à?”

Chương Tuyết Dương đang lau miệng cho con gái, lau xong liếc vợ một cái rồi bồng con bỏ đi.

“Đừng để ý anh ấy, suốt ngày dở hơi.” Tô Đình bực bội nói với Chương Như: “Đợt trước anh ấy còn đi ăn với bạn trai em cơ mà, đừng nghe anh ấy nói bậy.”

Chương Như gật đầu, kinh ngạc trước cú vụt vừa rồi của chị: “Quao! A Đình giờ giỏi thật đấy.” Trị được cả Chương Tuyết Dương mặt đen rồi, quả nhiên làm vợ người ta xong gan cũng to hơn.

Tô Đình bất lực: “Tại anh ấy phiền thôi.” Đôi khi Chương Tuyết Dương rất thích bị mắng, đến Bồ Tát cũng bị anh chọc cho nổi điên.

Khách rất đông, hai chị em vào phòng nhỏ thăm Giai Giai.

Giai Giai vừa cho con bú xong, Đỗ Tuấn đang vỗ ợ hơi cho bé. Anh chàng này bế con mà cứ như ôm bom vậy, bị con phun sữa vào cổ mà không dám nhúc nhích, cứ vẹo cổ đợi một lúc mới đặt con xuống rồi lấy khăn giấy lau, bảo bọn họ cứ nói chuyện đi, còn bản thân biết ý rời đi.

Chương Như vây quanh Giai Giai: “Mày còn có sữa cơ á?”

“Nhiều lắm, mày muốn uống không?”

Chương Như bị nghẹn: “Nhỏ khùng, mày sinh con xong phát điên à? Nói gì mà kinh thế.”

Giai Giai không điên, chỉ là đã qua thời kỳ thích thú với vòng một to, giờ có b* ng*c đồ sộ mà cảm thấy chẳng khác gì gánh nặng.

Tô Đình an ủi cô nàng: “Không sao đâu, sau này từ từ sẽ trở lại bình thường thôi.”

“Trở lại hoàn toàn được sao?” Giai Giai nhìn Chương Như: “Teo hết cũng không được, như nó là vừa đẹp.”

Tô Đình nhịn cười: “Gần giống trước đây thôi, có thể to hơn một chút.”

Bọn họ cùng nhau nói chuyện sinh con, cho con bú. Chương Như ở bên cạnh trêu em bé, tay chân bé nhỏ xíu, từ đỏ hỏn biến thành trắng nõn, miệng thỉnh thoảng động đậy như đang cười.

Có người gõ cửa, Chương Như ra mở, thì ra là nhóc Tóc Xoăn vừa cãi nhau với cô, con bé tự ý chui đến cạnh nôi chỉ vào con gái Giai Giai gọi em bé.

Chương Như dạy nó: “Đây là em gái cháu, tên là Kỳ Kỳ.”

“Kỳ Kỳ.” Cô nhóc lặp lại, gọi xong cười hí hử chọt vào mặt Chương Như: “Cá Cá.”

“Cá gì mà cá, gọi cô út.” Chương Như làm bộ dữ tợn, bị con bé ôm lấy rồi trèo lên người hôn chụt một cái, mắt cười thành hai đường cong cong.

Ranh ma dữ.

Đến tháng Năm, Dao Dao chính thức lên hai tuổi, Chương Như cũng đã ở bộ phận Kinh doanh được hai tháng, dần dần hiểu được việc hỗ trợ các nhóm khác nhau có những trọng tâm khác nhau.

Bộ phận Kinh doanh không bao giờ hòa thuận, sự hòa ái ở đây sẽ biến thành vũng nước đọng, không có lợi cho việc k*ch th*ch thành tích. Vì vậy sự cạnh tranh trong đội nhóm là quan trọng nhất, còn với BP, điều phải làm tốt chính là cơ chế khích lệ, sắp xếp tốt bàn cờ phân phối lợi ích.

Mấy tháng đầu, Chương Như thực sự trải qua một thời gian vất vả, nhưng so với Diệp Ấn Dương thì cô thoải mái hơn nhiều. Dù sao anh là người khởi nghiệp, không có khái niệm giờ làm hay cuối tuần, lúc bận rộn còn chẳng thấy mặt mũi đâu.

Chương Như phòng không gối chiếc, thỉnh thoảng gọi video hoặc nũng nịu tán tỉnh anh qua voice chat. Khi anh đỡ bận hơn thì cô vẫn đi bar như thường, ngày tháng thong dong, nửa năm cứ thế trôi qua.

Trung thu về nhà tổ ăn cơm, thấy Lion uể oải, Chương Như liền dẫn nó ra ngoài đi dạo.

Đi đến trước cửa hàng tạp hóa nhà Da Đen, Chương Như gọi bà cụ ngồi trông cửa hàng: “Bà ơi.”

Bà lão ngước mắt nhìn cô: “Cô bé này là ai?”

“Cháu là A Như, Chương Như.”

“Ồ, Bạch Tuộc à?” Bà cụ lại một lần nữa dùng tiếng Quảng Đông gọi nhầm tên cô, lại lẩm bẩm trong miệng: “Con gái mà đặt cái tên gì lạ thế?”

Chương Như đang định cất tiếng trả lời thì nghe thấy tiếng cười nhạo, Sử Cầm từ bên trong bước ra: “Không phải cô là Gián à? Sao lại là Bạch Tuộc rồi?”

“Liên quan gì đến cô, còn cô thì là Phân Gà được chưa?” Chương Như ra lệnh cho Lion: “Cắn cô ấy!”

(*) Cầm đồng âm với “gia cầm”.

Lion không bao giờ cắn phụ nữ, nó vừa thấy Sử Cầm liền mềm nhũn, ư ử muốn bò lại gần l**m chân cô nàng.

Đồ chó háo sắc, già đầu rồi còn mê gái làm Chương Như mất hết cả mặt mũi, lập tức dùng tay che mắt nó lại, mình thì quay sang hỏi Sử Cầm: “Sao tự dưng cô tới thôn chúng tôi vậy? Phú bà đến mua đất à?”

“Tôi thích đến thì đến, chỗ này cô cũng quản được à?” Sử Cầm hơi lên giọng, Chương Như nhíu mày: “Cô nói chuyện bé bé thôi, cẩn thận làm bà nội Da Đen giật mình.”

Sử Cầm không vui: “Cô gọi ai là Da Đen?”

Chương Như trợn mắt: “Gọi bạn trai cô đấy.”

Đúng lúc Da Đen quay về, thấy cậu ta người đầy mồ hôi, Chương Như hỏi: “Đi đâu về đấy?”

“Quảng trường có máy móc mới về, tôi đi dỡ giúp một lô.” Da Đen vừa lau mặt vừa hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

Chương Như bảo ăn rồi: “Trông chừng cô bạn gái quý giá của cậu đi, lát nữa bị chó ở đây cắn lại phải bồi thường.” Nói xong không đợi Sử Cầm nổi điên, lập tức dắt Lion bỏ chạy lấy người.

“Dở hơi.” Sử Cầm nhỏ giọng mắng rồi xoay người cùng Da Đen bước vào tiệm, thấy cậu cầm một chai nước từ trong tủ lạnh ra, cô hỏi: “Gì vậy?”

“Nước xá xị có gas.”

“Uống ngon không?”

“Em uống thử xem.” Da Đen vặn nắp ra đưa cho cô, Sử Cầm rất kén chọn, chỉ ngửi thôi cũng nhíu mày rồi miễn cưỡng uống một ngụm: “Cái gì đây? Toàn mùi dầu xoa.” Nói rồi đẩy lại cho Da Đen: “Anh uống đi.”

Da Đen đón lấy, uống một ngụm dài, yết hầu lộ rõ chuyển động lên xuống.

Cậu uống nước như trâu vậy, uống vài ngụm đã thấy đáy. Sử Cầm nhìn ra bên ngoài: “Bà anh có có khả năng khỏi không? Có nhớ lại mọi người được không?”

Da Đen lắc đầu: “Không nhớ lại được, bà không có biến chứng khác đã là tốt lắm rồi, không mong gì hơn.” Nói xong bỏ chai nước vào giỏ nhựa: “Anh đi tắm.”

“Anh đi đi.”  Sử Cầm hái vài quả quất vàng trong sân, thấy bà nội anh vào hỏi ăn cơm chưa. Bà cụ không nhớ đã ăn chưa, con cháu phải nói là ăn rồi mới thôi.

Sử Cầm không nghe hiểu tiếng Quảng Đông cho lắm, lướt vòng bạn bè một lúc rồi cũng lên lầu tìm Da Đen.

Tháng Chín ở Quảng Châu nắng nóng và ẩm ướt, ở đây tắm gọi là xả nước. Khi cô vào, Da Đen đã tắm xong, đang quay lưng về phía cửa mặc quần. Có lẽ cậu chỉ tắm qua loa, nước chảy xuống từ cơ lưng và eo đen nhánh, rắn chắc, cơ đùi săn chắc nhấc lên hạ xuống, tất cả đều nhắc nhở về thể lực mạnh mẽ của người đàn ông này.

Khi cậu quay lại nhìn, tim Sử Cầm như ngừng một nhịp, cô nhanh chóng đi tới như không có chuyện gì: “Lúc nãy ăn cơm, ba mẹ anh nói gì với anh vậy?”

“Bảo chuyển tiền cho anh để chúng ta đi xem một căn hộ rồi ra ở riêng.” Da Đen bắt đầu mặc áo, hai tay giãn chiếc áo thun. Vì có động tác giãn người, q**n l*t lộ ra một đường nhưng nhanh chóng bị áo thun che lại: “Em đã xem được chỗ nào ưng ý chưa?” Cậu hỏi Sử Cầm.

Sử Cầm đi đến ngồi xuống mép giường, chuyện sau này sống ở đâu thì tính sau: “Còn tối nay thì sao? Tối nay anh… ngủ ở đâu?”

Da Đen quay đầu lại, thấy cô ngồi trên giường mình, mũi giày cao gót màu đỏ chạm đất, mắt cá chân nhỏ nhắn được bọc trong tất đen, một tay là có thể ôm trọn.

Bình Luận (0)
Comment