“Câu chuyện về gã to xác và cô nàng tính khí thất thường.”
Đêm đó, Sử Cầm và Da Đen đến Hoàng Phố, nhà của Sử Cầm.
Đã quá quen thuộc nơi này, vừa mở cửa vào, Sử Cầm lập tức vào phòng khách nghe một cuộc điện thoại.
Điện thoại từ nhà gọi đến, ba mẹ cô lần nào gọi cũng khá dài dòng. Sử Cầm từ ngồi chuyển thành nằm, nhìn thấy bóng Da Đen di chuyển trong nhà, cô vừa nói chuyện điện thoại vừa lơ đãng.
Gọi cậu bằng biệt danh này vì cậu thật sự rất đen, nhưng do chiều cao và cơ thể cường tráng khiến người khác khó làm lơ được cậu. Vì thế lần đầu tiên gặp nhau ở kho hàng, cô đã nhìn cậu thêm hai lần, sau nhìn thêm hai lần nữa vì nghe nói cậu do Chương Như giới thiệu vào.
Nhưng cũng chỉ đơn giản là nhìn thêm vài lần chứ không có ấn tượng gì quá đặc biệt, cũng không cảm thấy bản thân và cậu sẽ xảy ra chuyện gì, mãi cho đến khi cậu chắn bát canh sắp hất vào người cô ở nhà hàng.
Nếu không có cậu, chắc hẳn trên người cô sẽ có thêm một vết sẹo bỏng lớn.
Lần gặp lại sau đó là khi cô vội vàng xử lý một lô hàng không ai nhận, phát cơn thịnh nộ trong kho hàng một lúc rồi mới có người tới, trong số đó có cậu.
Cậu là lực lượng bốc vác chính, một mình có thể đảm đương việc của hai người. Trời nóng như đổ lửa, chẳng mấy chốc mồ hôi đã ướt đẫm mặt và cổ. Khi cô bước tới, vừa đúng lúc cậu đang vén áo bảo hộ lên lau mặt.
Ánh nắng giữa trưa chói chang đến mức không chút bóng râm, cho nên dù cậu quay người đi khi lau mồ hôi, cô vẫn kịp nhìn thấy những múi cơ bụng sẫm màu và đường lông chạy dài qua rốn.
Cô sững người, ánh mắt cậu phóng thẳng tới, đầu tiên nhìn mặt cô rồi lại nhìn xuống chân cô.
Sử Cầm luôn cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của đàn ông, dù sao mười gã đàn ông thì hết chín gã nhìn cô như vậy. Thêm vào đó cô vốn đã rất bực bội vì chuyện nhận hàng, nên trong khoảnh khắc đó, khi tiếp xúc với ánh mắt cậu, cô theo bản năng trưng ra khuôn mặt lạnh lùng rồi bỏ đi, cho dù ban đầu vốn định đến chỗ cậu để đưa cho cậu tờ khăn giấy và nói một tiếng cảm ơn chuyện lần trước.
Sử Cầm không ở lại kho hàng lâu, hàng dỡ xong là rời đi. Lúc lên xe, cô mới phát hiện tất của mình bị giãn sợi, không biết bị vướng vào đâu mà rách một đường rõ dài từ đùi qua đầu gối. Dùng tay gãi nhẹ, nó lập tức trở thành một lỗ thủng thẳng tuột.
Lần sau gặp lại vẫn ở kho hàng, cô không nói với cậu câu nào nhưng nghe được vài chuyện giữa cậu và Chương Như.
Ví dụ như Chương Như không biết đậu xe chỗ góc cho nên lần nào cô nàng qua đây, Da Đen sẽ ưu tiên cho cô một vị trí rộng rãi để đỗ xe. Hay là ở những kho hàng hẻo lánh, các tài xế giao hàng hay công nhân bốc xếp thường có tác phong kém, cứ thấy cô gái nào mặc váy là họ dán mắt nhìn. Nhưng hễ Chương Như có mặt, cậu đều che chắn cho cô, hứng trọn những ánh nhìn soi mói kém duyên ấy.
Một gã đàn ông có thể vì người khác giới mà làm đến mức này, Sử Cầm không nghĩ ra lý do nào khác ngoài việc cậu ta thích người đó. Cho đến một ngày không lâu sau đó, cậu cũng che chắn cho cô một lần.
Còn nhớ lần đó đến kho để xử lý hàng linh kiện lỗi, Sử Cầm lỡ tay làm đổ một lon nước ngọt. Nước ngọt thấm ướt vào tất, cô bị một tài xế xe tải nhìn chằm chằm. Da Đen bước ra đứng chắn trước mặt cô. Tài xế xe tải giả vờ ngây ngô cười một tiếng rồi bỏ đi.
Sử Cầm chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm, lập tức vào nhà vệ sinh cởi bỏ tất, rửa sạch chân rồi tiếp tục xử lý công việc. Nhưng không lâu sau, cô nghe tin Da Đen đánh nhau với tài xế xe tải đó.
Khi chạy tới xem, cô chứng kiến cảnh Da Đen quật ngã đối phương xuống đất. Họ nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông, Sử Cầm nghe được đại khái, biết rằng tài xế kia đã chạy vào nhà vệ sinh nữ để nhặt đôi tất của cô, rồi bị Da Đen bắt quả tang, bỏ chạy nhanh hơn cả chó.
Da Đen trả lại đôi tất cho cô, Sử Cầm nhíu mày: “Tôi không cần nữa.” Cô thậm chí còn không muốn chạm vào nó.
“Vậy cũng không thể vứt bừa được.” Da Đen tìm túi ni lông bọc kín lại: “Mang về nhà rồi hãy vứt.”
Cậu đưa đồ cho cô, cánh tay rắn chắc như sắt thép, lúc đánh nhau từng quyền trúng đích. Sử Cầm do dự, đành đưa tay đón lấy.
Đó có thể tính là lần đầu tiên họ trò chuyện với nhau. Sau khi lấy lại đôi tất của mình, hôm đó trước khi rời đi, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Sử Cầm đã hỏi một câu: “Có phải cậu thích Chương Như không?”
Da Đen không trả lời nhưng ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm và mãnh liệt, khiến trái tim Sử Cầm như muốn nhảy khỏi cổ họng, vội vã quay mặt đi rồi bỏ chạy.
Cô kén cá chọn canh, cay nghiệt, trong lòng cũng mang nặng tư tưởng giai cấp, chưa từng nghĩ sẽ có thêm liên hệ gì với một kẻ quản kho như cậu; còn cậu thì trầm mặc, đen nhẻm và lực lưỡng, làm một công việc khó có thể gọi là có thể diện, là kiểu người dù có tặng hoa cho cô cũng sẽ bị ném vào thùng rác.
Nhưng chính một người như vậy lại khiến Sử Cầm nảy sinh ý định trêu chọc.
Cô nhận ra cậu thích mình mà cô thì rõ rành rành cách điều khiển đàn ông, thế là những lần tới kho sau đó, cô bắt đầu cố ý khiêu khích cậu. Dỡ hàng thì gọi cậu, trả vật liệu cũng gọi cậu, thấy cậu đổ mồ hôi thì đưa khăn giấy, mượn bút rồi thậm chí mượn cả điện thoại của cậu. Cô ỷ thế không sợ, muốn làm gì thì làm.
Chẳng bao lâu sau, cậu bị Phùng Nguyên Hỉ để ý rồi bị Phùng Nguyên Hỉ hãm hại.
Cô biết chuyện này liên quan đến mình, sau khi sự việc được giải quyết đã tới thăm cậu. Dù cậu chẳng nói gì nhưng đã bắt đầu có ý tránh mặt cô. Thế nhưng trong nhà kho chứa đầy phế phẩm, giữa không gian chật hẹp, lối đi lại nhỏ đến thế, họ quay người là có thể chạm vào nhau.
Cô cố ý húc vào vai cậu, cậu vỗ vỗ vai như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng rõ ràng lúc vai kề vai, hơi thở của họ đã hòa vào nhau.
Người từng đáp ứng mọi yêu cầu bỗng nhiên giữ khoảng cách với mình khiến Sử Cầm vô cùng tức giận. Không rõ là vì sự chênh lệch tâm lý hay do xấu hổ bực bội, cũng không biết là để thăm dò hay vì bất mãn, cô đã gửi cho cậu tin nhắn và định vị, nói rằng cơ thể không được khỏe. Vào một buổi tối không ai ngờ tới, họ đã có lần đầu tiên.
Không thể nói chuyện đó xảy ra một cách mù quáng, vì dùng bốn chữ “nam nữ trưởng thành” để giải thích chỉ là tự lừa dối bản thân. Cô thừa nhận mình từng rung động, có lẽ là do sự xa cách đột ngột của cậu tạo ra khoảng trống tâm lý, cũng có thể là do cách hành xử và lời chất vấn của Phùng Nguyên Hỉ khiến cô phẫn nộ. Tóm lại là cô chủ động trước, vòng tay in hằn lên lưng cậu, cô cũng bị choáng ngợp bởi thể lực mạnh mẽ và “thứ đáng sợ” đó của cậu. Về sau, họ cứ chia tay rồi lại tái hợp, trong vô số lần vướng víu đó, cậu từng bị cô lợi dụng, bị cô chế nhạo, cũng liên tục bị Phùng Nguyên Hỉ nhắm vào vì cô… nhưng cuối cùng chính cô lại chủ động theo cậu về nhà và còn muốn bàn chuyện tương lai.
“A Cầm?”
“Dạ?” Sử Cầm hoàn hồn, trong điện thoại ba mẹ đang hỏi sao không về nhà ăn Tết Trung thu. Cô nói đang quen một người bạn trai người Quảng Châu, nhỏ hơn cô một tuổi, làm việc trong kho.
Khi cuộc gọi kết thúc, Sử Cầm ra ban công tìm Da Đen: “Anh đang bận gì thế?”
“Vừa nhận một đơn, chơi một ván cùng.”
Sử Cầm cúi xuống nhìn cậu chơi game: “Ngày mai anh vẫn định đến phòng tập gym à?”
“Đã đặt lịch rồi, phải đi một lúc.”
Sử Cầm khẽ cười, người chỉ có mỗi sức lực vẫn chịu khó làm thêm, vừa làm game thủ thuê lại kiêm luôn huấn luyện viên gym.
“Anh kiếm được bao nhiêu tiền rồi?” Cô khẽ khàng hỏi, móng tay đỏ chót luồn vào cổ áo cậu, ấn nhẹ vào chỗ rắn chắc nhất rồi dừng lại ở đó.
Cô rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu trên mu bàn tay. Cậu rất đen, đen đến nỗi chỉ có thể thấy đường nét của cơ bắp và những đường gân xanh cuồn cuộn.
Da Đen cúi xuống nhìn tay cô, ngón tay vẫn không ngừng thao tác trên màn hình. Đợi khi kết thúc một ván, cậu đứng dậy bế cô trở lại trong phòng vì sợ có muỗi.
Một người vừa trắng lại vừa mỏng manh, tay cậu di chuyển từ mặt xuống cổ cô, ngón cái xoa nhẹ làn da sau gáy, tay kia thì chạm vào lớp tất mỏng manh, nhẹ nhàng kéo giãn rồi thả ra, để nó bật lại trên chân cô như một cơn gió.
Sử Cầm cảm thấy khô cổ: “Đừng làm rách tất của em, em còn phải mặc.”
“Biết rồi.” Da Đen vừa hôn cô vừa dùng đầu ngón tay thô ráp cuộn từng đoạn tất xuống dưới. Cặp đùi săn chắc của cậu đỡ lấy cô, chẳng mấy chốc hai cơ thể hòa vào nhau như hai mảnh ghép vừa vặn. Sử Cầm được cậu ôm từ phía sau, cô không nằm sấp nổi, cũng không kiềm chế được mà ôm lấy cậu, có lúc gần như ngồi hẳn vào lòng cậu.
Mãi sau Sử Cầm mới thở được, chợt nhớ ra một câu chưa từng hỏi: “Anh không hút thuốc sao?”
“Không.”
“Tại sao?” Trông cậu toát lên vẻ giang hồ phố thị, theo tiếng Quảng Đông thì nên gọi là khí chất “boy phố”, kiểu người suốt ngày rượu chè thuốc lá.
Da Đen nói: “Sợ ám khói lên người nhà.”
Sử Cầm nhìn cậu với ánh mắt lạ lùng, nghe thấy điện thoại rung, mở ra thấy Phùng Thiền gửi thiệp mời, nói tháng Mười Hai sẽ kết hôn với người bạn trai cảnh sát giao thông của cô ấy.
Sử Cầm xem qua, trả lời xong thì lăn qua một vòng chui vào lồng ngực vạm vỡ: “Ba mẹ em bảo Tết dẫn anh về nhà cho bọn họ gặp mặt.”
Da Đen gật đầu: “Được.”
Đầu ngón tay Sử Cầm khẽ động, lòng bàn tay ấn nhẹ vào điểm đang chống cự. Trong thời gian ngắn ngủi, cậu lại một lần nữa dậy sóng, còn cô thì khoác chân, cắn chặt vào cổ áo chưa kịp cởi của cậu.