Người Đẹp Máu Lửa - Thụy Khúc Hữu Ngân Phiếu

Chương 68

Thiệp mời cưới của Phùng Thiền được gửi cho rất nhiều người, Chương Như không chỉ nhận được mà còn được mời làm phù dâu.

Tối hôm đó bọn họ hẹn nhau đi ăn, Chương Như thắc mắc: “Cô không có chị em gì hay sao?”

“Có chứ, nhưng mấy chị em họ của tôi đều đã kết hôn hết rồi, đứa em họ đang học cấp hai còn nhỏ quá, làm sao hiểu mấy chuyện này?” Phùng Thiền nhìn chằm chằm Chương Như: “Chẳng phải cô có kinh nghiệm rồi à?”

Đúng là như thế, lúc Giai Giai kết hôn, Chương Như dẫn đầu trêu chọc đám phù rể, lúc Tô Đình kết hôn cũng là cô dẫn đầu chặn cửa. Nghĩ lại thấy cũng không có gì không thể: “Được thôi, làm phù dâu thêm lần nữa cũng được.”

Ai bảo nhân duyên tốt quá, làm phù dâu cũng thành thương hiệu nữa, Chương Như cười khúc khích. Phùng Thiền dặn cô phải dẫn theo Diệp Ấn Dương rồi hỏi: “Còn cô và sếp Diệp định khi nào?”

“Khi nào gì cơ?”

“Khi nào kết hôn chứ gì nữa, cô và sếp Diệp yêu nhau cũng lâu rồi mà?”

Chương Như sững người, tính thời gian thì quả thật đã hơn một năm, nhưng nói lâu thì cũng không hẳn: “Vội gì, cô kết hôn xong là bắt đầu thúc giục thế giới đẻ con đấy à?” Nói xong hút cạn ngụm trà chanh cuối cùng, sau đó cùng Phùng Thiền xem một bộ phim ở Hoa Đô Hội rồi mỗi người về một ngả.

Kỳ nghỉ ngắn vẫn chưa kết thúc, sáng hôm sau trên giường lại chỉ có một mình, nhưng vừa tỉnh dậy, Chương Như đã nhận được điện thoại của Diệp Ấn Dương, anh nói hôm nay sẽ về Quảng Châu.

“Anh bận xong rồi à?” Chương Như nằm trên giường, mũi hơi nghẹt.

Diệp Ấn Dương nghe thấy là biết cô lại bị viêm mũi: “Em thử loại gel mới xem, ở trong hộp thuốc trong bếp ấy.”

Chương Như theo lời anh nói, vào bếp tìm thuốc nhét vào mũi: “Anh về có đến công ty không?”

“Phải về một chuyến để cất đồ.”

Chương Như đáp ừ: “Vậy anh bận đi.”

Nghe giọng cô ủ rũ, Diệp Ấn Dương hỏi: “Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé?”

“Tối nay ạ…” Bên kia đang ngập ngừng, bỗng vang lên một tiếng hét giận dữ: “Đồ phản chủ! Cưng dám cắn giày chị hả?!”

Chương Như chắc chắn lại đang cãi nhau với mèo rồi, Diệp Ấn Dương ở bên kia nhắc nhở: “Em đừng đánh nhau với nó, lát mua đôi mới là được, kẻo lại bị cào.”

“Không! Hôm nay em nhất định phải dạy cho nó một bài học!” Chương Như tức giận đến nỗi hai mắt b*n r* lửa, cô quát nhóc Cá xa xả, nghi ngờ con mèo này có một đường chỉ tôm trên lưng, vừa điếc lại vừa mù: “Hãng Jimmy Choo hơn tám ngàn đấy, cưng đền nổi không!” Nói xong vứt điện thoại đi bắt mèo.

Trước khi điện thoại bị cúp, Diệp Ấn Dương nghe thấy một chút động tĩnh, anh mỉm cười, cô nàng này nuôi phải một con mèo hay nghịch, suốt ngày đánh nhau.

Hôm đó anh lên máy bay về Quảng Châu, đến xem sản phẩm ở dây chuyền sản xuất rồi về công ty cất đồ.

Trên đường đi, Diệp Ấn Dương nhận được điện thoại từ nhà, biết kỳ nghỉ mà con trai vẫn phải chạy việc bên ngoài, bọn họ khó tránh khỏi lo lắng.

Người làm cha biết con trai có tham vọng nhưng không muốn anh dùng sức khỏe để đánh đổi: “Bận thì bận nhưng vẫn phải nghỉ ngơi đủ, ăn cơm cũng phải đúng giờ.” Trong lòng bác sĩ, không có gì quan trọng hơn sức khỏe.

Diệp Ấn Dương đáp: “Vâng, con sẽ chú ý.”

Nói thêm vài câu, bố anh ở đầu dây bên kia ho khan một tiếng: “Đợi chút, để mẹ con nói vài câu đã.”

Rất nhanh, ống nghe được chuyển qua, giọng mẹ anh – bà Phó Khiết vang lên, bà cũng hỏi thăm sức khỏe, sinh hoạt rồi hỏi đến Chương Như: “A Như đâu rồi?”

Sự thật là đang ở nhà đánh nhau với mèo, song Diệp Ấn Dương chỉ nói một nửa sự thật: “Ở nhà nghỉ ngơi ạ.”

Phó Khiết dặn dò: “Con đừng chỉ lo công việc của mình, phải ở bên A Như nhiều hơn, có thời gian thì dẫn con bé về Bắc Kinh chơi vài ngày nhé.”

Diệp Ấn Dương gật đầu: “Vâng.”

Sự giao tiếp giữa hai mẹ con vẫn còn rất ít nhưng Chương Như đã trở thành chủ đề mới giữa bọn họ, nói thêm một hai câu, dần dần sự gượng gạo ban đầu đã trở nên tự nhiên hơn.

Trước khi cúp máy, Phó Khiết nhắc nhở anh: “Hôm nay sinh nhật, con dẫn A Như đi ăn món gì ngon nhé.”

“Vâng ạ.” Diệp Ấn Dương đáp lời bà: “Bố mẹ có thời gian thì qua đây chơi.”

Cúp điện thoại, Diệp Ấn Dương bước qua văn phòng trống vắng để vào phòng mình.

Làm việc một lúc, mở điện thoại ra thấy Chương Như gửi ảnh, mũi đôi giày cao gót bị mèo cắn nát bét, cô gửi tin nhắn thoại không quên mắng mèo: “Tức chết đi được! Đôi này em mới đi có hai lần, còn định diện đi làm phù dâu nữa!”

“Không sao, mua đôi mới.”

“Không mua nữa, mua về nó lại cắn!” Chương Như tức giận muốn bốc khói, giọng điệu cũng gấp gáp: “Có khi phải đem cho người khác nuôi mất thôi, nghịch điên, em nuôi không nổi!”

Miệng thì cứng nhưng lòng lại mềm, Diệp Ấn Dương cười đáp: “Được, hôm nào tặng cho Đỗ Tuấn, cậu ta vừa chuyển nhà, nhà rộng tha hồ phá.”

Đợi vài phút, Chương Như gửi tin nhắn trả lời: “Đỗ Tuấn từng bị mèo dọa, Giai Giai cũng không nuôi nổi, tặng cho bọn họ… chắc không ổn đâu anh nhỉ?”

Diệp Ấn Dương trêu cô: “Vậy tặng cho Uông Đạt Phú cũng được, dạo này con trai cậu ta cứ đòi nuôi mèo.”

“Con trai anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lên mẫu giáo rồi.”

Chương Như do dự: “Con trai à… không biết có ngược đãi mèo không nhỉ?”

Diệp Ấn Dương suy nghĩ: “Ngược đãi thì chắc là không, nhưng con cậu ta khá nghịch, tay cũng khoẻ, không cẩn thận cũng có thể làm mèo bị thương.”

Gửi câu này xong, một lúc lâu không thấy động tĩnh.

Diệp Ấn Dương mở máy tính lên xem hai bản báo cáo kiểm tra xong mới nhận được câu trả lời đầy thận trọng của cô: “Vậy… chúng ta có nên suy nghĩ lại không anh?”

Diệp Ấn Dương cười, gọi điện thẳng cho cô: “Đánh nhau xong rồi à?”

“Xong rồi… em có đánh nó đâu?” Chương Như liếc nhìn nhóc Cá trên nóc tủ, nếu ánh mắt có thể hoá thành dao, nó đã bị cô chém thành tám mảnh: “Tối nay mình ra ngoài ăn, cho nó nhịn đói một bữa.”

“Muốn đi đâu?”

Đi đâu nhỉ, Chương Như vứt đôi giày hỏng vào túi: “Sao cũng được, ăn gần công ty anh đi… anh đợi em ở đó nhé, lát nữa em qua tìm anh.” Nói xong cô lấy một tờ giấy ra lau mũi, đứng dậy rửa mặt, trang điểm, lấy đồ, mặc áo khoác vào rồi ra ngoài tìm người yêu.

Từ Việt Tú đi đến Phiên Ngu, đến nơi nhìn thấy mây chiều đỏ rực, cả bầu trời như bị đốt cháy, cô chạy lên văn phòng Diệp Ấn Dương ngắm nhìn, tầm nhìn cao càng xa: “Đẹp quá.”

Diệp Ấn Dương kéo rèm ra chụp ảnh cho cô: “Đói không em?”

“Hơi đói ạ.”

“Đi mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu trước nhé?” Diệp Ấn Dương đứng cạnh đợi cô chụp ảnh, chụp xong anh hỏi: “Mũi còn khó chịu không?” Anh chạm vào đầu mũi cô, trong mắt là sự dịu dàng ngập tràn.

Chương Như rất thích điều này, cô quay lại dựa vào lòng anh: “Anh bận xong rồi à?”

Cô ngẩng đầu, Diệp Ấn Dương ôm eo cô, hai người hôn nhau một lúc rồi anh đáp: “Gần xong rồi, đợi anh trả lời email này là xong.”

“Ồ, vậy anh bận trước đi.” Chương Như rộng lượng buông anh ra, tự mình đi dạo trong công ty từ ngoài vào trong, hết sờ chỗ này lại xem chỗ kia.

Diệp Ấn Dương xử lý công việc rất nhanh, xong việc, anh thu dọn đồ đạc rồi gọi cô: “Anh nghỉ hai ngày, chúng ta đi chơi nhé?”

Chương Như đang nghiên cứu chậu cây trong văn phòng anh, cô quay đầu nhìn: “Đi đâu chơi ạ?”

“Đi Tam Á vài ngày được không?”

“Em chơi ở đó chán rồi.” Chương Như bước tới, đẩy anh ngồi lại ghế: “Anh xem, trời tối rồi.”

Vừa nãy còn nói chuyện bình thường, nói câu này đã thành giọng thì thào. Đùi cô đè lên đùi anh, khóa quần jeans va vào khóa thắt lưng: “Em vừa xem rồi, công ty anh không có ai cả.”

Diệp Ấn Dương đỡ lấy cô: “Bây giờ đang nghỉ lễ.” Đương nhiên không có ai rồi.

“Vậy chúng ta có nên làm gì không ạ?”

“Em muốn làm gì nào?” Diệp Ấn Dương bị cô ép, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Chương Như cười ngọt ngào, vừa hôn vừa ngửi anh, đến khi Diệp Ấn Dương bế cô ngồi lên bàn làm việc, cô giơ tay trái ra trước mặt anh rồi vén tay áo lên: “Đẹp không ạ?”

Trên tay cô là một chuỗi trầm hương, Diệp Ấn Dương nhìn: “Đâu ra vậy?”

“Tặng anh đó.” Chương Như khép hai chân lại, đầu gối khẽ chạm vào anh: “Chúc mừng sinh nhật, ông chủ Diệp.”

Khi cô nghiêm túc, cả thế giới dường như chỉ có hai người bọn họ, nhưng lại nhanh chóng bất mãn: “Bàn anh cứng quá, buông em ra đi.”

Diệp Ấn Dương liếc nhìn chiếc áo khoác dài cô cố ý mặc rồi bế cô đặt xuống đất.

Chương Như lại rút ra một hộp kính: “Bồi thường cho anh nè.” Lần trước làm hỏng một chiếc của anh, giờ bù lại.

Quà tặng đều đã trao hết, Chương Như giúp Diệp Ấn Dương cài chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi, sau đó cô đối diện với ánh mắt anh, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Anh đang nghĩ gì đấy, em là người đứng đắn mà.”

Diệp Ấn Dương cúi xuống nhìn cô, nghĩ đến một tính từ nơi này thường dùng: Mồm miệng ngọt xớt.

Sinh nhật không chỉ có quà tặng, đương nhiên còn có cả bánh kem.

Chương Như đã đặt trước nhà hàng và bánh kem, cô cùng Diệp Ấn Dương ăn một bữa thịnh soạn rồi hai người lái xe về nhà. Chương Như gọi video cho Giai Giai, thấy con gái cô ấy thổi bong bóng vào camera, cô nàng còn nói năm nay sẽ đưa con bé về Bắc Kinh ăn Tết.

“Bắc Kinh lạnh chết đi được.” Giai Giai không tình nguyện lắm.

Chương Như đang thay dép trong nhà: “Có hệ thống sưởi mà, đừng ra ngoài là được.”

“Mày có đi không? Cùng đi đi.”

“Bây giờ còn chưa biết, vẫn còn sớm mà.” Chương Như ngồi phịch xuống sofa, trông thấy Diệp Ấn Dương đang tưới cây và chỉnh đèn ngoài ban công.

Cây cao su và khoai môn là những thứ cô muốn trồng. Hồi đó từ Bắc Kinh về, Chương Như cảm thấy chiếc ban công đầy cây xanh nhà bọn họ rất thú vị, thế là chạy ra chợ mua mấy thứ này về. Lúc đầu còn giả vờ xem lá tìm mầm nhưng sau này toàn là Diệp Ấn Dương chăm sóc.

Cô là người thiếu kiên nhẫn, thích cái mới lạ, còn anh thì luôn theo sau cô giúp cô nhặt nhạnh đủ thứ.

Cuộc gọi video kéo dài gần nửa tiếng, Chương Như làm động tác bóp má con gái Giai Giai từ xa rồi đặt điện thoại xuống đi tắm.

Diệp Ấn Dương vào phòng tắm sau cô. Chương Như tắm xong nằm trên giường nhìn và đợi anh. Khi anh ra ngoài tìm kính, cô duỗi thẳng chân quét qua, mũi chân lướt đến phía trước anh, ấn một lực không nhẹ không nặng: “Lúc đó… có phải anh cũng muốn ở văn phòng không?”

Không tìm thấy kính, Diệp Ấn Dương đứng dưới ánh đèn nhìn Chương Như rồi từ từ nắm lấy chân cô, ấn mạnh vào lòng bàn chân, nhân tiện tách hai chân cô ra.

Tối hôm đó động tĩnh lớn hơn mọi khi, chiếc vòng tay của Chương Như in một vết hằn sâu trên lưng anh, cảm giác da thịt bị va đập đỏ lên, mặt cô chôn trong ngực anh, tim như muốn nhảy ra ngoài.

Theo suy nghĩ trước đây của Chương Như, cô không thể cho sự hạnh phúc nhưng có thể cho sự thoải mái. Nhưng anh lại khiến cô rất thoải mái và cũng rất hạnh phúc.

Đến ngày kết hôn của Phùng Thiền, Chương Như lại xuất quân làm phù dâu, dẫn đoàn họ nhà gái chặn cửa đòi lì xì khiến mấy phù rể bị xoay như chong chóng.

Chồng Phùng Thiền là một người thật thà chất phác, không giỏi mấy trò mẹo vặt. Người từng đi lính khi tiến về phía vợ thậm chí còn hơi cứng nhắc, khách mời dưới sân khấu cười ồ lên, anh ta căng thẳng đến mức nghe thấy rõ tiếng nuốt nước bọt. Cuối cùng anh ta nắm chặt micro nói với Phùng Thiền một câu “Anh yêu em” rồi hai người ôm lấy nhau, MC dẫn dắt cả hội trường vỗ tay hò reo chúc mừng cho họ.

Hai bên bắn pháo giấy đùng đoàng, Diệp Ấn Dương bịt tai Chương Như lại, đợi động tĩnh nhỏ hơn mới buông ra. Ở nơi khuất ánh đèn, hai người nắm tay nhau, các ngón tay đan chặt vào nhau.

Hiện trường có rất nhiều đồng nghiệp trong công ty, đặc biệt là từ phòng Thu mua. Nhìn thấy Diệp Ấn Dương, không ít người muốn uống một ly với sếp cũ.

Chương Như quay lại tìm chút đồ ăn, Lâm Thông cười nham hiểm hỏi: “Phùng Thiền người ta đã đi trước chị rồi mà chị vẫn chưa chịu lấy chồng, định làm bà cô già à?”

“Làm gì, cậu là thị trưởng Quảng Châu hay gì mà đòi quản việc chị có lấy chồng hay không?” Chương Như liếc cậu ta một cái đầy khó chịu. Cái tên ngốc này đi trượt tuyết ở Cát Lâm đến mức giãn cả cơ, hôm nay phải chống gậy đến. Chương Như đang ăn một quả nho, muốn giật phắt cây gậy của cậu ta thì bên kia gọi bảo cô dâu sắp ném hoa cưới rồi.

Chương Như vội vàng tìm bó hoa mang tới, sau đó giúp Phùng Thiền ổn định vị trí rồi chỉnh lại váy cho cô ấy. Phù dâu chuyên nghiệp đã quá quen thuộc với các tiết mục này rồi.

Phùng Thiền đứng vào vị trí cô chỉ, quay đầu nhìn đám đông phía sau rồi hỏi Chương Như: “Cô không qua đấy à?”

“Tôi cũng phải tới á?” Chương Như do dự đứng ra phía sau, bị Sử Cầm kéo một cái: “Chắn đường tôi làm gì?”

“Ai thèm chắn cô? Đồ lùn.” Chương Như dịch sang bên một chút, Phùng Thiền giơ cao bó hoa rồi quay lưng ném ra sau, trúng thẳng vào mặt cô.

Đau quá, xung quanh vang lên tiếng cười tiếng huýt sáo. Chương Như tay trái ôm mặt, tay phải cầm hoa, dây thần kinh não đột nhiên giật giật. Cô quay đầu tìm Diệp Ấn Dương, anh đang đứng trong đám đông mỉm cười với cô.

 

Bình Luận (0)
Comment