Bó hoa cưới là biểu tượng của hôn nhân, Chương Như hiểu rất rõ điều này. Vì vậy khi Diệp Ấn Dương bước tới, cô suýt nữa đã tưởng anh sẽ cầu hôn, thế nên vô thức lùi lại nửa bước.
Nhưng may mắn thay, Diệp Ấn Dương chỉ đến để nắm tay cô chứ không làm gì khác.
Chương Như thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh đột nhiên cầu hôn cô trước mặt bao nhiêu người vừa có đồng nghiệp vừa có bạn bè như vậy, cô sẽ hoảng mất.
Nhưng sau đám cưới, Chương Như lại liếc nhìn Diệp Ấn Dương hết lần này đến lần khác, ánh mắt dõi theo cho đến khi về đến nhà. Diệp Ấn Dương hỏi cô: “Em không đi tắm à?”
“Có chứ.” Chương Như đang mở bưu kiện vừa mới nhận, lấy quả cầu tinh dầu mới mua ra, chuẩn bị ngâm bồn để giải tỏa hơi ẩm.
Cô đứng dậy đi mở nước, quay đầu hỏi Diệp Ấn Dương: “Anh có đi tắm không?” Anh vừa uống rượu vừa đổ mồ hôi, chắc cũng cần tắm.
Diệp Ấn Dương đang chỉnh đèn: “Em đi trước đi.”
Chương Như bước vào phòng tắm mở nước, sau đó thả một quả cầu tinh dầu xuống, nghe thấy tiếng xèo xèo khi nó tan ra.
Bồn tắm sau này mới được lắp, chuyên dùng cho cô ngâm mình. Nhà vệ sinh ở đây được thiết kế thành ba khu vực riêng biệt. Không lâu sau, Diệp Ấn Dương cũng vào tắm.
Anh tắm ở khu vực vòi sen bên cạnh, tiếng nước xối xuống sàn. Chương Như ngâm mình trong bồn, lướt điện thoại xem những bức ảnh chụp hôm nay: có ảnh hai vợ chồng Phùng Thiền, có ảnh cô làm phù dâu và cả ảnh Diệp Ấn Dương bịt tai cô khi bắn pháo giấy.
Trong đó có bức ảnh được chụp rất đẹp, cô thu vai dựa vào người Diệp Ấn Dương. Đó là một tư thế quen thuộc, bởi chỉ cần anh ở đó, cô nhất định sẽ dựa vào người anh vì biết chắc anh sẽ đỡ lấy cô.
Bức ảnh được Lâm Thông đăng trên vòng bạn bè. Chương Như hỏi cậu ta: “Cậu là tay săn ảnh à? Sao lại chụp lén bọn chị?”
Lâm Thông thấy không đúng: “Chỗ công cộng sao gọi là chụp lén được?” Rồi lại hỏi: “Nhìn hai người đẹp đôi ghê, bao giờ mới được uống rượu mừng của chị và sếp Diệp đây?”
Chương Như hỏi ngược lại: “Còn rượu mừng của cậu thì bao giờ?”
“Nhờ chị cả đấy, bao giờ chị mới se duyên cho em và Văn Hòa?” Lâm Thông mặt dày hơn cô nhiều, vẫn còn nhớ Văn Hòa.
Chương Như đang giơ tay nhắn tin thì tiếng nước bên cạnh dừng lại. Cô vểnh tai nghe ngóng động tĩnh rồi gõ gõ vào tường.
Một lúc sau, Diệp Ấn Dương mặc quần áo chỉnh tề bước vào nhìn cô: “Có nóng không?”
“Nóng.” Nhưng chính vì nóng nên mới cần giải tỏa hơi ẩm. Chương Như búi tóc thành một cục trên đầu, trên mặt đắp một miếng mặt nạ, chỉ để lộ đôi mắt đen láy: “Anh tắm nhanh thế.”
Diệp Ấn Dương cho tay vào túi quần, đứng ở cửa nhìn cô: “Cần anh kỳ lưng cho không?”
“Không cần.” Người miền Nam không có thói quen kỳ cọ khi tắm. Chương Như ngồi trong đống bong bóng, bốc một nắm thổi về phía anh rồi kéo anh vào ngồi trên mép bồn tắm. Anh dặn dò: “Đừng ngâm lâu quá, dễ chóng mặt.”
“Em có bấm giờ rồi.” Những chỗ lộ ra trên người Chương Như hơi ửng hồng, cô chớp mắt nói: “Chồng của Phùng Thiền đẹp trai thật.” Tính ra, bọn họ và hai vợ chồng Phùng Thiền yêu nhau vào cùng một đợt nhưng tốc độ của người ta lại nhanh hơn họ. Thậm chí Da Đen cũng đang lo khoản vay mua nhà rồi. Chương Như giữ miếng mặt nạ, hỏi anh: “Ngày mai anh bận gì ạ?”
“Mai anh đến chỗ Uông Đạt Phú xem một ca phẫu thuật.”
Uông Đạt Phú, Chương Như có ấn tượng khá sâu với người này, vì lần đầu nghe cứ tưởng là tên tiếng Anh: “Wonderful, anh nghe có giống không?”
Diệp Ấn Dương nói: “Cậu ta từng có biệt danh như vậy.”
Chương Như tựa vào mép bồn hỏi: “Phát âm tiếng Anh của em có chuẩn không?”
Diệp Ấn Dương nhiệt tình khen: “Chuẩn, chuẩn vô cùng.”
Chương Như cười khúc khích: “Uông Đạt Phú kết hôn sớm anh nhỉ?”
“Cậu ấy kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp.”
“Ồ.” Chương Như chống cằm, tỏ vẻ không vô thức hỏi: “Trong số những bạn học của anh, còn nhiều người chưa kết hôn không ạ?”
“Anh chưa thống kê bao giờ.” Nhìn thấy bộ dạng lấm lét của Chương Như, Diệp Ấn Dương vốc nước tạt lên vai cô: “Nếu em quan tâm thì để anh hỏi lại nhé?”
Chương Như nhìn anh một lúc không nói gì, cô bóc miếng mặt nạ ra, sau đó từ từ chìm vào trong làn bong bóng.
Diệp Ấn Dương với tay ra vớt cô. Chương Như chẳng khác gì con cá, quay đầu trong bồn tắm rồi bơi sang phía bên kia bám vào mép bồn, hai chân đạp nước loạn xạ, bọt và nước bắn hết lên mặt và người Diệp Ấn Dương.
Tắm xong lại như không. Diệp Ấn Dương lôi cô ra xối nước vào mặt, sau đó nặn hai quả bóng bằng bọt rồi đặt lên đầu cô như sừng bò.
Hai người đùa nghịch trong đó, nhóc Cá tưởng có chuyện gì nên bắt đầu cào cửa. Diệp Ấn Dương bế Chương Như trần như nhộng từ bồn tắm sang khu vực bên cạnh để xả nước, rửa sạch sẽ rồi mới ném lên giường.
Sau khi ngâm bồn, cả chăn đều thơm nức. Chương Như nằm sấp trên giường nói đau cổ.
Diệp Ấn Dương giơ tay xoa bóp phần vai lưng cho cô, kéo giãn những cơ bị căng: “Em tranh thủ đi massage đi.”
“Dạ, vài hôm nữa em đi.” Chương Như rúc vào lòng anh, mắt nhìn lên.
Diệp Ấn Dương cúi xuống hỏi: “Sao thế em?”
“Không có gì.” Chương Như lắc đầu. Chỉ là sau khi tham dự một đám cưới, dường như cô lại thêm một nỗi bận tâm.
Mấy hôm sau, Chương Như đi tìm Giai Giai để hỏi: “Kết hôn có thú vị không?”
“Sao, muốn lấy chồng rồi à?” Giai Giai đang vuốt tóc, cô nàng mới đổi từ kiểu cắt công chúa sang kiểu đầu sứa với mái bằng ngang, có thể đi trình diễn thời trang ngay cũng được.
Chương Như bên cạnh sờ sờ mặt: “Cũng không hẳn…” Chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại lúc đón được bó hoa cưới, trong lòng dấy lên những cảm xúc vi diệu khó tả. Không biết là vì phản ứng lảng tránh của bản thân lúc đó hay là tâm trạng kỳ lạ vì thực sự chẳng có chuyện gì xảy ra.
“Muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn thì thôi, có gì mà phải bận tâm.” Giai Giai đang gấp một chiếc mũ trẻ em, Chương Như vẫn còn ngoan cố cãi: “Có ai bận tâm đâu, chỉ là hỏi cho vui thôi mà.”
Giai Giai liếc cô một cái: “Người đẹp à, kết hôn có lấy mạng mày đâu?”
Chương Như không nói gì mà lật một cuốn sách ra xem, Giai Giai giơ tay kéo cô: “Đọc cái thứ rác rưởi gì thế?”
“Đọc thứ rác rưởi của con gái mày đó.” Chương Như ném cuốn sách tranh thiếu nhi trở lại đệm rồi kéo mái tóc đầu sứa của cô nàng, hỏi: “Cổ bị sao thế?”
“Cái tên chết tiệt Đỗ Tuấn làm đấy.”
Chậc chậc, Chương Như nhìn kỹ: “m*t thế này nguy hiểm chết.” Cô cầm lấy một cuốn sách dạy phát âm mở ra xem, ngón chân chạm vào Giai Giai: “Mày thấy kết hôn và không kết hôn khác nhau chỗ nào?”
Kết hôn và không kết hôn khác nhau chỗ nào ư? Giai Giai thấy không khác biệt gì lắm, chỉ là sau khi sinh con thì có chút ảnh hưởng đến đời sống hai vợ chồng. Ví dụ như con gái hay bám, đôi khi bảo mẫu dỗ không được, nhất định phải ôm mẹ mới chịu ngủ.
Thế là con gái ngủ ngon lành, đổi lại ba nó lại mất ngủ, làm gì cũng như ăn trộm, nhịn đến nỗi có tí cơ hội là lại kéo cô làm tới tấp không ngừng: “Phiền chết đi được.”
“Mày có thể đuổi anh ta đi.”
“Kỹ thuật tốt, không nỡ.”
Chương Như nghe mà ê hết răng, bảo mẫu trong nhà bế đứa nhỏ lại, con gái Giai Giai đã ngủ dậy.
Đúng như Giai Giai nói, con gái cô nàng ngoan hơn nhóc Tóc Xoăn nhiều, đặt lên sofa là tự mình tìm đồ chơi.
Chương Như đến trêu bé: “Gọi dì đi, gọi mẹ nuôi.”
Tiểu Kỳ Kỳ nhíu mày nhìn Chương Như, Chương Như vỗ tay hai cái, bé lại giang tay ra đòi bế.
Giai Giai vươn vai một cái, bản thân tìm trái tìm phải: “Mũ đâu rồi?”
“Đây nè!” Chương Như lấy chiếc mũ cô nàng vừa gấp xong đội lên đầu, làm mẹ gì mà lúc nào cũng lơ ngơ.
Hai người đẩy xe xuống cho bé con đi dạo, trong thang máy, Giai Giai hỏi: “Nếu hôm đó Diệp Ấn Dương cầu hôn mày, mày có gật đầu không?”
Chương Như gãi gãi mặt: “Tao không biết.”
Giai Giai từng nói cô thuộc kiểu tính cách trốn tránh, giờ nghĩ lại chắc là tính cách đãng trí, yêu đương lơ mơ, nói chuyện với cô khó mà thông được. Cô nàng bèn cười hiền từ, bắt chước theo giọng Bắc Kinh: “Đi chơi mình đi.”
Ngày tháng trôi qua, dường như không khác gì mấy so với trước đây, Chương Như hay quên, chuyện bó hoa cưới chẳng mấy chốc cũng quên sạch.
Tháng Mười Hai qua đi, Quảng Châu tạm thời vào đông.
Chương Như và Văn Hòa đi dạo khu Thái Cổ Hội, Văn Hòa mua một chiếc đồng hồ Rolex màu hồng. Trong năm nay, cô ấy liên tục ký được nhiều đơn hàng, đơn hàng chính là thành tích và sự tự tin của người làm kinh doanh. Con người cô nàng ngày càng tự tin, bắt đầu dùng vật chất để tự thưởng cho bản thân, cũng thoải mái chăm chút cho ngoại hình.
Vừa đeo chiếc đồng hồ này lên, Lâm Thông vốn đang nhớ mãi không quên cô nàng, đến mức này chỉ có thể bẽn lẽn nói: “Văn Hòa thật sự là… ngày càng xinh đẹp.”
Chương Như càng nhìn càng thấy hèn: “Cậu vẫn chưa tán được cô nàng b*n n**c mía kia à?”
“Người ta không bán ở đây lâu rồi…” Lâm Thông gãi gãi tai đứng nhìn Văn Hòa đi qua, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy vest, dáng người mảnh mai cao ráo.
Lâm Thông nuốt nước bọt, Chương Như đội bịt mắt lên đầu cậu ta, che một mắt lại: “Nhìn gì hả đồ tặc tử?”
Năm đó, Văn Hòa vẫn là MC của buổi Year End Party, mặc trang phục lấp lánh trên sân khấu nói lời dẫn với đồng sự, thái độ điềm tĩnh và đoan trang.
Cô ấy đứng đó như một hạt sen đã nảy mầm sau mùa hè oi bức, giờ rễ lá xòe ra, đến cả Mạnh Trân Trân cũng hỏi: “Văn Hòa có đang yêu đương không?”
“Chắc là không?” Chương Như lắc đầu: “Tôi không biết.” Cô thực sự không biết, nhiều lắm là đoán Văn Hòa và Chu Minh Sơ có chút gì đó, còn bọn họ có đang yêu nhau hay không thì cô không rõ.
Các tiết mục văn nghệ và trao giải trên sân khấu gần như kết thúc, Chương Như ra ngoài đi vệ sinh, lúc quay lại thì nhìn thấy Giang Hân: “Tổng giám đốc Giang.”
Giang Hân gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Đúng là đã lâu không gặp, Chương Như lắc đầu hỏi: “Năm nay hình như ít thấy cô thì phải?”
“Tôi chuyển về Nam Kinh rồi, sau này sẽ phụ trách khu vực Giang Triết.” Giang Hân trò chuyện với cô vài câu, hỏi thăm Diệp Ấn Dương: “Công ty của sếp Diệp thuận lợi chứ?”
Chương Như tưởng cô ấy chỉ hỏi xã giao, bèn vén tóc đáp: “Cũng tạm ổn.”
Giang Hân mỉm cười, khen anh nói khởi nghiệp là khởi nghiệp ngay, có dũng khí, giai đoạn đầu cũng không nhận đầu tư, chẳng qua là để có thế mặc cả cao hơn về sau: “Nhưng chắc là áp lực cũng không nhỏ nhỉ?” Dù sao cũng không có vốn lót tay, tự mình làm rủi ro thất bại không thấp.
Chương Như hơi sững người, Diệp Ấn Dương chưa từng nói với cô về áp lực của mình. Dù anh bận rộn nhưng ở nhà trông anh cũng không khác trước là mấy.
Cô nhìn Giang Hân, chương trình văn nghệ trên sân khấu kết thúc, Giang Hân lắc lắc ly rượu: “Giúp tôi chuyển lời đến sếp Diệp nhé, nếu anh ấy cần giúp đỡ, hoan nghênh bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.” Nói xong ánh mắt liếc thấy Chu Minh Sơ đi về phía Văn Hòa, cô ấy tự mình uống một ngụm rượu rồi bình thản rời đi.
Chương Như ăn không nhiều nhưng lại ợ một cái.
Trước kỳ nghỉ dài có một buổi tụ họp, Kinh doanh là bộ phận giỏi chơi và giỏi uống nhất công ty. Chương Như và Văn Hòa cùng phe gọi xúc xắc, hai người thay phiên nhau lên, rót cho người uống giỏi nhất phải nôn mới chịu thôi: “Trời ơi A Như, Văn Hòa, hai chị gái của tôi ơi, tôi đầu hàng, tôi không uống nữa…” Người đó nằm trên sofa, nói chuyện còn ngọng líu ngọng lô.
Nhìn bộ dạng hèn nhát đó, Chương Như và Văn Hòa bật cười ha hả, cười xong thì cùng nhau đi vệ sinh.
Lúc ra ngoài đi ngang qua Chu Minh Sơ, anh ta ngồi đó như tay gác cổng, không uống rượu cũng không giao tiếp nhiều với ai, tuy nhiên khi ngẩng đầu nhìn Văn Hòa, ánh nhìn đó khiến Chương Như rất muốn buôn chuyện.
Cô đi vệ sinh xong định đi tìm Văn Hòa, nhưng khi đang tô lại son thì nhận được tin nhắn của Diệp Ấn Dương hỏi đã xong chưa.
[Cũng sắp rồi.] Chương Như hỏi anh: [Anh có muốn qua không?]
[Anh qua bây giờ đây.] Diệp Ấn Dương đáp.
[Anh có muốn về nhà trước không?] Chương Như lo còn phải ở đây thêm một lúc nữa nhưng Diệp Ấn Dương đã trả lời ngay: [Không sao, vừa vặn tiện đường.]
Vậy thì thực sự không xa lắm, với lại hôm nay Chương Như cũng không lái xe. Cô trả lời tin nhắn xong rửa tay rồi bước ra liền thấy Văn Hòa và Chu Minh Sơ đang nói chuyện ở hành lang. Chu Minh Sơ cúi đầu, Văn Hòa tay gõ vào tường, liếc nhìn thời gian, ánh mắt lướt qua chợt thấy Chương Như: “Chị Như.”
Chương Như nhìn cô nàng rồi liếc sang Chu Minh Sơ, sau đóbước tới hỏi: “Sếp Chu cũng sắp về rồi chứ?”
Thời gian thực sự không còn sớm nhưng đám người thô lỗ của phòng Kinh doanh trong phòng vẫn chưa uống đủ, say sưa la hét đòi tiếp tục. Chu Minh Sơ quay lại trực tiếp tắt nhạc, bật sáng hết đèn lên: “Các tổ tự phụ trách người của tổ mình, mười lăm phút dọn sạch.”
Giọng anh không lớn nhưng ai nấy đều ngoan ngoãn dìu nhau, những kẻ yêu ma quỷ quái lần lượt rời đi.
Có mấy người say bí tỉ, Chương Như và Văn Hòa phải đi tìm xe đẩy, trên đường Chương Như lén hỏi cô ấy: “Vừa rồi em nói gì với sếp Chu vậy?”
“Nói chuyện về nhà phân phối.” Văn Hòa nói: “Nhà phân phối của em bị team khác cướp mất đơn, em thấy không công bằng nên nói với sếp Chu.” Giọng cô ấy rất bình thản, kể chuyện đối đầu với Chu Minh Sơ một cách nhẹ tựa mây bay.
Bánh xe đẩy lăn trên mặt đất, Chương Như nhìn cô nàng, lúc bận rộn xong thì có đồng nghiệp gọi: “A Như, người nhà đến rồi nè!”
Nhân viên phục vụ đến nhận xe đẩy, Chương Như bước ra thấy Diệp Ấn Dương, anh đang nói chuyện với Chu Minh Sơ và đồng nghiệp khác ở bãi đỗ xe. Cô hỏi anh: “Nhanh thế anh?”
Thật ra không nhanh lắm: “Đường tắc một lúc.” Diệp Ấn Dương nắm tay cô, chào vài đồng nghiệp cũ rồi lái xe về nhà.
Trên đường về, Chương Như im lặng khác thường và thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn Diệp Ấn Dương. Diệp Ấn Dương tưởng cô uống nhiều nên hỏi: “Đau đầu không em?”
Chương Như lắc đầu nhưng về đến nhà lại không cho Diệp Ấn Dương xuống xe mà trèo qua ngồi lên đùi anh, ngón tay nghịch trước ngực anh: “Công ty anh có thuận lợi không ạ?”
“Đều ổn, sao thế?”
Chương Như sờ cánh tay anh: “Có áp lực thì phải nói với em.” Từ lâu cô đã biết khởi nghiệp không dễ dàng, nhưng nghe Giang Hân nói mới biết anh đã chọn một con đường còn khó khăn hơn: “Anh muốn đi bar chơi không, giải tỏa áp lực chút?”
Trông cô có vẻ quá đỗi nghiêm túc, Diệp Ấn Dương vỗ đầu cô: “Sao thế, nghe được gì rồi?”
Chương Như thuật lại lời của Giang Hân, lập tức nhìn thấy anh có vẻ lại tiều tụy hơn một chút: “Thực ra anh không cần gấp gáp đâu, cứ từ từ thôi.”
Nghe thấy vậy, Diệp Ấn Dương hơi buồn cười: “Không gấp, bên anh đang tiến triển rất tốt.” Anh chỉ muốn có đủ tiếng nói và quyền kiểm soát trong giai đoạn đầu, không bị người khác chi phối, không phải làm những cuộc xã giao vô bổ: “Vốn là thứ đuổi theo lợi nhuận, thời kỳ đầu tiền không dễ lấy.” Vì vậy anh đã suy nghĩ thấu đáo rồi mới quyết định.
Chương Như nhìn thấy khí khái trong mắt anh nhưng vẫn hơi do dự: “Thật không ạ?”
Diệp Ấn Dương áp trán vào cô, hỏi: “Em tưởng anh cố chấp, nghèo đến mức không có gì ăn, không phát nổi lương sao?”
“Tưởng rằng anh áp lực lớn, cả đêm không ngủ được?”
“Tưởng anh…”
“Không có!” Chương Như bị anh ép vào vô lăng: “Anh tránh ra, đau lưng em.”
Diệp Ấn Dương đẩy ghế ra sau một chút, bỗng nói: “Nhưng bây giờ anh thực sự có một áp lực.”
“Áp lực gì vậy?”
“Ba mẹ anh hỏi, năm nay có thể dẫn em về Bắc Kinh ăn Tết không.” Diệp Ấn Dương xoa eo cô, từ từ bật cười.
Đến Bắc Kinh vào tháng Giêng, rõ ràng Chương Như đã thích nghi hơn nhiều.
Cô mua vài tờ vé số cào ở Bắc Kinh, ngoài ra còn uống sữa nhãn hiệu Hồng Tinh. Giữa mùa đông giá lạnh, Diệp Ấn Dương cùng cô xếp hàng xem lễ thượng cờ rồi lại đến căn tứ hợp viện của nhà chồng Giai Giai chơi.
Bắc Kinh vẫn lạnh như một hầm băng, ở ngoài trời lâu, giọt nước trên lông mi như sắp đóng băng luôn vậy. Cô và Giai Giai, hai người Quảng Đông, căn bản không rời được hệ thống sưởi, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời sương giá băng tuyết.
Ngoài sân, đám đàn ông đang nướng đồ ăn. Đỗ Tuấn bế con gái như súng máy bắn liên thanh, bị Giai Giai mở cửa sổ mắng cho ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đỗ Tuấn ngượng ngùng đặt con gái xuống rồi bồng trên tay đung đưa, nhìn thấy Diệp Ấn Dương tay không, anh chàng hỏi: “Cậu vẫn chưa gấp chút nào sao?”
Diệp Ấn Dương nhìn vào phòng trong, Chương Như mặc áo mỏng đang đánh bài, vì thua nên hai bên mặt dán đầy giấy. Anh ngồi xổm xuống lật mặt xiên thịt, đáp: “Không cần cậu sốt ruột hộ.” Anh đang trong giai đoạn gấp rút.
Khởi nghiệp quả thực có chút khó khăn, sản phẩm từ thiết kế nghiên cứu đến khi lấy chứng nhận, mở kênh phân phối là cả một quá trình dài dằng dặc và mệt mỏi. Diệp Ấn Dương dẫn dắt đội ngũ vượt qua từng cửa ải, vào kênh cuối rồi được ứng dụng, tìm ra mô hình kinh doanh của riêng mình, cuối cùng vào tháng Năm năm đó bắt đầu bán ra với số lượng lớn. Điều này có nghĩa họ đã có khả năng xây dựng dây chuyền sản xuất độc lập.
Đồng thời cũng có nguồn vốn mới tìm đến, cổ phần sau khi có thành tích có thể định giá cao hơn, cũng có thể tiếp cận nguồn lực tốt hơn.
Ngày xác nhận chuyện đó, Diệp Ấn Dương gọi điện cho Chương Như. Cô đang xem thả thuyền rồng: “Anh có muốn đến không? Hôm nay bác gái em nấu canh ngon lắm.”
Diệp Ấn Dương đáp được: “Lát nữa anh qua.” Lại nghe thấy tiếng nói bên cạnh cô: “Em đang một mình à?”
“Còn có Dao Dao nữa, con bé cũng muốn đến hóng hớt.”
“Dẫn theo trẻ con cẩn thận đấy nhé.”
“Em biết rồi, anh cố gắng nhanh chút nhé, em bảo bác gái nấu thêm cơm cho anh.” Chương Như cúp máy, pháo nổ, âu thuyền mở cống xả nước, thuyền rồng nổi lên.
Cô thò đầu ra xem một lúc, đến giờ cơm mới dắt Dao Dao về nhà, vừa lúc Diệp Ấn Dương cũng đến nơi, anh cùng gia đình cô ăn cơm trò chuyện.
Chương Như và Dao Dao càng lớn càng thân, hai cô cháu nhanh chóng ăn xong rồi dắt nhau đi chơi. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn Diệp Ấn Dương, anh đang nói chuyện với bà nội cô. Bà cô nói tiếng phổ thông không giỏi, anh rất kiên nhẫn lắng nghe, còn giúp người nhà múc canh nữa.
“Cô út.” Dao Dao chạy lại gần: “Cái này, chơi cái này.”
Chương Như cầm lấy tay con bé, trên tay nó là đồ chơi cô mua cho, siêu nhân heo đứng trên bồn cầu, có thể dùng điều khiển để điều khiển bồn cầu chạy qua chạy lại, bấm một cái là phun nước vào người.
Hai cô cháu cùng nhau nghịch ngợm, tìm ch* k*n đáo điều khiển bồn cầu chạy đến chân Chương Tuyết Dương, bấm nút, nước lập tức b*n r*.
Ống quần Chương Tuyết Dương ướt một mảng, anh cúi xuống giơ chân lên làm bộ dẫm, món đồ chơi vụt chạy về, một lớn một nhỏ phía bên kia cười ngả nghiêng. Chương Như nhướn mày với anh, rõ ràng là ỷ thế không sợ.
Chương Tuyết Dương không thèm để ý đến cô, anh vỗ vỗ ống quần, tiếp tục chủ đề vừa nãy với Diệp Ấn Dương.
Hơn một năm đã có thành tích, có thể nhanh chóng phát triển, quả nhiên là chọn đúng hướng, cũng biết nắm bắt thời cơ. Chương Tuyết Dương suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Chuẩn bị chuyển đến đâu?”
“Hải Châu.”
“Tòa nhà công ty tôi hình như còn trống.” Chương Tuyết Dương liếc nhìn Chương Như, cô đi dép ôm Dao Dao bước tới, thấy mèo chạy qua, cô hơi né sang một bên, một chân đá vào chân ghế sofa, lập tức đau rớt nước mắt.
Đến bệnh viện chụp X-quang, ngón chân út bị gãy.
Khi bác sĩ dùng tay nắn lại, Chương Như đau đến nghiến răng. Chương Tuyết Dương nhíu mày, lớn rồi mà vẫn còn hấp tấp vụng về: “Không biết nhìn đường à?”
“Không sao, không nghiêm trọng lắm, dưỡng một thời gian là khỏi.” Diệp Ấn Dương vỗ lưng Chương Như, cô xấu hổ không dám khóc: “Đau chết đi được.” Sau khi băng bó xong, Chương Như được Diệp Ấn Dương bế lên xe: “Em biết đâu lại đụng chân chứ.” Cô càu nhàu suốt dọc đường, về đến nhà liền hỏi: “Vừa rồi anh nói chuyện gì với anh trai em vậy?”
“Chuyện công ty.” Diệp Ấn Dương đứng nhìn cô, đầu tiên là thở dài bất lực, sau đó không nhịn được cười.
Anh cười đến mức Chương Như nổi da gà, cũng phát hiện ra có điều không ổn: “Nhóc Cá đâu rồi anh?”
“Để anh đi tìm.” Diệp Ấn Dương ra ngoài tìm mèo, Chương Như khó hiểu gọi điện cho anh: “Anh đang tìm ở đâu vậy?”
Diệp Ấn Dương nói cô đừng sốt ruột: “Anh sẽ về ngay.”
Chương Như mơ hồ cảm thấy không ổn. Cô chụp ảnh chân bị thương đăng lên vòng bạn bè, mấy người hay bấm like ngay lập tức cho cô đều không có động tĩnh gì. Cứ thế chống chân nằm một lúc, Chương Như gọi cho Giai Giai muốn khóc lóc về bàn chân xui xẻo của mình, lần này bị cúp máy thẳng
Đang thắc mắc chết đi được thì Diệp Ấn Dương dắt mèo về. Nhóc Cá được anh đặt xuống đất, trên người đeo một cái đai lưng, đai lưng phồng lên.
Chương Như sững sờ: “Anh dẫn nó đi đâu vậy?”
“Chỉ ở ngoài một lúc thôi.” Diệp Ấn Dương bước về phía cô. Nhóc Cá khá hợp tác, luôn đi bên cạnh, đợi anh kéo khóa lấy hộp nhẫn ra, sau đó anh quỳ một gối cầu hôn cô.
Chương Như chấn động. Cô chống sofa muốn đứng dậy, Diệp Ấn Dương cười nói: “Em cứ ngồi đi.”
“Em, anh, anh làm gì vậy?” Chương Như lắp bắp, nhẫn kim cương lấp lánh, cả người cô đã đơ ra như gỗ, ngồi nghe anh nói về quá khứ, nói về tương lai: “Lấy anh nhé Chương Như, chúng ta cùng nhau đi tiếp, mãi mãi ở bên nhau.”
“Sao đột ngột thế ạ?” Lại còn cầu hôn riêng tư nữa. Nước mắt Chương Như đã rơi lúc bị thương hơi nhiều rồi, giờ khụt khịt mũi hỏi: “Chỉ có hai chúng ta, anh không tìm thêm người khác để tạo chút không khí sao?”
Diệp Ấn Dương nói: “Anh sợ em không đồng ý.”
“Anh sợ mất mặt à?”
Diệp Ấn Dương thuận theo lời cô: “Ừ, sợ mất mặt.”
Chương Như nhìn anh: “Hồi đó anh nói với em không nhất định kết hôn mà.”
“Nhưng anh nghĩ chúng ta đã có thể bước đến bước này, dù chỉ là thử…” Diệp Ấn Dương nghiêm túc nhìn cô: “Chương Như, anh sẽ không để em hối hận.”
Chương Như ngồi trên sofa, tay bị nhóc Cá giẫm lên, nhìn anh quỳ lâu như thế, môi cô mím lại, đưa tay ra.
Cô không thích phân tích sâu xa cũng không có đầu óc để phân tích sâu xa, nhưng lần này khác với nửa năm trước. Nửa năm trước cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị, nếu anh làm gì có lẽ cô sẽ sợ đến ngừng tim mất. Nhưng qua nửa năm, thỉnh thoảng cô lại nghĩ đến chuyện này, dần cảm thấy điều đó là đương nhiên, cũng có chút mong đợi.
Diệp Ấn Dương đeo nhẫn cho cô, đỡ cô đứng dậy rồi hôn một cái: “Có đi được không em?”
“Đi đâu ạ?” Chương Như lại rơi chút nước mắt, mặt nghiêng sang một bên chạm vào chuỗi hạt cô tặng, anh vẫn luôn đeo trên tay.
Diệp Ấn Dương lấy điện thoại ra nhắn tin, vài phút sau mới dẫn cô ra ngoài, bên ngoài đã thay đổi.
Trên hành lang có bảng đèn, có bóng bay và hoa, còn có cả kim tuyến rơi trên người cô. Một đám bạn không biết xuất hiện từ lúc nào đang đứng ở hai bên. Giai Giai cầm voan cưới đến, bất lực nhìn chân cô: “Cũng hợp đấy, anh gãy đùi em gãy chân, hai người hợp thành một đôi vừa đẹp.” Nói xong đội voan lên đầu cô.
Hóa ra bất ngờ có nhiều lớp như vậy. Chương Như vẫn tưởng chỉ có hai người bọn họ: “Sao mọi người đều ở đây thế?”
“Ở đây đợi mày lâu lắm rồi đấy.” Giai Giai chỉnh voan cho cô, Phương Bảo Châu lấy phấn phủ ra dặm lại lớp trang điểm: “Đồ ngốc, sếp Diệp vốn định đi tìm mèo cùng em rồi mới…”
Lớp trang điểm của Chương Như lem nhem, bị bạn bè ấn xuống trát phấn tô son, cũng biết được kế hoạch ban đầu của Diệp Ấn Dương theo lời bổ sung của bạn bè.
Cô nghe mà khụt khịt mũi, giơ tay về phía Diệp Ấn Dương.
Anh đã cho cô đủ thể diện và cũng chiều chuộng tâm tư nhỏ bé của cô. Nếu cô không đồng ý, mọi người đều giả vờ như không biết, không ai vây quanh tạo áp lực cho cô cả, cùng lắm là anh mất mặt thôi; nhưng nếu cô đồng ý, bọn họ sẽ xuất hiện reo hò và chứng kiến khoảnh khắc này.
Chân có hơi đau, lòng cũng hơi tràn đầy. Khi chiếc nhẫn chạm vào nhau, Chương Như dựa vào cánh tay Diệp Ấn Dương.