Lời cầu hôn diễn ra vào tháng Năm còn lễ cưới được ấn định vào tháng Mười. Trong vòng nửa năm, cả hai bên họ hàng đều tích cực chuẩn bị hôn lễ. Chương Như thỉnh thoảng tham gia một chút, việc chủ yếu đều do người lớn lo liệu.
Hôm đó cô đi công tác về được nghỉ bù, bị gọi về nhà để kiểm tra danh sách khách mời, sau đó phải xem qua trâm phượng và quà tặng cho khách… Đợi đến giờ, cô đi đón Dao Dao tan học.
Đến nơi, Diệp Ấn Dương gọi điện thoại tới. Chương Như bảo đang ở trường mẫu giáo: “Anh trai em và A Đình đi Thâm Quyến rồi, em đi đón Dao Dao.”
“Đón xong có đến khu Thiên Hà không em?”
“Đến chỗ mình trước đi, lát nữa họ về sẽ đón.”
Vừa cúp điện thoại thì trường mẫu giáo cũng tan học. Dao Dao nhìn thấy Chương Như liền gọi: “Cô út~!”
Con bé nhỏ xíu, đeo ba lô phía sau nhảy tưng tưng, Chương Như lo con bé bị ba lô đè lùn đi bèn cởi ra mở xem. Bên trong có bình nước, áo khoác, khăn ướt, yếm đeo cổ và dây buộc tóc, kẹp tóc. Cô lẩm bẩm: “Nặng hơn túi cô nữa.”
Dao Dao ôm eo cô trèo lên. Chương Như xoa đầu bé: “Hôm nay có ngoan không?”
“Ngoan ạ.”
“Ngoan là được.” Chương Như vừa nói chuyện vừa dẫn bé lên xe rời đi.
Về đến nhà tình cờ gặp cặp song sinh nhà hàng xóm. Dao Dao ló đầu ra từ bên chân Chương Như: “Hi~” Vẻ mặt thân thiện.
Mấy đứa trẻ chơi dưới lầu, cậu anh hỏi Chương Như: “Sao cô cứ ở đây mãi thế?”
“Đây là nhà cô mà.”
“Hồi trước cô bảo không phải.”
“Bây giờ thì phải rồi.” Chương Như đường hoàng đáp: “Cô đã mua lại rồi.” Vừa nói vừa nhắn tin bảo Diệp Ấn Dương tan làm mua ít kem que về rồi ngồi cạnh trò chuyện với hàng xóm. Đằng kia, Dao Dao đang chơi với người em trai song sinh. Cậu bé rất lịch sự dạy cô bé cách đọc chữ, Dao Dao vừa lắc lư đầu đọc theo vừa ngửi cục tẩy của người ta.
“Cháu gái cô mấy tuổi rồi?” Người hàng xóm hỏi.
“Hơn ba tuổi rồi.” Chương Như nhìn Dao Dao, khẽ hô một tiếng, bảo con bé đừng giật tóc mình: “Hói đấy.”
Dao Dao liếc cô một cái, quay lưng lại, mông cong lên như đít vịt.
Hai người lớn tán gẫu ở phía sau, người hàng xóm hỏi Chương Như: “Sắp làm đám cưới với bạn trai rồi à?”
“Đúng vậy, tháng Mười tổ chức.”
“Bọn cô đãi tiệc ở đâu thế?” Hàng xóm cười, nhớ lại cô và Diệp Ấn Dương ngày nào cũng sánh đôi, lâu rồi chẳng nghe thấy cãi nhau lấy một lần, tình cảm khá tốt.
“Bên Hoàng Phố, lúc đó đến uống rượu nhé.” Chương Như thuận lời mời, điện thoại nhận được tin nhắn Diệp Ấn Dương bảo sắp về đến nhà, hỏi cô còn cần mua gì nữa không.
“Anh mua ít mì gói nhé, vị tomyum với vị cà ri.” Chương Như vừa trả lời xong, đằng kia vừa không chú ý một cái, Dao Dao đã làm người anh trai song sinh khóc.
Bước đến xem, hoá ra con bé kẹp kẹp tóc vào d** tai người ta, chiếc kẹp còn cắn rất chặt. Chương Như vội vàng gỡ ra sau đó xin lỗi người hàng xóm.
“Không sao không sao, thằng bé tự nhiên yếu đuối quá.” Hàng xóm bật cười vì đứa con nhà mình ngốc nghếch quá, dỗ dành hai câu rồi dẫn về.
Chương Như liếc Dao Dao: “Cô đánh đấy nhé, không được bắt nạt người khác.”
Dao Dao làm mặt xấu với cô, này là chiêu trò trẻ con thường dùng, mí mắt kéo xuống, ngón tay út kéo hai bên miệng, đây là hình ảnh đáng sợ nhất chúng có thể nghĩ ra.
Chương Như cúi xuống búng trán bé: “Không được cho ngón tay vào miệng, bẩn.”
Hai cô cháu trở về nhà, vừa mở cửa đã thấy nhóc Cá. Dao Dao mặc quần yếm jean chạy ngay tới: “Meo meo! Meo meo!”
Đây không phải lần đầu nhóc Cá gặp Dao Dao, nó phản xạ có điều kiện bỏ chạy ngay lập tức. Dao Dao đuổi theo phía sau khiến nhóc Cá chạy ù lên trên tủ.
Dao Dao cũng bò theo. Chương Như vừa đặt ba lô xuống đã thấy con bé đang leo như con khỉ, nắm lấy cánh tủ định bắt nhóc Cá, cô lập tức sợ hãi ôm chặt lấy bé: “Làm gì làm gì?”
“Meo meo!” Dao Dao chỉ lên trên. Chương Như nhìn thấy nhóc Cá đang hoảng sợ rõ ràng: “Tha cho nó đi, nó không đánh lại cháu đâu.”
Hóa ra trẻ con có thể trị được mèo, cô cũng mới biết gần đây.
Đồ ăn vặt trong nhà không nhiều. Chương Như dẫn Dao Dao đi rửa mặt lau tay rồi bổ ít hoa quả cho con bé. Nhìn thấy hình dán trên bàn trà, Dao Dao bèn hỏi: “Cô út, cái gì đây ạ?”
“Hình dán, cháu muốn dán không?”
“Có!” Cô bé Tóc Xoăn vô cùng hiếu kỳ, lập tức ngẩng mặt lên đáp: “Muốn dán.”
Chương Như có tính cách gì chứ? Cô cười ranh mãnh, cắt một ít rồi dán một nốt ruồi to tướng lên miệng bé. Nhóc Tóc Xoăn soi gương, lập khóc đến mức lộ cả lưỡi.
Chương Như cười khoái chí, bên ngoài có chút động tĩnh, Diệp Ấn Dương về rồi.
Vừa mở cửa, Dao Dao lập tức chạy tới mách: “Cô út xấu lắm!”
Diệp Ấn Dương liếc Chương Như, đúng là xấu tính, trẻ con cũng bắt nạt. Anh an ủi Dao Dao: “Không sao, lau là hết mà.”
Dao Dao vừa khụt khịt vừa theo anh vào nhà vệ sinh lau mặt. Trong gương thấy Chương Như đi tới, bé liền hừ một tiếng: “Ghét cô út!”
“Ghét cô út à, thế cô đi ăn mì một mình vậy.” Chương Như bóc một que kem ra m*t ngon lành. Dao Dao chu môi nhìn cô: “Cháu cũng muốn.”
“Vậy còn khóc nữa không?”
“Cháu không khóc nữa.”
“Phải thế chứ.” Chương Như lấy cây kem ốc quế ra đưa cho bé: “Ngồi ngoan nhé, cô đi pha mì.”
Diệp Ấn Dương nhắc nhở cô: “Trong bình nước có nước, em cứ lấy trực tiếp là được.”
“Em biết rồi.” Chương Như ngậm que kem đi nấu ăn, đổ nước xong, cô tiện tay rắc thêm vài nắm cà rốt sấy khô lên trên.
Liếc nhìn ra bên ngoài, Diệp Ấn Dương đang dỗ Dao Dao, anh bế con bé ngồi lên trên tủ cao. Dao Dao cười hí hử lắc lắc chân, cuộn tay lại làm ống nhòm: “Chị thấy em rồi nhé meo meo~” khiến Cá Con vừa chạm đất đã chuồn mất.
“Sợ ai không sợ đi sợ con nít.” Chương Như vừa lẩm bẩm vừa mở điện thoại ra xem váy cưới. Đợi mì chín mang ra, cô nhìn thấy Dao Dao ngồi trên ghế đàn piano trong phòng sách, Diệp Ấn Dương thì đang gỡ tấm vải phủ trên đó.
Thứ này để trong nhà lâu rồi, Chương Như bước tới hỏi: “Anh thực sự biết chơi à?”
“Lâu không chơi, tay hơi rời rạc.” Diệp Ấn Dương đứng chơi thử một đoạn ngắn, nghe rất hay và trôi chảy.
Nhóc Tóc Xoăn bên cạnh vỗ tay: “Chú giỏi quá!”
Gọi chú gì mà chú, Chương Như nghi ngờ nhìn bé: “Ai dạy cháu thế?”
Dao Dao nhe răng cười, đầu chúi vào Diệp Ấn Dương: “Cháu muốn học cái này!”
“Đã trả học phí chưa?” Chương Như bưng bát mì ngồi cạnh xem Diệp Ấn Dương dạy Dao Dao bấm phím, toàn bộ quá trình anh luôn ôn hòa và kiên nhẫn.
Hình như trông trẻ con cũng khá dễ, chỉ cần chuyển hướng sự chú ý là được.
Một lát sau, Dao Dao chơi mệt nên ngủ một giấc trước. Lúc ba mẹ đến đón, con bé buồn ngủ lơ mơ nhưng vẫn không quên mách lẻo, nói Chương Như bắt nạt mình.
“Có phải con bướng bỉnh không?” Tô Đình chỉnh lại dây đeo quần yếm cho con gái, hỏi bé hôm nay chơi gì.
Dao Dao gục trên vai Chương Tuyết Dương, nói chơi với anh trai.
“Anh trai nào?” Chương Tuyết Dương dùng áo khoác bọc lấy con gái, mắt liếc nhìn Chương Như.
Chương Như vội giải thích: “Cặp song sinh nhà hàng xóm bên cạnh ý. Dao Dao làm một đứa khóc, chơi không được bao lâu đã chạy mất rồi.”
“Con lại bắt nạt người ta à?” Tô Đình khẽ chạm vào mặt con gái, sau đó chào tạm biệt Chương Như và Diệp Ấn Dương rồi cả nhà từ từ xuống lầu.
Chương Như lẩm bẩm: “Đúng là cái đồ thích mách lẻo.” Giờ biết nói nhiều hơn rồi, cái gì cũng kể.
“Không nói xấu em, em còn trách người ta mách lẻo.” Diệp Ấn Dương mỉm cười đẩy cô vào nhà, sau đó đóng cửa đi tắm rồi lên giường.
Trước khi ngủ, anh xác nhận lại với bố mẹ chuyện nhà cửa, ngoài ra còn việc sắp xếp khách sạn cho họ hàng ở Bắc Kinh đến đây ăn cưới.
Chương Như đang ngồi cuối giường sơn móng chân, sau khi sơn lớp bóng cuối cùng, cô thu dọn đồ đạc. Quay đầu lại thấy anh đang bận, chân cô thò từ trong chăn ra, chạm vào nơi gần túi rồi khẽ đạp hai cái. Bị Diệp Ấn Dương liếc một cái, cô mỉm cười dùng lực, lòng bàn chân cọ vào nhau.
Diệp Ấn Dương dùng chân khóa lấy cô: “Anh đang nói chuyện nghiêm túc, đợi chút.”
“Dạ.” Chương Như cười mỉm trèo lên người anh, đợi anh nhắn tin xong chợt nhớ ra một chuyện: “Có người muốn chiêu mộ em.”
“Ở đâu?”
“Đối thủ cạnh tranh, cũng ở Quảng Châu.”
Diệp Ấn Dương khóa điện thoại rồi nhìn cô, xoa xoa tai cô: “Em có cân nhắc đi không?”
“Thôi ạ, sếp Tào đối xử với em khá tốt…” Chương Như chống cằm suy nghĩ: “Với lại năm sau em sẽ làm quản lý.”
“Tào Ngật Sơn nói vậy à?”
“Em tự đoán.” Tay Chương Như trượt xuống nắm lấy anh, rất nhanh, lòng bàn tay càng lúc càng không ôm hết, căng phồng như sắp nổ. Cô cười hề hề: “Năm sau chắc chắn em sẽ thăng chức.”
Một người rất tự tin thề thốt nhưng khi mặt đối mặt lại không chịu ngoan ngoãn. Diệp Ấn Dương lật cô lại rồi hôn lên b* m*ng cô, sau đó nắm lấy cô cũng nắm lấy chính mình: “Vậy thì… chúc mừng trước quản lý Chương trước nhé.”
Quản lý Chương mặt chôn vào vỏ gối, móng chân vừa sơn xong từ từ co lại.
Nhưng việc bị chiêu mộ không chỉ có mình Chương Như.
Một tháng sau, Văn Hòa nộp đơn xin nghỉ việc. Lần này cô ấy nhảy việc với điều kiện tốt hơn, Chương Như cũng không khuyên nữa. Nhưng trong buổi họp, cô thấy trên mu bàn tay trái Chu Minh Sơ có một vết rất sâu, anh ta cũng không thèm băng bó, vết thương cứ phơi ra như vậy.
Sau cuộc họp Chương Như hỏi Văn Hòa, cô ấy bảo bị mèo nhà cô cào: “Con mèo của em không thích anh ấy, anh ấy đáng đời bị vậy.”
Chương Như nghĩ đi nghĩ lại, chỉ hỏi một câu: “Đã thương lượng tốt điều kiện với công ty mới chưa?”
Văn Hòa gật đầu: “Rồi, họ nói em có thể qua bất cứ lúc nào.”
Đúng lúc Chu Minh Sơ từ hành lang khác đi qua, biểu cảm không rõ là bình tĩnh hay u ám.
Chương Như liếc nhìn, Văn Hòa cũng nhìn theo, đã quen rồi nên cảm xúc không còn nhiều dao động nữa.
Cô ấy từng đè người đàn ông này xuống, cũng từng bóp cổ anh ta, từng thấy khuôn mặt mất kiểm soát của anh ta trong chuyện chăn gối. Không thể phủ nhận anh ta có sức hút riêng, nhưng giờ đây với cô, điều đó chỉ giới hạn trong môi trường công việc. Gạt bỏ hào quang địa vị, rời khỏi chốn công sở, Chu Minh Sơ chỉ là một người đàn ông bình thường có tính cách không mấy dễ chịu.
Chương Như nhớ lại chuyện cô ấy nghỉ việc: “Vậy sếp Chu…”
Văn Hòa cười: “Không sao, em đã nói với anh ấy trước rồi.” Ở E-Health, Văn Hoà đã hai lần động lòng muốn đi, đến lần thứ ba thế nào cũng phải rời đi. Quay đầu nhìn Chương Như, cô ấy nói: “Làm đoàn nhà gái có cần em làm gì không?”
“Giúp chị chặn cửa, tạo không khí vui vẻ là được rồi.”
“Được, vậy lúc đó em học theo mọi người.” Văn Hòa mỉm cười vén mái tóc mai sang bên cạnh, giơ tay lên để lộ cổ tay thon nhỏ, chiếc đồng hồ Rolex màu hồng trên tay tinh xảo như một biểu tượng.
Chương Như nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, những câu chuyện tình cảm xung quanh cô đa phần đều đơn giản, không nghĩ ra có đôi nào cứ kéo qua vờn lại như bọn họ.
Quay về hỏi Diệp Ấn Dương, anh lại không thỏa mãn được sự tò mò của cô trong chuyện này: “Anh cũng không rõ.” Anh đang lái xe đến Chương Ký sau đó đỗ xe: “Đi thôi, chắc mọi người đều đến rồi.”
Hai người đi cửa sau, đúng lúc gặp một đầu bếp đang mắng người. Chương Như gọi: “Lương Đa Thặng?”
Người đầu bếp kia quay đầu, khí thế mắng người lập tức xẹp xuống: “Miss Chương.”
“Lại mắng người nữa à?”
“Cái tên nhóc chết tiệt này xào rau cải đen thui, tôi dạy nó một chút.” Lương Đa Thặng lâu không gặp cô, căng thẳng đến nỗi không biết để tay ở đâu, chỉ biết cười khờ: “Cô đến ăn cơm à?”
“Ừ, anh làm bếp trưởng rồi à?” Chương Như nhìn chiếc mũ cao và tạp dề đen trên người anh ta, bản thân cũng toát lên vẻ uy nghiêm của một bếp trưởng.
Lương Đa Thặng cười toe toét: “Chưa chưa, có lẽ còn hai năm nữa.” Kẻ phụ bếp lười biếng ngày xưa giờ cũng học được sự khiêm tốn rồi.
“Vậy cố lên nhé, đợi anh làm bếp trưởng.” Người lớn đang thúc giục, Chương Như và Diệp Ấn Dương đi về phía phòng riêng. Trên đường đi, Diệp Ấn Dương quay đầu nhìn lại, đồ đệ của Lương Đa Thặng đang cười nói gì đó, lập tức bị anh ta mắng cho một trận.
Đến phòng ăn, phụ huynh họ hàng hai bên đều có mặt. Gần đến đám cưới, ba mẹ Diệp Ấn Dương lại bay từ Bắc Kinh sang ăn cơm với bên này để bàn một số chi tiết trong đám cưới.
Ba Chương Như cũng đã về, con gái gả chồng khiến ông chủ bán trà rất để tâm, đặc biệt nhờ người đặt may áo cưới Long Phụng rồi mua hồi môn ở mấy nơi, còn chạy đến Thủy Bối mấy lần.
“Con gái ngoan, xem xem thích cái nào.” Vừa thấy Chương Như, ông đã lôi điện thoại ra.
Trong ảnh toàn vàng là vàng, mắt Chương Như lóe lên: “Không cần nhiều thế đâu, con có rồi.” Đợt trước cô đến Bắc Kinh, mẹ Diệp Ấn Dương dẫn cô đi SKP và Thái Bạch cả ngày, những thứ này đã mua không ít.
“Khác nhau mà con gái, đây là hồi môn.” Ông bô cô đổi mẻ ảnh khác cho cô xem: “Nhanh xem xem có thích không.”
Đủ các loại vàng, Chương Như nhìn mà hoa cả mắt: “Tiền công những thứ này đắt lắm phải không?”
“Đều là hàng mới, đẹp thế này đắt một tí thì sao?” Ông bô ước gì có thể cho con gái cây đèn thần Aladdin, chà một cái là có tất cả.
Đám cưới đã rất gần, hôm nay ba Chương uống hơi nhiều. Diệp Ấn Dương rót trà cho ông, ông vỗ vai anh bảo ngồi xuống, dặn dò mấy câu rồi nắm tay Diệp Ấn Dương rất chặt, miệng lặp đi lặp lại: “Chú ở bên ngoài làm ăn nhiều năm, rất ít khi ở bên con gái, thực sự nợ nó rất nhiều…”
Diệp Ấn Dương hiểu được tâm tư của bậc trưởng bối, bèn gật đầu: “Chú cứ yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Chương Như, không để chú lo lắng và thất vọng.”
Quay đầu nhìn Chương Như, hôm nay cô đưa mèo đi tiêm phòng nên tiện thể mang nó đến ăn cơm, cô đặt hai quả quýt sau mông mèo, cúi đầu không biết đang nói gì với nó.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, Chương Như quay đầu lại, thấy ba mình nắm chặt lấy tay Diệp Ấn Dương: “Làm gì vậy, hai người thi vật tay à?” Cô bước tới hỏi.
“Không có gì, nói vài câu thôi.” Diệp Ấn Dương nhắc nhở cô: “Sờ mèo xong nhớ rửa tay.”
Chương Như nghi ngờ nhìn hai người, lúc ăn cơm xong về nhà lấy bưu kiện, cô lại hỏi lần nữa: “Ba em vừa nói gì với anh thế?”
Cô rất thích hỏi mấy chuyện này. Diệp Ấn Dương lấy đồ từ ngăn bưu kiện trên cùng ra: “Không có gì, ông dặn chúng ta hòa thuận.”
Hộp bưu kiện hơi nặng, về nhà mở ra, bên trong là quả cầu vàng nhỏ hiệu Chanel, Tô Tinh Khải tặng, bên trong còn có bức thư viết tay của anh ta, nói là không đến dự đám cưới Chương Như nhưng chúc cô hạnh phúc, có vẻ như tình cảm sâu nặng lại bị tổn thương.
Chương Như nhìn Diệp Ấn Dương: “Làm sao bây giờ?”
“Đã là quà thì em nhận đi.”
“Anh rộng lượng thế à?” Chương Như trợn mắt.
“Vậy vứt đi, ngày mai anh mua cái giống vậy cho em.” Diệp Ấn Dương ngồi xổm xuống cất túi đi, gói giấy lớp trong lớp ngoài, Chương Như vội giữ anh lại: “Đây là tiền đấy, vứt gì mà vứt!”
Diệp Ấn Dương giật mấy lần mà không được, đành buông tay: “Vậy em nhận đi, sau này giới thiệu nhiều bạn bè đến chỗ cậu ta mua xe là được.”
Chương Như lấy túi ra, xem lại thư Tô Tinh Khải viết, cô thở dài: “Người thích em thực sự rất nhiều, anh có biết không?”
Diệp Ấn Dương cười: “Biết.”
“Vậy mà lúc đầu anh còn không thèm em.” Chương Như lườm anh, một xíu chuyện cũ tính mãi không hết.
Diệp Ấn Dương vừa cười vừa suy nghĩ: “Nói vậy chẳng lẽ lúc đầu em nhìn anh rất thuận mắt ư?”
Có chuyện đó sao? Chương Như ném túi vào anh: “Vô liêm sỉ.” Nghĩ lại lại cất túi cẩn thận, đuổi theo anh vào nhà tắm nói khi đó anh không thèm cô, hôn cô rồi mà còn giả vờ.
Trong tiếng trách móc của người yêu, Diệp Ấn Dương đánh răng xong, quay người lau miệng, Chương Như trực tiếp nhảy lên lưng anh, vốn định hỏi anh có nhận lỗi không nhưng khi tay anh đưa tới lại thành: “Mông em có nhiều thịt không? Sờ có đã không?”
“Rất đàn hồi.” Diệp Ấn Dương vỗ vỗ hai cái, quay đầu nhìn cô, chỉ một ánh mắt đã rất quen với quy trình.
Hai người từ bồn rửa chơi đến bồn tắm, bọt và nước bắn sang hai bên. Thời khắc cuối cùng, Diệp Ấn Dương như nuốt chửng cô, Chương Như ôm chặt không cho anh đi. Diệp Ấn Dương lùi lại: “Để anh xử lý đã.” Không thì sẽ ở lại bên trong mất.
“Ừm.” Chương Như dùng âm mũi đáp, nhìn anh buộc bao lại rồi dẫn cô sang chỗ vòi sen bên cạnh tắm, sau đó về phòng nghỉ.
Tính thời gian còn chưa đầy một tháng là đám cưới, Chương Như và Diệp Ấn Dương kiểm lại quy trình và chi tiết, đám cưới dường như đã được diễn tập trong đầu một lần.
Diệp Ấn Dương đột nhiên hỏi: “Đầu bếp hồi nãy ở cửa hàng là?”
“Ai cơ?”
“Cái người họ Lương đó?”
“Ồ, trước kia anh ta là phụ bếp ở nhà hàng cũ, chính là phụ việc cho đầu bếp xào, hồi đó lười lắm, thường xuyên nghỉ làm còn ăn vụng nữa, sau này ngoan ngoãn hơn, từ từ thăng lên làm đầu bếp xào.” Chương Như thấy kỳ lạ: “Anh hỏi anh ta làm gì?”
“Không có gì, hỏi cho vui thôi.” Diệp Ấn Dương vòng tay qua lưng cô, trong căn phòng tối đen, anh lắng nghe cô kể về sự thay đổi của người đầu bếp xào đó trước kia và hiện tại.
Kể một lúc, Chương Như đột nhiên nghĩ cô từng cũng là một kẻ vô dụng, nhưng dường như đã dần trở nên khác biệt: “Anh nói xem, bây giờ em có tốt hơn trước nhiều không?” Cô đè Diệp Ấn Dương ra hỏi.
Diệp Ấn Dương nhíu mày: “Sao lại nói mình như vậy?”
“Anh không nghĩ thế sao?”
Đương nhiên là không, Diệp Ấn Dương nói: “Anh chưa từng nghĩ vậy.” Trong mắt anh, Chương Như mãi mãi ngông nghênh, mãi mãi tự tin về bản thân.
Chương Như sững người: “Thật không?” Cô hơi không dám tin.
“Đương nhiên.” Trong phòng, Chương Như có thể nghe thấy âm mũi pha chút ý cười của Diệp Ấn Dương, anh nói: “Em lúc nào cũng tốt.”
“Anh đừng dỗ em, em biết trước kia em rất tệ.” Chương Như chống người dậy, mượn chút ánh sáng, cô thấy trong mắt anh toàn là hình bóng mình, thế là nhanh chóng trở nên vui vẻ: “Tạm tin anh vậy.” Rồi hạ giọng: “Anh cũng rất giỏi, lần nào cũng thế.”
Mồm miệng láu cá, Diệp Ấn Dương thở ra một hơi, nâng mặt cô lên rồi hôn, răng nhẹ nhàng cắn.
Chương Như bị anh ăn sạch sẽ, trong khi th* d*c, cô chợt nghĩ đến một câu nói tao nhã, giữa cô và anh có lẽ không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại ở bên lâu dài mà không hề chán, mà người bạn đời đạt điểm tuyệt đối ở mỗi giai đoạn thì không cần hâm nóng lại, phương diện nào cũng luôn có cảm giác mới mẻ.
Chớp mắt đã đến ngày cưới.
Chương Như xuất giá từ nhà tổ, hàng xóm đều đến uống một chén trà mừng, trẻ con chạy nhảy, náo nhiệt từ sáng sớm.
Đoàn nhà gái rất hùng hậu, bọn họ giúp Chương Như mặc áo choàng cưới, khi đội phù rể đến thì chơi rất nhiệt tình, hết thi tài đến lắc xúc xắc, không khí và thể diện đều vừa vặn.
Hôm nay Diệp Ấn Dương mặc vest chỉnh tề, anh cùng Chương Như kính trà lạy người lớn trong nhà. Đến lúc phải lên xe hoa, đường hơi dài, anh trai Chương Tuyết Dương vững vàng cõng Chương Như trên lưng, khi đặt cô xuống xe, Chương Như đột nhiên rơi nước mắt. Chương Tuyết Dương lau cho cô: “Sau này đã có gia đình riêng, nên biết chăm lo cho gia đình.”
Chương Như oà khóc, giọt nước mắt đầu tiên dành cho người anh trai không mấy khi dịu dàng nhưng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chăm sóc cô.
Đến hiện trường đám cưới, khách mời lần lượt tới, bàn check-in có thể nhận vé số cào, bên trong hội trường còn có quả cầu disco khổng lồ đang quay, có thể thấy những đốm sáng như bầu trời đêm lưu chuyển trên bức tường vải, trên bộ đồ ăn và trên người các vị khách, sang trọng như một bữa tiệc tối siêu lớn.
Trong đám cưới của hai người, Chương Như là nhân vật chính tuyệt đối. Cô người thì xinh giọng lại ngọt, hào quang cũng phải do cô tỏa sáng.
Váy cưới là dạng váy phồng đuôi dài, cánh cửa hỉ vừa mở ra, Chương Như được ba dắt vào, hai cha con đeo kính râm hình tam giác đi một đoạn, âm nhạc đột nhiên thay đổi. Chương Như nhấc váy, cầm mic hát: “Từ khi anh trao chiếc nhẫn cưới vào tay em…”
“Dũng khí của ngón áp út”, một bài hát được ấp ủ từ lâu, giọng người hát rất ngọt ngào. Diệp Ấn Dương đứng bên kia chờ cô, trên gương mặt tràn đầy nụ cười, dáng người anh tuấn cao ráo.
Chương Như vừa hát vừa tiến đến gần anh, trong hội trường rộng lớn, ánh mắt họ chỉ có nhau, huyền cơ lẫn thời cơ đều đến. Diệp Ấn Dương mỉm cười nhìn cô, khi chỉ còn vài bước thì bước tới đón cô. Chương Như cũng đưa tay ra, hai người nắm lấy tay nhau.
Giống như lời bài hát, con người ta khó tìm được một người khiến mình còn vui hơn cả thích, cho nên từ nay về sau, họ sẽ cùng nhau đi hết con đường nhân sinh dài dằng dặc này.
HOÀN THÀNH TOÀN TRUYỆN
Editor có lời muốn nói:
Vậy là kết thúc một bộ truyện nữa rồi, chắc đây là truyện được mình edit nhanh nhất trong năm 2025 này quá :v Cám ơn mọi người đã theo chân mình đến những chương này, không biết nói gì nhiều, hẹn gặp lại mọi người ở các dự án sau ~
À, truyện còn có vài ngoại truyện phúc lợi nữa cơ mà mình chưa biết khi nào đăng (hoặc có nên edit nốt hay không), có gì mình sẽ thông báo trên page Mạn Mạn Trường Dạ sau nhé
Tạm biệt A Như, tạm biệt sếp Diệp, tạm biệt nhóc Cá,… Edit quyển này xong mình nhận ra mỗi người chúng ta đều không hoàn hảo, nhưng điều quan trọng là tốt đẹp hơn mỗi ngày. Hy vọng ai trong chúng ta cũng hiểu được điều đó và sớm tìm thấy nửa kia phù hợp với mình nhé ~~