Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 10

Khó có được một lần Yến Giác thấy Chung Hàn ở nhà vào ngày cuối tuần. Nhưng người này vẫn bận rộn như cũ, từ khi ăn sáng xong thì đều ở trong thư phòng không hề bước ra ngoài. Đã quá thời gian cơm trưa rồi nhưng người hầu không dám lên kêu Chung Hàn, sợ ảnh hưởng tới công việc của chủ nhân. Nhưng phải ăn thì mới sống được, Yến Giác có trách nhiệm không để người giám hộ của mình tuổi còn trẻ mà có tật xấu này nên bưng ly nước ấm tới gõ cửa phòng Chung Hàn.

Nhưng cửa lại bị khóa, người đến mở không phải là Chung Hàn mà là một cậu trai xa lạ, mắt phượng hẹp dài, ngũ quan thiên về âm nhu, quần áo cũng nữ tính, áo cổ V khoét sâu xuống, mang quần da, hệt như mặc đồ đi bar.

Y chưa bao giờ gặp qua người này, Yến Giác nhíu mày, cảnh giác hỏi:

“Anh là ai?”

Cậu trai đó đặt một tay lên tường, thân thể hơi nhướn về phía trước lộ ra lồng ngực trắng nõn, vây Yến Giác lại, cười yêu nghiệt: “Này bé cưng, tôi là ai cưng không cần biết. Mới tới hửm? Nhìn cũng đáng yêu đó chứ.”

Yến Giác siết chặt ly sứ trong tay, cố gắng kiềm chế không ụp ly nước ấm này lên đầu anh ta.

Người này như hoàn toàn không nhận ra Yến Giác đang tức giận, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Bé cưng thơm quá, nói cho anh trai biết tối qua dùng cái gì?”

“Mời anh tránh ra!”

Yến Giác gằn từng chữ một. Y thề, nếu người này không phải bước từ trong phòng của Chung Hàn thì y nhất định sẽ đá rớt cằm anh ta.

“Úi dà, sao lại giận thế chứ?” Cậu trai chẳng hề để ý mà cười.

Yến Giác lạnh mặt lặp lại một lần: “Phiền anh tránh ra, tôi muốn tìm Hàn gia.”

Anh ta ngoáy ngoáy lỗ tai: “Hàn gia đang bận, không muốn gặp ai hết.”

“Nếu không muốn gặp bất cứ ai thì sao anh có thể ở trong phòng được?”

“Hử? Là vì sao nhỉ?” Người này nghiêng đầu, cười mờ ám: “Bởi vì quan hệ của chúng tôi không tầm thường.”

“Rầm!”

Yến Giác đập mạnh ly nước lên cạnh cửa sổ: “Nếu thế thì không quấy rầy hai người nữa!” Nói xong liền xoay người rời đi.

Cậu trai bĩu môi tỏ vẻ vô tội.

Cuối thu thời tiết dần lạnh hơn, gió từ ngoài cửa sổ len vào khiến gã lập tức rụt cổ, không khách khí gì mà lấy ly nước ấm Yến Giác chuẩn bị cho Chung Hàn uống ừng ực.

“Gió thu thổi vào đũng quần này, đông lạnh tới làm thằng hai của tui cứng rắn.”

Nam nhân ngâm thơ trở về thư phòng, cửa phòng bị đóng lại lần nữa.

Chung Hàn đang ngồi ở trước bàn xem văn kiện, trên mặt bàn là tư liệu hắn đã xử lý, bên trên còn có chữ ký cứng cáp hữu lực của hắn.

Chung Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ly nước ấm trong tay Hạ Viêm Tu, có chút bất đắc dĩ hỏi: “Sao lại chọc cậu ấy?”

Hạ Viêm Tu vắt chéo chân: “Nhìn dễ thương như vậy, không trêu một chút thì thật đáng tiếc.”

Chung Hàn cười lắc đầu.

Hạ Viêm Tu lại hỏi: “Đại ca, cậu ta là người anh mua sao? Gọi là gì nhỉ? Yến Ngọc? Đờ mờ! Tên này không tốt lắm đâu.

“Từ đó đọc là Giác.” Chung Hàn lấy quyển từ điển thật dày từ kệ sách phía sau ra rồi tùy ý ném qua, đầu cũng không ngẩng lên, phê bình: “Viêm Tu, em hẳn nên đọc thêm nhiều sách đi.”

Từ điển chuẩn xác bay vào trong tay Hạ Viêm Tu. Anh bĩu môi: “Em từ nhỏ đã học chả vào nổi, đại ca đâu phải không biết, chuyện đọc sách hay học tập gì đó vẫn luôn là Thẩm Xuyên chăm chỉ nhất.”

Chung Hàn buông bút trong tay xuống: “Thẩm Xuyên vẫn không muốn gặp em sao?”

Hạ Viêm Tu đơn giản ừ một tiếng.

Chung Hàn cảm thấy bản thân sầu não hệt như mấy năm về trước. Hắn nhẹ thở dài: “Đêm nay anh gọi Thẩm Xuyên tới, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Hạ Viêm Tu lười nhác ngã lên sô pha, hai chân duỗi ra vắt chéo, gối tay lên sau đầu, mwor từ điển ra úp lên mặt, rầu rĩ ừ một tiếng.

Yến Giác rất tức giận nhưng vì lý do gì thì y không rõ. Cho nên khi nhìn thấy trên bàn cơm có Hạ Viêm Tu thì cục tức càng bành trướng. Hạ Viêm Tu cười khanh khách, nhiệt tình chào hỏi: “Yến thiếu, cậu khỏe không?”

Biểu tình kia giả tạo tới mức buồn nôn, Yến Giác làm lơ, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Hạ Viêm Tu cũng thấy hơi xấu hổ, quay sang bắt chuyện với ngọn núi băng là Thẩm Xuyên.

Chung Hàn ngồi ở vị trí chính giữa, gắp một cái cánh gà đặt trong bát của Yến Giác rồi hơi nghiêng đầu nhìn y, thấp giọng hỏi: “Giữa trưa cậu có hôm nay tới tìm tôi à?”

Yến Giác đen mặt cắn mạnh miếng thịt, chỉ gật đầu không đáp lại.

Chung Hàn cười cười, hỏi tiếp: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Yến Giác uất ức nhìn thoáng qua, âm thanh u oán: “Không có chuyện gì cả.”

Chung Hàn lại gắp một cánh gà cho Yến Giác: “Lần sau muốn tìm tôi cứ trực tiếp vào là được, chẳng phải buổi tối hôm đó cậu rất lớn mật sao?”

Buổi tối hôm đó Chung Hàn nhắc tới là ngày mà Yến Giác cố ý quan sát hiện trường dâm dục kia. Yến Giác bị trêu chọc khiến lỗ tai hơi hồng, má phồng to lên vì cố nhét đồ ăn vào. Hạ Viêm Tu bên kia thì nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên, không khí giữa hai người không quá tốt đẹp gì, anh cắn đầu đũa cười tủm tỉm mà nói: “Cánh gà ăn ngon vậy sao? Ăn tới mức mặt Yến thiếu đều đỏ hết cả lên, Tiểu Xuyên còn không mau gắp cho ca ca một cái?”

“Tự mà làm đi.” Thẩm Xuyên quả quyết trả về bốn chữ. Hạ Viêm Tu cảm thấy không thú vị, liên tục quấy rối bên phía Chung Hàn, bĩu môi: “Cho cậu.”

Yến Giác mang theo cơn tức trước đó ném lại cánh gà vào trong chén Hạ Viêm Tu: “Hạ thiếu cứ ăn đi.”

Hạ Viêm Tu cười lên khiến đôi mắt cong cong: “Hạ thiếu thì không dám nhận, Yến thiếu về sau cứ gọi tôi là anh Tu đi.”

Yến Giác cảm thấy lạnh xương sống, sau đó y nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng: “Hạ thiếu mới vừa về nước, vậy còn chỗ ở thì sao?”

Hạ Viêm Tu chọc chọc cơm, làm như tội nghiệp lắm: “Thẩm Xuyên không thu lưu tôi, tôi chỉ có thể ăn nhờ ở đậu Hàn gia thôi. Về sau còn phải nhờ Yến thiếu giúp đỡ nha~”

Yến Giác không kịp nuốt, bị sặc đến ho khù khụ.

Chung Hàn ôn nhu vỗ lưng y, kiên nhẫn nhắc nhở y ăn chậm một chút.

Yến Giác vừa ho vừa nghĩ, từ nay về sau chắc y sẽ không dễ thở gì cho cam.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Viêm Tu kéo Thẩm Xuyên lên phòng tạp vật ở lầu một, trở tay khóa cửa lại.

Đồ trong phòng khá lộn xộn, trong đó còn có hai người đàn ông đang nói chuyện, không khí còn có chút mốc meo.

Hạ Viêm Tu nhìn Thẩm Xuyên, Thẩm Xuyên thì đưa mắt qua chỗ khác.

“Tiểu Xuyên, anh rất nhớ cậu….” Hạ Viêm Tu nỉ non, âm cuối mang theo tình cảm khó nói.

Thẩm Xuyên không lên tiếng, hai mắt tránh nhìn kính thủy tinh phản chiếu ở phía sau.

Hạ Viêm Tu rũ đầu xuống đặt lên vai Thẩm Xuyên: “Tiểu Xuyên, cậu còn giận anh sao?”

Thẩm Xuyên cười rất lãnh đạm: “Hạ Viêm Tu, tôi chẳng lẽ không nên giận anh? Đầu tiên là câu dẫn người yêu tôi lên giường rồi phản bội tôi, thậm chí còn bỏ thuốc tôi. Tôi chắc phải là thánh nhân mới có thể tha thứ cho anh.”

“Nhưng tên bạn trai của cậu cũng đâu phải người tốt lành gì, anh chỉ mới ám chỉ một chút là cậu ta đã leo lên giường anh rồi. Còn chuyện bỏ thuốc cậu, đâu phải cậu không sướng, anh còn bị cậu làm muốn đứt eo luôn, đó là lần đầu tiên của anh…” Hạ Viêm Tu oan ức giải thích, đôi mắt phượng câu nhân ánh nước, lông mi nhẹ nhàng run rẩy. Anh biết rõ làm sao để thể hiện mị lực của mình, anh biết mình là kiểu yêu thích của nhưng lúc này Thẩm Xuyên căn bản không để tâm.

“Hạ Viêm Tu, anh vẫn không biết mình sai ở đâu.” Thẩm Xuyên đẩy ra, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Hạ Viêm Tu lại nghe ra trong giọng nói của Thẩm Xuyên chất chứa nỗi thất vọng. Anh vội vàng ôm chặt người kia: “Tiểu Xuyên, anh sai rồi! Anh không bao giờ làm chuyện cậu không thích nữa đâu, tha thứ cho anh được không?”

Thẩm Xuyên cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Hạ Viêm Tu, nâng cằm lên, chậm rãi vòng lấy cần cổ trắng nõn, từng chút từng chút bóp chặt: “Hạ Viêm Tu, tôi nói rồi. Đừng để tôi bắt được anh, nếu không…”

Hạ Viêm Tu không phản kháng, thậm chí chủ động dâng lên điểm yếu của mình. Anh chậm rãi tới gần Thẩm Xuyên, hơi thở ấm áp như có như không phun lên cằm đối phương, môi cọ xát: “Anh không sợ, cậu làm gì anh cũng được, anh không sợ đâu.”

Lúc  Thẩm Xuyên lao ra, Chung Hàn và Yến Giác vẫn ở phòng khách nghỉ ngơi. Hai người cùng đồng thời ngẩng đầu lên, đáy mắt mờ mịt.

Thẩm Xuyên đem lễ tiết tốt đẹp gì đó ném ra sau đầu, mặt xụ xuống, nổi giận đùng đùng rời đi. Một lát sau, Hạ Viêm Tu cũng đuổi theo, khóe miệng chảy máu, nhìn vô cùng chật vật.

Yến Giác há miệng ngạc nhiên, bối rối hỏi: “Bọn họ có chuyện gì vậy?”

Chung Hàn cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện: “Anh em yêu nhau lắm cắn nhau đau, không ảnh hưởng tới toàn cục.”

Yến Giác trừng lớn mắt: “Thẩm Xuyên, Hạ Viêm Tu là anh em?”

Chung Hàn: “Cùng mẹ khác ba.”

Yến Giác cảm thán: “Tính cách quá khác nhau rồi…”

Chung Hàn cười: “Mỗi người một vẻ.”

Yến Giác bĩu môi, không hé răng.

Chung Hàn cầm lấy quả quýt để trên bàn, đưa tới trước mặt Yến Giác: “Ăn không?”

“Ăn.” Yến Giác nhận lấy.

“Vừa hay.” Chung Hàn cười dịu dàng, lại cầm một quả quýt nữa đưa tới: “Thuận tiện giúp người ba già này lột một quả đi.”

“…”
Bình Luận (0)
Comment