Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 9

Tới nhà Chung Hàn nhiều ngày rồi, Yến Giác đã hoàn toàn thích ứng được với hoàn cảnh mới, có thể nói ở đây rất dễ chịu. Chung Hàn chưa bao giờ quản thúc y, hắn luôn quan tâm thăm hỏi mỗi ngày khiến Yến Giác dần cảm thấy rời khỏi ba ruột của mình là quyết định sáng suốt.

Chỉ là y không nghĩ tới sẽ gặp lại Yến Văn Sơn nhanh như vậy.

Chuẩn xác mà nói là y ngờ trước khi trả thù thì sẽ gặp Yến Văn Sơn.

Nơi gặp nhau là một hội đấu giá tư nhân.

Yến Giác vốn không có tư cách tham gia, là do Chung Hàn nói muốn dẫn y đi trải nghiệm. Vừa lúc y không có chuyện gì làm nên đi theo.

Ai ngờ thế nhưng lại không may đụng phải Yến Văn Sơn. Gã không phải đi một mình mà còn mang theo đứa con riêng Yến Hằng.

Rất nhanh sau đó, Yến Hằng nhanh chóng phát hiện được Yến Giác đang đứng gần đấy. Gã thấy bên cạnh Yến Giác không có những người khác, cười ác liệt lớn mật đi qua.

“Ai dà, đây không phải là em trai thân yêu của tao sao?”

Yến Giác chả để ý làm như không thấy gã.

Nhưng Yến Hằng đem sự im lặng của Yến Giác thành yếu đuối, mở miệng khiêu khích: “Mày không chết thật đáng tiếc mà, ngày đó sau khi trở về tao luôn theo dõi TV ngóng trông có thể thấy tin tức “Tại kho hàng bỏ đi ở ngoại ô thành phố X phát hiện một thi thể nam sinh trung học bị bắn chết, không rõ nguyên nhân.””

Yến Giác cười nhạo: “Không được như mong muốn của mày, thật có lỗi quá.”

Yến Hằng chẳng quen nhìn y lên mặt đáp trả: “Đừng ở trước mặt tao mà ra vẻ. Không nghĩ thủ đoạn của mày cũng ghê gớm thật, có thể khiến Chung Hàn tình nguyện xuất nhân lực cứu mày, tao đây đã xem thường mày rồi.”

Yến Giác không muốn nghe mấy lời vô nghĩa này, lạnh mặt thấp giọng nói: “Tao nếu là mày thì sẽ ngoan ngoãn câm miệng, thành thật làm đứa con ngoan.”

Yến Hằng lắc đầu có hơi hoảng sợ, rụt cổ, không phục mà nói: “Tao không làm vậy thì sao?”

“Vậy tao sẽ đánh đến khi mày bị dọa đái ra quần thêm lần nữa, ngoan ngoãn gọi tao là ba mày!”

Yến Giác ở cạnh Chung Hàn không phải không có tiến bộ, ít nhất đã học được ba phần khí thế của Chung Hàn. Dù chỉ ba phần nhưng cũng đã dọa cho Yến Hằng sợ tới mức thụt lui về sau. Yến Hằng lo Yến Giác nhận ra mình hèn mọn lui bước, chột dạ kêu lên: “Mày dám?”

Yến Giác mỉm cười: “Đoán xem.”

Hai người không động tay chân gì vì Yến Văn Sơn đã phát hiện ra điều dị thường, gã không liếc mắt nhìn Yến Giác lần nào, túm Yến Hằng đi giống như đang chạy trốn ôn dịch.

Cho nên khi Chung Hàn làm xong chuyện trở về thì thấy Yến Giác đứng thẳng tắp ở cửa, nhấp miệng, biểu tình có chút kì lạ.

“Sao vậy?” Hắn đẩy xe lăn tới trước mặt y.

Yến Giác lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, anh xong rồi sao?”

“Ừ, xong rồi. Chúng ta vào thôi.”

Hội đấu giá hay điện ảnh thì đều giống nhau, một đám trai lẫn gái ăn mặc bảnh bao ngồi ở dưới, trò chuyện hư tình giả ý. Yến Giác thì ngồi giữa, chán muốn chết mà nhìn ngón tay của mình tới phát ngốc.

“Cầm.” Chung Hàn đưa bảng số cho Yến Giác: “Thích gì thì mua.”

Yến Giác không khách sáo nhận lấy: “Tôi sợ Hàn gia sẽ thấy tôi phá của.”

Chung Hàn bình tĩnh như mặt nước, phun ra hai chữ: “Tôi có tiền.”

Yến Giác hiểu ý cười: “Vậy thì cảm tạ Hàn gia trước.”

Đấu giá diễn ra được quá nửa, đồ tốt không ít nhưng Yến Giác lại chẳng coi trọng mấy. Kiện hàng tiếp theo là tranh phong cảnh của họa sĩ nổi tiếng, Yến Giác tuy không nghiên cứu về lĩnh vực này nhưng bức tranh khiến y chú ý bởi vì anh cùng cha khác mẹ của y thích.

Bức họa vừa xuất hiện, Yến Hằng ngồi cách đó không xa đã nóng lòng muốn thử, sự kinh ngjac lẫn vui mừng trên mặt hoàn toàn không che lấp được. Người bán trước tiên là giới thiệu bối cảnh bức họa rồi sau đó báo giá 10 vạn.

Quả nhiên, Yến Hằng giơ lên bảng số lần thứ nhất, cao giọng hô: “12 vạn!”

Ngay sau đó là 13 vạn, 14 vạn, 15 vạn lần lượt vang lên.

Yến Giác nhìn người mua không ngừng biến hóa, bảng số trong tay hơi dịch chuyển.

Động tác chỉ rất nhỏ nhưng không trốn được ánh mắt của Chung Hàn, hắn nhạy bén phát hiện Yến Giác có thay đổi cảm xúc, nghiêng đầu qua, nhẹ giọng hỏi: “Thích sao?”

Yến Giác nhìn không chớp mắt: “Không.”

“Muốn sao?”

“Đúng.”

“Đừng băn khoăn, ba cậu là người đàn ông độc thân hoàng kim mà. Yến thiếu, mời ra giá.”

Có Chung Hàn làm chỗ dựa, trong lòng Yến Giác nói không yên ổn là giả. Y ngồi thẳng người, cười với Chung Hàn một chút rồi giơ cao bảng số trong tay hô: “25 vạn.”

Tiếng nói của thiếu niên trong trẻo rất dễ nghe.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều nghĩ vậy, Yến Hằng chỉ cần nghe thấy thanh âm dễ nghe của Yến Giác thì đều cho là y khiêu khích, gã tự nhận rất có cốt khí, dứt khoát kiên quyết tiếp lấy lời khiêu chiến, đột nhiên đứng lên: “30 vạn.”

Cạnh tranh kịch liệt, người bán cũng vô cùng kích động, vỗ tay: “Hay lắm, vị này ra giá 30 vạn! Còn có ai ra cao hơn không? 30 vạn lần thứ…”

“35 vạn.” Yến Giác vững vàng giơ bảng số trong tay lên.

“Tôi ra bốn mươi… A!”

Yến Hằng vốn định đối đầu trực diện với Yến Giác lại bị Yến Văn Sơn ấn xuống. Không vì gì khác mà đơn giản bên cạnh Yến Giác còn có một người đàn ông ngồi yên tĩnh nhưng khiến gã không thể không sợ hãi – Chung Hàn. Yến Hằng là nghé con mới sinh nên chả sợ cọp, nhưng gã thì không. Yến Văn Sơn hiểu rất rõ thủ đoạn của Chung Hàn, nếu chọc cho người này cảm thấy không vui thì việc làm ăn của gã về sau sẽ chậm tiến. Cho nên lúc này gã đành khiến Yến Hằng phải uất ức vậy.

Yến Văn Sơn ngượng ngùng cười cười với Chung Hàn, lạnh mặt nhỏ giọng dạy dỗ Yến Hằng. Yến Hằng không dám phản bác, trong lòng ngàn lần không muốn khiến sắc mặt càng ngày lúc khó coi.

Người bán đấu giá thấy thời cơ thỏa đáng thì mở miệng: “35 vạn lần thứ nhất, 35 vạn lần thứ hai, 35 vạn lần thứ ba!”

Chùy đấu giá đập xuống vang dội.

Mọi người dưới sân thì vỗ tay, Chung Hàn cười nói: “Chúc mừng Yến thiếu được như ý nguyện.”

Yến Giác mỉm cười lại, tự tin tràn đầy: “Hàn gia nói đùa, tiếp theo không chỉ là tranh mà là toàn bộ thứ bọn họ đang sở hữu tôi sẽ dùng đôi bàn tay này đoạt lấy.”

Ánh mắt Chung Hàn lập lòe: “Tôi rất mong chờ.”

Sau khi hội đấu giá kết thúc, không ngoài dự kiến, Yến Văn Sơn tự mình dẫn con riêng tới trước mặt Chung Hàn.

“Chung tiên sinh, chào ngài. Không ngờ lại gặp ngài ở đây, thật là có duyên. Ha ha.”

Chung Hàn bình tĩnh gật đầu xem như đáp lại.

“Vừa nãy đứa nhóc con tôi không biết ngài thích bức tranh đó, nếu không làm sao dám tranh với ngài, thật sự là mạo phạm. Tôi thay nó xin lỗi ngài.”

Chung Hàn xua tay: “Tranh kia không đến mức gọi là thích, Yến Giác nói chưa từng tham gia buổi đấu giá nào nên muốn thử cảm giác cầm thẻ bài thôi.”

Chung Hàn nhắc tới Yến Giác, Yến Văn Sơn mới kịp phản ứng, vội vàng thu lại tươi cười, đối với Yến Giác đứng cạnh giả đáng thương nói: “Tiểu Giác, sao thấy ba lại không chào hỏi, nếu nhớ ba, có thời gian thì về nhà…”

“Ngài Yến.” Chung Hàn không lưu tình đánh gãy lời nói giả dối của Yến Văn Sơn, “Tôi cảm thấy hẳn là nên nhắc ngài một chút, quyền nuôi nấng Yến Giác ở trong tay tôi, là tự tay ngài đưa cho tôi. Luận về lý, Yến Giác hẳn nên kêu tôi là ba mà không phải là ai khác. Chẳng hay ngài đã quên rồi?”

“Không quên không quên…” Yến Văn Sơn một bên khom lưng, một bên xoa mồ hôi, giống như gã còn muốn nói cái gì đó nhưng Chung Hàn lại không cho gã cơ hội mở miệng.

“Ngài Yến, Yến Giác hơi mệt mỏi, chúng tôi đi trước.”

“Vâng vâng. Ngài Chung đi thong thả.”

Yến Văn Sơn giả tạo cười nhìn hai người rời đi, trong lòng tức giận bất bình.

Yến Giác đẩy xe lăn của Chung Hàn tới cửa lớn: “Cảm ơn Hàn gia.”

Chung Hàn: “Cảm ơn cái gì.”

Ánh mắt Yến Giác chân thành: “Cảm ơn ngài đã vì tôi mà làm tất cả mọi thứ.”

Chung Hàn nhướn mày: “Lời này là thật?”

Yến Giác: “Phải, là thật.”

Chung Hàn cười: “Tôi là người chú trọng hành động, Yến thiếu muốn cảm ơn thì phải biểu hiện gì đó chứ.”

Yến Giác gật đầu: “Được.”

Yến Giác không nói sai, sau khi ăn cơm tối y thật sự đi tìm Chung Hàn chuẩn bị cảm ơn, cơ mà phương thức lần này tuyệt đối là bình thường.

Lúc Yến Giác đi vào, Chung Hàn và Thẩm Xuyên còn đang bàn chuyện. Yến Giác gõ cửa, Chung Hàn tùy y ngồi trên sô pha, không hề có ý che giấu mà tiếp tục nói chuyện làm ăn.

“Hàn gia yên tâm, nơi đó tôi sẽ tăng mạnh quản lý nghiêm ngặt.”

“Tốt. Đúng rồi Thẩm Xuyên…” Chung Hàn nhìn Thẩm Xuyên, trên mặt có chút do dự: “Hạ Viêm Tu cuối tuần về nước.”

Thẩm Xuyên sửng sốt một chút, sau đó lập tức khôi phục vẻ vô cảm của mình: “Tôi đã biết, Hàn gia.”

Chung Hàn trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng lựa chọn không nhiều lời nữa, vẫy tay: “Thôi, mấy đứa đều đã lớn rồi, hẳn không cần anh nhọc lòng nữa?”

Thẩm Xuyên đẩy đẩy mắt kinh, rũ mắt xuống: “Vâng, em sẽ xử lý tốt. Đại ca hãy nghỉ ngơi sớm đi.”

Vốn dĩ Yến Giác đã nghe thấy có hơi mơ màng, lúc Thẩm Xuyên gọi hắn là đại ca thì đần mặt luôn. Sau khi Thẩm Xuyên rời đi, Chung Hàn có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Yến Giác cân nhắc trong chốc lát, chủ động đi qua, đặt mông ngồi lên chân hắn.

Chung Hàn mở mắt ra, nhướn mày hỏi: “Yến thiếu, cậu đây là?”

“Dùng hành động để cảm ơn.” Nói xong rồi không để hắn kịp phản ứng mà cầm lấy một chân Chung Hàn lên vuốt ve.

Kĩ thuật nằm ngoài dự đoán, rất không tồi.

Chung Hàn giãn lông mày ra, thân thể chậm rãi thả lỏng.

Yến Giác là người có tâm, y luôn rất để ý đến hai chân của Chung Hàn, ngày thường không có việc gì đều xem sách xoa bóp mát xa, tuy không có khả năng điều trị tận gốc nhưng mát xa có thể khiến cơ bắp tốt hơn. Chẳng rõ vì sao mà Yến Giác lại không muốn những đường cong cơ bắp rắn chắc trên đùi Chung Hàn biến mất.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chóp mũi Yến Giác đã toát ra tầng mồ hôi mỏng, lực độ lại vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc như cũ, không có một chút qua loa nào.

Chung Hàn không kêu y dừng lại, chỉ cong khóe miệng, nửa thật nửa đùa nói: “Con nuôi thật ngoan…”
Bình Luận (0)
Comment