“A!”
Yến Giác bước lên cầu thang bị hụt chân khiến xấp tài liệu trên tay đổ xuống đất, chiếc vòng tay đính hạt châu để trong túi bị đứt, từng hạt lăn ra ngoài rơi lộp bộp xuống sàn nhà.
“Yến thiếu, cậu không sao chứ?”
Yến Giác ôm ngực ngồi xổm xuống, sắc mặt trắng bệnh, gáy đổ mồ hôi.
Cảm giác đau đớn chỉ vài giây nhưng lại khiến y đau tới mức không thở nổi, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Thân thể Yến Giác vẫn luôn tốt, nếu nói lần này là do bị ốm chẳng bằng nói đây là điềm báo càng chính xác hơn. Y nhìn bậc thang, trong tâm dâng lên một sự hốt hoảng.
Xấp giấy với hạt châu được hai người đàn ông ở đằng sau nhặt lên, bọn họ đội tóc giả, ăn mặc lạ mắt, một cao một thấp đứng bên cạnh Yến Giác, dùng ánh mắt cùng sóng điện não nói chuyện.
“Không biết ngã có đau lắm không.”
“…. Chắc là không sao đâu.”
“Yến thiếu bị bệnh gì nhỉ? Bệnh tim? Đau ngực? Hay là ăn no quá nên không thở nổi?”
“…. Đều không phải.”
“Vậy cậu nói là bệnh gì?”
“…. Bệnh tương tư.”
“Tương tư cái rắm! Cậu ấy nhớ ai mới được chứ?”
“…. Hàn gia.”
“Sao tôi lại không nghĩ ra chứ! Đáp án này chắc chắn đúng! Bệnh này mới tốt! Hí hí hí!”
“…. Hắc… Hắc… Hắc…”
Hai người lộ ra nụ cười quỷ dị lại đáng khinh khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo làm lòng người kinh sợ.
Yến Giác bình tĩnh lại, cụp mắt xuống, đưa hai người một xấp giấy rồi phất tay: “Đi thôi, không có việc gì.”
“Vâng,”
Hai người ôm đồ tung ta tung tăng tiếp tục đi theo Yến Giác.
Hai người này chính là hai người lúc trước lảng vảng trước nhà Yến Giác có nhiệm vụ âm thầm bảo vệ y nhưng kỹ thuật diễn xuất thật quá rách nát nên dễ dàng bị Yến Giác nhìn thấu. Người cao cao tên Nhị Hổ, người lùn hơn là Nhị Bạch. Anh em Bạch Hổ lần này sắm vai hàng xóm thân thiện. Mỗi lần Yến Giác ra khỏi cửa là thấy bọn họ giả vờ làm người qua đường đi vứt rác, dùng tiếng Anh sứt mẻ để đối thoại với nhau, muốn bao nhiêu kỳ lạ liền có bấy nhiêu.
Yến Giác thấy họ từ trong nước theo tới nước ngoài cũng không dễ dàng, trong túi rác ngoại trừ mì ly thì là mì gói, thực sự có chút thương cảm. Dù sao đều là người của Chung Hàn, cũng tương đương là người của y, mà đối với người mình thì Yến Giác luôn hào phóng, vì thế không do dự đem tổ hợp Bạch Hổ tới nhà ăn cơm.
Yến Giác lấy chìa khóa mở cửa, mặc dù biết trong nhà có Đường Hâm nhưng y vẫn có thói quen tự mình mở cửa.
Cửa chống trộm mở ra, trong nháy mắt Yến Giác và anh em Bạch Hổ sợ ngây người.
Trên sô pha là Mục Thịnh Thần không mời mà đến đang đè trên người Đường Hâm, tư thế ôm nhau của hai người vô cùng ái muội.
Yến Giác chớp chớp mắt: “Có cần tôi ra ngoài để hai người có không gian riêng không?”
Mục Thịnh Thần nhanh chóng đứng dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, xấu hổ nói: “Yến Giác, cậu hiểu lầm rồi.”
Yến Giác đút chìa khóa vào túi, nhún vai.
Mục Thịnh Thần dở khóc dở cười: “Thật sự là hiểu lầm, lúc này tôi muốn giúp cậu ấy dọn đồ, nhất thời trượt chân nên mới té ngã lên ghế. Tôi nói đúng không?”
Giải thích xong, tầm mắt Mục Thịnh Thần hướng về phía Đường Hâm tìm kiếm sự đồng tình. Đường Hâm đỏ mặt như trái cà chua, cúi đầu nhẹ giọng đáp: “Đúng, đúng vậy, chúng tôi không có gì cả, Yến thiếu phải tin tưởng tôi…”
Thanh âm nghẹn ngào cùng biểu tình đáng thương kia thật đúng là càng nói càng loạn. Mục Thịnh Thần lắc lắc đầu, tiến lên một bước định nói rõ với Yến Giác. Yến Giác chậm rãi nâng tay lên, Nhị Bạch và Nhị Hổ đồng thời sải bước lên trước chặn Mục Thịnh Thần lại, hai người như ôn thần giữ của, vẻ mặt bất thiện trừng mắt phồng lỗ mũi.
“Không cần giải thích với tôi.” Khuôn mặt Yến Giác tỏ vẻ tin lời hắn ta nói.
Mục Thịnh Thần một lòng muốn kéo gần khoảng cách với Yến Giác không ngờ bị người bất tình lình cản trở đành lui về sau một bước, miệng cười nhưng trong không cười: “Yến Giác, hai người này là?”
Yến Giác xỏ dép vào, tùy ý đáp: “Nhặt ngoài đường.”
Mục Thịnh Thần không đồng ý, nheo lại đôi mắt hoa đào kia, ám chỉ: “Không điều tra rõ đã tùy tiện mang vào nhà, này không giống tác phong của Yến thiếu chút nào.”
“Gần đây làm việc thiện để tích đức ấy mà.” Yến Giác xoa cằm: “Ở đây ngoại trừ anh là người ngoài thì đều là nhặt về, cũng đâu có gì xấu đâu phải không?”
Mục Thịnh Thần bị á khẩu không trả lời được, xoa xoa mũi rồi đút tay vào túi quần: “Tôi tới để tìm cậu.”
Yến Giác liếc mắt: “Tìm tôi làm gì? Thèm đánh?”
Mục Thịnh Thần bật cười: “Nhiều ngày không ngày nên nhớ cậu, đối với tôi mà nói, được Yến Giác đánh cũng là một loại hưởng thụ.”
“Thật tiện…”
Đường Hâm ngồi ngay ngắn trên sô pha nhỏ giọng nói nhỏ.
Mục Thịnh Thần không đáp trả lời của Đường Hâm, cách anh em Bạch Hổ đưa ra lời mời với Yến Giác: “Không biết Yến thiếu có thể dành bữa tối cùng tôi không?”
“Được.” Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Yến Giác sảng khoái nhận lời: “Vừa vặn ba người này cũng chưa ăn nên cùng đi đi, Mục thiếu thật tốt bụng, tôi cảm ơn trước.”
Mục Thịnh Thần nuốt cục tức vào bụng, giả vờ cười thoải mái: “Nếu Yến thiếu đồng ý rồi thì chúng ta cùng đi thôi.”
Đoàn người đi vào quán lẩu bên cạnh, phục vụ thấy anh em Bạch Hổ ăn mặc kì quái thì trố mắt vài giây, vốn định mở miệng nhắc nhở nhưng thấy biểu tình hung ác của họ thì ngoan ngoãn lựa chọn ngậm mồm.
Bọn họ ngồi ở trên tầng hai cạnh cửa sổ, Yến Giác ngồi giữa, Nhị Bạch và Nhị Hổ chiếm lấy vị trí trái phải cạnh Yến Giác để Mục Thịnh Thần và Đường Hâm ngồi đối diện.
“Yến Giác thích ăn gì?” Mục Thịnh Thần nâng tầm mắt, liếc mắt đưa tình với Yến Giác.
“Yến thiếu thích ăn thịt.” Đường Hâm dù mới đến nhưng đã hiểu rõ thói quen ăn uống của Yến Giác, lời nói mang theo tia địch ý đáp lại lời Mục Thịnh Thần.
Mục Thịnh Thần ồ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy thích ăn thịt gì nhất?”
“Thịt cổ bò.”
Vẻ mặt Mục Thịnh Thầm ý chỉ ‘Mày biết quá nhiều rồi đấy’ nhìn Đường Hâm, nghiến răng: “Cậu Đường có vẻ hiểu rõ Yến Giác quá nhỉ?”
Đường Hâm cười nhạt, thẹn thùng sờ vành tai: “Tôi và Yến thiếu ở cùng nhà nên Yến thiếu thích gì tôi đều nhớ kỹ trong lòng.”
Cậu ta đón nhận ánh mắt sắc như dao của Mục Thịnh Thần: “Ngài Mục nếu còn muốn hỏi gì về ẩm thực thì tôi đều có thể giúp ngài giải đáp.”
Bốn mắt nhìn nhau, chiến tranh ngầm nổ ra, gươm đao nộ hỏa bắn nhau bùm chíu, phảng phất trong không khí có mùi khói đâu đây.
Yến Giác ngồi đối diện nhàm chán xem náo nhiệt, vừa uống trà vừa dặn dò hai người Bạch Hổ: “Có cơ hội không cần phải ăn mì gói nữa, hai người cứ ăn tự nhiên, không cần khách khí. Mục thiếu rất có tiền, một bữa có đáng là bao.”
Yến thiếu đã lên tiếng, Nhị Bạch, Nhị Hổ đương nhiên nghe lệnh, đối mặt với một bàn đầy thịt, nước miếng bắt đầu tuôn trào.
Lúc sau, tràng cảnh bữa ăn đại khái là Mục Thịnh Thần và Đường Hâm âm thầm phân cao thấp, anh em Bạch Hổ ngấu nghiến ăn uống thỏa thích, Yến Giác bàng quan. Hết thảy nhìn như rất hài hòa nhưng rất nhanh đã bị cú điện thoại của Mục Thịnh Thần đánh vỡ.
“Thật ngại, tôi phải nghe điện thoại.” Dưới đáy mắt Mục Thịnh Thần xẹt qua tia ám quang, hắn ta cầm điện thoại ra ngoài.
Đường Hâm thấy Mục Thịnh Thần ra ngoài, lặng lẽ thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Yến Giác nhẹ giọng hỏi: “Yến thiếu, đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị ngài không? Nếu ngài thích ăn, tôi sẽ về làm thử. Ăn ở nhà sẽ sạch sẽ hơn.”
“Ăn cũng được, chỉ sợ cậu sẽ vất vả.”
“Không vất vả, không vất vả!” Đường Hâm lúc lắc đầu, thẹn thùng nói: “Tôi nguyện ý.”
Yến Giác không nói chuyện, chỉ cười nhẹ.
Biểu tình Mục Thịnh Thần lúc quay lại không được tốt lắm. Hắn ta lấy lại bình tĩnh, cực lực che giấu cảm xúc của mình, xin lỗi Yến Giác: “Thật có lỗi, tôi có chút chuyện gấp cần xử lý, phải về nước một chuyến.”
Yến Giác cảm thấy hoảng hốt, truy vấn: “Chuyện gì mà gấp như vậy?”
Mục Thịnh Thần nhìn y, vẻ mặt khó hiểu, tiếp tục nói: “Bạn tôi ở trong nước xảy ra chuyện, tôi cần phải đi thăm.”
Yến Giác nhíu mày: “Rất nghiêm trọng?”
Mục Thịnh Thần gật đầu không đáp, hắn ta mặc áo khoác, vừa sửa sang vừa đáp: “Tôi đã thanh toán tiền bữa ăn, các vị chậm rãi thưởng thức.”
Vạt áo màu đen nhẹ nhàng phất lên, Yến Giác nhìn chằm chằm bóng dáng vội vàng của Mục Thịnh Thần, rơi vào trầm tư.
Sau khi trở về, tinh thần Yến Giác vẫn không yên ổn. Đêm khuya, y uống ly sữa nóng, mặc áo ngủ ngồi trong phòng khách tối đen gọi điện thoại.
Điện thoại tư nhân của Chung Hàn tắt máy, y chỉ có thể gọi cho Thẩm Xuyên. Trong điện thoại vang liên hồi nhưng không ai nghe máy, sau đó y gọi cho Hạ Viêm Tu nhưng điện thoại lại bận.
Loại tình huống liên tiếp này cực kỳ hiếm thấy, trước kia cơ hồ không hề xảy ra. Yến Giác bắt đầu bực bội, lòng bàn tay chảy mồ hôi đầm đìa. Y vỗ vỗ mặt mình, không để chính mình suy nghĩ lung tung, cưỡng bách bản thân bình tĩnh, ngón tay run rẩy gọi cho Đỗ Minh Nghị.
Ở trong nước là buổi sáng, Đỗ Minh Nghị xoa đỉnh đầu ổ gà của mình, gian nan mở mắt: “Alo?”
Yến Giác đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại, vào thẳng vấn đề: “Có phải Chung Hàn xảy ra chuyện?”
Đỗ Minh Nghị đang còn mơ mơ hồ hồ bị ngữ khí hoảng loạn của Yến Giác đánh thức, mắt mở to ra, giật mình nói: “Cậu ở đâu nghe được tin này?”
Yến Giác gằn từng chữ một: “Tớ hỏi có đúng hay không?”
Đỗ Minh Nghị nhíu mày, nghiêm mặt đáp: “Tớ cũng không rõ, tớ chỉ nghe từ Hắc phu nhân nói Lương Dương từng cố ý mua rất nhiều vũ khí với giá cao nhưng Hắc phu nhân không nhận. So sánh với Chung Hàn, cô của tớ coi trọng Chung Hàn, còn thêm cậu nữa nên Lương Dương không thu hoạch được gì. Lúc sau cũng không thấy có chuyện gì.”
Trên người đột nhiên giống như bị hút hết sức lực, Yến Giác ngã lên giường.
Đỗ Minh Nghị tiếp tục an ủi y: “Cậu ngẫm lại đi, tên cáo già thành tinh như Chung Hàn…”
Thấy ánh mắt hình viên đạn của Yến Giác bay tới, Đỗ Minh Nghị lập tức đổi giọng: “Năng lực của Chung Hàn mạnh thế nào đâu phải cậu không biết, mười tên Lương Dương cũng đấu không lại hắn. Hiện tại nhất định là do chưa phải lúc nghe điện thoại, cậu cứ chờ đi. Tớ khẳng định hắn sẽ chủ động gọi cho cậu, cậu cứ yên tâm!”
“Chỉ hy vọng như thế…” Yến Giác mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đỗ Minh Nghị sợ Yến Giác luẩn quẩn trong lòng, lải nhải nói liên thanh khiến Yến Giác từ bình tĩnh thành phiền chán, cuối cùng nhịn không được đánh gãy lời Đỗ Minh Nghị: “Được rồi, tớ mệt. Tớ ngủ trước đây.”
“Được, cậu ngủ đi — Đợi đã!!!”
Đỗ Minh Nghị gào lên: “Tên khốn nhà cậu! Tớ kêu cậu tắm cho Điềm Điềm, cậu mẹ nó gửi Điềm Điềm về nhà tớ! Gửi về cũng không sao, cậu cmn để người nhận là anh tớ là ý gì! Cậu-Làm-Gì-Thế!!!”
Yến Giác phụt cười, lập tức che miệng lại: “Không phải là tớ sợ cậu tịch mịch sao, nên tốt bụng Điềm Điềm về cho cậu. Cậu còn không mau cảm ơn tớ?”
“Cảm ơn cái quần què! Cậu có biết anh tớ đã làm gì với Điềm Điềm của tớ không?”
“Làm gì?”
“Đâm kim! Là dùng kim đâm đó! Đâm hết lần này tới lần khác lên đôi bưởi đầy đặn của Điềm Điềm đó! Đâm tới mức tới tớ cũng không nhận ra là ai! So với Dung ma ma còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần! Tớ phải chứng kiến Điềm Điềm từ bưởi biến thành tường thành! Thật cmn thảm mà! Điên rồi! Đó là một lady xinh đẹp tới nhường nào!”
Đỗ Minh Nghị nói tới cảm động lòng người, còn Yến Giác nổi da gà.
“Tớ mua lại cho cậu một Điềm Điềm khác còn bự hơn?”
“Không cần! Cậu chê tớ sống quá lâu sao?” Đỗ Minh Nghị vén áo rồi kéo quẩn xuống, chỉ vào dấu bàn tay đỏ lè trên mông: “Nhìn xem, nhìn xem! Một ngày ba bữa, tớ còn phải đúng giờ ăn cơm với anh ta! Tớ mẹ nó đúng là…”
“Minh Minh, em đang làm gì?”
Camera không quay được toàn cảnh, Yến Giác không nhìn thấy được ở ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thanh âm Đỗ đại thiếu xuất hiện lần nữa.
Đỗ Minh Nghị xoành xoạch mặc lại quần áo, quỳ gối trên giường, động tác cực kỳ tiêu chuẩn, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng: “Anh, anh hai… Hiểu lầm! Là hiểu lầm! Yến Giác chỉ là muốn nhìn hiệu quả tập thể dục buổi sáng của em ấy mà.”
Yến Giác cực kỳ không phối hợp, tặc lưỡi một tiếng: “Minh Nghị, cậu gần đây có tập thể dục buổi sáng sao? Sao tớ lại không nghe cậu nói qua?”
Đỗ Minh Nghị trợn mắt với Yến Giác, bộ dáng sắp hộc máu tức chết. Yến Giác nhún vai, cười vô tội.
“Không ra thể thống gì.”
Đỗ đại thiếu nói xong thì hình ảnh nháy mắt bị cắt đứt, cuộc gọi bị dừng lại.
Yến Giác vui sướng khi Đỗ Minh Nghị gặp họa, tâm tình lúc trước còn đang bất ổn nhưng sau khi gặp Đỗ Minh Nghị thì tốt hơn phân nửa.
Quả nhiên thói quen cười trên nỗi đau của Đỗ Minh Nghị rất tốt cho sức khỏe. Ôi, bạn thân.