Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 33

Nghe lời Đỗ Minh Nghị cố gắng ngủ một giấc. Sáng hôm sau Yến Giác nhận được cuộc gọi từ Chung Hàn.

Chung Hàn không chờ y đặt câu hỏi đã chủ động giải thích nguyên nhân tại sao hôm qua không nghe điện thoại. Yến Giác nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nặng ở trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

“Bảo bối.”

Yến Giác ‘Vâng’ một tiếng, âm cuối có chút nhẹ, có cảm giác dịu dàng lại ngoan ngoãn.

Bên khóe miệng Chung Hàn dần hiện lên nụ cười sủng nịch: “Em phải tin tưởng người đàn ông của mình chứ.”

Cảm giác thỏa mãn như một dòng nước ấm thấm nhuần trong tâm, trái tim dần được sưởi ấm. Yến Giác hận không thể nhào tới ôm người kia cọ cọ một trận, y vươn tay dụ hoặc vuốt ve đôi môi, khẽ gọi: “Ba ba.”

Hai từ này không biết đã động trúng điểm nào của Chung Hàn mà khiến hắn liên tưởng tới cảnh tượng một Yến Giác bề ngoài nghiêm túc, cấm dục nhưng lại ở trong ngực hắn làm nũng gọi ba ba, loại tương phản này khiến hắn vô pháp kháng cự.

Yến Giác liếm môi, ra vẻ tiếc hận: “Thật đáng tiếc mà, không có anh ở đây muốn thân mật một chút cũng khó.”

Chung Hàn nghiền ngẫm hỏi: “Ồ? Yến thiếu còn muốn thế nào, Chung mỗ nguyện lắng nghe.”

Yến Giác hà hơi vào loa di động, thanh âm cố ý đè thấp: “Tất nhiên là muốn người thật việc thật rồi.”

Khó có khi bị đùa giỡn, Chung Hàn hơi sửng sốt rồi bật cười thành tiếng: “Tôi sẽ ghi nhớ lời của Yến thiếu. Em yên tâm, nhất định khi trở về sẽ khiến em tận hứng.”

Sau đó hai người nói chuyện phiếm vài câu, không lâu sau Yến Giác nói phải đi tới công ty làm việc, tạm biệt nhau rồi cúp điện thoại.

“Đây thật sự là Yến Giác sao?” Mục Thịnh Thần kinh ngạc nhìn Chung Hàn, cau mày hỏi: “Sao lại khác hoàn toàn với Yến Giác mà tôi biết?”

Chung Hàn hỏi: “Cậu biết Yến Giác là người thế nào sao?”

Mục Thịnh Thần ném bông y tế dính máu lên khay đựng, tựa hồ nghĩ tới gì đó rồi ậm ừ đáp: “Dù sao cũng không giống bảo bối ngọt ngào vừa nãy, lại còn bạo lực nữa.”

Chung Hàn nheo mắt lại: “Trong tình huống bình thường Yến Giác sẽ không động thủ, trừ khi cậu chạm đến điểm mấu chốt hoặc uy hiếp tới sự an toàn của em ấy.”

“Thịnh Thần, tôi chỉ nhờ cậu tiện thể chăm sóc em ấy chứ không cho phép cậu làm chuyện khác.” Thanh âm Chung Hàn chợt biến lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào người đối diện.

“Thả lỏng đi.” Mục Thịnh Thần làm ngơ hàn khí đang tỏa ra, lau miệng vết thương rồi bôi thuốc lên: “Hàn gia, tôi đã cảnh cáo ngài phải đối xử tốt với bác sĩ của ngài. Huống hồ, vừa nghe ngài bị thương tôi đã phi từ nước ngoài bay cả đêm để về đây, nể tình tôi vất vả như thế mong ngài đừng làm loạn.”

Chung Hàn là bệnh nhân khá nghe lời, nghe bác sĩ càm ràm vài câu, cơ bắp đang căng thẳng dần thả lỏng lại.

Mục Thịnh Thần đối mắt với Chung Hàn, cười nói: “Anh đúng là không cho phép tôi làm gì nhưng anh cũng đâu cấm, đúng không? Hơn nữa tôi đã bị anh vô tình cự tuyệt nhiều lần rồi nên tôi muốn xem xem tình địch của mình rốt cuộc mạnh tới nhường nào để tôi phải thất bại tới mức thảm hại thế này.”

Chung Hàn nhấp miệng: “Vậy kết quả?”

Mục Thịnh Thần thuần thục quấn băng vải quanh bả vai Chung Hàn: “Kết quả rất đáng ngạc nhiên, y quả thực có phong vị đặc biệt, thậm chí khiến tôi có xúc động muốn đào góc tường.”

“…Cậu có thể thử.”

Tuy biểu cảm Chung Hàn không thay đổi nhưng Mục Thịnh Thần vẫn nghe ra sự uy hiếp tới tính mạng, hắn ta tức nhưng không chửi được đành liếc xéo Chung Hàn: “Có phải anh định nói chỉ cần tôi không sợ chết phải không?”

Chung Hàn liếc hắn ta rồi cười nhạt, vẻ mặt ý ‘xem như cậu thức thời’.

Mục Thịnh Thần nhướn mày, định tiếp tục nói gì đó thì Thẩm Xuyên đã tới gõ cửa trước.

“Hàn gia.”

Chung Hàn nhẹ xoay bả vai bị thương: “Bắt được người chưa?”

Thẩm Xuyên chần chờ một chút, lắc đầu: “Hàn gia, thực xin lỗi đã để cho Lương Dương chạy mất.”

“Chạy thoát?”

“Vâng, Lương Dương nhảy xuống biển, đã cho tàu thuyền lục soát một đêm nhưng không thấy bóng dáng gã đâu.”

Đối với kết quả này, Chung Hàn vẫn có chút không hài lòng. Hắn lên kế hoạch lâu như vậy, thậm chí không tiếc tổn thương Yến Giác đều là vì có thể một lưới bắt hết Lương Dương và nội gián. Hiện giờ đã tìm ra nội gián nhưng Lương Dương lại chạy trốn. Nói chung, hắn vẫn đánh giá thấp ý chí sinh tồn của Lương Dương.

“Không sao, chạy thì chạy đi, lấy tính tình Lương Dương chắc chắn sẽ còn vác xác tới. Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian chờ gã đến.” Chung Hàn bước xuống giường rồi ngồi lại trên xe lăn: “Đi, trước đi thăm A Kim đã.”

Ngày ấy cùng Lương Dương chính diện quyết đấu, Chung Hàn đã sớm có chuẩn bị, Hạ Viêm Tu mang một đội tinh anh mai phục xung quanh. Ngay khi bên trong xuất hiện nội gián, Hạ Viêm Tu phất tay ném lựu đạn cho nổ tung cửa sắt rồi mang người xông vào.

Đột nhiên nghe thấy tiếng nổ khiến mọi người phân tâm, nhân cơ hội Thẩm Xuyên đánh ngã kẻ phản bội là A Kim khiến quỹ đạo viên đạn bị lệch, né khỏi vị trí trí mạng rồi đâm xuyên qua bả vai Chung Hàn.

“Hàn gia! Tiểu Xuyên!”

Sự tình chỉ phát sinh trong vài giây, Hạ Viêm Tu đỏ mắt mang súng chạy tới. Đám ô hợp của Lương Dương tất nhiên không thể thắng nổi đội tinh nhuệ của Chung Hàn. Lương Dương thấy tình thế không ổn, vứt bảo tiêu ở lại rồi chạy trốn.

Mấy người ở lại không địch lại nổi một Hạ Viêm Tu phát cuồng, người chết kẻ bị thương vô số. A Kim không hề phản kháng lại, để mặc người khác áp tải về ngục giam.

Ngục giam ngầm là nơi có đi mà không có về, là nơi chuyên dùng của Chung Hàn để thẩm vấn địch nhân. Bên trong ẩm ướt lạnh lẽo, không khí quanh năm đều tràn ngập mùi bị tanh tưởi gay mũi.

Bóng đèn treo giữa trần nhà lúc sáng lúc tối, A Kim suy sụp ngồi trên ghế, đầu tóc rũ rượi. Chung Hàn không phân phó ‘đối xử đặc biệt’ với A Kim mà chỉ đem cậu ta bỏ mặc trong phòng.

Khi cửa sắt kia mở ra, A Kim chậm rãi ngẩng đầu nhìn mặt Chung Hàn, môi khẽ động: “Hàn gia…..”

“Ừ.”

Chung Hàn ngồi xe lăn di vào, cục diện này là điều hắn không muốn xảy ra nhất, bất kể là từ khi bắt đầu hoài nghi A Kim cho đến hiện tại. Bảy năm đồng cam cộng khổ trong nháy mắt hóa thành hư vô, dù là nguyên do gì cũng khiến nhân tâm lạnh như tro tàn.

Trầm mặc một lát, Chung Hàn mở miệng trước: “A Kim, tôi đã nói không được phép dính tới ma túy, chẳng lẽ cậu quên rồi?”

“Tôi không quên, Hàn gia, tôi đâu dám quên… Chỉ trách tôi không cẩn thận bị người kéo vào hố, sau bị ma xui quỷ khiến thế nào mà càng ngày càng lún sâu, lúc tỉnh ra mới phát hiện đã quá trễ…”

A Kim cúi đầu, bàn tay ôm lấy mặt rồi thống khổ khóc rống.

Cậu ta hận kẻ hãm hại mình, càng hận chính mình không đủ năng lực kiểm soát bản thân.

Các khu Chung Hàn quản lý từ trước tới nay đều cấm dính tới thuốc, Chung Hàn thủ đoạn đầy mình, không cần buôn lậu thuốc phiện vẫn có thể kiếm lời. Nhưng Lương Dương lại khác, thậm chí còn dùng ma túy khống chế người hữu ích với bản thân, ví dụ như là A Kim. Gã bán cho A Kim ma túy tinh khiết cao, sau đó cưỡng ép những người khác không được bán cho A Kim để A Kim không thể không tìm tới gã để mua.

A Kim không thể không nghe lệnh gã, không thể không phản bội Chung Hàn.

“Hàn gia, thật xin lỗi.”

Đôi môi nứt nẻ của A Kim mấp máy, bỗng nhiên A Kim cắn răng rồi đứng bật dậy, dùng chút sức lực cuối cùng cướp súng người bên cạnh.

Thẩm Xuyên cùng cấp dưới thấy thế đồng thời rút súng bảo vệ Chung Hàn ở phía sau, lạnh lùng nói: “A Kim, cậu đừng làm bậy.”

“Hàn gia…”

A Kim chậm rãi quỳ xuống, cách đám người nhìn trực diện với Chung Hàn, dưới ánh mắt của mọi người, cậu ta đặt nòng súng lên huyệt thái dương.

“Hàn gia, là tôi có lỗi với ngài.” A Kim vừa khóc vừa bình tĩnh nói: “A Kim sẽ không làm Hàn gia khó xử. Dù bao biện thế nào đi nữa, hình phạt của tôi chỉ có thể là lấy cái chết tạ tội. Nhưng tôi vẫn còn nguyện vọng cuối cầu Hàn gia đáp ứng….”

Chung Hàn: “Nói đi.”

“Tôi cầu ngài đừng nói sự thật với vợ và con gái của tôi. Tôi không muốn vì sự ngu xuẩn của tôi mà cuộc sống của họ chìm trong tự trách cùng khốn khổ. Tôi chỉ mong hai mẹ con cô ấy hạnh phúc.”

Chung Hàn hơi ngừng lại rồi đáp ứng: “Tôi sẽ đối xử tốt với bọn họ.”

A Kim cảm kích nói cảm ơn, cậu ta biết chỉ cần Chung Hàn hứa thì nhất định sẽ làm được, cho nên cậu ta không còn gì vướng bận nữa.

A Kim trước khi nghiện ma túy là một con người rắn rỏi, mạnh mẽ, hiện giờ cũng không phải là người nhu nhược. A Kim nhắm mắt lại, ngón tay đột nhiên bóp cò.

Viên đạn bay ra xuyên qua huyệt thái dương rồi A Kim ngã xuống.

Thật lâu sau đó trong căn phòng ấy không hề có ai phát ra âm thanh nào.

Chung Hàn nhắm đôi mắt che giấu sự bi thương rồi mới sai người nâng thi thể A Kim đi.

“Hàn gia… Tầng ngầm rất lạnh, không tốt cho sức khỏe nên ngài mau lên trước đi.” Thẩm Xuyên cúi người nhỏ giọng khuyên.

Chung Hàn gật đầu: “Đi thôi.”

Tuy đã nhận được tin báo bình an của Chung Hàn nhưng Yến Giác vẫn không yên tâm. Tuần sau là sinh nhật của Hắc phu nhân, y nhất định phải tham dự nên nhân cơ hội này để trở về gặp Chung Hàn.

Tính toán xong, tâm tình Yến Giác trở nên vui vẻ, rạo rực lái xe về chung cư.

Nhưng tâm tình tốt chỉ trong chốc lát, lúc gần về tới thì Yến Giác thấy Đường Hâm cùng một người đàn ông trung niên lôi lôi kéo kéo, trong miệng nói là tiếng Trung.

Sắc mặt Đường Hâm trắng bệch, cả người phát run nhưng vẫn mặc người đánh. Mà người kia không hề cố kỵ ở nơi công cộng mà liên tục mắng chửi, đánh đấm lên người Đường Hâm.

Tuy nói Đường Hâm là người của Lương Dương, vở diễn này cũng không biết là thật hay giả nhưng Yến Giác vẫn bước xuống xe, sải bước đi lên trước bắt lấy tay người đàn ông nọ, liếc mắt từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo: “Nếu ông còn động tay động chân nữa đừng trách tôi báo cảnh sát.”

Người đàn ông kia mới định thần nhìn lại Yến Giác, trên người gã mang theo mùi rượu nồng thối, gã dùng sức xô Yến Giác ra, khinh thường nói: “Tao đánh con tao, ai dám quản! Ai dám!”

Yến Giác nhìn gương mặt hằn lên dấu năm ngón tay, khịt mũi: “Lại là một người cha hãm hết phần thiên hạ.”

“Cút ngay!” Người đàn ông trung niên muốn đẩy Yến Giác đi nhưng kẻ say làm gì còn sức mà xô đẩy nên thân thể trì độn, chân mềm nhũn suýt nữa té ngã.

Yến Giác ôm vai Đường Hâm lùi về sau, cúi đầu hỏi: “Có đau lắm không?”

Đường Hâm rưng rưng nước mắt lắc đầu.

Không có người để trút giận, con ma men lập tức trút lên người Yến Giác: “Mày mẹ nó là thằng nào?”

Yến Giác không trả lời, hỏi ngược lại: “Thế ông là ai?”

Gã tự chỉ vào chính mình: “Tao là ba thằng này!”

Yến Giác cười lạnh: “Đừng nói dối, tôi mới là ba người này.”

Có lẽ là do bị Yến Văn Sơn ảnh hưởng nên Yến Giác rất thống hận kiểu cha mẹ vô trách nhiệm này nên y vẫn muốn giúp Đường Hâm.

Anh em Bạch Hổ lặng im vào vị trí, được Yến Giác ra lệnh, hai người nhanh nhẹn nhảy vào, mỗi người một bên nâng người gọi là ba của Đường Hâm ném bay cao bay xa lên không trung rồi rơi xuống trên mặt cỏ.

Yến Giác quay đầu hỏi lại Đường Hâm: “Ông ta thật là ba của cậu?”

Đường Hâm gật gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Vâng, là ba ruột của tôi.”

Nhìn ánh mắt Đường Hâm, Yến Giác cũng hiểu cậu ta có chuyện khó nói, y vỗ vai cậu ta: “Lên lầu trước đi.”

Vào trong nhà, Yến Giác tự mình rót nước ấm cho Đường Hân, đặt ở trong tay cậu ta. Đường Hâm uống một ngụm, nhìn ly thủy tinh trong suốt, chậm rãi kể lại.

Lúc trước gia đình cậu ta rất hạnh phúc, cha mẹ luôn mặn nồng, học tập của cậu ta luôn thuộc loại giỏi. Tất cả đều vẽ nên một bức tranh gia đình êm ấm cho tới khi ba cậu ta nghe lời người khác mang gia đình qua nước ngoài phát triển, đem tiền đi đầu tư khiến một nhà ba người từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Hạng mục đầu tư bị chết non, phía đối tác ôm tiền bỏ trốn. Tất cả tài sản mà cha Đường Hâm đem đi đầu tư đều như ném đá xuống sông, công ty phá sản, nợ ngập đầu. Rơi vào đường cùng đành phải đi vay nặng lãi, lợi mẹ sinh lợi con, không trả nổi nên phải tháo chạy khắp nơi.

Mẹ cậu ta không chịu nổi cảnh nay sống chết mai nên vứt Đường Hâm ở lại một mình rời đi. Bị vợ rời bỏ, ba Đường Hâm càng thêm sa đọa, mỗi ngày đều say rượu, uống say liền đánh người. Đường Hâm đã bỏ chạy vài lần nhưng đều bị bắt về hành hung. Cậu ta nhẫn nhịn nhiều năm, đến khi tinh thần không chịu nổi nữa liền hạ thuốc mê trong cơm rồi nhân lúc đối phương ngủ say bỏ trốn. May mắn chính là lần này cậu ta thành công không bị ba mình tìm được. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, xui xẻo là nửa năm sau, chính là hôm nay khi cậu ta trên đường đi siêu thị mua đồ ăn thì gặp phải ba mình nên mới có tình cảnh ẩu đả như ban nãy.

Nói xong vành mắt Đường Hâm bắt đầu phiếm hồng, Yến Giác đưa khăn giấy, lặng yên an ủi.

Đường Hâm cầm lấy khăn giấy rồi tiện tay nắm lấy tay Yến Giác, đôi mắt dịu dàng nhìn Yến Giác: “Ngài Yến, ngài là người tốt… Thật sự là người tốt.”

Tự dưng được phát thẻ người tốt khiến Yến thiếu hơi nhột nhột, rút tay lại, xấu hổ cười.

Đường Hâm lau mũi, nhìn Yến Giác muốn nói rồi lại thôi. Yến Giác hiểu ra, ôn nhu khuyên nhủ: “Đường Hâm, không có chuyện gì đâu. Có gì cứ nói.”

Đường Hâm há miệng thở dốc, lẩm bẩm đáp: “Tôi, tôi sợ nói xong thì ngài Yến sẽ đuổi tôi đi.”

Yến Giác: “Làm sao có thể, cậu nấu ăn ngon như vậy, tôi không nỡ đuổi.”

Những lời này tựa hồ có tác dụng, Đường Hâm hạ quyết tâm, khẩn trương nắm chặt tay: “Thật ra…… Thật ra cái ngày ở quán bar tình cờ gặp ngài là đã được sắp xếp sẵn. Nhiệm vụ của tôi là xâm nhập vào cuộc sống của ngài rồi giám sát ngài, đem tin tức của ngài báo cho cấp trên. Khi có tin tức thì bọn họ sẽ cho tôi tiền, còn giúp ba tôi trả hết nợ…”

Đường Hâm cẩn thận nhìn biểu tình của Yến Giác, phàm là Yến Giác xuất hiện một chút xíu ghét bỏ, cậu ta đều khó chịu khó thở nổi, không biết từ khi nào đối phương đã chiếm vị trí quan trọng trong lòng cậu ta.

Cũng may Yến Giác chỉ hơi nhíu mày, khoanh tay hỏi: “Tôi có thể hỏi ai là người ra lệnh cho cậu không?

Đường Hâm không định che giấu, thành thật đáp: “Tôi chỉ biết gã họ Lương, cụ thể tên gì thì tôi không biết. Chúng tôi chỉ có một lần gọi video call, sau đó liên lạc đều là gọi điện thoại. Không… Nhưng ngài yên tâm, từ lúc bắt đầu tôi chỉ báo lại mỗi ngày ngài làm gì, thời gian nghỉ ngơi, thói quen ăn uống, còn gặp ai làm gì thì tôi chưa hề nói…”

Chuyện này cùng với tin tức giám thị quả thật không sai biệt lắm, y vuốt cằm hỏi: “Vậy cậu có biết người họ Lương này đang ở nơi nào không?”

Đường Hâm lắc đầu: “Không biết, trước kia tôi muốn tìm người đó hỏi chuyện trả nợ cho ba nhưng không biết địa chỉ.”

Yến Giác trầm tư trong chốc lát, sau đó xoa đầu Đường Hâm, khóe môi treo lên nụ cười: “Không sao, tôi sẽ không đuổi cậu đi. Ngược lại, tôi phải cảm ơn cậu đã thật lòng nói ra chuyện này với tôi. Cậu cứ báo cáo với vị Lương bên kia đi, khi nào gặp được mong cậu nhất định nói cho tôi.”

“Tôi sẽ! Tôi nhất định sẽ nói cho ngài! Sẽ thành thật nói hết với ngài!” Và tôi rất thích ngài…

Đường Hâm nhìn Yến Giác, trong lòng trộm nói thêm một câu.
Bình Luận (0)
Comment