NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P119)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Soái Ninh quả là đã qua khâu phân tích logic. Chuyện hai người kia hỏi vừa hay lại thuộc về lĩnh vực cô nắm rõ nên có thể phán đoán chuẩn xác.
“Ba vợ Tiểu Phan rõ ràng là sập bẫy người ta rồi. Hiện giờ ngành địa ốc quản lý chặt, một khu đất nhận xong mãi không thi công, quan chức địa phương sẽ bị truy trách nhiệm. Chủ đầu tư cũ kia gặp vấn đề về dòng tiền, lại tiếc rẻ không muốn chuyển nhượng đất, nên mới tìm người giăng bẫy lừa ba vợ ảnh. Vừa có thể lấy tiền của ổng để quay vòng, lại có thể lấy cớ chuyển nhượng sang tên để câu giờ, dù sao không đem hợp đồng đi làm thủ tục thì quyền đầu tư khai thác đó vẫn ở trong tay họ, chờ tiền về lại phá hợp đồng đã ký lúc trước. Kể cả sau đó thật sự không còn xoay được (nên phải chuyển nhượng) thì cũng mượn cớ thủ tục này kia để moi thêm tiền của ba vợ ảnh. Kịch bản kiểu này ở thành phố lớn đầy rẫy luôn. Ba vợ ảnh là nhà giàu ở quê, coi trọng tình cảm hơn pháp luật, làm ăn vẫn còn theo quan niệm tin nhau là chính, cho rằng đối phương sẽ tiền trao cháo múc thật. Nếu hồi trước ký hợp đồng chỉ trả một phần, xong xuôi thủ tục lại trả nốt, hoặc là giao hẹn trong thời hạn bao lâu không chuyển nhượng thì đối phương phải bồi thường thiệt hại, tình cảnh sẽ không đến nỗi bị động như vậy. Còn Tiểu Triệu, đó chính là dạng nặng tiền nhẹ dạ, vội giơ đầu cho người ta lừa. Tầm này ai kêu gọi đầu tư chả bịa ra mấy bản báo cáo điều tra thị trường để bịp cơ chứ, chúng ta gặp còn ít hay sao? Kinh tế đi xuống, người dân khắp nơi giảm chi tiêu, chính quyền thì đang ra sức chống tham nhũng suy thoái đạo đức, cấm quan chức tiêu dùng xa hoa. Mở massage sauna ở đô thị hạng 5, ai vào mà mở? Từ điểm này cũng nhìn ra được, giờ có những người càng quen càng lèn cho đau, hễ gặp việc gì dính đến tiền, mặc kệ họ hàng thân đến mấy cũng phải cảnh giác.”
Soái Ninh nói đến câu cuối thì ngáp dài một cái, cả ngày qua lại bao đường đất vất vả đã rút cạn hơn nửa sức lực của cô, cần phải tranh thủ thời gian nghỉ cho lại sức để còn cân được hành trình ngày mai.
“Tìm hiểu xem viện thẩm mỹ xịn nhất Đông Hưng là chỗ nào, hẹn giúp tôi gói chăm sóc cơ bản sáng mai, làm xong thì cùng tôi về Thước Châu.”
Thôi Minh Trí đoán được ý đồ sắp đặt của cô, hỏi khẽ: “Chị muốn đi gặp bí thư Lư ạ?”
“Hỏi thừa, hợp tác với quân đội tổ chức hoạt động cần phải qua tỉnh ủy phê duyệt, tôi phải bắt anh ta đi làm thuyết khách giúp tôi.”
Lần trước ăn tối với Lư Bình xong, cô bận quá nên không liên lạc gì, lúc này buông công việc, suy nghĩ như con ngựa chạy lồng lên. Nụ cười tuấn tú tươi sáng nổi bật của người kia giống làn gió mơn man, làm cô như có tiếng sóng ở trong lòng, phát ra tiếng âm vang trầm thấp dễ nghe, khiến cô phát hiện rằng nghĩ về anh quả là một sự hưởng thụ sung sướng, càng thêm háo hức trông mong cuộc gặp ngày mai.
Trong cảm nhận của Thôi Minh Trí, Lư Bình là một tay xảo quyệt não bôi dầu trơn tuột, nhờ anh ta giúp đại khái ngang với nấu mì trong ấm trà, tức là khó.
Không ngờ hôm nay hắn lại đoán sai, Soái Ninh vừa đưa ra ý tưởng tổ chức trại hè quân đội và triển lãm quân sự, Lư Bình đã mừng rỡ khen luôn: “Đây là chuyện tốt mà, trại hè có thể giúp các cháu nhỏ rèn luyện ý chí, tăng cường tự tin, cũng có thể để cho người lớn rèn luyện thể lực, thử thách bản thân. Triển lãm quân sự thì ý nghĩa trọng đại, có thể giúp quần chúng nhân dân mở mang tri thức quốc phòng, xúc tiến tình cảm yêu nước, đề cao ý thức trách nhiệm xã hội. Nhiều ưu điểm lắm chứ.”
Soái Ninh còn chờ anh ta bẻ lái, lại thấy anh ta tỏ thái độ dứt khoát: “Ninh tổng, hoạt động này tác dụng tích cực rất lớn. Tôi ủng hộ chị.”, cô vội xác nhận: “Anh nói dưới góc độ cá nhân, hay là đại diện cho huyện ủy? Có thể nói rõ hơn chút không ạ?”
Giai này là cao thủ chơi chữ, lời nói ra từ miệng anh ta không vặn vẹo cho kỹ, nói xong có khi cũng bằng không nói.
Trước đây hai người đấu trí nhiều lần, toàn kiểu nói chuyện vòng vòng vo vo, giờ phút này cô bỏ qua quy tắc đàm phán đem sự việc nói rõ ràng, xem như công khai muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Vì thế Lư Bình bật cười, giống một nụ phong lan chưa nở, không chịu được ong bướm quấy nhiễu đành he hé cánh hoa.
“Làm bí thư huyện ủy Thước Châu, tôi thật phấn khởi vì trong huyện có thể tổ chức hoạt động như vậy.”
Sự giảo hoạt ẩn hiện trong đôi mắt biết cười của anh ta, giống như quặng vàng li ti lẫn với cát sông, chỉ những người đãi vàng thông minh mới phát hiện được.
Soái Ninh mừng rơn, kết luận anh ta đã hiểu, cũng tán thành ý đồ chân thật của mình, vội đưa yêu cầu: “Nếu như vậy anh phải ủng hộ chúng tôi đó nha, nghỉ hè chỉ còn hơn một tháng, chúng tôi muốn tổ chức vào tầm đầu hoặc giữa tháng 8, tốc độ báo cáo lên trên cũng cần kịp thời.”
Lư Bình nghe nói cô đã bàn xong phương án hợp tác với bên quân đội, mời cơ quan chuyên trách về trại hè quân đội đứng ra làm, thủ tục xin phép chính quy hợp pháp hết, bèn bảo họ cứ đưa hồ sơ cho các ban ngành liên quan, anh ta sẽ xem tình hình lên tỉnh giục thêm, tranh thủ cuối tháng 7 lo xong giấy phép để cho bên tổ chức có nửa tháng, đủ thời gian làm truyền thông quảng bá.
“Bí thư Lư, thật cảm ơn anh quá, anh giúp chúng tôi cái ơn lớn đấy ạ.”
“Đừng khách sáo, công ty mình cống hiến cho việc xây dựng kinh tế văn hóa Thước Châu, hỗ trợ các anh chị là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Cửa này qua dễ dàng quá, Thôi Minh Trí vừa mừng vừa lo, nghĩ thầm sáng nay sếp chăm sóc da tốn hơn 10 ngàn, lau chùi “giáp trụ” bóng loáng cả lên để tới gặp Lư Bình, cũng không thể khiến cô uổng phí tâm tư được. Thấy tiếp theo mình không được tích sự gì nữa, hắn vội lấy cớ “đi vệ sinh”, biến văn phòng thành không gian hẹn hò cho hai người họ.
Soái Ninh xong việc chính, kỳ đà vừa đi bèn thoải mái thực hiện hành động tán giai, trước tiên lấy Tinh Tinh con chó cưng của Lư Bình ra làm đầu câu chuyện.
“Bí thư Lư, Tinh Tinh gần đây khoẻ không ạ?”
“Khá ổn, mỗi tội càng ngày càng nghịch.”
“Hôm trước tôi thấy trên TikTok một con gâu-đần giống hệt Tinh Tinh, cũng ở Thước Châu, mới đầu còn tưởng chính là nó, sau nhìn kỹ chủ tài khoản kia mới phát hiện là không phải. Anh bảo có thể là anh chị em của Tinh Tinh không ạ?”
“Cái này… cũng có thể nhỉ.”
Soái Ninh thừa cơ cho anh xem video, đứng dậy hai bước, ghé mông ngồi luôn bên cạnh anh, lớp vải quần hơi mỏng của hai người chẳng có tác dụng gì, hai cái đùi trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cơ thể hút dính lại với nhau.
Lư Bình đang ngồi ở mép sofa, một bên đã không còn lối thoát, bị cô áp sát, thân thể rõ ràng đơ ra một lát, thân trên theo bản năng nghiêng về phía tay vịn, lẳng lặng cười nhạo.
Soái Ninh vờ như không biết, nương theo tư thế chia sẻ video, dựa sát vai kề vai, chuẩn bị đếm ngược chờ anh thất thố.
Thân thể đàn ông thành thật nhất, chỉ cần không phải gay hay liệt dương, lấy vốn liếng của chụy làm tí tiếp xúc thân mật, chẳng ít thì nhiều đều sẽ rạo rực lên, chụy xem mày có thể vờ vịt bao lâu.
Cô dằn nụ cười gian, chạm mở biểu tượng TikTok, trang đầu tự động phát luôn video clip đứng đầu hôm nay.
“Bạn muốn kết hôn với Nháo Nháo không?”
Dòng chữ ở góc trái bên dưới vả tan nụ cười của cô, video phát tiếp, nhiều tình tiết vả mặt hơn nữa ập tới trước mắt.
Hóa ra chủ tài khoản này đang tiến hành thăm dò trên đường phố, ra một khu sầm uất ở nơi mình sống lựa chọn ngẫu nhiên một số thanh niên nam để phỏng vấn, câu hỏi là: “Bạn có đồng ý kết hôn với Nháo Nháo không?”
Soái Ninh là đỉnh chóp của giới giải trí online, lại được vụ bịa đặt lần trước thúc đẩy, mức độ nổi tiếng toàn quốc còn hơn cả sao đông fan đang nổi. Các thanh niên nam được phỏng vấn đều biết cô, câu trả lời hầu như đều giống nhau: không muốn.
“Tôi muốn cưới chân ái (tình yêu đích thực).”
“Ai lại muốn ngày nào cũng mọc sừng chứ.”
“Gia cảnh tôi kém quá, không đỡ được.”
“Mặt dao kéo, không thích.”
“Quá thiếu cảm giác an toàn, đời sống thường ngày cứ phải tìm người đằm tính.”
…
Một giai “tự kỷ” (suốt ngày rúc trong nhà) đeo kính nhìn chăm chú vào máy quay, nghiêm trang tuyên bố: “Tôi là đàn ông, không ăn bám được!”
Người phỏng vấn gợi ý: “Bạn có thể ăn không bám mà.”
Giai “tự kỷ” do dự mấy giây, vẫn nghiêm trang lắc đầu: “Tôi sợ bị đánh chết.”
…
Một giai sành điệu ăn diện lòe loẹt thẹn thùng nói: “Tôi đồng ý, cưới kiếm tí tiền, sau đó lại mua nhà cưới bạn gái hiện tại.”
Bình luận của người xem nhất trí dành lời khen ngợi cho anh chàng dũng cảm muốn đi đường vòng cứu nước này, khen ngợi anh ta hiểu sâu về nghĩa lớn, bảo rằng nếu mình là bạn gái anh ta nhất định sẽ thông cảm, ủng hộ.
…
Video clip này tổng cộng 57 giây, lúc nó mới bắt đầu, trong óc Soái Ninh hiện lên mệnh lệnh thoát khỏi màn hình, ngay sau đó tiến hành tính toán phức tạp.
Lư Bình cũng đang xem video, nếu thoát ngay ra, anh ta chắc chắn sẽ cho rằng mình chột dạ, sợ bị người khác chế giễu. Dù sao sau đó anh ta cũng sẽ tự xem sau lưng mình, chi bằng xem xong luôn bây giờ, còn có thể mượn cơ hội mở rộng đề tài câu chuyện.
Phép tính này hoàn thành chớp nhoáng, cô bình tĩnh cầm điện thoại, địch không động, ta không cựa. Video phát xong mới nhẹ nhàng cười khẩy: “Đám đỗ nghèo khỉ đó lại lôi tôi ra nghịch, một lũ ảo tưởng sức mạnh, cũng không nghĩ xem tôi có để chúng nó vào mắt hay không.”
Lư Bình nhân lúc video còn phát đã ổn định trận tuyến, bình tĩnh khuyên nhủ: “Nhân vật của công chúng khó tránh khỏi bị mọi người coi như nguồn tư liệu sống để giải trí, chị đừng để ý quá.”
Soái Ninh quay đầu cười rạng rỡ: “Tôi đã quen từ lâu, có câu nói rất đúng thế này, người nổi tiếng hẳn phải có nhận thức như thể mình đang trần truồng chạy trước mắt công chúng. Tôi cảm thấy dáng người mình cũng không tệ lắm, không sợ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.”
Lời này dính mùi thịt thà, Lư Bình mỉm cười không chịu tiếp lời. Gái mặt dày lại giống như cây leo, tự tiện quấn lên.
“Nói đến kết hôn, bí thư Lư, tiêu chuẩn tìm đối tượng kết hôn của anh như thế nào ạ?”