NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P120)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang
Chương 47: Trà xanh khó húp, tay già đời để vuột
Câu hỏi ỡm ờ đồng dạng với khiêu khích, Lư Bình né tránh theo bản năng: “Vấn đề này đúng là tôi chưa từng nghĩ đến.”
Soái Ninh hờn dỗi: “Làm gì có chuyện ấy, chẳng lẽ trước kia anh chưa từng thích người khác phái nào và ảo tưởng sẽ kết hôn với cô ấy ạ? Nếu chưa từng có thì quá là không bình thường.”
Thiếu niên mười mấy tuổi luôn vì những ảo tưởng tuổi dậy thì mà nghĩ ngợi vẩn vơ về nữ thần trong lòng, việc phủ nhận đã từng có rung động thật trái với nhân tính.
Lư Bình che giấu mọi sơ hở, phân bua hết sức đứng đắn: “Hồi trẻ đúng là từng có những tơ tưởng này kia, nhưng đó chỉ là do hormone quấy nhiễu, không tính.”
“Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, anh cũng sắp đến tuổi (tam thập) nhi lập rồi, cũng nên tính dần đi là vừa ạ.”
“Ha ha, chị cũng giống thế, bình thường chị có từng suy tính gì không?”
Giai thành thạo đá quả bóng, Soái Ninh đón đỡ thẳng tưng: “Tôi có nghĩ tới chứ, người đàn ông có thể kết hôn với tôi tuyệt đối không phải đám đỗ nghèo khỉ trong clip kia.”
Lư Bình mỉm cười hùa theo: “Ừm, gia cảnh chị tốt quá, tìm người môn đương hộ đối mới tạm phù hợp.”
“Không, thật ra tôi không mấy coi trọng dòng dõi tài sản của đối tượng đâu.”
Soái Ninh nhích ra một chút, nghiêng người đối mặt anh ta, đổi lấy cái nhìn lễ phép chăm chú của anh ta.
“Kết hôn không gì khác hơn là để thỏa mãn nhu cầu. Những người không có tiền hoặc không đủ tiền mới muốn tìm người giàu. Tôi thì khác. Nhìn khắp Trung Quốc, không mấy người giàu hơn gia đình tôi. Với tôi tiền là nguồn lực quá dư thừa. Không phải tôi ngại mình có nhiều tiền mà là tiền nhiều cũng không đủ để giúp tôi phát triển sự nghiệp. Tôi cần một người có thể giúp tôi sử dụng hiệu quả các nguồn lực hiện có và phụ trợ tôi tiến lên phía trước. Chồng tôi sau này không nhất định phải giàu, nhưng nhất định phải thật giỏi.”
Lư Bình liên tục gật đầu, giữ vững vị thế người nghe, không có ý định tham dự câu chuyện.
Soái Ninh không cho anh ta vờ ngất, dùng cách dẫn dắt: “Đây là phương án đặt ra cho việc kết hôn, thực tiễn còn phải chờ thêm vài năm. Có lẽ chồng tương lai của tôi còn chưa ra đời cũng nên.”
Câu đùa này có tính mê hoặc lớn, Lư Bình trúng mưu, phì cười: “Nước ta quy định nam giới 20 tuổi mới được kết hôn, nói thế tức là chị định độc thân thêm 20 năm?”
“Không đâu, trước khi lấy chồng có thể yêu đương thoải mái, có rất nhiều cách khỏa lấp trống vắng. Tiêu chuẩn cho đối tượng yêu đương của tôi rất thấp nha, chỉ cần ba điểm: đẹp trai, nghe lời, không đeo bám. Hơn nữa, tôi không yêu cầu ảnh phải chung thủy với tôi, có thể làm tôi vui lòng là được. Đổi lại tôi cũng sẽ đáp lại ảnh xứng đáng, tuyệt đối không bạc đãi ảnh.”
Từ lúc vừa sinh ra tới giờ, Soái Ninh luôn dựa vào gia cảnh giàu khủng mà chẳng phí công gì cũng có được hết thảy những người hoặc sự vật cô thích. Ưng giai nào, thường chỉ cần nói một câu “Tôi là con của Soái Quan Vũ”, là có được, dễ như trở bàn tay. Cho nên cô không ham bỏ nhiều tinh lực vào giai đoạn thử, chỉ phỏng đoán nền tảng của Lư Bình nổi trội hơn người thường mới phá lệ tăng thêm kiên nhẫn.
Cô thầm nghĩ người này thể hiện giống kẻ theo thuyết công lợi, tất nhiên cũng sẵn sàng vì lợi mà chịu chơi, được hay không chỉ tùy vào bảng giá cao hay thấp. Cô cười xấu xa bừa bãi rồi nói với anh những lời kia đúng là đang ám chỉ anh hãy ra giá, nói gì thì nói, gắn kết với cô sẽ mang lại cho anh lợi ích vô hạn.
Vẻ mặt Lư Bình khựng lại, nụ cười chỉ còn sót lại theo thói quen.
“Phương thức bỡn cợt cuộc đời này của chị cũng coi như rất cá tính.”
Anh rành rành đã thấy bị xúc phạm, sự phật ý như sóng điện vô hình lan tỏa.
Soái Ninh nghĩ con cháu nhà dòng dõi tự cho mình cao quý, giống như danh kỹ (kỹ nữ nổi tiếng) ở cổ đại, trực tiếp mặc cả dễ sẽ bị chê là thô tục, muốn trêu chọc anh còn cần học đòi văn vẻ. Vì thế, cô vội đổi chiến thuật, cậy vào trò dây dưa lầy lội mà bòn rút chút lịch sự bất đắc dĩ của anh.
“Bí thư Lư, tôi coi anh là bạn mới tâm sự chuyện riêng tư thế, anh cũng nên hé lộ chuyện tình cảm cho tôi chứ, nếu không thì quá là không nghĩa khí à nha.”
Lư Bình giống tiểu thư khuê các gặp lưu manh trêu ghẹo, dáng vẻ đoan trang, không hề thất lễ, sắc mặt hoà hoãn trở lại như mây tan thấy mặt trời.
“Vẫn nói về đối tượng kết hôn hả? Thật ra tôi không nghĩ nghiêm túc về chuyện này bao giờ, nhưng với tôi, yêu và cưới phải đi đôi với nhau. Nếu tôi yêu cô nào thì nhất định phải đặt tiền đề là đi tới hôn nhân. Chỉ yêu mà không cưới quá lãng phí thời gian tinh lực, còn hôn nhân xuất phát từ lợi ích thuần túy không có tình cảm làm nền lại quá khô cứng, hai loại đều không thích hợp với tôi.”
Mấy ngày trước, Soái Ninh vì bắt quen với một sếp lớn nên cố học thuộc tập “Hán nhạc phủ”[1], vừa vặn nhớ rõ một bài “Mạch thượng tang”. Nghe xong lời cự tuyệt cành cao của Lư Bình, không thể không liên tưởng đến bài thơ này, tự động nhập vai viên thái thú vì trêu ghẹo dân nữ La Phu mà bị lời lẽ khéo léo châm chọc, đồng cảm sâu sắc với sự chật vật của kẻ đó.
Chụy tài sắc song toàn, thông đồng hoàng tử cũng đến tay nhẹ nhàng, mày lấy gì ra coi thường chụy?
Tướng quân thường thắng mới gặp thất bại lần đầu, nỗi tức giận không cam lòng giống hai con rồng lửa quay quanh tim cô chơi trò nhị long diễn châu (đôi rồng vờn ngọc), nhưng giờ mà tức giận thì đồng nghĩa với thất bại thảm hại, không thể không cắn răng cố giữ gương mặt tươi cười, trêu chọc: “Nói như vậy là anh thuộc mẫu đàn ông truyền thống, rồi anh có ý tưởng gì về nửa kia ạ? Ngoại hình và gia thế, anh coi trọng khía cạnh nào hơn ạ?”
Lư Bình ra vẻ đăm chiêu tự hỏi, vài giây sau, ánh mắt trở lại giữa đôi lông mày của cô.
“Chắc tôi không để ý cả hai, muốn nói điều gì không thể tiếu thì chỉ có tính cách nhân phẩm thôi. Tôi vẫn hy vọng cô ấy là người bình thường, làm công việc bình thường, có thể khiến tôi hưởng thụ hạnh phúc bình thường, đạt tới trạng thái kiểu này là lý tưởng rồi.”
Soái Ninh nhận định anh đang làm màu, bức thiết đòi giải thích.
Lư Bình nói: “Rất đơn giản thôi, nếu bản thân cô ấy đã bình thường lại thấy dễ chịu với sự bình thường thì tôi sẽ không cần lo mâu thuẫn nội bộ, bị bắt trở thành quan tham hoặc cán bộ quốc tịch Síp[2].”
Anh lấy sự nghiệp làm lý do, Soái Ninh vẫn cảm thấy chưa thỏa đáng.
“Quan chức bây giờ không phải có rất nhiều người thuộc phe con rể hay sao? Bám được vào cha mẹ vợ làm lãnh đạo mới có thể thăng chức tằng tằng chứ ạ.”
“Chị nghĩ hơi phiến diện quá, quan chức chính quyền kỵ nhất kết bè phái. Đúng là có không ít người thơm lây, nhưng tình huống vạ lây còn nhiều hơn. Huống hồ một khi đã trở thành kẻ phụ thuộc vào người khác thì cả đời sẽ bị người ta khống chế, khó có thể thi triển lý tưởng khát vọng của chính mình.”
“Hì hì, anh không thèm kiểu quan hệ bám gấu váy, có phải vì với anh quan hệ cũng là thứ tài nguyên dư thừa không ạ?”
Thấy anh tiến vào tầm ngắm bắn, Soái Ninh đơn giản tung ra một câu trúng mục tiêu: “Nghe nói anh là con em Bát Kỳ, gia đình còn thuộc Thượng Tam kỳ.”[3]
Ánh mắt gian giảo của cô phảng phất như chiếc thuổng Lạc Dương của bọn trộm mộ, phũ phàng đâm vào người Lư Bình.
Anh hơi kinh hãi: “Tôi dân tộc Hán mà.”
Soái Ninh không cho anh giả ngu, thay đổi cái danh từ: “Người ta nói anh là con cháu cán bộ cao cấp, người nhà có thể tùy ý vào Quốc Vụ Viện (quốc hội) đi dạo.”
“Lời đồn chị nghe từ đâu mà...”
Lư Bình cười dụi mắt, như thể bị chuyện đùa này làm cho cười ra nước mắt.
Soái Ninh đoán trước là anh không chịu thừa nhận, núp sau lô cốt dưa lê, dò la: “Thế ba mẹ anh làm công việc gì? Ở trong thể chế cả chứ ạ?”
Lư Bình đáp trôi chảy: “Họ chỉ là những trí thức đảng viên bình thường thôi.”
Câu này có phạm vi lý giải rộng đến vạn dặm, làm cô như con chó cắn cái rìu, không cạp được tí nào.
Để đưa cô trở lại bên ngoài giới hạn, Lư Bình lẩm bẩm: “Trợ lý Thôi đi WC lâu thế? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Anh đứng dậy mở cửa phòng, sai thư ký bên ngoài đi WC tìm xem.
Nhìn ra đây là mào đầu cho lệnh đuổi khách, Soái Ninh ấm ức nén giận, lên tiếng ngăn lại: “Không cần đâu, để tôi gọi điện cho ảnh.”
Nói xong, cô gọi cho Thôi Minh Trí, gào lên với hắn: “Tôi phải đi, anh ra thẳng xe chờ tôi, không cần quay lại văn phòng.”
Thấy cô tỏ ra tức giận, Lư Bình vội đấu dịu: “Ninh tổng, hôm nay tôi tương đối nhiều việc phải xử lý, không thể tiếp chị, thật sự xin lỗi.”
Soái Ninh cũng không phản cảm với lối lấy lòng trái lương tâm, coi trò này như nước trái cây pha hương liệu nhân tạo, chỉ cần đầu lưỡi có thể chịu được thì không sao hết, nhưng lúc này uống món chè Lư Bình dâng lên, lại nếm ra mùi vị thiu nẫu, căn bản không dằn được cơn nóng, mặt như trời đầy mây, nụ cười lạnh như phủ mưa đá.
“Là tôi không thức thời, không nên làm chậm trễ thời gian quý báu của anh, mạo muội quấy quả anh lâu như vậy, thật ngại quá.”
Cô lập tức đi về phía cửa, giày cao gót giống như lưỡi kiếm hung tàn ám sát sàn nhà.
Lư Bình vội chìa cánh tay tạo tư thế giữ lại, sự mềm dịu như mây bông giữa hè, tầng nọ chồng lên tầng kia.
“Ninh tổng, chị chờ một lát, tôi còn có chuyện muốn nhờ chị giúp một chút.”
Anh nhũn nhặn thỉnh cầu, Soái Ninh tạm dừng bước, liếc xéo hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Là về Tinh Tinh.”
Lư Bình dừng một chút, nỗi thẹn thùng như nước si-rô lựu thấm vào khuôn mặt trắng trẻo của anh.
“Chị có thể giúp tôi tìm chủ mới cho Tinh Tinh không ạ?”
Theo lời giải thích của anh, gần đây, càng ngày càng có nhiều người đưa thức ăn cho chó và đồ dùng thú cưng cao cấp đến nhà anh, có người còn mượn việc nựng chó lân la tiếp cận lấy lòng anh để đi cửa sau bất cứ lúc nào. Ngoài ra anh bận rộn công việc, hằng ngày chẳng có mấy thời gian chơi với Tinh Tinh, cứ nhốt nó trong nhà mãi thì con cún buồn đến mức sinh trầm cảm mất. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tìm một người quý chó đáng tin cậy chăm sóc nó thì tốt hơn.
Soái Ninh bực mình vì người quan hệ thân thiết với anh có đầy rẫy, anh làm gì phải bỏ gần tìm xa? Sau đó chợt ngộ ra: “Người này biết bản thân vừa rồi tỏ thái độ xa cách, từ chối phũ phàng quá, đã đắc tội với mình, vì thế tức thời nhờ mình giúp một việc nhỏ vô thưởng vô phạt, cho rằng đưa chút ân tình nhỏ để mình tóm lấy, lòng mình sẽ thoải mái chút.”
(Hết phần 120, xin mời đón đọc phần 121. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
- -----
Chú thích:
1. “Hán nhạc phủ”, hay gọi tắt là Nhạc phủ, là tập thơ được Nhạc phủ - cơ quan chuyên quản lý về ca múa nhạc của nhà Hán - thu thập từ dân gian để phổ nhạc và biểu diễn phục vụ triều đình.
2. Nguyên văn là 裸官- lõa quan (lõa trong lõa thể, quan trong quan chức) - thuật ngữ riêng để chỉ quan chức có liên hệ lợi ích với nước ngoài, thường là có vợ con nhập tịch và định cư ở nước ngoài.
3. Bát Kỳ là chế độ tổ chức quân sự đặc biệt của người Mãn Châu mà sau này là nhà Thanh, trong đó chia ra tám đơn vị phân biệt bằng màu cờ. Thượng Tam kỳ là ba kỳ có cấp bậc cao hơn do hoàng đế đích thân quản lý. Chỉ con em ba kỳ này mới được chọn vào đội quân bảo vệ hoàng đế.