Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 196

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P196)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Kịch bản mà cô hình dung là như thế này:

Bước một, nếu hiện tại Quan Vũ A sụt, Phú Khang mới có nguồn tiền dồi dào sau khi được chia cổ tức của Quan Vũ sẽ nhân cơ hội thu gom nhiều cổ phiếu hơn nữa. Nếu biết phe Soái Quan Vũ bán tháo, Phú Khang sẽ càng tăng quy mô mua vào để xuôi thời cơ hoàn thành việc thâu tóm.

Thực hiện bước này xong, ngay sau đó đi bước thứ hai. Lợi dụng lúc Phú Khang đang bị dụ hăng máu mà đổ càng nhiều tiền vào việc mua cổ phiếu, tung bằng chứng về việc Cảnh Hâm cấu kết với Quảng Hạ lừa vay. Cổ phiếu của Quan Vũ và Quảng Hạ nhất định sẽ giảm cùng lúc. Trước mắt giá cổ phiếu của Quảng Hạ chỉ có 38 tệ, nếu giảm nữa thì bên đó cũng sẽ gặp phải nguy cơ bị thâu tóm. Với tính cách của Từ Càn, hơn nửa khả năng lão sẽ vứt bỏ thỏa thuận liên minh với phe lật Soái, bán hết Quan Vũ A lấy tiền mặt để tự lo thân. Như vậy, mức giảm của mã Quan Vũ A sẽ một phát quá luôn 30%, đẩy Phú Khang đến bên bờ vực.

Khi đó, Phú Khang chắc chắn sẽ thay đổi chiến lược, chuyển sang bán khống để kiếm tiền ở vị thế cao và mua vào ở vị thế thấp. Khi bắt đầu thanh lý các vị thế của mình, phe mình sẽ sử dụng số tiền cả gốc lẫn lãi thu được từ bán khống để mua lại số lượng lớn cổ phiếu, tranh thủ giành lại 15% cổ phần và đẩy giá cổ phiếu trở lại mức trên 50 tệ. Đến đây kẻ địch sẽ không có vốn để mua lại cổ phần đã mất, và mọi âm mưu sẽ phá sản theo.”

Soái Quan Vũ và cô không bàn bạc trước mà nghĩ giống nhau. Cảnh Hâm bất chấp tất cả để thâu tóm Quan Vũ. Bọn họ đã đến mức độ tối mắt vì lợi và vô hình trung tự đào mồ chôn mình. Hiện tượng cổ phiếu công ty giảm mạnh sau khi bị thâu tóm là diễn biến bình thường trên thị trường chứng khoán. Hiện tại, nhiều quỹ đầu cơ và đám đầu tư mua bán khống chắc hẳn đã nhắm tới Quan Vũ A. Chỉ đợi hiệu lệnh, bầy kền kền sẽ xông vào xâu xé tập thể.

Soái Quan Vũ cười nắm chặt tay con gái, bộc lộ khí thế của vị đại tướng: “6,1% chưa đủ đô, để ba mượn cả cổ phần của Phương Hưng Quốc nữa. Muốn chơi thì phải chơi lớn.”

Soái Ninh ngạc nhiên mừng rỡ: “Bác Phương sẽ đồng ý sao ạ?”

Soái Quan Vũ tự tin nói: “Tình cảnh của Viễn Hằng giống chúng ta, cũng là mục tiêu của bọn săn mồi tư bản. Sau khi Quan Vũ gặp chuyện, bên đấy đã sửa đổi khẩn cấp điều lệ công ty và bổ sung tất cả các quy định chống thâu tóm trong phạm vi pháp luật cho phép. Lão Phương còn tính tăng thêm ngàn rưỡi vào lương từng nhân viên, một mặt để củng cố uy tín cho chính ổng và tinh thần đoàn kết cho cả tập thể, mặt khác để giảm lợi nhuận của công ty và giảm cổ tức của cổ đông, để người ngoài đỡ thèm thuồng.”

Soái Ninh lẩm bẩm: “Chúng ta coi như làm bia đỡ đạn cho Viễn Hằng. Bên đó mà không nhanh chân né tránh rủi ro thâu tóm thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đám cá mập tư bản cho vào tầm ngắm.”

“Lão Phương hiểu cái lẽ môi hở răng lạnh hơn ai hết. Ổng làm cổ đông Quan Vũ là để đầu tư lâu dài. Nếu Quan Vũ mất động lực phát triển theo hướng tốt, ổng cũng sẽ lựa chọn thoái vốn. Giờ ba kéo ổng vào vụ bán khống này lại hợp ý ổng luôn.”

Soái Quan Vũ thấu hiểu Phương Hưng Quốc, nhưng giao tiếp với doanh nhân không chỉ đòi hỏi tính toán chuẩn xác mà thời cơ ra tay còn trọng yếu hơn. Giờ đây tình thế cấp bách, ông không có thời gian chờ đợi thụ động, chủ động mở lời thì sẽ bị ông bạn già khôn khéo ép chút.

Phương Hưng Quốc bảo không muốn tham dự hoạt động bán khống nhưng có thể cho mượn cổ phiếu, xong xuôi chia 40% tiền lãi. Nếu bán khống thất bại, Soái Quan Vũ cần bồi thường cho ông toàn bộ số cổ phiếu cho mượn. Vì thế, trước đó, Soái Quan Vũ cần lấy tài sản tương đương ra làm vật thế chấp.

Bằng cách này, Viễn Hằng chỉ có hòa hoặc lãi, không gánh chịu bất cứ rủi ro nào.

Soái Quan Vũ thích lối làm ăn đến anh em ruột cũng phải giao kèo rành mạch như thế này. Trên thương trường, những thỏa thuận hợp đồng có điều khoản rõ ràng đáng tin cậy hơn tình nghĩa nhiều. Tối 27 tháng 9, hai người ký thỏa thuận bí mật tại nhà Phương Hưng Quốc, hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch tác chiến.

Cùng thời điểm đó, Soái Ninh đi Đông Hưng. Sắp đối mặt với bước ngoặt vận mệnh, lần đầu tiên cô cảm thấy sự trấn định của mình hơi đuối nên tự động nhớ đến cục sạc dung lượng cao Lư Bình. Cô tự lái xe đến chỗ ở của anh, mời anh đi hóng gió, nhân thể tìm nơi nào phong cảnh đẹp đẽ qua đêm.

Cô đến không đúng lúc. Lư Bình nghe lời mời xong thì áy náy nói: “Xin lỗi, đêm nay anh nhiều việc quá, không ra ngoài lâu được.”

“Vậy cụ thể có bao nhiêu thời gian?”

“… Nhiều nhất là một giờ thôi, xin lỗi.”

“Có gì phải xin lỗi, tại em đến không báo trước mà.”

Soái Ninh nhẩm tính, một tiếng cùng lắm chịch được hai nhát, chả bõ bèn. Cô tới đây là mong được an ủi tâm lý, vì thế rủ Lư Bình ra ngoài tán gẫu.

“Ngoài trời đang mưa, lên nhà anh ngồi đi.”

“Không được, lên nhà anh thì làm gì còn tâm tư tám chuyện chứ. Ra ngoài mới giữ được mình.”

“Ha ha ha ha, sao hơi một tí em lại nhắc chuyện ấy thế?”

“Bình thường á, cặp đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt nào mà chẳng nhồi đầy đầu chuyện này.”

Nghe cô định nghĩa quan hệ của họ là “tình yêu cuồng nhiệt”, Lư Bình không giấu được niềm vui sướng, nói bồi thêm: “Thế thì ngồi trên xe nói chuyện cũng không an toàn đâu.”

Anh lại còn biết đùa mặn nữa, thật là sáng dạ tiếp thu nhanh.

Soái Ninh đời nào lại bỏ phí cơ hội bỡn cợt, ngang nhiên nói: “Đúng rồi, nói mới nhớ, anh chưa từng thử chơi xe nhún, hay là trải nghiệm chút? Hôm nay em lái cái xe rộng rãi lắm, có thể xếp hình nhiều kiểu lắm, ra thử tí xem sao?”

Lư Bình cười đến mất tiếng luôn, có khi đang nhoài trên bàn dùng mặt bàn chườm mát cho mặt mình cũng nên. Vài giây sau, anh ho khan, nói: “Em có thể giảm bớt hỏa lực được không? Lần nào cũng thế này, anh sắp không đỡ nổi rồi.”

“Anh thích kiểu người bị động?”

“Không phải, chỉ hy vọng em dè dặt tí tẹo để anh có đất thể hiện.”

“Tán tỉnh là phải cởi mở thoáng ra chớ. Hổng lẽ phải nói đến ba điều kỷ luật tám điểm chú ý hay sao? Mồm miệng không đỡ được thì dùng chân tay là được mà.”

“… Em đang khiêu khích anh đấy hả?”

“Sự thật rành rành vậy rồi còn dùng câu nghi vấn, tinh thần phản biện của anh nặng quá rồi đó.”

“Thì anh muốn cố ga-lăng hết cỡ thôi mà.”

“Đàn ông tốt nhất nên hoang dã một chút trong chuyện giường chiếu, ga-lăng quá sẽ dễ bị nghi là năng lực có vấn đề.”

“Được rồi… Để sau này anh tích cực làm dã thú.”

Từng bước từng bước dẫn dắt người đàn ông lịch lãm đi về hướng thô tục, Soái Ninh cười sằng sặc như đứa hư hỏng dụ được học sinh ngoan hư theo.

“Anh muốn phone s e x với em hay sao?”

“Không đâu!”

“Vậy còn không ra đây lẹ lên.”

Cuộc gặp mặt bắt đầu bằng một nụ hôn nóng bỏng đến nghẹt thở. Xe dừng ngay trước cửa khu nhà thành ủy. Dù ban đêm ít người qua lại nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi ra đi vào, Lư Bình rất căng thẳng, kề tai cô thở dốc: “Em không muốn chơi xe nhún ngay ở đây thật đấy chứ? Nếu bị xử phạt vì việc này, chắc anh bị bố mẹ tẩn chết mất thôi.”

Anh lôi cả cha mẹ lâu nay giữ kín ra, đủ thấy là hoảng đến mức nào.

Soái Ninh không đi quá đà, cười hì hì giúp anh chỉnh lại áo xống nhàu xộc xệch rồi lái xe ra bờ sông.

Mưa rơi lất phất, không khí lành lạnh, con đường rợp bóng cây ven sông vắng ngắt. Mặt đường được cơn mưa to trước đó gột rửa tận tình tỏa ra thứ ánh sáng sạch sẽ, không hề làm bẩn giày dép của người đi.

Cô đề nghị đi dạo trong mưa, anh vui vẻ ưng thuận, xuống xe giương ô. Bóng hai người nép sát nhau kéo dài dưới hai đôi chân.

“Chuyện công ty thế nào rồi?”

Giữa lúc bận quay cuồng mà cô đến tận đây ắt phải có duyên cớ. Lư Bình hy vọng có thể chia sẻ nỗi ưu tư với cô, chờ cô trút ra những rối ren.

Kế hoạch bán khống can hệ đến sự sống còn của công ty, Soái Ninh giữ kín như bưng, chỉ bảo rằng cô đang phiền lòng, chỉ nhìn thấy anh mới lắng dịu.

Nghe được đáp án mỹ mãn, Lư Bình mừng lắm, âu yếm ôm vai cô. Cô cũng tiện tay vịn eo anh. Nhìn bước chân nhau đi đều nhịp, cô không khỏi bật cười đầy ẩn ý.

“Cười gì đấy?”

“Vui á.”

“Vì sao lại vui?”

“Vì anh nha.”

“Miệng ngọt thật.”

“Muốn nếm miếng hông?”

Như một nhân viên sale dày dạn, cô đầu têu nâng cằm lên mổ chụt vào môi anh, đổi lấy một nụ hôn quấn lưỡi ướt át hơn cả ngày mưa.

Cả hai tiếp tục nhẹ bước về phía trước, cảm giác tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Soái Ninh muốn nhân cơ hội chốt xong hợp đồng lao động mà cô ký kết đơn phương, trong lúc chuyện trò linh tinh thì thăm dò: “Lư Bình, anh bảo lý tưởng và tình yêu, cái gì quan trọng hơn?”

Lư Bình ngó ngó cô, cúi đầu mỉm cười: “Tình yêu mỹ mãn chỉ có thể đem lại hạnh phúc cho hai người. Lý tưởng nếu có thể hiện thực hóa thì sẽ mang lại hạnh phúc cho rất nhiều người. Xét từ góc độ chức năng thì lý tưởng quan trọng hơn.”

“Bắt anh chọn thì anh nghiêng về bên nào?”

“… Anh hy vọng người anh yêu có thể được nhiều người hơn nữa cần đến và tôn kính, hy vọng cô ấy chung suy nghĩ với anh trong việc này.”

Hứ, ý tứ là muốn giang sơn không thèm mỹ nhân, hiện thực conmeno vãi. Nhưng mà mình cũng thế…

Chơi tiêu chuẩn kép không ăn thua, Soái Ninh không nhịn được, chọc ghẹo anh để trả đũa: “Em đặt giả thiết như này nha. Nếu nhà em phá sản, em đâm ra không xu dính túi, trở thành gái bình thường đúng theo tiêu chuẩn kén vợ của anh. Anh sẽ cưới em hả?”

Lư Bình hồ nghi: “Tình hình trước mắt căng thế thật à? Bên em định dùng đến biện pháp cực đoan phải không?”

“Đã bảo là giả thiết mừ, anh chỉ cần trả lời theo đúng sự thật thôi.”

Anh cười sáng bừng, dừng bước quay sang nhìn cô đăm đăm, trịnh trọng nói: “Soái Ninh mà anh biết kể cả bị dồn đến bước đường cùng cũng sẽ vùng lên được. Hai chữ bình phàm không bao giờ thuộc về em.”

Soái Ninh thấy còn lâng lâng hơn nghe trăm lời nịnh hót. Nể tình anh thấu hiểu cô đến vậy, cô không tính toán cò kè chuyện khác nữa. Vì chữ “bình phàm” anh dùng, Soái Ninh nghĩ đến Thẩm thiếu gia mà cô vẫn canh cánh trong lòng, vội hỏi: “Thành ủy Đông Hưng và tỉnh ủy có cán bộ trẻ nào họ Thẩm nào không nhỉ?”

Lư Bình chớp chớp mi, hỏi buột: “Sao thế?”

Đây hẳn là phản ứng khẳng định, cô lập tức gạn hỏi: “Có hả? Anh ta cũng là người Bắc Kinh, tuổi loanh quanh 30. Có thể tên là Thẩm Phàm.”

Lư Bình lắng nghe với vẻ nghĩ ngợi, bỗng bật cười: “Hình như không có người nào như thế. Là người quen của em à? Cần tìm anh ta làm gì?”

“Không quen, tên là em đoán đại nhưng họ chắc chắn là Thẩm. Mới thuyên chuyển đến Đông Hưng cách đây không lâu. Anh khẳng định không có ai như vậy?”

“Ừm… Có thể có nhưng anh chưa từng nghe ai nhắc. Cán bộ lớn bé của thành ủy tỉnh ủy cộng lại phải mấy trăm người, anh không biết hết được, huống chi vẫn là người mới chuyển về.”

Soái Ninh chưa bỏ cuộc, nhờ anh hỏi thăm giúp. Việc này làm anh tò mò hết sức, dò hỏi với vẻ cẩn thận hiếm gặp.

Cô giải thích cầm chừng rằng tay Thẩm kia là cháu đích tôn nhà họ Thẩm lừng lẫy tên tuổi, nếu bắt được mối quan hệ thì sẽ giúp ích cho sự nghiệp sau này của cả hai người họ.

Lư Bình cười khổ không thôi: “Từ lâu rồi anh đã nói với em rằng tốt nhất là tuân thủ nguyên tắc trong mọi việc. Doanh nhân gần gũi quan trường quá không hay ho gì. Người nhà nước lại càng không nên kết bè phái riêng tư. Anh nghe nói nhà họ Thẩm gia phong thanh bạch ngay thẳng, có khi đồng chí Thẩm cũng là một người tuân thủ chặt nguyên tắc. Giao tiếp với người như vậy cứ xử lý việc công theo phép công là được, không cần săn đón rườm rà đâu.”

Soái Ninh nghĩ anh cũng xuất thân từ triều đình, chắc cũng không thích có người ca ngợi một gia tộc dòng dõi khác trước mặt mình, không khéo nhà anh còn xích mích với nhà họ Thẩm. Hơn nữa, đàn ông ai cũng có tâm lý cạnh tranh, con bồ mình ngưỡng mộ giai khác, tất nhiên anh sẽ không vui vẻ gì.

Cô vội ôm cổ anh làm nũng: “Tư tưởng tác phong của em không nghiêm chỉnh, không rời được khỏi vòng cai quản giáo dục của tổng thư ký Lư. Mong anh để tâm nhiều hơn đến học sinh cá biệt em đây.”

Vừa làm kiểm điểm xong đã bắt đầu hôn ngấu nghiến ngay được, rành rành là lời nói không đi đôi với việc làm.

Lư Bình bị cô lôi kéo đến mức loạng choạng, suýt buông cả ô, thực sự lo rằng mình không thể “phòng thủ” rồi để lỡ công việc đang chờ.

Cũng may, lúc này điện thoại Soái Ninh đổ chuông.

Thấy là Thôi Minh Trí gọi, tư tưởng cô cải tà quy chính trong chớp mắt, hy vọng có thể nhận được tin tốt. Nhưng thứ tay trợ lý còm đưa tới lại là một tin dữ sờ sờ.

“Không ổn rồi, Ninh tổng. Vừa nãy Đới Đại Siêu đột tử trong nhà vệ sinh công cộng. Nhà anh ấy bị nổ gas, bà xã cũng bị xe máy đâm chết!”

(Hết phần 196, xin mời đón đọc phần 197. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
Bình Luận (0)
Comment