Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 179

“Gầy.” Giọng nói của anh thật thấp, lúc thấy cô khóe môi cũng khẽ cong lên.

“Đâu có…” Hoan Nhan trong lòng vui vẻ, mỉm cười, chỉ ngây ngốc nhìn gương mặt anh, anh tại sao lại càng lúc càng đẹpt rai, mà lúc cô không ở cạnh anh, lại như hoa cách xa nước, sắp khô héo.

“Không cho phép gầy nữa….” Giọng nói của anh khàn khàn, Hoan Nhan chỉ thấy ánh mắt anh lóe sáng, cũng hiểu anh nói gì, ảo não nhìn: “Này, không cho nói lung tung…”

“Ha Ha….” Tiếng cười của anh trầm thấp, cũng mang theo hương vị không tả nổi, lông mày khẽ giương, “Thật là thông minh, anh còn chưa nói, em đã đoán được anh muốn nói gì rồi….”

“Thân Tống Hạo…” Anh vốn có ý trêu tức cô, lại khiến cô vừa yêu vừa giận.

“Nhan Nhan….” Anh thở dài, ánh mắt sáng lên thâm thúy, khóa trụ gương mặt cô: “Anh thật sự nhớ em.”

“Có thật không?” Hoan Nhan chưa bao giờ nghe thấy anh thổ lộ, giờ phút này trong lòng đã rối loạn, đầu óc trống không, gần như không phát ra được âm thanh, kinh ngạc nhìn anh, thu lại nụ cười, nghiêm trang, và mang theo nồng đậm…. là nhớ nhung sao?”

“Không biết làm sao rồi, trước kia cũng chưa từng có cảm giác như vậy, giống như…. Nói một cách văn vẻ, sống một ngày bằng một năm…” Đôi mắt đen của anh gần như đâm thủng gương mặt cô, ngay cả nói nhớ nhung, cũng sắc bén và bá đạo như vậy.

“Có thật không?” Hoan Nhan không biết giờ phút này bản thân vui vẻ hạnh phúc đến dường nào, cô chỉ nói đi nói lại ba chữ này, giống như không thể tin được, anh thế nhưng lại chân thành bộc lộ tâm tư.

“Nha đầu ngốc….” Anh nhìn ánh mắt cô, không nhịn được mỉm cười, giọng nói nồng đậm cưng chiều.

HoanNhan đang muốn mở miệng, khung chat bỗng nhiên lóe sáng, tiếp theo lại tắt, giống như đột nhiên biến mất…. Hoan Nhan chỉ cảm thấy tim đập cuồng loạn, nhắn tin hỏi thăm, nhưng bên kia vẫn yên ắng, anh không còn ở đó.

Không biết qua bao lâu, Hoan Nhan mệt mỏi nằm trên bàn máy vi tính ngủ, đêm đã thật khuya, mày vẫn nhíu chặt, anh làm sao, ông nội bị bệnh có gặp nguy hiểm gì không, tại sao lại logout…. Cơn ác mộng kéo đến khiến Hoan Nhan giật mình tỉnh lại, Hoan Nhan run run đăng nhập QQ, vẫn không có tin tức, lòng của cô lúc này giống như đá chìm xuống biển, kinh hoảng lo lắng, trong đầu đều là hình ảnh anh gặp chuyện… Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, hoặc…. chết, cô nhất định sẽ không sống một mình… Nước mắt lạnh như băng, rơi xuống, điện thoại chợt vang lên, Hoan Nhan nhào qua, cầm lên nhìn quả nhiên là điện thoại của anh, cô lập tức bắt máy, khóc không thành tiếng: “A Hạo, xảy ra chuyện gì? Anh có làm sao không?”

“Nhan Nhan đừng sợ,anh không sao, rất tốt, toàn thân cao thấp một sợi tóc cũng không thiếu… Em hãy nghe anh nói, anh chỉ có chuyện phát sinh nhỏ, đường dây bị mất kết nối, tín hiệu điện thoại của anh cũng không ổn định….Gọi mãi mới kết nối được, nói một chút lại bị mất tín hiêu… em đừng sợ,anh ở đây rất an toàn… yên tâm… Nhan Nhan….”

Giọng nói của anh dần dần biến mất, âm thanh huyên náo truyền tới bên tai, lập tức mất tín hiệu, Hoan Nhan vô lực, giống như tượng gỗ ngồi trên giường, Thân Tống Hạo,anh nhất định phải bình an, không được bỏ lại em… Tuyệt đối không được….

*********************

“Duy An, anh còn chưa tin em sao? Hiện tại LN là một tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất thành phố chúng ta, mà Tổng giám đốc của bọn họ, William tiên sinh là một người đàn ông thân sĩ, bọn họ muốn mở rộng thị trường, mà bây giờ chính là cơ hội thật tốt cho Cảnh Thịnh, bác trai cũng đem mọi chuyện bàn giao cho anh xử lí, nếu anh dựa vào cơ hội này, khiến Cảnh Thịnh thành công, bác trai sẽ cảm thấy được an ủi!”

Nhiễm An An chậm rãi mở miệng, đồng thời rót chén trà đưa tới trước mặt Quý Duy An.

Cô có chút lo lắng quan sát ánh mắt anh, thận trong, mồ hôi cũng toát ra.

“Nhưng ba và thị trưởng đã ra nước ngoài khảo sát, chuyện lớn như vậy, anh vẫn muốn hỏi qua ba.” Duy An mặc dù có chút động lòng, Nhiễm Nhiễm nói tới hạng mục đó, nếu thành công, tiền đồ Cảnh Thịnh quả thật là không có ranh giới, nhưng ngộ nhỡ thất bại…. Cảnh Thịnh là tự tay ba gây dựng,anh không muốn làm chuyện quá nguy hiểm.

“Duy An… Bác trai đã giao hết cho anh, chính là tin tưởng anh, bây giờ là cơ hội tốt, nghe nói Thân thị cũng chuẩn bị hạng mục này, nhưng bên LN William tiên sinh đã ra tay trước, vị vậy Thân thị cũng thấy tiếc, Duy An, không gạt anh…. Lúc ba mẹ em qua đời, có để lại cho em một chút tiền, không nhiều lắm, khoảng năm trăm vạn, em đã đầu tư vào hạng mục này rồi.”

Nhiễm An An nhẹ nhàng cười, thân mật ôm lấy tay anh: “Duy An…. Anh phải thành công, bác trai bác gái sẽ rất vui vẻ, sau này ai cũng biết tổng giám đốc Quý Duy An của Cảnh Thịnh chính là một người có ý chí và là tài năng mới trên thương trường.”

“Nhưng… William tiên sinh, anh không biết, nếu không chúng ta cứ quan sát trước đi.” Quý Duy An dù sao cũng tuổi còn trẻ nông nổi, Nhiễm An An nói mấy câu đã khiến anh động lòng, nhưng mới có mấy năm gia nhập vào thương trường, anh cũng không dám lỗ mãng.

“Duy An, anh tin tưởng em không?” Nhiễm An An ngồi trước mặt anh, cầm lấy gương mặt anh nhẹ nhàng hỏi.

“Anh tất nhiên là tin tưởng em Nhiễm Nhiễm.” Quý Duy An nhìn gương mặt cô, nghĩ đến lần đầu gặp cô, đáy lòng mềm mại, ôm cô vào trong ngực, khẽ hôn lên….

Bình Luận (0)
Comment