Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 180

“Tiên sinh William và chị của em quan hệ rất tốt, lúc chị em còn sống ông ấy là bạn tốt nhất của chị, chỉ là em không quen biết ông ta sớm hơn, chị chết rồi, bây giờ, ông ấy mới tìm được em, nguyện ý giúp em, bởi vì ông ta nói, ông ta không thể giữ được tính mạng chị… Em tin tưởng ông ta sẽ không gạt em, hơn nữa quan hệ của William tiên sinh và thị trưởng rất tốt, mà thị trưởng lại là bạn thân của bác trai, mối quan hệ này, ông ta làm sao gây bất lợi cho chúng ta?”

Vừa nói đến chị gái, cảm xúc của Nhiễm An An càng xuống thấp, Duy An nhìn thấy mà đau lòng, anh biết chị gái của cô, nghe nói là tự tự vì tình… “ Như vậy đi, Nhiễm Nhiễm chờ anh làm xong công trình cuối tuần, anh sẽ suy nghĩ đầu tư hạng mục kia, trên đời này ai cũng có thể gạt anh, chỉ có ba mẹ Nhiễm nhiễm… còn có chị của anh tuyệt đối sẽ không gạt anh!”

Quý Duy An ôm chặt lấy cô, cười, lật người đè cô dưới thân: “Nhiễm Nhiễm, tối nay mẹ không có đây…. Em ở lại được không?”

“Duy An… Nếu bác gái biết, em chưa kết hôn mà xảy ra quan hệ với anh, nhất định sẽ không thích em…” Nhiễm An An cố tỏ vẻ lo lắng, nửa chống cự, nửa lại quấn lấy cổ Quý Duy An…. “Mẹ biết, anh sẽ nói với bà cưới em…” Quý Duy An vừa quấn quýt si mê hôn cổ cô, Nhiễm An An ban đầu còn giãy dụa sau đó buông xuôi, hô hấp dần dần nóng bỏng, gương mặt đó sạch sẽ đơn thuần, lại vô cùng tuấn mĩ, đáy lòng cô dâng lên chua xót, rồi nhanh chóng ngừng lại, cô không thể động tâm, mặc dù cô biết, đời này cô sẽ không gặp được người nào tốt như Quý Duy An… Nhưng cô không thể.

“Duy An…. Duy An…” Không tự chủ gọi tên anh, nụ hôn của anh dần dần cháy bỏng, khiến cả người cô không thể khống chế… Thời điểm cô gặp anh, mới qua sinh nhật mười bảy.

Cô đứng bên ngoài quán trà, nhìn kịch hay, anh kích động ôm một cô gái, mà cô gái kia, lại chính là hung thủ giết chết chị gái cô, cướp đi hạnh phúc của chị cô.

Cô bắt đầu theo dõi anh, dùng tiền chị để lại thuê thám tử thăm dò thân phận của anh và Hứa Hoan Nhan, rất nhanh, chỉ cần có tiền cái gì cũng tra được…. Cô thậm chí còn biết sớm hơn Hứa Hoan Nhan, Quý Duy An chính là em trai cùng mẹ khác cha của cô ta, anh là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Cảnh Thịnh, cũng là người thừa kế duy nhất của Quý gia.

Trong lòng cô, chợt có một ý tưởng, đặc biệt khi cô biết tình cảm của Quý Duy An và Hứa Hoan Nhan ngày càng sâu sắc hơn, thậm chí Quý Duy An còn an bài ẹ con họ gặp lại nhau, ý nghĩ này càng thêm mãnh liệt.

Lúc chị chết, cô đã tìm hiểu thân thế của Hứa Hoan Nhan, thậm thí còn hỏi rõ tính cách xuất thân của cô ta. Cô rất dễ dàng liên tưởng tới bản thân, chỉ có chị là người thân duy nhất, rất khát vọng tình cảm gia đình, Hứa Hoan Nhan cũng vậy.

Quả nhiên, cô ta rất yêu người em trai này, thậm chí mặc dù không có biện pháp tiếp nhận mẹ mình, nhưng vẫn không bỏ người em trai này.

Nếu có một ngày, cô ta trơ mắt nhìn người em trai ưu tú của mình bị hủy diệt, mà không có cách nào cứu giúp, là một chuyện đau khổ đến thế nào?

Cho nên vào một buổi tối, khi Quý Duy An rời quán trà, cô bất hạnh bị người đuổi theo, đánh, trùng hợp lại va vào ngực Quý Duy An, tất nhiên, anh cứu cô.

Khi đó, cô nhếch nhác, bẩn thỉu, toàn thân thương tích, rất dễ dàng, anh nổi lên lòng trắc ẩn, mang cô trở về chỗ ở của mình, tắm, bôi thuốc, và vài ngày sau, chuyện đương nhiên là cô lấy thân báo đáp.

Qua lời nói của cô biết được, ba mẹ cô đều mất, bởi vì ba mẹ lưu lại một khoản tiền nên bị họ hàng chèn ép thậm chí đuổi giết, lúc gặp anh, cô suýt chút nữa bị đánh chết, từ nhỏ Quý Duy An được nuôi trong nhà ấm, dễ dàng tin cô, đồng tình với cô, thậm chí bắt đầu yêu thương cô, bởi vì buổi tối biết cô gặp ác mộng,sẽ khóc nói không cần đánh cô… Cả đêm sẽ không ngủ được, giống như một đứa bé đáng thương.

Một đêm đó, mưa rất lớn, cô biết anh nhất định sẽ đến, vì vậy khóc ướt gò má, co rúm trong phòng vệ sinh ôm đầu khóc không dám ra, lúc đêm khuya, anh tới, toàn thân ướt đẫm, từng tiếng từng tiếng gọi Nhiễm Nhiễm, rất êm tai. Đương nhiên, cô sửa lại tên, cô không gọi là An Nhiễm Nhiễm, mà là Nhiễm An An.

Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lo lắng của anh chợt nhào vào ngực anh, giống như người điên hôn anh, gương mặt anh dù ướt mưa nhưng vẫn tuấn mĩ như vậy… “Duy An, Duy An…” Cô lẩm bẩm gọi tên anh, cảm giác nhiệt độ của hai người nhanh chóng lên cao, dần dần dây dưa….

Bình Luận (0)
Comment