Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 182

“A, tiểu thư mau đến xem, đây chính là ông chủ của tôi từ nước ngoài mang về, những CD phiên bản cũ, tất cả đều bìa cứng, trên thị trường giờ cũng không có mà mua!”

Nhân viên cửa hàng thấy Hoan Nhan, lập tức ân cần mời đón.

Hoan Nhan gật đầu cười một tiếng, “Được, tôi xem trước một chút.”

Nhớ lại, Hoan Nhan lại ngạc nhiên phát hiện, mình thế mà lại nhớ tới dáng vẻ của CD đó, ngồi giữa một đống CD cũ lục xem, cho đến lúc sắp buông tha, rốt cuộc hai mắt tỏa sáng, lấy ra một CD.

Hoan Nhan đứng dậy, do ngồi khá lâu lại đứng dậy nhanh, trước mắt đột nhiên tối xầm, phải dựa vào bàn mới có thể đứng được, đợi một lát, Hoan Nhan đi tới cửa hàng, thanh toán, lúc đi ra trời càng âm u, bông tuyết cũng rơi nhiều hơn, trên mặt đất trắng xóa.

Đứng dưới nền tuyết trắng, chợt đáy lòng sinh ra nhiều cảm giác lo lắng, cô cúi đầu, nhìn CD trong tay, chỉ cảm thấy khó chịu, cho tới giờ, Tô Lai vẫn tồn tại, chẳng qua là cô lựa chọn bỏ qua.

Nhưng hôm nay khi mua CD này, cô mới phát hiện, Tô Lai vững vàng chiếm cứ trong lòng mình, cô chưa bao giờ quên hay phớt lờ.

Như vậy còn Thân Tống Hạo? Là thật sự quê, hay cũng giống cô, lừa mình dối người?

Hứa Hoan Nhan, ngươi lại nghĩ cái gì? Không phải nói đừng nghĩ tới tương lại, chỉ cần hạnh phúc vui vẻ trước mắt sao? Anh chỉ có cô, anh quan tâm cô, anh chỉ đối xử tốt với cô, làm sao cô còn chưa thỏa mãn?Cô tại sao lại tham lam như vậ, tại sao lại cầu xin trong lòng anh chỉ có cô? Anh nguyện ý ở cùng cô, tại sao cô không cảm ơn?

Hoan Nhan đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhét CD vào trong túi, sải bước về phía trước, nhưng trái tim đã đập cuồng loạn, thậm chí mí mắt phải cũng giật giật... Tại sao, rốt cuộc làm sao lại hốt hoảng lo lắng như vậy? Hoan Nhan đi vào uảng trường, đứng lại, lấy điện thoại, gọi số của anh... Tạm thời không liên lạc được, tạm thời không liên lạc được.... Không biết giọng nói nhắc nhở bao nhiêu lần, Hoan Nhan nhớ tới, lúc cô mang thai, lần đó, anh đi, cũng không có tin tức.... Khôn, sẽ không, tuyệt đối không!

Ngón tay Hoan Nhan run run, sắc mặt tái nhơt, cô hốt hoảng ấn một dãy số, điện thoại dĩ động cũng bốp một tiếng rơi trên mặt đất.... “Hôm qua Ấn Độ Dương gặp bão lớn, ảnh hưởng tới Indonesia, Sri Lanka, và Maldives, nhất là Maldives ảnh hưởng mạnh động đất 7.2, tin tức này vừa tuyên bố, nhân số tử vong đạt mấy ngàn, người bị thương vô số.... Maldives, bão, động đất... chết.... Trong đầu Hoan Nhan chỉ quanh quẩn mấy từ đó, trước mắt lập tức tối sầm, trong đầu ầm một tiếng nổ tung, cô chỉ cảm thấy ngực bị ép lại, tất cả âm thanh đều biến mất hết, bao gồm cả âm thanh báo tin tức này... Tất cả ý niệm chỉ biến thành một câu nói.............A Hạo....................A Hạo........... Anh không được có chuyện gì, không được có chuyện gì.... Ý thức biế mất, đáy lòng cô vẫn gào thét, cả người chìm trong bóng tối...

**********************************

"Chị, chị mau tỉnh....”

“Nhan nhi, Nhan nhi..... Con đừng dọa mẹ, con không thể có chuyện, con mau tỉnh...”

“Thiếu phu nhân...”

Bên tai vang lên nhiều thanh âm, Hoan Nhan hôn mê, chỉ chau mày, cô không muốn tỉnh, không dám tỉnh, cô chỉ muốn những gì nghe thấy là giấc mộng, một giấc mộng mà thôi.

Mai anh sẽ trở về cạnh cô, cùng đón sinh nhật với cô, anh bây giờ đang ở Maldives chăm sóc ông nội, không có chuyện gì, không có chuyện gì... “Chị.... anh rể nhất định sẽ không sao, chị mau tỉnh, bằng không anh rể về nhà nhìn thấy chị như vậy, sẽ đau lòng muốn chết...”

Hốc mắt Quý Duy An sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc hồi lâu, bọn họ lúc đón Hoan Nhan ở đồn cánh sát, toàn thân chị đã lạnh băng, thần trí mơ hồ, lúc ấy Quý Duy An quả thật muốn phát điên!

Anh rể? Giọng nói kia của ai? Duy An sao? Tại sao lại nói A Hạo không có chuyện gì, chẳng lẽ cô không phải mơ, chẳng lẽ A Hạo thật sự xảy ra chuyện?

Hoan Nhan lập tức ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch giống như quỷ, giọng nói thô khàn khó nghe, ánh mắt không tập trung, chỉ sững sờ nhìn phía trước: “Chị muốn tìm anh ấy, muốn tìm A Hạo.”

“Chị!” Duy An vừa thấy Hoan Nhan xốc chăn xuống giường, chỉ hô lên một tieengsoom chặt lấy cô, đặt cô lên giường lo lắng: “Chị, chị muốn chết phải không... Chị có biết chị hôn mê một đêm?”

“Duy An, đừng cản chị, chị nhất định phải đi Maldives, chị muốn tìm anh ấy, chị nhất định phải tìm anh ấy....”

Hoan Nhan nức nở, lệ rơi đầy mặt, cô gắt gao nắm chặt tay Duy An, toàn thân run cầm cập: “Anh ấy sẽ không chết, anh ấy nhất định sẽ chờ chị... Chị phải đi tìm anh ấy, Duy An, đừng ngăn chị....”

“Chị....Chị điều dưỡng thân thể tốt hơn đã được không?”

“Chị làm sao có thể chờ, A Hạo không thể đợi... Duy An, em buông ra...”

“Nhan nhi, mẹ xin con, đừng đi, không đi được không?” Sầm Mĩ Vân chen tới, khóc lóc kéo tay cô: “Nơi đó sớm biến thành địa ngục trần gian rồi, Nhan mẹ không thể để con đi chịu chết, mẹ liều mạng cũng không để cho con đi...”

Bình Luận (0)
Comment