Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 183

“Địa ngục trần gian?” Hoan Nhan lẩm bẩm nhớ tới bốn chữ này, nước mắt vô thức dọc theo khuôn mặt chảy xuống, tim đau đến gần như chết lặng, hô hấp cũng không dám dùng sức, cặp mắt vô hồn dọa người... Sầm Mĩ Vân thấy bộ dạng cô như vậy, càng thêm hoảng sợ, chỉ ôm chặt lấy cô: “Nhan nhi, con bình tĩnh... có lẽ, có lẽ A Hạo phúc lớn mạng lớn không có làm sao...”

“Mẹ....” Hoan Nhan mở miệng, một tiếng này khiến Sầm Mĩ Vân kinh ngạc chua xót, bà ôm lấy thân thể gầy yếu của con, nước mắt rơi rơi: “Nhan nhi... Con cuối cùng cũng gọi ta là mẹ....”

“Mẹ....” Hoan Nhan khàn khàm mở miệng, giọng nói giống như một ống nước cũ bị vỡ gai gai người khó nghe: “Trong lòng mẹ còn có con....”

HoanNhan run run đưa ngón tay chạm vào lưng Sầm Mĩ Vân, mắt đen vô hồn: “Sẽ thành toàn cho con... Để con và anh ấy chết chung một chỗ đi....”

“Nhan nhi, sao con ngốc vậy?Con còn trẻ sao lại đòi chết? Huống chi A Hạo không nhất định sẽ chết, bây giờ không phải là chưa có tin tức sao?”

Sầm Mĩ Vân kinh hãi luống cuống gạt bỏ ý nghĩ của cô.... “Vậy mẹ để con đi tìm anh ấy được không?” Hoan Nhan gần như được thắp lên một tia hi vong, cô đẩy Sầm Mĩ Vân, khẩn cầu, đôi mắt sưng đỏ dọa người,.... “Không được! Nơi đó rất nguy hiểm,mẹ không thể để con đi mạo hiểm!” Sầm Mĩ Vân không chút do dự cự tuyệt thỉnh cầu của cô, dư chấn vẫn còn, điện nước không có, cướp bóc trộm đạo, giết người phóng hỏa, bà nhất quyết không để Hoan Nhan đi tìm chết.

“Mẹ....” Hoan Nhan nhẹ nhàng mở miệng, xốc chăn dưới giường, vội quỳ xuống trước mặt Sầm Mĩ Vân, cô không khóc, không làm khóc, chỉ mở miệng: “Mẹ, nếu mẹ không đồng ý, chính là muốn bức chết con, con không đi, cũng không sống được...”

“Nhan nhi....” Sầm Mĩ Vân che miệng lại, chỉ cảm thấy trong lòng tuyệt vọng và chua xót..... “Mẹ, con đưa chị đi!” Quý Duy An chợt tiến lên một bước, đỡ Sầm Mĩ Vân gần như muốn ngất xỉu.

“Không được!” An Nhiễm Nhiễm vẫn chưa từng nói chuyện bỗng kinh hãi kêu lên, cô bước lên vài bước, nắm chặt tay Duy An, gương mặt xinh đẹp tràn ngập hoảng hốt luống cuống khẩn trương: “Duy An, anh không thể đi! Đi là tìm chết!”

“Nhiễm Nhiễm, đừng nói!” Quý Duy An cuống quít ngăn lời Nhiễm Nhiễm nhưng sắc mặt của Hoan Nhan càng tệ hại... Hoan Nhan vô lực quỳ trên sàn nhà lạnh băng, tình huống nơi đó chắc rất tệ, còn anh thì sao? Đã chết.... hay đang bị đè dưới đống đất đá chờ người tới cứu?

Không... Anh làm sao có thể chết? Người đàn ông kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất sao lại chết?

Cô còn chưa sinh em bé cho anh, anh làm sao lại rời bỏ cô như thế?

Trong phòng chỉ còn tiếng nức nở của Sầm Mĩ Vân, và tiếng thút thít của Hoan Nhan, còn đâu cực kì an tĩnh.... “Tôi đã nói! Cô ta chính là sao chổi!”

“Nếu A Hạo xảy ra chuyện gì, tôi nhất định xé nát người cô!”

Ầm một tiếng, cửa phòng bị người ta thô lỗ mở ra, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thích Dung Dung đã như con gió lao tới mắng chửi Hoan Nhan, còn dánh cô hai cái tát, căm hận mở miệng: “Đầu tiên là khắc ông cụ khiến ông bị bệnh, sau đó là A Hạo, Thân gia tuyệt đối không muốn loại con dâu sao chổi như vậy!”

“Dừng tay!” Quý Duy An thấy Hoan Nhan bị đánh, lập tức giống như người điên xông lên đẩy Thích Dung Dung ra: “Bà còn dám đánh chị tôi, đừng trách tôi không khách khí!”

“Thân phu nhân, mời nói chuyện khác khí một chút....” Sầm Mĩ Vân tức giận run cầm cập, nhưng đầu váng mắt hoa không nói lên lời... “Khách khí? Tôi nhổ vào!” Thích Dung Dung bộ dáng chật vật, vẻ mặt ung dung thường ngày cũng biến mất, chỉ còn sự tiều tụy và phẫn nộ, Thân Thiếu Khang từ sau đi tới gương mặt xấu hổ lo lắng, ngượng ngùng nhìn Hoan Nhan được Quý Duy An bảo hộ ở đằng sau, còn có Sầm Mĩ Vân đang rơi lệ: “Thân gia... Thật ngượng ngùng... Dung Dung.. cô ấy....”

“Thân Thiếu Khang, việc gì phải xin lỗi? Nên xin lỗi chính là con hồ li Hứa Hoan Nhan!” Thích Dung Dung tức giận toàn thân run lên, không để ý thân phân, chỉ la hét: “Hứa Hoan Nhan, tôi cảnh cáo cô, cô dám khắc chết A Hạo, tôi Thích Dung Dung tuyệt đôi không buông tha cô... Không tha cho cô!”

“Đủ rồi, Dung Dung!” Thân Thiếu Khang thật sự cảm thấy mất thể diện, cứng rắn kéo bà ra ngoài, cho đến khi đi thật xa, vẫn nghe được tiếng mắng chửi khó nghe của bà truyền đến... Quý Duy An lo lắng nhìn Hoan Nhan, nhìn gò má chị bị đánh sưng đỏ, đau lòng nói: “Chị... xin lỗi, em không bảo vệ chị tốt!”

Anh tha thiết quan tâm khiến sắc mặt An Nhiễm Nhiễm càng tái nhợt cắn chặt môi dưới, Duy An chỉ có thể quan tâm cô, bảo vệ cô, tại sao ngay cả thứ duy nhất mà cô có, Hứa Hoan Nhan cũng cướp đi một nửa!

“Duy An, giúp chị đặt vé máy bay, bất kể là chuyển mấy làn, chị muốn đi Maldives, càng sớm càng tốt, nếu em quan tâm chị, hãy giúp chị, nên để chị đi, Duy An, chị van em...”

Hoan Nhan không để ý mình bị tát hai cái, chỉ một lòng một dạ muốn tới Maldives tìm anh, người khác nói gì, làm gì, cô không thèm để ý, điều cô muốn, cô nghĩ, là anh sống khỏe mạnh, nắm tay cùng cô đi một đời.

Quý Duy An hung hăn cắn môi, gương mặt anh tuấn hiện lên đau thương, anh không đành lòng cự tuyệt chị mình, đây là mộ người con gái có nghị lực và dũng khí vô hạn, huống hồ, lại còn là người chị mà anh thật sự quan tâm!

“Chị, em đồng ý, em sẽ nghĩ cách để chị có thể tới đó an toàn, nhưng em nhất định phải đi cùng chị!” Quý Duy An mở miệng, đỡ cô lên giường nằm: “Chị, chờ em trở lại!”

Bình Luận (0)
Comment