Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 184

"Chị, em đồng ý với chị, em sẽ nghĩ biện pháp để cho chị an toàn rời đi, nhưng chị nhất định phải đợi em đi cùng!" Quý Duy An nhanh giọng mở miệng, đỡ cô lên giường nằm: "Chị, chờ em trở lại!"
"Duy An. . . . . ." An Nhiễm Nhiễm liếc nhìn anh vội vã đẩy cửa ra, cuống quít kinh hoảng đuổi theo, cô không muốn Duy An cùng đi với Hứa Hoan Nhan, nếu anh đi rồi, cơn nghiện lại tái phát lần nữa thì cô biết làm thế nào? Cô không thể tin được liệu cô có còn may mắn mà vượt qua nữa không!
"Duy An, em không muốn anh đi!" An Nhiễm Nhiễm vẫn khóc lóc ôm lấy anh từ phía đằng sau. . Nhưng Quý Duy An cũng không ngừng bước, gỡ từng ngón tay của cô ra: "Nhiễm Nhiễm, anh phải đi, đây là chuyện của chị anh, anh không thể khoanh tay đứng nhìn!"
"Nhưng em không muốn nhìn anh dính vào nguy hiểm. . . . . . Duy An!" An Nhiễm Nhiễm lại chạy lên phía trước, đưa ra hai cánh tay chắn trước mặt anh khóc lớn tiếng.
"Nhiễm Nhiễm!" Sắc mặt của anh hơi nhu hòa một chút, nhẹ nhàng kéo tay của cô, ôn hòa rồi lại kiên định mở miệng: "Chuyện khác anh đều có thể đồng ý với em, nhưng đó là chị anh . . . . . Chị đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, bị hành hạ nhiều như vậy, thật vất vả đến bây giờ mới có được một phần hạnh phúc, anh làm sao có thể trơ mắt nhìn chị ấy mất đi? Huống chi, anh là em trai của chị ấy, chồng chị ấy lại không có ở đây, dĩ nhiên là anh phải bảo vệ chị rồi! Nhiễm Nhiễm. . . . . .Anh phải đi!"
"Vậy anh dẫn em đi cùng" An Nhiễm Nhiễm lung tung lau nước mắt đi, thật nhanh chóng mở miệng, nếu như không thể ngăn cản, vậy thì cùng anh cùng đi! Tóm lại, cô nguyện ý tự mình dính vào nguy hiểm, cũng không nên để lộ ra chuyện gì!
Còn có. . . . . . Cô cũng muốn biết, rốt cuộc Thân Tống Hạo đã chết chưa? Nhìn xem một chút tình hình của Hứa Hoan Nhan, nếu Thân Tống Hạo đã chết, nói vậy thì cô ta cũng sống không bằng chết, nếu như, nếu như Thân Tống Hạo thật sự mất mạng trong trận động đất, như vậy. . . . . . An Nhiễm Nhiễm nhìn người đàn ông cao lớn tuấn lãng trước mặt, ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa, như vậy, cô nhất định sẽ len lén để cho anh cai nghiện, không bao giờ để cho anh bị thương tổn nữa!
Duy An nhìn cô, ánh mắt dán chặt lên khuôn mặt cô, cô luôn quật cường và ngây thơ như vậy, làm cho anh không thể từ bỏ.
"Anh thật sự không có cách nào với em." Anh vươn tay, vững vàng ôm cô vào trong ngực "Nếu là không còn biện pháp nào nữa, vậy thì cùng nhau đi thôi. . . . . ."
Một mình Hứa Hoan Nhan đau khổ đợi một lúc lâu, chuyện đi Maldives cô luôn cảm thấy rất lo lắng.
Động đất ở đó không thể so với những trận động đất bình thường ở các quốc gia khác, muốn đi vào khu vực gặp nạn chỉ có thể bắc cầu, mà Maldives bao quanh đều nước, chỉ cần một rung chấn nhỏ cũng đủ biến nó thành một bãi phế tích, đường bộ căn bản không thể tới được, nhân viên cứu viện cùng với những vật dụng cứu trợ đều phải chuyển đến bằng đường hàng không, mà hiện nay đường biển, hai bến tàu của Maldives cơ hồ đều bị huỷ toàn bộ, mà bờ biển thì mỗi ngày đều nổi sóng không ngừng, thuyền bè không cách nào qua lại, căn bản là không thể đi vào!
Muốn nhảy dù dù sao cũng có hạn chế, bây giờ mặc dù tình thế nghiêm trọng, nhưng cũng chỉ có thể để những vật dụng cứu hộ trọng yếu và những nhân viên cứu hộ có kinh nghiệm phong phú đi trước, còn những chuyện khác, cũng chỉ có thể chờ tình hình khu vực ổn định rồi mới nói tiếp được.
Những ngày này Hứa Hoan Nhan cảm thấy một ngày mà như một năm, chỉ ngắn ngủn có mười ngày, mà cả người cô gầy mất mấy vòng, cả người bao trùm sự cô đơn, cơ hồ khiến người khác không dám nhìn lâu.
Anh chưa từng gọi điện thoại cho cô, đã qua lâu như vậy, nếu không có chuyện gì, tất nhiên anh sẽ gọi điện thoại cho mọi người báo an đi, mặc dù Quý Duy An đã giải thích nói mọi thứ đều bị phá hủy rất nghiêm trọng, tất nhiên bao gồm cả cáp điện, huống chi người còn không đi ra được, thì không điện thoại về cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Hoan Nhan không tin, nếu anh vẫn khoẻ mạnh, chẳng phải sẽ nghĩ mọi cách để nối liên lạc với mọi người trong nhà sao? Huống chi cô đã tra trên Baidu rất nhiều lần, bình thường sau sang chấn mấy ngày sẽ khôi phục lại đường dây liên lạc, như vậy, tại sao cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì của anh?
Nói như vậy. . . . . . Lúc đó anh thật sự đã xảy ra chuyện sao? Hoan Nhan không dám nghĩ tiếp, cả đêm không ngủ được, những cơn ác mộng lần lượt hiện lên, điện thoại di động cũng không dám tắt, chỉ cần hơi có động tĩnh sẽ tỉnh lại, nhưng nửa đêm chợt tỉnh giấc, anh giống như là biến mất vào hư không. . . Không có một chút tin tức.
*******************************************************************
Trước khi xảy ra động đất mười phút thời điểm, Thân Tống Hạo nhận được một cú điện thoại.
Sau khi nhìn rõ anh mã số, vốn dĩ anh không muốn nhận , chần chờ hồi lâu rồi ngắt máy cắt đứt, nhưng bên kia vẫn kiên nhẫn gọi tới, trong lòng anh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc anh vẫn ấn phím nghe.
Trên cõi đời này có thể thao túng tâm tư của anh, vốn chỉ có một mình Tô Lai, nhưng hiện tại nhiều hơn một người đó là Hứa Hoan Nhan.
Nhưng hình như, những lúc đối mặt với Tô Lai. . . . . Anh luôn cảm thấy mình vô lực.
Không mặn không nhạt nói mấy câu, lúc này xe của anh đang dừng trên quảng trường, bầu trời trong xanh, yên tĩnh, không có một ngọn gió nào.
"Ừ, bây giờ bọn anh rất hạnh phúc." Anh nhẹ nhàng mở miệng, lúc nói về niềm hạnh phúc của mình, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa hồ như cô đang ở trước mặt mình, nụ cười mới tươi đẹp làm sao, dịu dàng động lòng người.
"A Hạo. . . . . ." Tiếng Tô Lai mang theo sự mệt mỏi, thương cảm, không còn sự đắc ý trước đó, nghe cô gọi A Hạo, trong lòng anh lại hiện lên hình ảnh của cô lúc cô gọi tên anh, nhẹ nhàng mềm mại, động lòng người.
"A Hạo, anh thực sự muốn quên em sao?" Thanh âm của cô mang theo nức nở. Tô Lai chưa bao giờ tỏ ra mềm yếu ở trước mặt anh, ở California lần đó là lần đầu tiên, còn lần này, hình như là lần thứ hai.
Từ trước đến giờ cô luôn kiêu ngạo mà quật cường, thanh cao bất khuất mặc dù nói ra những lời dịu dàng, nhưng so với người khác lại phát ra uy lực lớn hơn, huống chi, đó là người mà anh đã từng yêu chết đi sống lại, Tô Lai.
"A hạo, anh cùng với cô ấy ân ân ái ái thân mật vô cùng, nhưng em lại phải sống giống như một cái xác không hồn, buồn khổ không thể tả, anh thực sự không đau lòng sao?"
Cô nhỏ giọng khóc thút thít, để cho anh chỉ nghe thấy tiếng nức nở của cô, mà có thể nghĩ đến bộ dáng cô rưng rưng đáng thương, tim của anh cảm thấy chua xót, sẽ thấy thương cảm, anh còn cách nào đối với người phụ nữ này để có thể làm như không thấy, hoàn toàn để xuống.
"Tô Lai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Anh trầm giọng mở miệng, trong thanh âm vẫn mang theo dịu dàng.
Rốt cuộc cuối cùng anh vẫn hỏi ra một tiếng, lúc ở California anh đã nghi ngờ, chỉ là anh không có hỏi, anh không tin một đêm vui thích gào thét đó không phải hạnh phúc mà là thống khổ, anh lựa chọn lại một lần nữa trốn tránh, nhưng bây giờ, đúng là vẫn còn lo lắng, quan tâm, rồi lại không khỏi tò mò mà cất tiếng hỏi. . . ."A Hạo. . . . . . Em và Dennis Lâm, chưa từng xảy ra quan hệ. . . . . ." Cô chợt mở miệng, trong thanh âm hàm chứa sự quyết tâm và lạnh lẽo . . . .
Bình Luận (0)
Comment