Mặc kệ như thế nào Triển Vân cũng không để Tử Hàm đi Thiên Hạ sơn trang gì, nhưng buổi sáng thức dậy, đã không thấy Tử Hàm, bên trong doanh trướng còn tràn ngập mùi hương thân thể của nàng, chỉ để lại một tờ giấy, viết rằng: Vương gia, chờ tin tức của ta, chớ nhớ ta nhất định sẽ bình an. Tử Hàm lưu.
Triển Vân xem hết tờ giấy này, người cũng chạy ra doanh trướng, đi tới trước chỗ dựng quân doanh, đường xá mờ mịt đã nhìn không thấy bóng dáng Tử Hàm, nàng đã đi xa.
“Nhìn thấy Đồng cô nương không?” Triển Vân hỏi binh lính thủ vệ.
“Đêm hôm qua, Đồng cô nương nói Vương gia ngài phái nàng tìm phương pháp phá địch thủ, liền không dám ngăn ngăn.”
Đêm hôm qua đã đi, mày kiếm của Triển Vân nhíu chặt, đuổi cũng đã không kịp.
Thân thể thon dài cường tráng đành phải quay lại bên trong, tâm nói thật cao, thối nha đầu, có biết như vậy sẽ khiến nhiều người lo lắng cỡ nào hay không.
Trong tay còn cầm lấy tờ giấy Tử Hàm lưu lại, giờ khắc này đã bắt đầu lo lắng, bắt đầu có chút.... Nhớ mong.
——— ————
Tử Hàm lặng lẽ rời khỏi như vậy, bước lên đường xá đi Thiên Hạ sơn trang, mà tâm Triển Vân không có một ngày bình tĩnh, mỗi một ngày đều lo lắng.
Lúc không việc, tổng hội đi đến danh trướng Tử Hàm ở, nhìn tất cả Tử Hàm dùng qua, tổng hội hi vọng Tử Hàm cứ như vây đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Vì sao tưởng niệm đậm nồng như thế, vì sao.... Không có tưởng niệm Tâm Nhi chính mình rất yêu, đây là vì sao, Triển Vân không dám nghĩ, chỉ có vung đi ý niệm trong đầu.
Tay nhẹ nhàng khẽ vuốt qua giường Tử Hàm ngủ, chăn đệm, mặt trên còn mang hương thơm của nàng, thật khiến người nhớ nhung.
Nàng chỉ là đi vài ngày, tưởng niệm của hắn lại tràn ra như thế, mỗi một ngày cũng nhịn không được đến chỗ này nhìn một cái.
Hi vọng nàng trở về rồi, hi vọng nàng ở trong lòng hắn, nhưng hắn không biết nàng đi nơi nào, đang ở nơi nào, có an toàn, khỏe mạnh, bình an hay không, có bị người khi dễ hay không.
Con ngươi Triển Vân qua lại đánh giá tất cả trong doanh trướng, hơi cảm giác mất mát, hơi thất vọng từ trong doanh trướng Tử Hàm ở đi ra, mới đi vài bước.
“Vương gia, Đồng cô nương, còn chưa có trở về sao?” Giang Thanh Sơn đối diện Triển Vân đi tới, nhìn đến Triển Vân một khuôn mặt cô đơn, nhịn không được lên tiếng hỏi.
Triển Vân híp mắt, hơi không vui, “Đây là vấn đề ngươi cần quan tâm sao.”
“Phải... Đương nhiên không phải.” Giang Thanh Sơn mới nói dạ, nhưng sau khi nhìn đến ánh mắt ác liệt của Triển Vân lập tức sửa miệng, Vương gia này thật sự là bá đạo, quan tâm nàng một chút cũng không thể, thật sự là.... Lòng dạ hẹp hòi.
“Phái người ra còn chưa có tin tức sao?” Sắc mặt Triển Vân âm trầm, chân dài đi thẳng về phía trước, Giang Thanh Sơn cũng đi theo.
“Không có, chim bồ câu truyền thư nói, không ai nhìn đến tung tích Đồng cô nương, hơn nữa Thiên Hạ sơn trang cũng rất khó tìm, còn đang tìm.”
“Dùng điểm tâm, mau chóng tìm được.” Triển Vân dặn dò đơn giản, lại để lộ tất cả lo lắng cùng tưởng niệm của hắn.
“Dạ! Vương gia!” Giang Thanh Sơn trả lời một tiếng, hai người một đường đi về phía trước.
......
Thời gi¬an trôi qua nửa tháng, trời đã vào cuối mùa thu, lá vàng khắp nơi, gió lạnh lạnh rung.
Quân đội hai bên luôn luôn ở trạng thái đình chiến, Triển Vân không công thành, chính là bày xong trận, canh giữ ở đây.
Triển Vân ngồi ở trong doanh trướng, trong tay cầm lấy binh thư, lại quay đầu hỏi Giang Thanh Sơn phía sau, “Tử Hàm nàng.... Vẫn không có tin tức sao?”
Hơn mười ngày, Triển Vân luôn hỏi một câu này, đã thành thói quen, Giang Thanh Sơn hơi sợ hãi nói ra hai chữ không có, không phải sợ Triển Vân giận, mà là sợ hãi nhìn đến thất vọng và lo lắng trên khuôn mặt Triển Vân, cho tới bây giờ chưa thấy qua Triển Vân như vậy, rõ ràng là một nam nhân tương tư thành nạn, lâm vào trong tình ái.
Giang Thanh Sơn không nhịn được nói: "Vương gia người có vẻ thật là nhớ Tử Hàm cô nương có phải hay không, này cũng nói rõ Tử Hàm cô nương là người Vương gia thích.”
“Lại nói xằng nói bậy, cẩn thận ta đánh ngươi quân côn.” Triển Vân nổi giận nhìn Giang Thanh Sơn một cái, quay đầu lại.
“Nếu thích vì sao không thừa nhận, Vương gia chưa từng để ý một nữ nhân như vậy, dù là Vân Vương Phi, Vương gia cũng không đề cập qua một câu, này không phải là thích một người thì là cái gì, cả ngày treo ở ngoài miệng, không thấy mặt thì nhớ lợi hại, giống như mất hồn.”
“Nàng chỉ là nha hoàn, ta làm sao thích nàng, người ta yêu là Tâm Nhi.” Lúc này đây Triển Vân ngoài ý muốn không có rống giận, chỉ là nhìn cửa doanh trướng, cúi đầu nỉ non, như là đang nói cho Giang Thanh Sơn nghe, hoặc như là đang nói cho mình nghe, hơn nữa lại giống tự nói.
Nhưng thanh âm thật thấp kia đã sâu kín truyền đến ngoài trướng, khiến người ở phía ngoài nghe tử tế.
Một nam nhân lẳng lơ mà xinh đẹp, bên môi mang theo nụ cười tà mị, nhìn nữ nhân xinh đẹp câu hồn bên cạnh, cười nói: "Đây là kết quả ngươi trăm cay nghìn đắng đổi lấy.”
“Có lẽ, ta muốn không là kết quả.”
“Ai ở bên ngoài.” Người ở phía ngoài nói xong, Triển Vân đã phát hiện, hô to một tiếng.
Trên khuôn mặt người bên ngoài mang một nụ cười như có như không, đẩy rèm trướng ra, bóng dáng lóe lên mà vào.
Con ngươi nguyên bản ảm đạm của Triển Vân sau khi thấy người, trong nháy mắt trở nên sáng ngời, thân cũng không khỏi tự chủ đứng lên, rất nhanh tiêu sái vài bước, người đã đi qua tới bên cạnh người, tưởng niệm giống như thủy triều tuôn ra, rất muốn đem tiểu nhân nhi long đong mệt mỏi trước mắt này ôm ấp ở trong lòng, rất muốn hung hăng mắng nàng một trận, nhưng tất cả đều hóa thành vui mừng, tay chậm rãi vươn, muốn ôm ấp người trước mắt, thanh âm vui mừng hô: "Tử Hàm!”
Tử Hàm nhợt nhạt cười, “Vương gia, nô tỳ trở về rồi, không rụng một cọng tóc.”
A, nàng mọi chuyện đều tốt, chỉ là gầy chút, đen chút, nữ nhân đáng chết này, cũng dám vụng trộm trốn, khiến hắn lo lắng như vậy, như vậy... Tưởng niệm, muốn vuốt ve nàng, vuốt ve.... Cánh tay dài của Triển Vân muốn ôm thân mình Tử Hàm, lại vồ hụt rồi, thân Tử Hàm đã bị một đạo mị ảnh, quấn vào một lồng ngực khác.
Là ai, là ai, dám cùng hắn đoạt nữ nhân, con ngươi đen của Triển Vân mang khí giận nhìn về phía nam nhân ôm ấp Tử Hàm, “Ngươi là ai?” Triển Vân tức giận hỏi.
Tử Hàm thấy được khí giận ở đáy mắt Triển Vân, mỉm cười, đẩy ra nam nhân ôm chặt mình.
Triển Vân nhìn Tử Hàm tự trọng như thế, rời khỏi lồng ngực nam nhân kia, lúc này khí giận ở đáy mắt mới đánh tan.
“Vương gia, vị này là trang chủ Thiên Hạ sơn trang, Thu Vô Ngân.” Tử Hàm nhẹ nhàng giới thiệu nam nhân bên cạnh, rồi mới túm một nử tử xinh đẹp mỹ lệ phía sau Thu Vô Ngân lên trước, cười giới thiệu nói: "Vị này là muội muội Thu Vô Ngân, Thu Vô Ngân.”
Muội muội?
Triển Vân hí mắt, chỉ quét một cái liền nhìn ra bảy tám phần, Thu trang chủ trước mắt này, là nam nhân, một nam nhân xinh đẹp, trong khí dương cương mang chút yêu mị, là một thân thể tống hợp mâu thuẫn, nhất là một đôi con ngươi màu xanh đậm, càng làm đặc biệt, quan trọng là hắn vì sao dám ôm ấp Tử Hàm?
“Hân hạnh gặp!” Thu Vô Ngân ôm quyền, không kiêu ngạo không yếu hèn, nói đơn giản, quét Triển Vân một cái, nhìn ra được đối với Vương gia này không có hảo cảm gì.
“Hân hạnh gặp!” Triển Vân đáp lễ, thăm hỏi đơn giản, hai nam nhân lại âm thầm phân cao thấp, sóng ngầm hung tuôn.
Con ngươi đen của Triển Vân nhìn chòng chọc Thu Vô Ngân, nghĩ rằng, ẻo lả, Tử Hàm nhất định sẽ không thích nam nhân như vậy.
Đôi mắt màu xanh đậm yêu mị của Thu Vô Ngân nhìn Triển Vân, tuấn mỹ cương nghị, nhưng tính tình táo bạo, hào nhoáng bên ngoài, nam nhân như vậy có cái gì tốt, ánh mắt Tử Hàm còn chờ bàn bạc, mặc dù nha đầu kia không thừa nhận thích vương gia trước mắt này, nhưng ngàn dặm xa xôi đi cầu hắn, đã nói rõ hết thảy, không cần nhiều lời.
“Vương gia, lần này Thu trang chủ xuống núi nhất định có thể trợ giúp đại quân phá địch thủ.” Tử Hàm lên tiếng phá vỡ đắm chìm trong doanh trướng.
Giang Thanh Sơn xem kịch hồi lâu, lúc này mới đi, mi mắt lại nhiều nhìn một vị nữ tử phía sau Thu Vô Ngân, khách khí nói: "Thu trang chủ hữu lễ, một đường cực khổ.”
Thu Vô Ngân hoàn lễ.
Tử Hàm cũng cảm giác được quỷ dị trong không khí, cố gắng làm không khí sôi nổi, “A, ta xem trước đưa Thu trang chủ đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai lại thương lượng đối sách.”
“Không cần, việc này sớm giải quyết, ta cũng có thể sớm đi trở về sơn trang thanh tịnh chút.” Thu Vô Ngân uể oải nói.
“Thu trang chủ có kế sách khắc địch thủ gì?” Ngữ khí Triển Vân đầy ngập hoài nghi, một người ẻo lả có cái gì dùng, trong mắt cũng mang khinh thường.
“Nếu Vương gia không tín nhiệm năng lực của tại hạ như thế, ta cần gì phải tự tìm không vui, tại hạ cáo từ.” Thu Vô Ngân càng nhìn Triển Vân càng không thuận mắt, hai người nói chuyện đối chọi gay gắt, lời không hợp ý, lập tức muốn phất tay áo rời đi.
“Vô Ngân ngươi làm gì thế, ngươi dám đi thử một lần, ta và ngươi tuyệt giao nha.” Tử Hàm kéo tay áo Thu Vô Ngân lại, uy hiếp nói.
Đôi mắt màu xanh đậm yêu mị của Thu Vô Ngân nhìn Tử Hàm, trên gương mặt tuấn mỹ mang một nụ cười để ý không như lời nói, “Thối nha đầu, lại vì nam nhân này uy hiếp ta, ta ăn lấy một bộ sao?”
Tử Hàm làm nũng lắc lắc lấy tay áo Vô Ngân, “Được rồi, được rồi, là ta luyến tiếc ngươi đi chứ sao.”
“Hừ, thối nha đầu, coi như ngươi thức thời, lần này là giúp ngươi, không phải giúp hắn.” Thu Vô Ngân dùng ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng điểm chóp mũi của Tử Hàm.
Triển Vân một khuôn mặt cáu tiết, hai người là quan hệ gì, lại ở trước mặt hắn, liếc mắt đưa tình, xem hắn là người chết sao? Lập tức lòng đố kị bốc lên, hét to một tiếng: "Đồng Tử Hàm,để hắn đi, bổn vương không cần hắn giúp!”
Thu Vô Ngân nghiêng mắt nhìn Triển Vân một cái, tràn đầy khiêu khích, nói với Giang Thanh Sơn: "Vị tiểu tướng quân này, phiền ngươi mang chúng ta đi nghỉ ngơi, mệt nhọc mấy ngày rồi.”
“Ách... ”
“Nhanh đi a.” Tử Hàm nháy mắt với Giang Thanh Sơn, Giang Thanh Sơn vội nói: "Vương gia, thuộc hạ đi an bài.” Nói xong nói với Thu Vô Ngân: "Thu trang chủ, Vô Song cô nương, bên này mời.”
Lúc này Thu Vô Ngân mới xoay người đi ra ngoài, trong lúc Thu Vô Song xoay người, lại nhìn Triển Vân mấy cái, cuối cùng mới lắc mình đi ra ngoài.
Ba người rời khỏi, bên trong doanh trướng chỉ còn lại có Triển Vân và Tử Hàm, trong không khí tràn ngập khói thuốc súng.
“Ngươi xác định là tìm hắn đến hỗ trợ?” Không phải tìm người đến tức chết hắn?
“Đây còn phải hỏi sao? Đầu óc Vương gia ngài có phải cũng bị lưà đá hay không.” Lời Tử Hàm vẫn không có trên có dưới, thô tục lại không mất khả ái.
Nhìn dáng vẻ Thu trang chủ và Tử Hàm giống như thực quen biết, còn một bộ mập mờ, Triển Vân nhịn không được hỏi. "Ngươi... Các ngươi trước kia quen biết?”
“Đi sơn trang mới quen.” Tử Hàm cúi đầu trả lời, không muốn nhìn dáng vẻ thực để ý ngươi của Triển Vân, như vậy sẽ khiến nàng sinh ảo giác, nhận sai lầm, hắn thích nàng, để ý nàng, nhưng hắn chính miệng nói, hắn không thích nàng, không thương nàng, mà yêu Vân Vương Phi.
“Ngươi xem bổn vương là người ngu sao, các ngươi như vậy giống mới quen sao, ngươi rốt cuộc có chuyện gì giấu bổn vương.” Triển Vân tới gần Tử Hàm, thân mình cao lớn cường tráng, tới gần nàng như thế, khiến nàng có loại cảm giác áp bức.
“Vương gia, nô tỳ bất quá là nha hoàn của ngài, ngài cần hỏi đến tỉ mỉ như thế sao?” Tử Hàm ngẩng đầu, đối với con ngươi Triển Vân, Triển Vân lại không dám nhìn thẳng mắt Tử Hàm thanh âm có chút đè thấp nói: "Ta là chủ tử của ngươi, tự nhiên có quyền lợi hỏi ngươi tất cả, mà ngươi phải trả lời.”
“Dạ, Vương gia xin hỏi.” Hắn ngay tại địa phương nàng có thể đụng tay đến, lại xa xôi giống như nhìn ánh sao sáng phía chân trời xa, hắn nói chủ tử, là Vương gia, mà nàng bất quá là một nha hoàn, trong mắt hắn... Tâm hung hăng co rút đau đớn một chút, thương cảm...
Dáng vẻ khiêm cung của Tử Hàm, lại khiến Triển Vân không thích ứng, nhưng... "Vì sao hắn xuống núi với ngươi?” Một người ẩn cư ở trong núi, tính tình nhất định là cực kỳ nhạt, sẽ không dễ dàng xuống núi, Tử Hàm làm sao mời được một nam nhân ẩn cư, hắn không tin sự tình đơn giản vậy.
Mà Tử Hàm làm sao không biết ngờ vực vô căn cứ của Triển Vân, sau khi nàng quyết định đi mời Vô Ngân, đã nghĩ kỹ tất cả, “Thu trang chủ vốn không chịu xuống núi, cũng không chịu gặp một nhân vật nhỏ như nô tỳ, bất quá nô tỳ ở bên ngoài quỳ một ngày một đêm, hắn mới chịu gặp nô tỳ, về phần vì sao xuống núi, nô tỳ cũng không biết, bất quá nô tỳ đồng ý Thu trang chủ, chỉ cần hắn lên tiếng yêu cầu nô tỳ bất cứ chuyện gì, nô tỳ đều sẽ đáp ứng, đây là điều kiện hắn xuống núi.”
“Bất cứ chuyện gì?” Triển Vân thật muốn mắng Tử Hàm, lớn không đầu óc, người mù đều thấy rõ ràng, Thu Vô Ngân rõ ràng là có ý tứ đối với Tử Hàm, nói không chừng xuống núi cũng là vì Tử Hàm, hắn coi trọng Tử Hàm.
“Đúng vậy a Vương gia, một đường đi tới này, nô tỳ và Vô Ngân, chính là đơn giản như thế.”
Thật sự đơn giản như thế sao, Triển Vân không tin, nhưng Tử Hàm không nói, sự tình chỉ có dựa vào hắn đi điều tra thôi, tổng cảm thấy thân phận Tử Hàm có chút kỳ quái......
“Nô tỳ cáo lui trước, một đường không ngừng gấp rút lên đường, mệt chết đi, nô tỳ muốn đi nghỉ ngơi, có lời gì, lần khác nói lại nha.” Tử Hàm cũng không thi lễ, đi ra ngoài.
“Tử Hàm.” Triển Vân nhìn bóng dáng Tử Hàm, muốn ôm nàng, nói với nàng, những ngày này, rất nhớ nàng, rất.... nhớ mong nàng, nhưng, vì sao muốn nói việc này, Triển Vân nhìn Tử Hàm quay đầu lại, vô lực nói: "Đi xuống đi, nghỉ ngơi thật tốt!”