Đêm dài vô cùng, Tử Hàm đã chìm vào giấc ngủ, mà Triển Vân không cách nào ngủ được, bóng dáng cao lớn ở trong đại trướng quân doanh đi tới đi lui như có suy nghĩ gì, trong trí óc hắn đang nghĩ đến một màn Tử Hàm với Vô Ngân thân mật với nhau, đáy lòng lo lắng buồn bực không nói ra được, một trận thấp thỏm bực bội
Một lần lại một lần nghĩ Tử Hàm và Thu Vô Ngân là quan hệ như thế nào, trong thân phận của Tử Hàm có cái gì đó giấu hắn.
Hắn điều tra thân phận của Tử Hàm, kết quả là trống rỗng như Tử Hàm nói trước đây, không cha không mẹ, cùng ông nội bốn bề phiêu bạt dựa vào nhau mà sống. Một người có thân phận đáng sợ không phải là quá phức tạp mà là trống rỗng, mà thân phận của Tử Hàm ngoại trừ những lời nàng nói ra, tất cả đều trống rỗng, cái này tựa hồ cũng nói trong chuyện này có vấn đề gì.
Con ngươi đen của Triển Vân ở ban đêm loé sáng như ánh sao, loé ra, hắn lâm vào trầm tư.
Sáng sớm hôm sau, Triển Vân chẳng quan tâm nhiều, chỉ muốn gặp Tử Hàm, trong đầu nghĩ đều là dung nhan của Tử Hàm, muốn phóng thích nhớ nhung tích tụ nhiều ngày.
Người cũng tới doanh trướng Tử Hàm, mới phát hiện trong doanh trướng trống trơn, Tử Hàm không ở, mày kiếm của Triển Vân nhíu chặt, lòng có chút ít bất an, chẳng lẽ Tử Hàm lại đi, hắn cuống quít xoay người ra doanh trướng, muốn tìm kiếm Tử Hàm, bóng dáng cao lớn mang theo lo lắng, con ngươi dò xét bốn phía.
"Vương gia đang tìm ai sao?" Một âm thanh trong trẻo phát ra ở phía sau Triển Vân, Triển Vân không khỏi quay đầu lại, thấy được một nữ tử, là nữ tử ngày hôm qua cùng đi đến với Tử Hàm, hình như là muội muội của người ẻo lả kia, trong nội tâm cũng không có hảo cảm, lạnh lùng nói: "Quân doanh trọng địa, ngươi nên hảo hảo ở trong doanh trướng của ngươi."
Sự lãnh khốc của Triển Vân cũng không có doạ lùi nữ tử mỹ lệ trước mắt này, nàng cười nói: "Vương gia đang muốn tìm Tử Hàm sao? "
Lúc này hắn mới liếc mắt về phía nàng một cái, nói: "Người nhìn thấy nàng?"
"Nàng cùng gia huynh đang đi sau núi " Thu Vô Song hơi cười, mắt phượng nhỏ ôn nhu nhìn tuấn nhan của Triển Vân, trái tim có chút động, lần đầu tiên thấy Triển Vân, tuấn nhan đã ghi ở mắt của nàng,
Cùng đi sau núi, Triển Vân không nói hai lời, xoay người về hướng sau núi đi đến, trong lòng mắng thầm, đáng chết hai người kia sao lại đi sau núi, thật không ngờ không đếm xỉa hắn như hắn là người chết, không gặp mặt đã lâu lẽ nào nàng không có một chút nào mong nhớ hắn, muốn gặp hắn, cùng hắn nói chuyện sao, sáng sớm lại còn cùng cái tên ẻo lả như hình với bóng đi đến sau núi.
"Vương gia " Thu Vô Song đi mau vài bước ngăn đường của Triển Vân.
Mày kiếm của Triển Vân nhíu lên, dĩ nhiên là không vui, hí mắt nhìn Vô Song trước mắt: "Tránh ra!"
"Vương gia yêu mến Đồng cô nương sao?" Vô Song trực tiếp mà không cấm kị hỏi, nàng là nữ nhân, nhìn ra được ánh mắt một người nam nhân đối nữ nhân là không giống nhau, ánh mắt Triển Vân nhìn Tử Hàm, tràn đầy tham muốn giữ lấy, cực kỳ muốn nói cho tất cả mọi người, Tử Hàm là của hắn.
Triển Vân hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói: “ Ngươi đâu có liên can gì, ngươi không có tư cách tra hỏi bổn vương"
“Ta là muốn cho Vương gia một lời khuyên, nếu như yêu mến Đồng cô nương xin ngài dừng lại‘’
“Cút ngay“ Triển Vân đã không còn kiên nhẫn được nữa, yêu mến hay không có liên quan gì đến người khác đâu, chính là coi như mình không thích, cũng không cần người khác can thiệp, tay đã nắm thành quyền, dựa vào cái gì không cho phép hắn yêu mến.
Vô Song cười nhẹ, một chút cũng không đem sự giận dữ và không vui của Triển Vân để trong mắt, nói: “Ta muốn nói cho vương gia, thế giới này không chỉ có Tử Hàm là một cô gái tốt, nàng đã có người trong lòng, Vương gia nên hồi tâm đi"
“Ngươi nói là muốn bản vương suy nghĩ về ngươi sao? Ngươi là nữ nhân mặt dày vô sỉ nhất ta từng thấy.” Mặt Triển Vân tràn đầy khinh thường và trào phúng, con ngươi đen khinh thường nhìn qua nữ nhân mỹ lệ trước mắt lại làm cho lòng của hắn không nổi lên nửa điểm rung động này, nguyên lai, không phải mỗi nữ nhân xinh đẹp đều động lòng người, lòng Tử Hàm có người khác, nhưng là ai, người ẻo lả kia sao? Nàng thích nam nhân khác? Tâm Triển Vân hung hăng co rút đau đớn một chút, ghen tuông xông lên đầu, không phải tư vị.
Khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú của Vô Song hơi xấu hổ, vì Triển Vân lại nói như vậy với nàng, “Chẳng lẽ biểu đạt tâm ý của bản thân, có cái gì không đúng sao, che giấu mới là chính xác? Ta so với nàng không kém!” Khuôn mặt Vô Song quật cường, con ngươi không nháy mắt nhìn Triển Vân.
“Ta đối với ngươi không hứng thú, xin tự trọng!" Triển Vân nói xong liền xoay người rời đi, để lại Vô Song vẻ mặt không cam lòng.
Nàng muốn nam nhân này, nhất định nàng phải có được, Vô Song nghĩ đến rồi cũng rời khỏi.
Triển Vân một đường đi nhanh, đi tới phía sau núi, xa xa nhìn thấy Tử Hàm cùng Thu Vô Ngân sóng vai đứng chung một chỗ, đầu hơi ngước lên, nhìn về hướng mặt trời, bóng lưng của Tử Hàm và Vô Ngân rơi vào mắt của hắn, giống như châm đâm, đau lòng, mắt đau nhức.
Hắn khó có thể giải thích loại tâm tình này của mình, giống như thứ quý giá gì mình một mực giữ lấy lại bị người đoạt đi, trong nội tâm rất mất mát, rất bực bội, rất phẫn nộ, không thoải mái
Tâm tình Triển Vân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đang muốn xông về phía trước, bổng thấy tay Thu Vô Ngân, vuốt tóc Tử Hàm, một bộ dáng thân mật.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ đến Vô Song nói Tử Hàm thích Vô Ngân, lòng đố kị trong nội tâm Triển Vân thiêu đốt, phẫn nộ dị thường, bóng dáng như yến bay, đã rơi vào giữa hai người.