Trái tim anh chẳng thể đau đớn hơn khoảnh khắc này được nữa
*
Mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về hướng phát ra âm thanh.
Tim Thẩm Úc Đường cũng đập dồn dập bên tai khi cô quay đầu nhìn theo.
Đứng ngược sáng là một bóng dáng cao lớn và tuấn tú chậm rãi bước vào giữa đám đông. Khách khứa chắn phía trước đều lần lượt tránh sang hai bên, nhường cho anh một lối đi.
Anh mặc một bộ vest màu lạc đà cắt may sắc sảo, áo ghi-lê cùng tông có vắt một sợi dây đồng hồ quả quýt, trên ve áo còn cài một chiếc trâm cài đính kim cương xanh đậm.
Cà vạt nâu nhét gọn trong áo ghi-lê, cúc áo sơ mi cài kín đến tận cổ. Cổ áo trắng tinh, cả người toát ra vẻ thẳng tắp lạnh lùng.
Anh không vội tiến lại gần, chỉ đứng dưới ánh sáng rực rỡ của chùm đèn pha lê, hơi nghiêng người, cúi đầu khép khẽ cài nút tay áo. Ánh vàng rải xuống mái tóc màu kim sa, cả người như khoác lên sắc vàng chói lóa, tựa thần minh bước ra từ đền thờ Apollo, sáng chói lấp lánh.
Cái khí thế áp bức phát ra từ tận xương tủy khiến mọi ồn ào xung quanh tự động lùi ra ba thước. Thẩm Úc Đường ngơ ngác nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lawrence mặc vest ngoài hai màu đen và xám. Chẳng lẽ anh sợ làm chói mắt người khác nên thường ngày mới giản dị đến thế?
Đêm nay anh giống hệt một con công xòe đuôi rực rỡ. Và chính con công rực rỡ hút trọn ánh nhìn ấy ngay trước bao con mắt, vì muốn mời cô một điệu nhảy mà ra giá năm mươi nghìn euro.
Nhưng cảm xúc dâng trào ấy cũng không kéo dài lâu. Thẩm Úc Đường nhanh chóng ép mình bình tĩnh lại. Nếu là người khác, hành động này chắc chắn sẽ khiến tim cô đập loạn nhịp, nhưng người đó lại là Lawrence. Lần này anh lại định lợi dụng cô để đạt được mục đích gì đây?
Tiếng búa đấu giá rơi xuống, giòn vang, cắt đứt mọi lời xì xào, cũng kéo tâm trí Thẩm Úc Đường trở về thực tại.
"Chúc mừng ngài De Ville đã thành công đấu giá được một điệu nhảy cùng quý cô đây." Trong đám đông lại vang lên tiếng bàn tán râm ran.
"Cô ta là ai thế? Sao chưa từng thấy bao giờ?"
"Chẳng phải Elena nói tối nay Lawrence sẽ không tới sao? Thế mà vừa đến đã ra tay mạnh bạo thế này, lại còn vì một cô gái từ đâu xuất hiện. Tôi còn tưởng Lawrence chẳng hề quan tâm mấy chuyện này. Quả là mở rộng tầm mắt."
"Thời nay mấy cô gái trẻ thật biết cách, ngay cả Lawrence cũng có thể bám vào được."
Trong chốc lát, muôn vàn ánh mắt mang đủ loại cảm xúc đổ dồn về phía Thẩm Úc Đường, như thủy triều cuộn trào, đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.
Simon bên cạnh cũng chết lặng, chỉ biết trơ mắt nhìn Lawrence từng bước một đi ra từ đám đông, thần sắc trầm tĩnh, bước đi ung dung.
Ở phía bên kia, Elena ngồi trên tầng hai của đại sảnh dĩ nhiên cũng không bỏ sót cảnh này. Từ lúc Lawrence bước vào, rồi ra cái giá cao ngất, cho đến khi anh chậm rãi tiến lại gần, từng động tác, từng biểu cảm đều lọt trọn trong mắt cô. Chẳng phải anh nói có cuộc họp quan trọng nên không thể đến sao? Chẳng phải xưa nay anh không thích ồn ào, càng ghét tiệc tùng sao? Vậy tại sao...
Cô sững người, ánh mắt dán chặt xuống sàn nhảy.
Bên cạnh, Bùi Cạnh Nghi và mẹ cô, bà Roman, cũng chú ý tới tình hình bên dưới. Bùi Cạnh Nghi hạ mắt nhìn thoáng qua, rồi quay sang Elena, hỏi: "Cô gái kia là ai? Cháu cũng quen sao?"
Elena khựng lại, gượng cười có phần gò ép: "Cô ấy là bạn của Simon. Hình như đến từ Florence."
"Florence?" Bùi Cạnh Nghi khẽ chau mày, như chợt nhớ ra điều gì đó, rồi mỉm cười nhạt: "Thì ra vậy."
Bà Roman vẻ mặt không vui thu hồi ánh nhìn, liếc sang Bùi Cạnh Nghi điềm nhiên, lại nhìn con gái mình: "Chẳng phải Lawrence đã nói tối nay bận, không thể tới sao? Sao đột nhiên xuất hiện, còn đi nhảy với cô gái khác?"
Sắc mặt Elena trông rất khó coi, nhưng trước mặt Bùi Cạnh Nghi vẫn giữ dáng vẻ tao nhã đoan trang. Cô mím môi cười nhạt: "Có lẽ cuộc họp kết thúc sớm. Chọn ai để nhảy cũng là quyền của anh ấy thôi."
Thấy con gái khó chịu, bà Roman dịu dàng vỗ mu bàn tay cô, nhỏ nhẹ an ủi: "Đừng để trong lòng. Đàn ông mà, đều thích hứng thú nhất thời."
"Có gì đâu." Elena nâng ly rượu nhấp một ngụm, tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt vẫn mang theo khí chất kiêu ngạo độc hữu của cô: "Đàn ông thích hứng thú nhất thời, phụ nữ cũng vậy thôi."
Nói rồi, cô đặt ly xuống, đứng dậy định rời đi.
"Con đi đâu?" Bà Roman hỏi.
"Đi nhảy với người đàn ông khác."
Dưới sàn nhảy, Lawrence chậm rãi băng qua đám đông, dừng lại bên cạnh Thẩm Úc Đường trong vô số ánh nhìn. Anh lạnh nhạt gật đầu với Simon, rồi cúi mắt nhìn về phía cô. Ánh đèn chói chang từ mái vòm ép xuống bị sống mũi cao và gò mày anh che khuất một phần, khiến đôi mắt xám xanh càng thêm thâm sâu.
Trong đó ẩn giấu một cảm xúc cuồng nhiệt, như dòng chảy ngầm cuộn xiết không lời cảnh báo. Bề ngoài tưởng như bình lặng, bên dưới lại là sóng ngầm dữ dội. Anh không nói một câu, trực tiếp vươn tay siết lấy cổ tay cô, kéo thẳng về phía trước. Sức mạnh kinh người.
Thẩm Úc Đường không ngờ anh lại mạnh đến thế, cau mày, đau đớn muốn giãy ra: "Anh làm tôi đau rồi."
Lawrence coi như không nghe thấy.
Bàn tay nóng rực của anh chặt chẽ khóa lấy cổ tay cô, tay kia thuận thế ôm ngang eo, gần như nửa ôm nửa kéo, trực tiếp giữ chặt cô trong lồng ngực.
Khách khứa xung quanh cũng lần lượt tìm được bạn nhảy, không còn chú ý đến họ nữa. Tiếng nhạc dần vang lên.
Là một khúc valse chậm rãi và dịu dàng.
Nhưng trong tai Thẩm Úc Đường, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn. Bàn tay bị anh nắm chặt, vòng eo bị bàn tay anh khóa cứng, bị ép sát vào thân thể anh. Mùi hương khắc nghiệt của rượu ngải thống trị khứu giác, như ra lệnh bắt cô phải khắc ghi mãi mãi. Mùi hương độc hữu của Lawrence.
Anh hơi cúi đầu, môi kề sát tai cô, giọng trầm thấp: "Chẳng phải đã cảnh cáo em rồi sao?"
"Dám nhảy với đàn ông khác thử xem."
Thẩm Úc Đường rúng động, khó tin ngẩng đầu nhìn Lawrence: "Tin nhắn đó là anh gửi?"
Lawrence không đáp, chỉ nắm chặt tay cô, đưa cô xoay theo điệu nhạc.
Cô không bỏ cuộc, tiếp tục truy hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở buổi tiệc này?" Dừng một chút, cô lại hỏi: "Anh đang giám sát tôi à?"
Lần này, Lawrence không chút do dự, thốt ra một chữ: "Đúng."
Bước chân Thẩm Úc Đường bỗng loạng choạng, gót giày giẫm phải tà váy, cơ thể mất thăng bằng sắp ngã về phía trước. Lawrence lập tức siết chặt, một tay giữ lấy eo, một tay cố định sau lưng, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Ngực kề ngực, đôi chân gần như không còn khoảng cách. Chưa bao giờ cô và Lawrence gần gũi đến vậy.
Thẩm Úc Đường ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao?"
Đối diện ánh mắt hoang mang của cô, Lawrence cụp mi, dùng hàng mi dài dày che đi cảm xúc thâm sâu khó lường.
Đôi môi mỏng mím thẳng, đường xương hàm căng cứng.
Phải, tại sao chứ?
Anh không biết.
Chỉ là từ khoảnh khắc hôm qua nhìn thấy cô ngồi trên xe của người đàn ông kia, cười rồi vòng tay ôm eo hắn rời đi, lý trí của anh như bị châm lửa, cháy đến phát điên. Rõ ràng ban đầu anh chỉ muốn hiểu về cuộc sống của cô, muốn biết mỗi ngày cô làm gì, sống có tốt không, tâm trạng thế nào.
Nhưng dần dần anh lại giống một kẻ b*nh h**n không bao giờ thấy đủ, phát cuồng lục lọi mọi nền tảng xã hội của cô. Trốn sau cái ảnh đại diện xám xịt lén dõi theo thế giới của cô.
Cô mới quen ai, đi đâu, bên cạnh có ai — những người đó là ai, làm gì, đến gần cô để làm gì, tất cả anh đều muốn nắm giữ. Ngay cả chính Lawrence cũng bị khao khát kiểm soát và chiếm hữu ngày một điên cuồng ấy dọa sợ. Mất kiểm soát, tham lam và vô phương cứu chữa.
Nếu không phải sợ cô chán ghét, sợ ánh mắt lạnh nhạt xa cách kia, anh đã chẳng màng tất cả.
Anh sớm đã muốn kéo cô vào lòng, giữ chặt bên người. Dù bằng xiềng xích hay lồng giam cũng được. Chỉ cần cô ở cạnh, thế nào cũng chấp nhận.
Chẳng phải cô luôn một lòng thích Lục Yến Hồi sao? Vì thế anh mới dè dặt kìm nén cảm tình của mình, không dám lộ ra nửa phần.
Sợ cô thấy phản cảm, sợ cô khó xử.
Nhưng tại sao?
Tại sao cô có thể cười với đàn ông khác, cho phép đàn ông khác tiếp cận, theo đuổi cô, còn anh thì không được?
Thật bất công.
Vậy nên anh đã xông thẳng vào vũ hội.
Anh dùng năm mươi nghìn euro, tự tay giành cô khỏi tay người đàn ông khác. Dù cô có đồng ý hay không.
Một khúc nhạc cuối cùng cũng kết thúc.
Thế nhưng hai người vẫn giằng giữ, chẳng ai buông ai.
Vòng đấu giá kế tiếp sắp bắt đầu.
Simon bước lên, vừa định mở miệng mời Thẩm Úc Đường, Lawrence đã hành động trước. Anh siết chặt cổ tay cô, mặt mày u ám, cúi xuống liếc cô một cái, không chút do dự kéo cô thẳng ra phía cửa đại sảnh.
"Anh làm gì vậy?!" Cổ tay Thẩm Úc Đường giãy giụa trong lòng bàn tay anh, "Simon mới là bạn nhảy của tôi, anh muốn đưa tôi đi đâu!"
Nhưng ngay sau đó, cổ tay bị Lawrence siết chặt hơn, lôi cô rời khỏi đại sảnh. Dọc đường người đông ồn ã, ánh đèn rực rỡ.
Hôm nay anh chẳng còn chút phong độ quý ông, sải bước dài kéo cô đi, chẳng buồn để ý cô có theo kịp hay không.
Elena vừa nhảy xong một điệu đang đứng gần đó, ánh mắt gắt gao khóa chặt bóng lưng Lawrence. Cô vốn nghĩ khúc nhạc kết thúc, Lawrence sẽ mời mình khiêu vũ, vậy mà anh thậm chí chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Dù chỉ vì phép lịch sự, vì giữ thể diện cho cô, anh cũng không chịu sao? Ở tầng hai, bà Roman cũng đã thấy hết, ngạc nhiên quay sang hỏi Bùi Cạnh Nghi: "Hôm nay Lawrence làm sao thế? Như phát điên vậy. Hoàn toàn chẳng giống cậu ấy."
Bùi Cạnh Nghi không đáp, mắt dõi theo bóng hai người rời đi, bình thản nhấp một ngụm rượu.
Có lẽ chỉ mình bà hiểu, hôm nay mới là con người thật của Lawrence. Từ nhỏ anh đã vậy, một khi nổi cơn hung hãn thì chẳng còn bận tâm điều gì, nhất quyết phải đạt được mục đích mới thôi.
Ngoài đại sảnh là ánh sáng mờ tối. Trăng bị mây che khuất một phần, chỉ lộ ra chút ánh bạc loang lổ. Lawrence lặng lẽ kéo Thẩm Úc Đường tới khu vườn chìm sau hội trường. Xung quanh đầy hoa hồng, diên vĩ và bách hợp nở rộ giữa đêm, dây tử đằng như thác đổ buông xuống giàn hoa. Gió đêm thổi rơi cánh hoa rào rạt, tựa cơn mưa hoa tím hồng rực rỡ.
Khung cảnh đẹp đến vậy, nhưng Thẩm Úc Đường chẳng buồn ngắm. Cô cuối cùng vùng thoát khỏi gọng kìm của Lawrence, hất tay ra, đứng lại chất vấn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lawrence không đáp, chỉ im lặng nhìn cô, chậm rãi tiến gần. Mỗi bước anh bước tới, cô lại lùi một bước.
Cô lùi mãi, cho đến khi lưng áp vào bức tường hoa phủ kín hồng leo đầy gai nhọn, nhưng cô chẳng buồn để ý đến đau đớn.
"Tại sao phải tránh tôi?" Lawrence trầm giọng hỏi, đôi mắt sắc lạnh khóa chặt lấy cô. Anh cúi xuống, chống hai tay lên tường hai bên người cô, tư thế gần như ép buộc, vây kín cô trong vòng vây.
Thẩm Úc Đường quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Anh như vậy cũng đã khiến tôi thấy rất bối rối."
Không khí lặng lại một thoáng.
Hàng mi Lawrence khẽ run, như có gì giật căng thần trí, khớp ngón tay từ từ siết chặt, rồi lại buông lỏng.
Anh lùi một bước, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên gương mặt cô, phức tạp khó dò. "Tôi chưa bao giờ hiểu nổi em muốn gì."
Thẩm Úc Đường nhìn thẳng vào đôi mắt xám xanh kia, giọng không còn gay gắt như trước: "Cảm xúc của anh hay suy nghĩ của anh, với tôi mãi mãi như cách một màn sương, mờ mịt, chẳng thể thấy rõ. Tôi chẳng nhìn thấu gì cả."
"Anh luôn khiến tôi bối rối, Lawrence."
Cô nhìn anh, trong đôi mắt hồ ly thấp thoáng chút mê mang: "Anh đối với ai cũng như vậy, xa cách, lịch thiệp. Tôi không phân biệt được sự quan tâm anh dành cho tôi là do lòng nhân đạo hay thật sự là vì anh quan tâm tôi."
Lawrence không biện giải, chỉ càng siết chặt chân mày, quai hàm căng cứng.
Thẩm Úc Đường nói liền một hơi: "Lần đầu tiên anh nói cho tôi quyền triễn lãm tranh sơn dầu là muốn tôi làm một con rối bị anh thao túng. Lần thứ hai giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử thực chất là muốn mượn tôi để thăm dò đối phương. Lần thứ ba trong buổi đấu giá lại khiến tôi thành cái vỏ bọc bị che giấu."
"Vậy lần này thì sao?" Cô dán mắt nhìn anh, giọng càng nhanh càng gắt, "Lần này anh lại muốn lợi dụng tôi thế nào đây? Hay anh thấy tôi mơ hồ, hoang mang, đoán không thấu anh, nên coi việc đùa giỡn với tôi là thú vị? Giống như trêu một con mèo, con chó, chẳng cần quan tâm đến suy nghĩ của chúng."
Gió lướt qua vách hoa, cuốn vài sợi tóc bên tai áp dính vào má, có chút ngứa ngáy. Cô bực dọc vén hết ra sau tai.
"Nếu là vế sau, thì xin lỗi," Cô khẽ thở dài, giọng còn nặng nề hơn cả đêm tối, "Tôi không đủ tinh lực để tiếp tục chơi trò anh đoán tôi, tôi đoán anh này nữa. Tất nhiên, nếu anh ném cho tôi vài triệu euro, tôi sẽ rất vui lòng chơi cùng anh."
Ánh mắt Lawrence càng lúc càng lạnh, những ngón tay buông xuống khẽ run vì siết chặt thành nắm đấm, như cố gắng gượng giữ lấy cảm xúc đang rạn vỡ.
"Ivy, trong lòng em, tôi chính là loại người như vậy sao? Em nghĩ tôi đang lợi dụng em, đúng không?"
Thẩm Úc Đường vốn định thốt ra "Đúng vậy", nhưng không hiểu vì sao, khi bắt gặp đôi mắt của Lawrence, thấy anh nghiến chặt quai hàm, chữ ấy lại không sao thốt nổi.
Cô không biết. Cô hoàn toàn không nhìn thấu anh.
Cô dời mắt đi, không muốn nhìn, cũng không muốn trả lời.
Đúng lúc đó, một bàn tay lạnh như băng bất ngờ đưa tới, khớp ngón tay cứng rắn đặt lên xương hàm cô, buộc ép cô ngẩng mặt, đối diện thẳng với anh. Anh cúi sát, từ trên cao nhìn xuống.
"Nhìn tôi."
Anh lạnh lùng nói.
Trong khoảnh khắc này, Lawrence vẫn quen dùng tư thế của kẻ đứng trên cao để khống chế tất cả. Anh là vị vua của thế giới thuộc về mình, là đứa con cưng của trời sinh ra trong thuận cảnh. Vì thế, ngay cả khi phải đối diện với thứ khiến anh mất kiểm soát, anh cũng không chịu cúi cái đầu cao quý ấy xuống.
Chính thái độ đó càng khiến lửa giận trong người Thẩm Úc Đường không cách nào dập tắt, ngược lại còn bùng cháy dữ dội hơn. Cô ngẩng lên nhìn anh, bất chợt khẽ cười: "Cách tôi nhìn anh đối với anh quan trọng đến thế sao?"
"Sao vậy, đừng nói với tôi là anh thích tôi rồi đấy, Lawrence."
Đồng tử của Lawrence đột ngột co lại, lực trên tay đang bóp chặt cằm cô cũng vì chấn động mà nới lỏng. Thẩm Úc Đường cụp mắt, như thể bỗng thấy chán nản trước những màn đấu khẩu vô nghĩa. Giây sau, cô bất ngờ cúi đầu, hung hăng cắn mạnh vào hổ khẩu tay anh.
Không nói lý, cũng không chút lưu tình.
Giống như một con báo con, hai chiếc răng nanh nhỏ cắm sâu vào da thịt anh, xé toạc vẻ lạnh nhạt thường trực trên gương mặt ấy, để lại chút máu thịt thật sự.
Đến khi cô buông ra, trên làn da tái lạnh kia đã hằn rõ dấu răng. Thẩm Úc Đường không lùi lại, ngược lại còn bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn thẳng anh: "Bị tôi nói trúng rồi, đúng không?"
Cô từng bước ép sát, dồn Lawrence lùi đến cạnh chiếc bàn gỗ trắng phía sau. "Sao anh không nói gì?"
Cô không hề có ý định cho anh cơ hội né tránh.
Cứ thế, Lawrence bị cô dồn ép ngồi xuống bàn, thân hình cao lớn của anh vẫn còn cao hơn cô cả một cái đầu. Từ phía sau nhìn lại, bóng anh đã che khuất hoàn toàn dáng người nhỏ nhắn của cô, không để lộ một nét nào.
Anh bất động, thân thể căng chặt, đường nét quai hàm như khối ngọc lạnh được chạm khắc tỉ mỉ. Thẩm Úc Đường chăm chú quan sát, cố gắng muốn hiểu rõ biểu cảm ẩn sau gương mặt kia. Cuối cùng Lawrence lại là người thua trận, ánh mắt anh nghiêng đi.
"Nhìn tôi."
Cô đứng g*** h** ch*n anh, cúi người, nắm lấy cà vạt anh kéo mạnh về phía mình, buộc anh phải đối diện.
"Lawrence." Giọng cô trầm thấp, hơi thở ngọt ngào thoát ra từ môi. "Đến cả nhìn miệng tôi anh cũng không dám sao?"
Ánh mắt Lawrence vốn cố chấp dừng ở mắt cô, nhưng lời ấy vừa buông ra, anh vẫn thoáng chốc nhìn xuống đôi môi kia, rồi lại vội vã lảng đi.
Những ngón tay dài chống chặt bàn bất động như núi.
"Đáng tiếc," Thẩm Úc Đường chậm rãi mở miệng, lời nói lại như mũi dao xé nát tim anh, "Đáng tiếc là tôi không cần thứ tình cảm đó của anh, Lawrence. Tôi không cần kiểu yêu thích nửa vời, mập mờ, khiến tôi phải đoán tới đoán lui. Tôi không cần h*m m**n chinh phục trong một khoảnh khắc bốc đồng, càng không cần thứ rung động xuất phát từ sự thương hại của kẻ đứng trên cao."
Mỗi một lời từ chối, hơi thở của Lawrence lại càng nặng nề.
Cuối cùng, khi lời cuối cùng kết thúc, eo cô bất ngờ bị anh siết chặt, cả người kéo sát vào lồng ngực.
Cánh tay anh ghì chặt đến gần như muốn bẻ gãy, hơi thở nóng bỏng phả sát nơi xương quai xanh. Anh không muốn nghe những lời tàn nhẫn ấy nữa.
Anh không thể chịu nổi việc nghe thêm từ miệng cô.
"Em thực sự hiểu tôi sao, Ivy?" Giọng anh khàn đục, "Dựa vào cái gì để nói tôi chỉ là bốc đồng? Dựa vào cái gì?"
"Vậy để tôi hỏi anh," Thẩm Úc Đường không hề lùi bước, giọng nói lại mang theo sự bình thản lạnh lẽo như thương xót, "Nếu bây giờ tôi muốn anh vì tôi mà từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ địa vị cao ngất, từ bỏ tất cả tương lai được may đo sẵn cho anh, anh có đồng ý không? Anh làm được không?"
Ánh mắt Lawrence chấn động, như thể bị ai đó giáng mạnh một đòn.
"Anh có thể không do dự sao? Một chút cũng không?"
Anh vừa định mở miệng, nhưng cô đã giơ ngón tay chặn môi anh lại, ngắt lời: "Anh sẽ không đâu, Lawrence." Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng đến tàn nhẫn. "Anh sinh ra đã thuộc về thế giới đó, số phận đã viết sẵn kịch bản cho anh. Anh thậm chí chẳng có tự do để thoát ra. Cái gọi là thích hay không thích, tình cảm trong cuộc đời anh vốn chẳng đáng nhắc tới."
Không khí đặc quánh đến mức như ngưng đọng.
"Anh biết hôm nay anh gây cho tôi phiền phức lớn đến thế nào không?" Cô tiếp tục, "Simon là đối tác của tôi, tôi cần tác phẩm của anh ấy. Muốn đứng vững trong giới nghệ thuật Rome, tôi buộc phải duy trì quan hệ tốt với những người này."
"Còn anh thì sao?" Cô ngẩng đầu, ánh mắt lạnh buốt.
"Chỉ cần anh kéo tôi đi năm phút, trong mắt họ, tôi đã bị anh đóng dấu rồi. Trong mắt họ, tôi không còn là một giám tuyển chuyên nghiệp, mà chỉ là kẻ bám víu quyền thế, thủ đoạn, có mưu đồ. Anh biết sau lưng họ sẽ bàn tán thế nào không? Với anh, họ có thể chỉ cười, trong lúc trà dư tửu hậu mà bịa chuyện tình ái. Nhưng tôi thì khác."
"Đến khi anh chán, không còn hứng thú với tôi, anh có thể phủi tay rời đi, biến mất khỏi thế giới của tôi như chưa từng tồn tại."
"Đây chẳng phải là việc anh giỏi nhất sao?"
Giọng cô nhỏ dần, như thì thầm với chính mình.
"Chỉ cần tôi sơ sẩy ở bất cứ khâu nào, đắc tội với bất kỳ ai trong số họ, tôi sẽ vĩnh viễn bị đá khỏi giới này."
"Tôi không được phép mắc sai lầm, không được phép bị dán bất cứ nhãn mác nào. Mỗi bước đi đều phải hết sức cẩn trọng. Với anh, bị kéo đi có thể lãng mạn, thú vị. Nhưng bản chất nó là một tai nạn. Tôi không có vốn để thử và sai."
Cô khép mắt lại, khi mở ra, giọng đã bình hòa, thậm chí có phần dịu dàng.
"Tôi không giống anh, Lawrence. Tôi không có quỹ tín thác gia tộc làm chỗ dựa. Tôi không phải người có thể vì thích mà bốc đồng, cũng không phải người luôn có đường lui."
Lawrence nhìn cô thật sâu. Trong thoáng chốc, một vết nứt mảnh nhưng sâu sắc vỡ ra trên gương mặt anh. Sự kiêu ngạo và tư thế ngạo mạn của kẻ từ nhỏ đã có tất cả, đứng ở đỉnh cao mà coi mọi thứ là lẽ đương nhiên bị lời cô nói đánh tan thành mảnh vụn.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị đôi tay vô hình bóp nghẹt, không thể phát ra âm thanh nào.
Thẩm Úc Đường không còn gì để nói. Cô buông cà vạt anh ra, lùi lại một bước, xoay người rời đi.
Lớp váy lụa màu vàng kim mềm mại vẽ nên một đường cong dứt khoát dưới ánh trăng, như một lời cáo biệt.
Lawrence ngồi bất động trên bàn gỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô từng chút một rời xa, như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích.
Gương mặt ánh lên vẻ lạnh lùng dưới ánh trăng bạc.
Trước đây anh chưa từng thực sự hiểu ý nghĩa của từ "tan nát con tim". Anh từng nghĩ đó chỉ là lời nói phóng đại của kẻ thất vọng, là ẩn dụ trong các tác phẩm nghệ thuật, là từ ngữ nằm yên trong từ điển, anh sẽ chẳng bao giờ trải nghiệm được.
Nhưng giờ đây, anh bỗng hiểu ra.
Nó không phải là một tính từ, mà là một động từ, là một thực tế đang diễn ra.
Heartbroken.
Hoá ra trái tim thật sự có thể vỡ nát.
Con công kiêu hãnh và xinh đẹp, tự cho rằng chỉ cần anh cất lời, chỉ cần anh tiến lại gần, sẽ chẳng có phản hồi nào mà anh không đạt được.
Anh kiêu ngạo nghĩ rằng quy luật của cả thế giới vận hành cũng theo cách đó. Nhưng giờ đây, quy luật ấy đã bị cô phá hủy quá dễ dàng. Trái tim anh chẳng thể đau đớn hơn khoảnh khắc này được nữa.