Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 36

Quá mức gợi cảm

*

 

Mấy ngày nay, người mỗi sáng sớm người đến phòng tranh sớm nhất và rời đi muộn nhất luôn là Thẩm Úc Đường. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Khi cô đến, bên trong vẫn còn trống, chiếc đồng hồ treo tường vừa khẽ "tích" nhảy sang đúng chín giờ. Đối diện với công việc mình yêu thích, cô luôn có nguồn năng lượng dồi dào cùng lòng nhiệt huyết chưa từng cạn. Những ngày này, cô gần như ăn ngủ tại phòng tranh — trao đổi tiến độ cùng vài nghệ sĩ trẻ được chọn, rà soát checklist, sắp xếp chi tiết bố cục không gian, thiết kế và chuẩn bị tài liệu quảng bá. Cả người bận rộn như một chiếc con quay nhỏ xoay tít, mọi chuyện không vui dạo trước đều bị cô quẳng sang một bên, chẳng còn thời gian để nghĩ tới.

Ánh sáng ban mai trong trẻo mà không gay gắt, xuyên qua cửa kính sát đất rải xuống nền phòng, sáng sủa tinh khôi. Thẩm Úc Đường mặc áo yếm đen ôm cổ, phối cùng quần tây ống rộng màu xám đậm và đôi giày mũi vuông thoải mái.

Mái tóc đen dày được búi gọn bằng trâm gỗ mun, lộ ra bờ vai cùng đường cổ thon dài, dáng vẻ vừa gọn gàng vừa cao ráo, bụng dưới toàn là chân.

Cô vốn chẳng thích trang điểm khi làm việc, chỉ bôi chút kem chống nắng, gương mặt điểm thêm chiếc kính mèo gọng đen nhỏ hẹp.

Theo cách nói của Lâm Thư Di, đó chính là "office siren" của thập niên 90. Lúc này, Thẩm Úc Đường đang quỳ ở góc triển lãm, trong tay cầm thước cuộn đo khoảng cách giữa các vách trưng bày. Một bộ ảnh dự kiến bày trí có kích thước lớn hơn mong đợi, để không phá vỡ toàn bộ lối đi, cô quyết định dịch toàn bộ khung đỡ phía sau sang trái hơn mười phân. Khi đứng dậy, khóe mắt liếc thấy góc phòng còn hai khung sắt chưa dời, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, bước qua, cúi người nhấc một chiếc lên.

Khung sắt to nặng, cạnh lại thô ráp dễ cắt tay.

Người công nhân bên cạnh vội nhắc: "Cái này để bọn tôi làm, cô cứ để đấy."

Thẩm Úc Đường đã gọn gàng xách lên, giọng điềm nhiên: "Không sao, tôi nhấc được. Đỡ mất thời gian."

Bình thường cô kéo tạ 60kg thành nhóm, chút cân nặng này chẳng đáng gì. Nói xong, cô đã xách khung sắt bỏ vào kho, tiện tay lau bụi trên ống quần, rồi lại nhanh nhẹn nhấc thêm chiếc thứ hai.

Không ai chú ý, ở cửa phòng tranh từ lúc nào đã có một bóng người đứng yên. Người ấy lặng lẽ dõi qua lớp kính, ánh mắt hướng thẳng về phía Thẩm Úc Đường. Nhìn thấy cơ bắp nơi cánh tay cô dưới ánh đèn trên trần hiện rõ những đường nét trơn tru, đẹp mắt.

Đó không phải vẻ đẹp yếu mềm mảnh mai, mà là sức sống căng tràn, cứng cỏi bền bỉ, một nét sinh động hiếm gặp trong đời thường.

Khác hẳn với hình dung ban đầu của bà.

Đợi khi Thẩm Úc Đường dời xong hết khung sắt, cô mới giật mình nhận ra bóng dáng tao nhã nơi cửa. Người ấy khoác chiếc áo dài lụa trắng ngà, cắt may tối giản, chất vải rũ mềm khéo tôn đường nét dáng người.

Trên tai đeo khuyên ngọc trai nhỏ tinh xảo, tay cầm túi da cá sấu. Tóc búi gọn, trang điểm thanh nhã, từng chi tiết toát lên sự tinh tế, ung dung; ngay cả đôi giày gót chân cũng ánh lên vẻ sang trọng kiềm chế.

Thẩm Úc Đường ngẩn người trước khí thế mạnh mẽ ấy, hồi lâu mới sực tỉnh. Cô phủi sạch bụi trên tay, mỉm cười bước ra, đẩy cửa:

"Xin chào, quý bà cần tôi giúp gì không?"

Người phụ nữ mỉm cười, giọng nói êm dịu: "Tôi muốn tổ chức một buổi triển lãm trang sức. Không biết phòng tranh của cô có nhận không?"

Thẩm Úc Đường hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng gật đầu: "Còn tùy vào lịch sắp xếp của người phụ trách. Bà có thể để lại thông tin liên lạc, tôi sẽ nhờ họ sớm liên hệ."

"Vậy nếu tôi muốn chỉ định cô làm giám tuyển thì sao?" Ánh mắt bà vẫn mỉm cười, nhưng trong đó là sự kiên định không cho phép chối từ.

Thẩm Úc Đường hơi mở to mắt, thoáng sững người.

Trực giác mách bảo cô, người phụ nữ này không đơn giản — ăn mặc sang trọng, nói năng điềm đạm, rõ ràng không phải khách vãng lai.

Nhưng chỉ định cô? Cô vốn chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp, trong giới chẳng có chút danh tiếng, khách hàng này hoàn toàn có thể mời những giám tuyển dày dạn, nổi tiếng hơn.

"Xin hỏi..." Thẩm Úc Đường ngập ngừng, dò dẫm: "Bà biết đến tôi qua kênh nào vậy? Tài khoản cá nhân của tôi? Hay qua trang web phòng tranh?"

Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng: "Là nhờ Lawrence."

Giọng bà nhẹ như nhắc đến chuyện vặt. Nhưng lọt vào tai Thẩm Úc Đường, mấy chữ ấy chẳng khác nào tiếng sét ngang trời.

Cô sững lại mấy giây, rồi mới chợt bừng tỉnh.

Khó trách cô thấy bà mang cảm giác quen thuộc nhưng mãi không nhớ nổi từ đâu. Khó trách khí chất cao quý khó chạm kia. Thì ra — là mẹ của Lawrence!

Mọi chuyện lập tức sáng tỏ.

"Tôi từng nghe Lawrence nhắc đến cô." Người phụ nữ mỉm cười đưa tay, "Lần đầu gặp mặt, tôi tên là Bùi Cạnh Nghi, cứ gọi tôi Grace."

Grace...

Cả cái tên cũng thanh nhã đến vậy.

Thẩm Úc Đường vội vàng chìa tay, lễ phép chạm nhẹ đầu ngón rồi buông ra, "Xin chào, tôi là Thẩm Úc Đường. Bà có thể gọi tôi là Ivy, hoặc Tang." Cô hơi nghiêng người, mỉm cười: "Hay để tôi dẫn bà tham quan phòng tranh trước nhé?"

Grace khẽ lắc đầu, nét cười mềm mỏng nhưng không có ý bước vào: "Không cần đâu. Giờ cô Thẩm có rảnh không? Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện thì hơn."

Xe đưa hai người tới quán cà phê nổi tiếng gần Pantheon. Họ ngồi đối diện bên cửa sổ, trên bàn là bình lưu ly cắm một bó hồng vàng tươi. Hương cà phê nồng đượm hòa cùng thoang thoảng mùi nước hoa.

Sau khi gọi món, Grace mở lời trước, giọng ấm áp: "Nghe nói cô vẫn còn học ở Học viện Nghệ thuật Florence?"

Thẩm Úc Đường gật đầu: "Vâng, sắp tốt nghiệp rồi."

"Tôi quen giáo sư Adam của cô." Grace khẽ gật, mỉm cười: "Ông ấy đánh giá cô rất cao. Được vào học ở Florence quả thật không dễ."

"Cảm ơn bà. Hồi ôn thi cũng khá vất vả, may mà cuối cùng công sức không uổng phí."

Grace chăm chú nhìn cô, ánh mắt dần nhu hòa: "Cô biết không, đây là lần đầu Lawrence chủ động giới thiệu một người cho tôi. Nó vốn không hề như vậy."

Thẩm Úc Đường khẽ mím môi, hơi ngượng, đưa tay vén sợi tóc mái vướng trước trán.

"Ban đầu tôi còn nghĩ nó nhắc đến một nghệ sĩ nổi tiếng nào đó." Grace bật cười khẽ, "Không ngờ lại là một cô gái nhỏ."

Thẩm Úc Đường cũng cười, nhưng nụ cười mang theo đôi phần căng cứng.

"Đừng lo, đừng căng thẳng." Giọng Grace dịu dàng, như có ý trấn an, "Hôm nay tôi không phải đến để làm khó cô, chỉ là thật sự hứng thú, muốn trò chuyện nhiều hơn."

Đúng lúc ấy, cà phê được mang lên, phục vụ đặt xuống rồi lặng lẽ rời đi.

Thẩm Úc Đường cúi đầu nhấp một ngụm, mượn động tác để che đi cảm giác ngại ngần. Cô có thể cảm nhận Grace không hề mang ác ý, thái độ thậm chí gọi là ôn hòa. Nhưng cô vẫn dè dặt, cẩn thận giữ chừng mực, không dám dễ dàng thả lỏng.

"Lúc tôi mới đến Ý, hoàn toàn không uống nổi espresso." Bùi Cạnh Nghi chợt thản nhiên mở lời, "Đắng quá, như uống nước tro."

Câu nói ấy khiến Thẩm Úc Đường bật cười khẽ, nét căng thẳng trên mặt cũng dịu lại đôi phần: "Thật ra tôi cũng thế, ban đầu không tài nào nuốt nổi. Tôi quen uống latte hay macchiato hơn."

"Có lẽ cô sẽ cười tôi, nhưng tôi lại thích nhất là trà sữa." Bùi Cạnh Nghi khẽ chạm ngón tay lên môi, mỉm cười tao nhã. "Hồi ở Milan, có một lần tôi từng mua thử trà sữa thương hiệu Trung Quốc, ngon cực kỳ. Chỉ là Lawrence không cho uống, bảo toàn thứ không tốt cho sức khỏe."

"Là vì anh ấy chưa từng nếm thử thôi." Thẩm Úc Đường không hề do dự tiếp lời, giọng còn vương chút kiêu hãnh, "Trà sữa quê nhà là ngon nhất."

Hai người nhìn nhau cười, không khí thoáng chốc trở nên nhẹ nhõm.

Thẩm Úc Đường thầm thở phào.

Cô nhận ra Bùi Cạnh Nghi hiền hòa và dí dỏm hơn nhiều so với hình dung về một "phu nhân hào môn". Không hề áp bức, chẳng chút làm khó, ngược lại khi cười còn khiến người khác thấy thân thiện, dễ gần.

Trong lúc cả hai trầm ngâm đôi giây, Bùi Cạnh Nghi khẽ khuấy tách cà phê, bỗng chuyển hướng câu chuyện: "Thực ra, tôi cũng có mặt ở dạ tiệc hôm qua."

Thẩm Úc Đường khựng lại, ly trong tay khẽ va chạm một tiếng nhỏ.

"Nói thật, tôi chưa từng thấy Lawrence vì một cô gái mà bốc đồng như vậy." Bùi Cạnh Nghi đặt thìa xuống, đan tay trên mặt bàn, ánh mắt mang ý cười nhìn cô, "Nó thích cô. Tôi chỉ cần liếc qua đã nhận ra."

Thẩm Úc Đường khẽ ho, vội đặt ly xuống, cúi mắt che giấu nét bối rối thoáng qua. Thích sao? Anh chưa từng nói ra một chữ, ai mà dám tin?

Bùi Cạnh Nghi chẳng mảy may để ý, tiếp tục kể: "Đừng thấy Lawrence lạnh lùng xa cách, thực ra tính nó cứng đầu lắm. Hồi nhỏ nó và anh trai chẳng bao giờ thuận nhau, cái gì cũng phải tranh. Tranh không được thì gào khóc, đủ trò cũng lôi ra, đến khi giành được mới thôi."

"May mà anh trai nó tính tình ôn hòa, chưa bao giờ giành lại. Lớn lên rồi nó mới dần bớt đi. Nhưng mấy năm nay, tôi chưa từng thấy nó ngang ngược như tối qua."

Bà ngừng lại, mỉm cười nhìn thẳng Thẩm Úc Đường: "Đúng là dáng vẻ bá vương ngày bé của nó hiện về."

Lawrence còn có một người anh trai? Tin này Thẩm Úc Đường chưa từng nghe đến. Nghĩ đến dáng vẻ trẻ con bướng bỉnh ấy, cô bất giác thấy buồn cười. Ai mà ngờ được Lawrence De Ville, người đàn ông trưởng thành, lạnh lùng ít nói kia hồi nhỏ lại nghịch ngợm đến vậy.

"Hy vọng tối qua nó không khiến cô khó chịu."

"Không đâu, hoàn toàn không." Cô vội lắc đầu.

"Thế thì tốt." Bùi Cạnh Nghi chăm chú nhìn cô, dịu giọng: "Tôi có một câu hơi đường đột. Nếu cô không thoải mái có thể không cần trả lời."

Thẩm Úc Đường theo phản xạ ngồi thẳng lưng.

"Cô có thích Lawrence không?"

Cô mơ hồ đoán trước được bà sẽ hỏi, nhưng khi câu nói ấy thật sự cất lên, tim vẫn thót lại, ngón tay siết chặt quai tách cà phê. Cô đang nghĩ cách nào để trả lời khéo léo, thì nhận ra ánh mắt Bùi Cạnh Nghi đã vượt qua mình, nhìn ra sau lưng.

Ngay sau đó, một mùi hương lạnh lẽo hơn cả espresso phả đến. Như ngải đắng giã nhuyễn, như socola đen tan chậm trên đầu lưỡi — đắng chát, xa cách, mang theo sức nặng khó gần.

"Mẹ đang làm gì vậy?"

Giọng trầm khẽ, vang lên từ phía sau.

Một luồng khí lạnh lướt qua sống lưng Thẩm Úc Đường, như có ai nhét thẳng cục băng vào cổ áo.

Cô chậm rãi quay đầu.

Lawrence đứng đó, áo vest vắt trên tay, tay áo sơ mi xắn cao, lộ ra cánh tay săn chắc cân đối.

Hôm nay anh không thắt cà vạt, cúc áo ở cổ bỏ hờ hai khuy, so với vẻ chỉnh tề mọi khi càng thêm vài phần gợi cảm, ung dung mà quyến rũ.

Ánh mắt anh không biểu cảm, nhưng khi nhìn đến cô lại dịu đi đôi chút.

"Là Andrew nói cho mẹ biết chứ gì?"

Bùi Cạnh Nghi ngẩng nhìn anh, giọng nói có phần thản nhiên: "Rốt cuộc cậu ta là tài xế mẹ thuê, hay là tai mắt của con?"

Lawrence một tay đút túi, bình thản: "Chẳng phải mẹ bảo có hẹn với bạn sao?" Anh nhướng mày, "Sao lại ở đây vậy, thưa mẹ?"

Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc Đường nghe anh gọi "mẹ". Âm điệu đơn giản, nhưng lại mang chút dịu dàng kỳ lạ.

Bùi Cạnh Nghi nhấp một ngụm cà phê, cười nhạt: "Đúng thế, mẹ đang hẹn bạn. Có vấn đề gì không, ngài Lawrence hùng hổ?"

Lawrence lại nhìn sang Thẩm Úc Đường, lần này ánh mắt dừng lâu hơn, như đang chờ lời xác nhận.

Cô mím môi, nhẹ ngẩng cằm, đón lấy ánh mắt ấy: "Đúng vậy, chúng tôi đang trò chuyện."

"Rất vui vẻ nữa."

Bùi Cạnh Nghi khẽ cười, đặt tách xuống, thong thả nói: "Con hấp tấp chạy tới chẳng phải chỉ vì sợ mẹ làm khó Ivy sao? Yên tâm đi, cô bé xinh đẹp thế này, mẹ còn thích hơn con."

Nói đoạn, bà xách túi, đứng dậy, đi tới bên Lawrence vỗ nhẹ vai anh: "Về triển lãm trang sức, cứ để con phối hợp cùng Ivy của mẹ nhé."

Bà còn nháy mắt với Thẩm Úc Đường, rồi nhìn sang Lawrence: "À, nhớ đi tính tiền đấy."

Cuối cùng, bà mỉm cười vẫy tay với Thẩm Úc Đường: "Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau nhanh thôi, cục cưng."

Không chờ cô đáp, Bùi Cạnh Nghi ném cho Lawrence ánh nhìn sâu xa, rồi thẳng thắn rời quán.

Bóng bà vừa khuất, giữa hai người lại lặng đi. Thẩm Úc Đường thản nhiên cúi xuống, uống nốt cà phê còn sót.

"Me anh thật đáng yêu." Cô chợt khen.

"Ấy là em chưa thấy lúc bà không đáng yêu thôi."

Lawrence đứng đó, tay cắm túi, từ góc nhìn của cô cao lớn như cả ngọn núi băng. Nhất là hôm nay anh chỉ mặc sơ mi, lớp vải áo ôm sát lồng ngực rắn chắc, khiến cả thân hình phô bày sức mạnh dồn nén.

Thật sự quá mức gợi cảm.

Ánh mắt của Thẩm Úc Đường dừng lại nơi lồng ngực anh một lúc mới sực tỉnh, lên tiếng hỏi: "Có điều, đợi triển lãm khai trương của phòng tranh kết thúc xong, tôi mới có thể tiếp nhận triển lãm trang sức của mẹ anh. Bà có gấp không?"

"Không gấp. Vài hôm nữa tôi sẽ gửi chi tiết vào mail cho em." Hôm nay anh lại trở về dáng vẻ công tư phân minh, giọng điệu nhạt nhẽo, ánh mắt bình tĩnh. Có lẽ những lời tối qua cô nói, anh thật sự đã nghe vào lòng rồi, Thẩm Úc Đường nghĩ thầm.

"Được, vậy phiền anh nhé." Cô uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy, khẽ kéo phần quần tây dính chặt vào đùi: "Chiều nay tôi còn việc ở phòng tranh, tôi đi trước." Nói xong, cô hơi gật đầu với Lawrence, rồi xoay người rời đi. Anh cũng không mở miệng giữ lại, chỉ nhẹ giọng "ừ" một tiếng, đứng nguyên chỗ nhìn bóng dáng cô đi xa.

Buổi chiều, phòng tranh nhận về hai bức sơn dầu vận chuyển từ Milan và Paris, đều là tác phẩm gốc của nghệ sĩ hợp tác. Bao bì niêm phong chặt chẽ, kèm chứng nhận tác phẩm và danh sách vận chuyển. Thẩm Úc Đường cùng đồng nghiệp ngay lập tức tiến hành đối chiếu từng hạng mục: kích thước, số hiệu, chất liệu, tình trạng tác phẩm... từng điểm đều được xác nhận. Kiểm tra xong xuôi, lại ghi chú thời gian nhập kho, lưu trữ vào hệ thống triển lãm.

Song song đó, phần thẻ chú thích triển lãm cũng được chuẩn bị. Nội dung song ngữ Ý – Anh do chính cô rà soát nhiều lần, chắc chắn không sai mới bàn giao cho đội in ấn.

Bên Alice cũng đã hẹn sẵn đội lắp đặt, chờ lô tác phẩm tiếp theo đến nơi sẽ bắt tay vào treo bày. Một ngày làm việc cường độ cao, đến sáu giờ chiều, Thẩm Úc Đường mới được thở phào. Đang thu dọn chuẩn bị rời phòng tranh, điện thoại sáng lên.

Là tin nhắn WeChat của Lục Yến Hồi:

[Tám giờ tối nay tôi đến Rome, đã đặt bàn ở nhà hàng rồi. Gửi em địa chỉ.]

[Chó con vẽ bằng đường viền đang ngậm trái tim.jpg]

Cô nhìn sticker dễ thương kia, bất giác nghĩ tới dáng vẻ hắn gửi tin, khóe môi không kìm được mà cong lên.

Tan làm, Alice rủ cô đi ăn cùng: "Tối nay đi chứ? Vừa hay bọn tôi đều ở đây."

Cô cười áy náy, khẽ lắc đầu: "Không được rồi, tối nay tôi có hẹn."

"Oh?" Alice nháy mắt trêu ghẹo, nở nụ cười mờ ám: "Có phải cái anh chàng đẹp trai ngày ngày ngọt ngào chat với cô không?"

Thẩm Úc Đường không phủ nhận, chỉ cười lè lưỡi, xách túi bước đi. Tính toán thời gian còn dư dả, cô trở về homestay tắm rửa, thay đồ. Bộ trang phục công việc quá xuề xòa, đã gọi là hẹn hò, tất nhiên phải trang điểm lại, thay một chiếc váy dài ôm sát người màu xanh lam bảo thạch.

Nhà hàng Lục Yến Hồi đặt nằm ở tầng cao nhất của một khách sạn siêu sang, là nhà hàng đạt ba sao Michelin. Trời đã tối, đại sảnh khách sạn lộng lẫy rực rỡ, sàn đá hoa cương sáng bóng soi bóng người. Đèn chùm pha lê khổng lồ treo lơ lửng, chói lọi tựa dải ngân hà.

Vừa đến cổng khách sạn, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc bước ra từ chiếc sedan đen đỗ ở khu đỗ xe.

Người đàn ông mặc bộ suit xanh lam mờ, chất liệu lụa pha lanh, bên trong là sơ mi cổ trễ cùng tông, cổ áo khẽ mở, lộ ra sợi dây chuyền xương rắn bạc vắt ngang xương quai xanh.

Hắn xuống xe, động tác ung dung nhã nhặn. Đôi mắt dài hẹp ẩn sau gọng kính ánh lên vài phần dịu dàng. Phong thái cao quý, khí chất sáng rực.

Thẩm Úc Đường chưa từng nghĩ, lại có người đàn ông có thể mặc bộ suit xanh nhạt mà vẫn toát lên vẻ thanh nhã rực rỡ đến vậy.

Cô lại một lần nữa cảm thán gu ăn mặc độc nhất vô nhị của Lục Yến Hồi — tìm bằng kính lúp cũng chẳng soi ra được khuyết điểm.

Gần như không kịp suy nghĩ, ngay khoảnh khắc nhận ra hắn, cô chạy ùa tới, nhào vào vòng tay hắn. Hắn mở rộng vòng tay đón trọn cô, cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc. Thân thể cô mềm mại, ấm áp, hắn ôm chặt lấy, ép má mình lên trán cô, như muốn hòa tan hết thảy mệt mỏi và khát khao mấy ngày nay vào vòng ôm siết ấy.

"Không phải anh nói còn vài hôm nữa mới về Ý sao?" Cô ngẩng đầu trong vòng tay hắn, đôi mắt sáng rực.

"Nhưng tôi nhớ em." Lục Yến Hồi dịu dàng vuốt mái tóc cô, "Không chờ nổi thêm mấy ngày nữa."

Hai người sóng vai bước vào khách sạn, được nhân viên dẫn đến tầng cao nhất. Bàn ăn đặt sẵn ở vị trí trung tâm ngoài ban công.

Tầm nhìn vô cùng tuyệt vời, xung quanh là lan can kính trong suốt, có thể phóng mắt ngắm trọn cảnh đêm Rome. Vạn ngọn đèn sáng rực.

Mái vòm cổ xưa xám trắng, bóng dáng đấu trường Colosseum xa xa, từng tầng công trình chồng chất tựa nét cọ sơn dầu, từ sắc cam hoàng hôn đến xanh chàm đậm.

Ngay cả ráng chiều cũng là hồng phấn mộng mị.

Ban công bập bùng ánh nến, trong ly nước phản chiếu lấp lánh ánh sao. Thẩm Úc Đường ngả lưng trên ghế, nheo mắt ngắm thành Rome xa xa, khe khẽ ngân nga theo tiếng violin.

Rượu khai vị vừa bưng lên, bàn bên bỗng vang tiếng động. Nhạc violin cũng đổi sang khúc mới, giai điệu rõ ràng hơn. Từ chỗ cô ngồi nhìn qua vai Lục Yến Hồi có thể thấy, một chàng trai mặc vest đứng dậy, quỳ một gối xuống, lòng bàn tay mở ra chiếc hộp nhung nhỏ.

Người phụ nữ đối diện che miệng kinh ngạc, đôi mắt nhanh chóng đỏ hoe. Khách ở mấy bàn xung quanh cũng phát hiện, đồng loạt đứng dậy vỗ tay, reo hò.

"Bacio! Bacio!" (Hôn đi! Hôn đi!)

"Evviva!" (Hoan hô!)

"Trời ơi! Mau nhìn kìa—" Thẩm Úc Đường phấn khích đập bàn, chỉ ra phía sau, "Họ cầu hôn kìa!"

Cô cũng vỗ tay thật mạnh, như một chú hải cẩu nhỏ, hân hoan chúc phúc cho họ.

Còn Lục Yến Hồi chỉ ngoái nhìn một thoáng rồi quay về chăm chú nhìn cô. Nhìn đôi mắt sáng trong, nhìn nụ cười rạng rỡ vì hạnh phúc của người khác. Sự chân thành nơi đáy mắt ấy còn lay động hơn bất kỳ lời nói nào.

"Em có thích cách cầu hôn thế này không?" Hắn chợt hỏi.

Nghe vậy, cô thu ánh mắt, nhìn hắn, cười gật đầu: "Tất nhiên rồi. Được cầu hôn vào lúc hoàng hôn ở thành phố vĩnh hằng, lãng mạn thế này, có cô gái nào không thích chứ?"

Cô ngừng một lát, nụ cười nhạt đi, bổ sung thêm: "Chỉ là em sẽ không chọn kết hôn."

Lục Yến Hồi khẽ nhướn mày: "Có thể hỏi vì sao không?"

Cô cúi đầu, hơi cau mày, trầm ngâm: "Bởi vì em chưa từng thấy một cuộc hôn nhân nào hạnh phúc cả. Dù sao đến cuối cùng, kết cục cũng chỉ có một. Không phải sao?"

"Thật vô vị."

Cô nói xong thì nhấp một ngụm rượu vang.

Lục Yến Hồi lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi khẽ cong môi cười: "Đồng ý."

Hắn nâng ly rượu, nghiêng người về phía trước, cụng nhẹ vào ly cô.

Dùng bữa xong, hai người cùng bước ra khỏi nhà hàng, trở lại trước cổng khách sạn. Gió đêm phảng phất, ánh sao dịu dàng, cả thế giới như được tàn mây hoàng hôn nhuộm thành một sắc tím mờ ảo. Thẩm Úc Đường uống mấy ly rượu vang, vừa bị gió thổi qua, bước chân bỗng trở nên mềm yếu, nhưng cô vẫn nhạy bén nhận ra, chiếc xe chờ sẵn trước cửa khách sạn không còn là sedan đen lúc hắn đến, mà là một chiếc SUV mui trần.

"Sao anh lại đổi xe rồi?" Cô ngẩng lên hỏi.

"Ừ." Lục Yến Hồi khẽ cười, kéo tay cô bước tiếp.

Khi sắp đi đến phía sau xe, Thẩm Úc Đường như chợt nhận ra điều gì, bất giác khựng lại, hơi nheo mắt nhìn hắn, giọng mang theo chút ngờ vực: "Khoan đã! Không lẽ anh định..."

"Định cái gì?" Hắn cúi mắt nhìn cô, khóe môi nhếch lên, nụ cười ẩn chứa vài phần cưng chiều. Vừa nói, hắn buông tay cô ra, vòng sang phía đuôi xe, cúi người mở cốp.

Khoảnh khắc cánh cửa bật lên, trước mắt hiện ra cả một biển màu đỏ, Thẩm Úc Đường gần như lập tức nín thở.
 

Bình Luận (0)
Comment