Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 37

Chúng ta đến đây... l*m t*nh

*

  
Cốp xe mở ra, bên trong chất đầy những đóa hồng Freud đỏ thẫm, chỉnh tề và dày đặc đến mức khó mà đếm xuể. Trong ánh đèn xe hắt xuống màn đêm, sắc đỏ ấy tựa như ngọn lửa bùng cháy, chồng chất từ đầu này sang đầu kia, từ trên xuống dưới, rực rỡ đến ngột ngạt.

Ngay giữa biển hoa ấy, một tấm thiệp trắng lặng lẽ nằm đó. Thẩm Úc Đường bước tới, đưa tay nhặt lên. Chất liệu dày dặn như giấy thư tay, viền giấy còn in hoa văn tinh xảo.

Trên đó là nét bút quen thuộc của Lục Yến Hồi.

Dòng chữ được viết bằng bút máy, mực xanh đậm:

[If I were dead and buried and I heard your voice, beneath the sod my heart of dust would still rejoice.]

(Nếu tôi chết đi và bị chôn vùi dưới lớp đất, thì trái tim hóa thành tro bụi của tôi chỉ cần nghe được giọng nói của em cũng sẽ vui sướng khôn cùng.)

Tim Thẩm Úc Đường bỗng đập mạnh một nhịp, giống như viên bi thủy tinh bật khỏi kẹp, tích tụ đầy lực rồi va chạm tứ tung, khiến ngực cô rộn ràng.

Câu thơ này sao cô lại không biết — đó chính là khúc ngâm trong Roman Holiday, khi Công chúa Ann say khướt ngồi trong căn hộ của Joe Bradley. Nguyên tác thuộc về nhà thơ người Anh, John Keats.

"Thì ra anh xem Roman Holiday rồi?" Cô kẹp chặt tấm thiệp, ngoảnh đầu nhìn Lục Yến Hồi.

Hắn chỉ bất lực cười, khẽ lắc đầu: "Em chú ý sai trọng điểm rồi đấy." Nhưng rồi hắn vẫn đáp, "Tôi xem rồi. Những bộ phim em từng nhắc, tôi đều tìm xem cả."

Cô đưa tay chỉ cốp xe đầy hoa: "Vậy... ý anh là gì đây?" Giọng điệu rõ là biết rồi còn hỏi.

Lục Yến Hồi không vội trả lời. Hắn đứng ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống. Trong đôi mắt ánh lên sự dịu dàng như chứa cả bầu trời sao.

Hắn nắm lại bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay mình: "Dù em nói không tin vào hôn nhân, nhưng em luôn yêu thích sự lãng mạn, phải không? Còn mục đích thật sự... bây giờ tôi chưa thể nói. Em phải theo tôi đến một nơi trước đã."

Mười giờ đêm, xe hướng về bờ biển Anzio. Con đường ven biển trải dài, một bên là hàng cọ thẳng tắp, một bên là biển đêm xanh thẫm vô tận.

Không khí đã dịu đi, gió biển mằn mặn thổi tới, mát lành vừa vặn. Chiếc mui trần lao vun vút mang theo hương vị mặn mòi và thoang thoảng cỏ cây. Thẩm Úc Đường ngồi ghế phụ, mái tóc dài tung bay như nét mực vẩy trong gió. Cô đưa cánh tay ra, mở rộng bàn tay, để gió lùa qua kẽ ngón.

Đài radio vang lên ca khúc quen thuộc, cô híp mắt hát theo, như mở một buổi diễn riêng cho chính mình.

Khi hát đến đoạn cao trào "It's a cruel summer, with you", cô gần như tái hiện y nguyên động tác nhảy của Taylor Swift trên sân khấu, vui đến mức như muốn nhảy bật lên ghế.

Lục Yến Hồi chỉ mỉm cười, nhìn cô qua gương chiếu hậu. Đến khi cô hát mệt, bụng đầy gió và hơi muối biển mới ngoan ngoãn ngồi xuống, khẽ xoa bụng rồi lén đánh một tiếng nấc.

"Anh biết không, vừa rồi anh nhìn em giống hệt mẹ em."

Hắn ngạc nhiên: "Sao lại thế?"

"Vì hồi nhỏ, mỗi lần em kể chuyện cười nhảm cho mẹ, bà đều nhìn em bằng ánh mắt ấy... như thể em chính là bảo vật quý giá nhất trên đời."

Hắn quay sang nhìn cô, dịu dàng đáp: "Em đúng là thế. Là báu vật quý giá nhất của tôi."

Xe dừng lại trước một bãi cát trắng.

"Anh đưa em đến đây làm gì?"

"Không phải em bảo đã lâu chưa đi xem phim sao?" Hắn chỉ về phía trước.

Xa xa là màn chiếu khổng lồ sáng rực, chiếu bộ phim đen trắng quen thuộc. Đúng cảnh Audrey Hepburn và Gregory Peck ở La Bocca della Verità. Khán giả bật cười theo tiếng cười tinh nghịch trên màn ảnh, tiếng vỗ tay vang dội hòa cùng gió biển.

Sau lưng màn ảnh là biển đêm bình lặng. Trên bãi cát, từng đôi ngồi bên nhau, tay cầm bia, hương pháo hoa lẫn trong vị mặn của gió và mùi bắp rang. Tự do và phóng khoáng đến khó tả.

Bỗng, pháo hoa bùng nổ trên bầu trời. Ánh sáng rực rỡ xé toạc màn đêm xanh thẫm, nối tiếp từng chùm, từng chùm rực cháy. Tiếng hò reo vang khắp bãi cát.

Trong lúc mọi người còn ngước nhìn, cổ tay Thẩm Úc Đường bỗng bị kéo lại. Cô xoay người, đối diện hắn.

Hắn nhìn cô, ánh mắt như hòa tan hết thảy đêm tối. Cô khẽ bật cười vì hồi hộp, cố che giấu: "Anh làm gì nghiêm túc vậy..."

Lục Yến Hồi cúi đầu, khẽ vỗ lên mái tóc cô: "Không được cười."

"Anh định... tỏ tình sao?" Cô chớp mắt hỏi.

"Ừ." Giọng hắn trầm lắng. "Vậy nên xin cô công chúa xinh đẹp này hãy cố gắng đừng cười trong giây phút quan trọng sắp tới, được không?"

Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng, giống như một người mẹ đang dỗ dành đứa trẻ nghịch ngợm. Thẩm Úc Đường cắn chặt đôi môi đang muốn cong lên, nín cười đến mức khóe môi run rẩy, chỉ khẽ gật đầu, từ cổ họng bật ra một tiếng "ừm" nghẹn ngào.

Lục Yến Hồi nhìn cô thật sâu, giọng nói nhẹ dần, chậm rãi nhưng vô cùng nghiêm túc: "Tôi biết vì sao dạo trước em lại giận tôi."

"Em cố tình lạnh nhạt, không còn gửi cho tôi những sticker thỏ con thơm má, cũng chẳng để lại tin nhắn thoại, thậm chí còn chỉnh cả vòng bạn bè chỉ hiện thị trong ba ngày. Tất cả điều đó tôi đều hiểu. Đó là vì em đang giận tôi."

Hắn ngừng lại một thoáng, cúi đầu cười khẽ, mang chút tự giễu: "Thật ra... cái cảm giác đó, chẳng dễ chịu chút nào."

"Tôi biết, là lỗi của tôi. Tôi tồi tệ. Vì tôi đã do dự quá lâu. Tôi sợ mình không đủ tốt, sợ không thể cho em một tình yêu thuần khiết trọn vẹn đến mười nghìn phần trăm."

Ánh mắt sâu thẳm của hắn khiến tim Thẩm Úc Đường như hụt hẫng, đột ngột sụp xuống một khoảng trống. Cảm giác tựa như ngồi trên tàu lượn, mất trọng lực khiến cô choáng váng.

"Tôi từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có thể như người bình thường mà bước vào một mối quan hệ thân mật. Tôi luôn đứng ngoài, nhìn người ta vì yêu mà vui buồn giận hờn, còn bản thân tôi chưa bao giờ thật sự động lòng. Tựa như trong tim tôi chẳng có gì đáng để quan tâm."

"Tôi cứ tưởng lòng mình là mảnh đất cằn cỗi, khô khát, chẳng thể nuôi dưỡng điều gì." Hắn ngập ngừng, giọng nói lại càng nhẹ mà dịu: "Tôi biết những lời này nghe có vẻ cũ kỹ. Nhưng rất lạ... tôi không hiểu, có phải em sở hữu một loại phép màu nào đó..."

"Vì chính em, đã khiến nó nở hoa."

Thẩm Úc Đường hoàn toàn sững lại.

Cô chưa từng nghe Lục Yến Hồi nói nhiều đến thế. Chưa từng nghĩ rằng, chàng công tử tao nhã và phong lưu, ung dung đối diện mọi việc kia lại có ngày đứng trước mặt cô, dùng một cách vụng về mà chân thành nhất để bày tỏ trái tim đến muộn này.

"Xin em hãy tha thứ, tôi không thể khống chế được sự điên cuồng đang lớn dần trong lòng nữa rồi." Lục Yến Hồi nhìn cô, từng chữ từng chữ, nghiêm túc thốt ra:

"Anh thích em, Thẩm Úc Đường."

"Thích bằng một thứ tình cảm chưa từng dành cho bất kỳ ai."

Pháo hoa sau lưng liên tiếp nở rộ, rực rỡ không ngừng. Mà Lục Yến Hồi ôm lấy trái tim tr*n tr**, gạt bỏ hết kiêu ngạo và phòng bị, đứng trước mặt cô.

Ánh sáng lấp lánh hắt lên đôi mắt đào hoa của hắn, vừa sáng vừa dịu dàng, chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chìm sâu trong vòng xoáy ấy.

Thẩm Úc Đường lặng nhìn hắn thật lâu mới khẽ hỏi: "Vậy... phim ảnh, pháo hoa, tất cả những thứ này, đều là anh chuẩn bị sẵn?"

Lại một lần nữa chú ý sai trọng điểm.

Hắn bật cười, gật đầu: "Ở bên Mỹ, anh chẳng làm được gì nhiều. Nếu được ở cạnh em, chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ."

Hắn dừng một nhịp, lại thêm: "Nhưng em phải biết, anh làm tất cả không phải để ép em phải cho anh câu trả lời. Anh chỉ muốn em hiểu, anh không phải như em nghĩ, chỉ định cùng em vui chơi rồi buông bỏ."

Thẩm Úc Đường nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười tinh nghịch: "Thì ra là vậy. Nghĩa là... anh không muốn em làm bạn gái, chỉ muốn báo cáo thành tích thôi?"

Lục Yến Hồi suýt bật cười, vươn tay ôm lấy eo cô, nhẹ kéo cô vào lòng, khàn giọng hỏi ngược: "Em nghĩ sao?"

Cô vừa định mở miệng, hắn đã cắt ngang, nghiêm túc đến mức chân thành: "Vậy thì, quý cô kiêu hãnh, thông minh, độc lập và đáng yêu này, có thể cho phép anh trở thành bạn trai của em không?"

— Kiêu hãnh, thông minh, độc lập.

Nghe đến ba chữ ấy, mắt Thẩm Úc Đường khẽ mở to. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lại có một người đàn ông định nghĩa sức hút của mình như thế. Không phải bởi vẻ ngoài, mà là tính cách, là sự sắc sảo, là nhiệt huyết trong cô.

Có thể hắn thật sự nghĩ vậy, cũng có thể chỉ vì hắn giỏi nói những lời đúng lúc. Nhưng điều đó không ngăn được, trong khoảnh khắc này, lòng cô đã mềm xuống.

Cô chớp mắt, cười đến cong cả khóe mi, khẽ nói: "Đã van xin tha thiết thế này rồi... thì em đành phải miễn cưỡng đồng ý thôi."

"Miễn cưỡng cái gì chứ?" Hắn chọc tay vào hông cô.

Cô bật cười lớn, né tránh như cá trơn, nhưng nhanh chóng bị hắn giữ chặt.

Lục Yến Hồi dường như nắm rõ điểm yếu của cô, một tay ôm lấy eo, một tay cứ mãi chọc ghẹo nơi nhột nhạt, khiến cô cười nghiêng ngả: "Không chịu nói rõ thì đừng mong anh tha cho!"

Thẩm Úc Đường cười đến nỗi vừa khóc vừa nấc, gương mặt đỏ bừng, nước mắt rơi ra vì buồn ngứa: "Được rồi được rồi! Em đồng ý, thật lòng đồng ý!"

Pháo hoa vẫn nở rộ trên trời, bãi cát phía xa vang tiếng cụng ly và tiếng ôm hôn.

Bỏ mặc bộ vest lụa đắt tiền, hắn trải xuống cát cho cô ngồi. Cô lại hứng khởi uống thêm mấy lon bia, ríu rít không ngừng: "Này, anh bắt đầu thích em từ khi nào thế?"

"Có phải hôm ở Milan, anh đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?"

"Đúng rồi. Em xinh đẹp, quyến rũ, lại đáng yêu thế này, có ai mà không vừa gặp đã rung động chứ?"

Nói xong, cô bất chợt lăn người, ngồi lên chân hắn, vòng tay ôm cổ, cười tủm tỉm hỏi: "Nói thật đi, hôm ở Milan, có phải anh muốn em 'ăn' anh trước không?"

Men rượu nhuộm đỏ gò má, đuôi mắt và sống mũi cô. Làn da trắng mịn ửng hồng, cả người tỏa hơi ấm.

Từ mái tóc mềm mại, hàng mi đen dày cong vút, đến hơi thở mang chút hương rượu thoảng qua, tất cả khiến Lục Yến Hồi không sao chống cự nổi.

Cô có biết không, những cử chỉ ấy, những lời nói ấy, đối với một người đàn ông có ý nghĩa thế nào.

Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt mất đi tiêu cự, dừng lại trên đôi môi mềm mại đầy dụ hoặc của cô. Ngón tay cái khẽ miết lên, lưu lại một vết hằn đỏ nhạt.

"Đúng vậy. Không chỉ đêm hôm đó, mà là mỗi một đêm, dù gặp em hay không gặp em."

"Thật sao!"

Cô nghe vậy thì cực kỳ mãn nguyện, vui vẻ vì sức hấp dẫn của mình khiến Lục Yến Hồi khổ sở đến vậy, liền hớn hở in lên má hắn một nụ hôn ướt át.

Sau đó, cô xoay người, từ trên đùi hắn trở lại ngồi xuống bãi cát, thích thú nhét một nắm bỏng ngô vào miệng, vừa ngậm vừa nhóp nhép như một chú hamster nhỏ. Cô vừa rời đi, hơi ấm nóng bỏng cũng theo đó trở lại thân thể cô, còn Lục Yến Hồi lại có cảm giác như máu trong người mình bị mang đi hết, để lại một khoảng trống lớn.

Chỉ có ôm chặt lấy cô, hắn mới có thể lấp đầy sự trống rỗng ấy.

Nhưng kẻ khởi nguồn gây họa này lại thản nhiên như không, chuyên chú xem phim, hoàn toàn chẳng bận tâm đến những ý nghĩ xấu xa, mờ ám mà cô vừa khơi gợi trong hắn. Nếu như không phải ở bãi biển, không phải nơi công cộng, mà là trong nhà... Lục Yến Hồi thậm chí còn bắt đầu ghen với bộ vest đang bị cô ngồi đè lên. May mắn thay, bộ phim cuối cùng cũng sắp hết, ngọn lửa trại cũng dần lụi tàn.

"Chúng ta đi thôi."

Cô loạng choạng đứng dậy, phủi lớp cát dính trên váy và bắp chân, ôm theo hộp bỏng ngô chưa ăn hết, hướng về phía xe.

Chiếc xe chạy dọc theo bờ biển, tiến sâu hơn vào bên trong.

Thẩm Úc Đường dần tỉnh táo lại, quay sang hỏi: "Giờ chúng ta đi đâu? Về khách sạn à?"

"Chưa về."

"Hả? Vậy đi đâu?"

Lục Yến Hồi im lặng lái xe, cho đến khi vào đến sâu trong một công viên quốc gia, hắn mới dừng lại.

Xe dừng bên một hồ nước rộng lớn, mặt hồ tối đen, yên ắng không gợn sóng, phẳng lặng như tấm gương sâu thẳm phản chiếu cả bầu trời sao.

Xung quanh tối om, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng một khoảng nhỏ. Đây vốn là khu vực cho phép cắm trại, nhưng chẳng hiểu sao tối nay lại vắng bóng một ai. Thẩm Úc Đường hơi sợ hãi, khẽ nghiêng người nép lại gần hắn.

"Chúng ta đến đây làm gì?" Cô ngơ ngác hỏi.

Lục Yến Hồi đặt hai tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "l*m t*nh."

"Hả...?"

Vì nét mặt hắn quá nghiêm túc, Thẩm Úc Đường thoáng tưởng mình nghe nhầm. Cô liền ghé sát lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, xác nhận lần nữa: "Anh vừa nói gì?"

"Anh nói, chúng ta đến đây... l*m t*nh."
 

Bình Luận (0)
Comment