Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 44

"Cầu xin không phải như thế này đâu."

*

 
Thẩm Úc Đường vẫn đang liều mạng giãy giụa, đôi vai run lên trong vòng ôm của Lawrence, hết lần này đến lần khác dồn sức muốn xé bỏ sự giam cầm ấy.

Nhưng sức của Lawrence quá lớn, cánh tay như đúc bằng sắt, ôm chặt đến mức gần như tàn nhẫn.

Những ngón tay cô một lần rồi lại một lần chống vào người anh, cuối cùng cũng buông xuôi. Cánh tay rũ xuống, lòng cũng theo đó nặng trĩu. Cô run rẩy, thoả hiệp: "Rốt cuộc anh muốn gì, Lawrence?"

Anh không trả lời.

Cô nghe rõ trong hơi thở anh lẫn vào những tạp âm gấp gáp, nóng hổi phả nơi cổ, vừa ngứa vừa bỏng.

Cô cắn răng, giọng lạnh hẳn đi, từng chữ rõ ràng: "Tôi là bạn gái của anh trai anh."

"Tôi thích anh ấy."

Lời vừa dứt, không khí xung quanh như lập tức đông cứng, nặng nề đến nghẹt thở.

"Anh không thể như vậy."

"Anh sẽ làm tổn thương anh ấy, cũng sẽ làm tổn thương tôi."

Nói xong, sống lưng cô cứng đờ, nắm chặt chút hy vọng cuối cùng, chờ anh buông tay. Nhưng không.

Cánh tay anh chỉ siết chặt hơn, run lên dữ dội, như đang cực lực nhẫn nhịn cảm xúc muốn trào ra. Anh vẫn lặng im, như phủ nhận hết thảy lời cô nói.

Thẩm Úc Đường khép mắt, nặng nề thở ra một hơi, lại khẽ nói: "Anh nên tránh xa tôi, Lawrence."

"Chúng ta phải giữ khoảng cách."

Câu nói ấy rốt cuộc khiến anh phản ứng, nhưng là phản kháng cứng rắn, dứt khoát: "Đừng mơ."

Anh nghiến răng, lặp lại từng chữ: "Ivy, đừng có mơ."

Thẩm Úc Đường hiểu, lúc này dù cô có nói gì, Lawrence cũng sẽ không nghe, càng không buông tay.

Cô im vài giây, mi mắt run lên, dứt khoát đổi giọng, mềm đi đôi chút: "... Vậy anh có thể buông tôi ra trước được không? Tôi thở không nổi nữa."

Lawrence vẫn không nhúc nhích, rắn chắc như đá.

"Tôi đến đây là có việc, tôi phải tìm—"

Câu nói chưa dứt, anh đã lạnh lùng cắt ngang: "Là Bruno, đúng không."

Cô sững sờ, chân mày nhíu chặt: "Sao anh biết?"

Lawrence không đáp, chỉ cúi đầu, chóp mũi lần mò nơi vành tai và cổ cô, rõ ràng muốn né tránh, muốn dùng cách này dời sự chú ý của cô.

Thẩm Úc Đường nghiêng đầu tránh đi, gương mặt lạnh dần: "Anh trả lời tôi đi, Lawrence. Sao anh biết?"

"Ngay từ khi tôi bước vào tòa nhà này, đã có người báo cho anh, đúng không?"

"Anh lại giám sát tôi?"

Anh vẫn im lặng.

Hơi thở dần chậm lại, ánh mắt thì khóa chặt trên người cô, cố chấp đến cùng. Không hề hối lỗi, mà là sự điên cuồng bất chấp hậu quả.

Thẩm Úc Đường nghiến răng, từng ngón từng ngón bắt đầu gỡ tay anh khỏi người mình, móng tay cắm sâu vào da thịt, để lại vệt trắng dài.

Cô không còn quan tâm nữa.

"Anh điên rồi sao?!" Cô khàn giọng gào lên.

"Tại sao lại giám sát tôi? Anh dựa vào cái gì?!"

"Cái tài khoản ẩn kia cũng là anh, đúng không?!"

"Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi không phải phạm nhân của anh!"

"Lawrence, anh quá đáng lắm rồi!"

Cánh tay anh rốt cuộc nới ra đôi chút, nhưng vẫn không buông. Giọng anh khàn khàn, ghé sát bên tai cô, thấp đến gần như thì thầm: "Tôi không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa, Ivy. Tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại em nữa."

"Yên tâm đi, họ chỉ như những cái bóng, sẽ không ảnh hưởng đến em."

Ánh mắt anh dán chặt lấy gương mặt nghiêng của cô, trong đồng tử cháy âm ỉ một ngọn lửa cố chấp. Không phải cầu xin, mà là tuyên bố.

Thẩm Úc Đường buông tay, không giãy nữa.

Cánh tay sau khi dùng hết sức bỗng chốc rũ xuống, mệt mỏi vô lực.

Cô cúi nhìn những vệt trắng hằn rõ trên cánh tay anh đang dần nổi đỏ. Lawrence cũng cúi đầu liếc qua, khẽ chạm ngón tay vào vết cào ấy, giọng nói khàn khàn: "Tôi rất thích."

Thẩm Úc Đường ngẩn ra, chưa kịp phản ứng: "Anh nói gì?"

Anh nhìn cô, d*c v*ng dần dâng lên trong mắt, chậm rãi nhấn mạnh: "Tôi rất thích, khi em để lại dấu vết trên người tôi."

Tim cô khựng lại, lồng ngực quặn lên một thứ cảm xúc khó diễn tả — phẫn nộ, xấu hổ, cùng cả nỗi sợ ngạt thở.

Trong mắt anh, cô chẳng khác nào con mèo con gắng gượng, cắn cào, xù lông, nhưng tất cả chỉ là kiểu trêu đùa tình ái, không chút uy h**p.

Cô giận dữ hất mạnh chân, giày gót nhọn dẫm thẳng xuống đôi giày da bóng loáng.

"Dấu vết này, anh cũng thích sao?"

Cô nghiến răng, giọng nói sắc lạnh như dao.

Lawrence nhăn mày vì đau, lực trong tay rốt cuộc cũng lỏng ra. Thẩm Úc Đường lập tức lùi lại một bước, như thoát khỏi biển lửa, sau lưng còn bỏng rát.

Anh vừa rồi dán sát người cô, nóng đến bất thường — đó không chỉ là nhiệt độ cơ thể, mà là sự mất kiểm soát, hơi thở, nhịp tim, tất cả đều cháy rực.

"Tôi thích."

Đôi mắt xám xanh ánh lên tia cười tối tăm, anh bước lên một bước: "Em càng làm tôi đau, tôi càng thích."

Đồ b**n th**!

Thật sự là đồ b**n th**!

Thẩm Úc Đường nhìn anh như nhìn kẻ không thể hiểu nổi: "Anh... anh sao lại trở thành thế này..."

Rõ ràng trước kia, anh không phải như vậy.

Trong đầu cô nhất thời chẳng nghĩ ra được từ gì để hình dung. Mắng anh điên chỉ càng khiến anh điên hơn.

Lawrence cụp mắt, như chẳng nghe thấy, cúi nhìn đôi giày bị giẫm, rồi lại ngước lên: "Em đã chặn tài khoản của tôi, đúng không?"

"Đúng."

Giọng cô bằng phẳng, không chút dao động.

"Bởi vì tôi không muốn anh lại bất ngờ xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của tôi. Tôi không muốn anh đi lục tung những người từng quen tôi, không muốn anh soi mói danh sách bạn bè, không muốn từng bước đi của tôi đều bị anh nhìn thấu."

"Chuyện đó... ngột ngạt lắm."

Cô nói càng lúc càng nhanh, như muốn trút bỏ áp lực, xé toang cái lồng anh dựng quanh mình.

Nhưng Lawrence không hề lùi bước. Ngược lại, anh ngẩng lên, khóe môi nhếch nhẹ.

"Em không thích sao?"

Anh lại tiến thêm một bước, bóng dáng cao lớn hoàn toàn phủ trùm lên cô. Tầm mắt anh lướt qua vệt hôn trên cổ, rồi dừng thẳng trong mắt cô.

"Em không thích kiểu tình cảm khiến em luôn cảm thấy hiện hữu sao?"

"Không thích sự chiếm hữu đến ngạt thở này sao?"

Anh bước từng bước ép sát: "Em không thích khi từng cử chỉ, từng hành động của em đều bị nhìn thấu?"

"Không thích có người luôn dõi theo em, đến mức em chẳng cần nói, tôi cũng biết bước tiếp theo em sẽ làm gì?"

Ánh mắt anh chặn đứng cô, từng chữ nặng như đá dằn xuống ngực: "Rõ ràng em thích được nhìn thấy như thế này."

Thẩm Úc Đường bỗng nghẹn lại, hơi thở dừng hẳn.

Anh tiếp tục nói: "Em không nói gì, nhưng em cũng chưa từng ngăn cản."

"Em biết tôi luôn dõi theo em, biết tôi sẽ tra xét những người liên quan đến em, dù chỉ một chút xíu... Thế nhưng em vẫn cứ hết lần này đến lần khác đăng những dòng trạng thái công khai đó."

"Thực ra, chính điều này lại khiến em thấy an toàn. Loại ánh nhìn chặt chẽ đến ngộp thở ấy ngược lại khiến em sinh nghiện. Tôi nói đúng không, Ivy?"

Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói trầm thấp lười biếng, âm cuối hơi cao, như đang dỗ dành, dụ dỗ. Toàn thân Thẩm Úc Đường như bị điện giật, cứng đờ tại chỗ.

Cô không dám nhúc nhích.

Cô sợ.

Ánh mắt cô nhìn Lawrence chất chứa hoảng loạn, dao động, cùng sự giằng xé không muốn thừa nhận. Cô liên tục lắc đầu, bước chân rối loạn, luống cuống lùi lại. Cô sợ hãi vì bị lật trần góc tối kín sâu nhất trong lòng. Cô không hiểu tại sao anh lại biết.

Cô chưa từng nói với ai, cũng chưa bao giờ lộ ra. Một khát vọng đã bén rễ từ tuổi thơ thiếu thốn — vừa ghét sự trói buộc, nhưng mỗi lần được người mình quan tâm chú ý, nắm chặt, lại thấy an tâm.

Làm sao Lawrence biết được?

Anh đã phân tích cô bao lâu, điều tra bao nhiêu, hiểu cô đến mức nào mới có thể lột tách nội tâm cô chính xác đến thế? Một cơn xấu hổ và tức giận đồng loạt ập lên, khiến Thẩm Úc Đường có cảm giác bản thân như bị l*t tr*n ném thẳng ra trước mắt anh.

Cô hít sâu một hơi, đột ngột xoay người, ngón tay run rẩy nắm lấy tay nắm cửa.

"Tôi phải đi."

"Tôi đi ngay bây giờ."

Cô không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, không muốn ở cùng Lawrence, thậm chí là cùng một gian phòng. Cô muốn trốn, dù chỉ để thoát khỏi tầm mắt anh, thoát khỏi khoảng cách anh có thể chạm vào mình.

Cô xoay chốt cửa, xoay liên tiếp mấy lần, mà ổ khóa vẫn bất động. Cô giật đến nôn nóng, tay nắm vang lên những tiếng "rắc rắc" khó chịu, nhưng vô ích. Như chú chim hoàng yến bị nhốt điên cuồng đập cánh trong lồng.

Cô bất chợt quay phắt lại, nhìn Lawrence đang đứng không xa.

Anh không hề ngăn cản, trái lại, vẻ mặt như đã lường trước từ lâu, dáng điệu ung dung, tay cắm trong túi quần, chỉ có đôi mắt xám xanh ánh lên sự xâm lược mãnh liệt.

Cô hiểu rồi.

Cánh cửa này vốn không thể mở — là anh khóa.

"Anh thả tôi ra!"

"Nhưng tôi không muốn thả."

Lawrence nói như thể đang bàn về thời tiết.

Cơn giận bùng lên, Thẩm Úc Đường lập tức giơ điện thoại: "Vậy tôi sẽ gọi cho Lục Yến Hồi, để anh ấy đến đưa tôi đi."

"Được thôi." Lawrence cười nhạt, trầm giọng: "Gọi đi. Gọi cho anh ta, để anh ta tận mắt thấy em ở khách sạn, cùng với tôi, trong phòng của tôi."

Cô tức giận đến mức chộp chai nước suối trên bàn, ném mạnh về phía anh. "Bộp!" Chai trúng vai anh rồi lăn xuống sàn.

Anh thậm chí không cau mày.

"Trước kia anh đâu phải như vậy!" Giọng cô run run. Trước kia, rõ ràng anh rất lịch thiệp, nhã nhặn, với ai cũng nhạt nhẽo lạnh lùng, khó lường. Hay là, tất cả vẻ ngoài điềm đạm ấy chỉ là mặt nạ, còn sự thật phía sau mới chính là Lawrence.

"Đúng vậy." Lawrence chậm rãi tiến gần, "Vậy em nói xem, vì sao tôi lại trở thành thế này?" Đôi mắt anh nhìn cô, nóng bỏng đến b*nh h**n.

"Em có thể nói cho tôi biết không?"

Anh dừng trước mặt cô, khẽ hỏi: "Nói cho tôi biết, hai người bắt đầu từ khi nào? Vì sao em lại chọn anh ta?"

Lawrence nâng tay, khẽ vén lọn tóc lòa xòa nơi ngực cô, quấn hai vòng quanh ngón tay, cúi mắt không nhìn cô: "Là vì bức tranh sơn dầu kia, hay là vì em muốn lợi dụng quan hệ và nguồn lực của anh ta?"

Khóe môi anh cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Những thứ đó, tôi cũng có thể cho em."

Thẩm Úc Đường lùi lại, giật phắt lọn tóc khỏi tay anh, giọng nói cũng lạnh đi: "Tôi đã nói rồi, bởi vì tôi thích anh ấy."

"Bởi vì anh ấy thẳng thắn tỏ tình, dùng sự chân thành nói cho tôi biết anh ấy thích tôi."

Còn những gai nhọn nhỏ nhặt giữa cô và Lục Yến Hồi, chẳng việc gì phải kể với Lawrence. Đó là chuyện của hai người, chẳng liên quan đến anh.

Lawrence khẽ co ngón tay, định chạm vào gò má cô, nhưng bị cô nghiêng đầu tránh đi không chút do dự.

Động tác của anh khựng lại giữa không trung, rồi chau mày, ra vẻ khó hiểu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Anh bật cười khẽ, giọng trầm thấp mang theo sự cố chấp cuồng loạn: "Tôi cũng thích em."

"Từ trước đến nay tôi đều vậy. Chỉ cần là thứ tôi muốn thì sẽ không để tuột mất."

"Ivy, em nên sớm biết rồi, chưa từng có thứ gì tôi không giành được."

Giọng điệu bình thản đến quỷ dị, như đang nói ra một chân lý hiển nhiên. Nhưng chính sự kiêu ngạo ngấm trong xương tủy ấy đã châm lửa vào lòng Thẩm Úc Đường.

Cô trừng mắt nhìn Lawrence, ánh nhìn như sắt nung đỏ b*n r* tia lửa.

Anh đang nói cái gì vậy?!

Tại sao lại chọn lúc này để nói những lời này?

Trước đây anh ở đâu?!

"Anh nghĩ tôi là gì? Một món đồ để anh giành đi đoạt lại?" Lồng ngực cô phập phồng, từng chữ gằn chặt: "Anh nghĩ đó thật sự là thích sao? Anh phân biệt nổi không — là vì muốn tranh với Lục Yến Hồi, muốn chiến thắng, hay là vì anh thật sự thích con người tôi?"

"Lần đầu tiên anh chạm phải thứ mình muốn mà không có được, cảm giác khó chịu lắm đúng không? Lawrence De Ville cao cao tại thượng nếm trải mùi vị thất bại từ bao giờ thế?"

"Anh cho rằng tình cảm của anh rất cao quý sao? Cho rằng chỉ cần anh mở miệng, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ quay đầu chọn anh sao?"

Lời cô từng nhát từng nhát như dao găm, cắm thẳng vào ngực anh, nhát nào cũng rỉ máu.

Lawrence đứng bất động, lặng nhìn cô trút giận, khóe mắt đỏ hoe, đôi môi run run, không chen được một lời.

Anh muốn giơ tay vỗ về, nhưng bàn tay lơ lửng bên vai cô —

"Đừng chạm vào tôi!"

"Chát!" Thẩm Úc Đường mạnh mẽ hất văng tay anh.

Ngay lập tức, mu bàn tay anh hằn lên vài vết đỏ. Ngón tay anh khựng lại, rồi lại chậm rãi đưa ra, động tác nhẹ đến run rẩy, như sợ dọa cô.

"Đừng chạm vào tôi! Anh không hiểu tiếng người sao?" Giọng cô run bần bật, cả thân thể cũng theo cơn giận mà lùi lại.

Bàn tay anh một lần nữa bị cô hất phăng, mu bàn tay rát bỏng. Nhưng anh vẫn chỉ lặng lẽ nhìn cô, không giận dữ, chỉ ánh lên sự cố chấp u tối.

Đó là lần thứ ba anh vươn tay ra.

Lần này, Thẩm Úc Đường không còn đẩy ra nữa.

Ánh cứng rắn trong mắt cô đã bị anh hết lần này đến lần khác va chạm đến tan nát, cuối cùng cũng tiêu tán, cô đứng yên đó, không còn sức lực phản kháng.

Lòng bàn tay Lawrence nhẹ nhàng đặt l*n đ*nh đầu cô, khẽ phủ xuống, như đang cố gắng dập tắt cơn giận bùng cháy của cô. Giống như đang an ủi một con thú nhỏ bị thương nhưng vẫn nhe nanh giương vuốt.

Anh cúi đầu lại gần, giọng nói chậm rãi, ấm áp, khuyên nhủ từng câu: "Đương nhiên em không phải một món đồ, càng không phải chiến lợi phẩm cho kẻ chiến thắng sau cuộc tranh đoạt giữa những người đàn ông. Em là một cá thể tự do."

"Em có quyền chọn bất cứ ai, chẳng có gì sai cả."

Lawrence ngừng lại giây lát, ánh mắt gần như cố chấp khóa chặt cô, giọng nói bỗng siết chặt: "Nhưng đồng thời, tôi cũng là một cá thể tự do. Em không thể ra lệnh cho tôi tránh xa em."

"Càng không có tư cách ngăn cản tôi đến gần em."

Đạo đức, luân lý, hay những ràng buộc thế tục... đều không thể ngăn cản được.

Thẩm Úc Đường đứng im tại chỗ, thái dương giật liên hồi, cơn đau đầu dữ dội ập đến. Cô tức đến mức bật cười bởi cái lối ngụy biện ngang ngược ấy.

Nhưng cô đã không còn muốn tranh cãi với Lawrence nữa.

Đầu đau như muốn nứt ra, giọng cũng khản đặc.

Cô ngẩng mắt nhìn anh một cái, ánh mắt tối tăm, bình thản đến lạnh nhạt: "Được, thế nào cũng được. Tùy anh."

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, khàn giọng nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn tìm Bruno, giải quyết công việc cho xong. Vậy anh có thể để tôi đi không?"

Lawrence cúi mắt nhìn cô, sau một thoáng trầm ngâm mới nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ cần em mở lời nhờ tôi, Bruno sẽ ngay lập tức cho chuyên mục của em lên tiêu đề."

Anh dừng lại một nhịp, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại trong tay cô, rồi chậm rãi bổ sung: "Thật ra không chỉ Bruno."

"Em muốn gì, tôi đều có thể cho."

Thẩm Úc Đường khẽ sững lại.

Sau đó, cô cúi đầu, khóe môi gượng gạo kéo ra một nụ cười đầy chua chát, gần như nực cười: "Được thôi."

"Vậy tôi cầu xin anh."

Cô ngẩng đầu nhìn Lawrence, ánh mắt trong veo nhưng lại phảng phất một tia lạnh lẽo kỳ dị: "Tôi không chỉ cần chuyên mục của ông ta. Tôi còn cần sự xuất hiện trên truyền thông lớn. Và tôi cần một khoản tiền."

Lawrence khẽ cười, ngón tay trỏ khẽ nâng cằm cô lên, đầu ngón cái thong thả ma sát trên môi cô, giọng mang theo ý cười vừa dụ dỗ vừa ép buộc: "Ivy—"

"Cầu xin không phải như thế này đâu."
 

Bình Luận (0)
Comment