Dây kẹp sơ mi chết người
*
Bóng đêm buông xuống, chiếc xe màu đen lướt qua những con phố sầm uất rồi chậm rãi dừng trước một tòa nhà cổ có cửa kính sát đất.
Trên mái vòm màu xanh thẫm treo một tấm bảng đồng, trong ô cửa bày ra ba bộ vest may thủ công. Bên ngoài cửa hiệu không hề có logo thương hiệu, chỉ có một dòng chữ khắc trên bảng:
"Tailor for Legacy, not for Labels." (Đo ni cắt áo cho sự truyền thừa, không vì hư danh.)
Rõ ràng, đây là một tiệm may vest thủ công lâu đời.
Thẩm Úc Đường nghiêng đầu nhìn Lawrence bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"
Nửa tiếng trước, trong khách sạn, cô vừa đồng ý lời mời cùng anh tham dự buổi đấu giá từ thiện vài ngày tới. Cô vốn tưởng sau đó anh sẽ để mình đi, nào ngờ lại dẫn cô đến nơi này.
Lawrence đã mở cửa xe, một chân đặt xuống đất, khẽ nghiêng đầu, ngắn gọn ra lệnh: "Xuống xe."
Thẩm Úc Đường do dự thoáng chốc, rồi vẫn mở cửa bước theo. Hai người cùng tiến vào cửa tiệm.
Lễ tân lập tức nhận ra Lawrence, mỉm cười lễ độ, vòng qua quầy tiếp đón rồi đi tới: "Chào buổi tối, ngài Lawrence."
Cô ta lại gật đầu chào Thẩm Úc Đường: "Mời đi lối này—"
Người lễ tân khẽ cúi người, đưa tay chỉ đường, dẫn cả hai đi xuyên qua sảnh tầng một. Bên trong cửa hiệu được bài trí cổ điển và trang nhã. Dọc tường treo những bức ảnh đóng khung mạ vàng, ghi lại hình ảnh một ông lão tinh thần quắc thước chụp cùng các thành viên hoàng thất và giới thượng lưu quốc tế. Bên cạnh còn có cả những huân chương danh giá qua nhiều năm.
Ánh mắt Thẩm Úc Đường lướt qua, bỗng nhiên dừng lại. Trong một tấm ảnh — hóa ra lại có cả Lawrence. Anh đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh, khí chất lạnh lùng sắc bén chẳng khác gì anh. Có lẽ đó chính là cha của Lawrence, quý tộc gốc La Mã định cư lâu năm tại Luxembourg.
Thẩm Úc Đường thu hồi tầm mắt, đi theo họ bước lên cầu thang vòng, rẽ vào một phòng VIP ở tầng hai.
Nền trải thảm dày êm ái, góc phòng đặt đủ bộ manơcanh gỗ anh đào. Chính giữa dựng một chiếc gương toàn thân ba mảnh khớp góc. Trên sofa bọc da trải tấm cashmere màu be nhạt, bên cạnh bàn trà đặt khay bạc bày bánh ngọt, trà nóng cùng lò trầm gỗ mun tỏa hương dìu dịu.
Ánh đèn chùm pha lê rải xuống luồng sáng ấm áp, khiến căn phòng ngập trong bầu không khí yên tĩnh, riêng tư.
Thẩm Úc Đường chưa từng bước chân vào nơi nào như thế này. Một bộ vest ở đây trị giá cả chục nghìn euro, bằng cả một năm chi phí sinh hoạt của cô. Thế giới của kẻ có tiền cô thực sự chẳng thể hiểu nổi.
Chưa ngồi được bao lâu, cửa phòng vang lên tiếng gõ khẽ.
Lawrence thản nhiên đáp: "Vào đi."
Cửa mở ra, một ông lão mặc ghi-lê xám hai hàng cúc bước vào. Dáng đi vững vàng, cử chỉ điềm đạm.
"Ngài Lawrence," Ông mỉm cười thân thiện, chìa tay ra, "Hôm nay ngài đích thân đến, thật hiếm có."
Lawrence đứng dậy bắt tay: "Ông Ginea, đã lâu không gặp."
Ginea!
Thì ra đây chính là hiệu may trứ danh — truyền kỳ sống của làng vest thủ công Ý, chỉ phục vụ hoàng thất và tầng lớp thượng lưu.
Trước kia Thẩm Úc Đường từng nghe Lâm Thư Di nhắc đến, đề tài luận văn tốt nghiệp của cô ấy còn liên quan đến thương hiệu này.
Ông lão quay sang Thẩm Úc Đường, cũng lịch sự chìa tay: "Chào buổi tối."
Thẩm Úc Đường khẽ mỉm cười, bắt tay đáp: "Xin chào."
Rồi ông lại nhìn Lawrence, lễ phép hỏi: "Ngài Lawrence muốn giữ nguyên phong cách cũ, hay có ý tưởng mới?"
Lawrence thản nhiên ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo: "Đổi ve áo sang kiểu ve xương cá. Còn lại theo như thường lệ."
Anh dừng lại một chút, ánh mắt chậm rãi rơi lên người Thẩm Úc Đường, rồi mới bổ sung: "Nhưng lần này, tôi muốn đo lại toàn bộ số đo."
Ông lão hơi ngạc nhiên: "Ồ? Chúng tôi vốn đã lưu rất chi tiết các số đo quan trọng, sai lệch luôn ở mức cực nhỏ. Thông thường chỉ cần đo lại vòng ngực, eo và hông là đủ."
Lawrence khẽ mỉm cười: "Không. Lần này là ngoại lệ."
"Đo lại tất cả từ đầu."
Ông gật đầu, không chút phản đối: "Tất nhiên, không thành vấn đề. Tôi sẽ để Raven đến hỗ trợ ngài."
"Không cần."
Lawrence thuận tay cầm lấy cuộn thước dây bên cạnh, đưa ra: "Đưa cái này cho cô ấy."
Anh hơi ngẩng cằm, nhìn về phía Thẩm Úc Đường, nhàn nhã dựa vào sofa, một tay đặt lên tay vịn, khóe môi khẽ cong.
Vẻ kiên nhẫn tuyệt đối của kẻ nắm quyền.
Ông lão đã hiểu ý, liền thức thời đặt thước dây xuống trước mặt Thẩm Úc Đường, bảng ghi chép cũng để lại trên bàn: "Vậy được, tôi sẽ quay lại sau khi cô hoàn tất đo đạc để xác nhận vải vóc và chi tiết."
Ông mỉm cười, khẽ cúi đầu chào rồi lặng lẽ lui ra, sau cùng mới khép cửa. Căn phòng vốn đã kín đáo nay càng thêm tĩnh lặng.
Thẩm Úc Đường ngồi trên sofa, chưa hề định nhấc thước dây. Cô bắt chéo chân, bật cười một tiếng: "Ý anh là gì đây?"
Lawrence vẫn chậm rãi mỉm cười, mắt không rời cô: "Em đã nhờ tôi ba việc."
Anh nói.
"Một, chuyên mục của Bruno. Hai, truyền thông chính thống đưa tin. Ba, một khoản tiền lớn. Tôi đều có thể đồng ý."
"Vậy thì, để đổi lại, bảo em làm ba việc nhỏ cho tôi, chẳng phải rất công bằng sao?"
Thẩm Úc Đường im lặng vài giây, rồi nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Dù chỉ chần chừ một khắc thôi cũng giống như coi thường tiền bạc và tài nguyên.
Nụ cười trên môi cô bỗng sâu thêm, dáng vẻ trở nên ngoan ngoãn và mềm mại. Cô thản nhiên đứng dậy, nhấc cuộn thước dây trên bàn, bước đến trước mặt Lawrence.
Từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt hơi cong, giọng nói ngọt lịm: "Tất nhiên là hợp lý rồi, ngài Lawrence."
Lời vừa dứt, cô vươn tay kéo mạnh cà vạt của anh, lôi anh từ ghế sofa đứng dậy. Đôi mày nhướng cao, mang theo vẻ thách thức.
Lawrence vốn luôn khâm phục khả năng đổi sắc mặt của Thẩm Úc Đường. Anh điềm tĩnh đứng dậy, kiên nhẫn chờ động tác tiếp theo của cô.
Ngón tay cô vân vê đuôi cà vạt, mắt nhìn thẳng vào anh, chậm rãi lùi từng bước, kéo anh đến trước gương.
Đôi mắt hồ ly vốn biết cách mê hoặc, nhất là nơi đuôi mắt có nốt lệ chí nhỏ bé khó thấy, lại khiến lòng người run rẩy.
Chiếc gương lớn sau lưng yên lặng phản chiếu dáng hình hai người — cô ngẩng đầu nhìn anh; anh để mặc cho cô dẫn dắt, thần sắc không đổi.
Dù sở hữu chiều cao 1m68, đứng trước Lawrence cô vẫn trở nên nhỏ bé. Thân hình anh như ngọn núi sừng sững, bao trùm trọn vẹn cô trong bóng mình.
Cả người anh mặc đồ đen, cà vạt bị cô nắm trong tay, tựa như chú chó Doberman ngoan ngoãn bị buộc vòng cổ. Rõ ràng đang bị khống chế, thế nhưng ánh mắt lại dấy lên một sự hoang dã khó thuần phục.
"Em định làm gì đây?" Anh nhếch môi, hờ hững hỏi một câu.
"Không phải anh muốn tôi đo sao?"
Ngón tay Thẩm Úc Đường men theo vạt áo vest, từng chút từng chút chạm lên ngực anh.
"Vậy thì để xem—"
"Xem ai mới là người khó chịu hơn một chút."
Ánh sáng từ đèn chùm pha lê trên đầu rơi xuống, phản chiếu trong mắt cô, như có làn sóng lấp lánh, gần như chói mắt. Giây tiếp theo, cô khẽ kiễng chân, đôi tay men theo lồng ngực anh trượt dần lên cổ áo, rồi len vào bên trong, nhẹ nhàng kéo áo vest xuống.
Động tác thong thả, không vội không gấp, như đang mở một hộp quà tinh xảo.
Áo khoác bị cô tiện tay ném xuống tấm thảm lông cừu, phát ra âm thanh khẽ khàng. Lawrence vẫn đứng yên, thậm chí không thèm chớp mắt.
Thẩm Úc Đường ngước nhìn anh, khóe môi vẫn giữ nụ cười. Ngón tay dọc theo ngực áo rơi xuống, dừng lại nơi cà vạt. Cô chậm rãi vòng từng vòng tháo ra. Đúng lúc cà vạt sắp trượt khỏi cổ, đầu ngón tay mềm mại cố ý lướt qua yết hầu anh.
Cùng lúc ấy, yết hầu cũng theo đầu ngón tay cô mà khẽ trượt lên xuống. Cô đương nhiên cảm nhận được.
Nhưng bàn tay không dừng lại, vẫn thản nhiên mở khuy áo sơ mi. Một chiếc, rồi chiếc tiếp theo.
Khi xương quai xanh sắp lộ ra, anh bất ngờ chộp lấy tay cô. Đôi mắt xám xanh của anh là thứ phơi bày bản năng của kẻ săn mồi rõ rệt nhất.
"Em tháo cúc làm gì?"
Lời nói lạnh như băng, nhưng ánh nhìn lại nóng bỏng, dục niệm cuộn trào.
Thẩm Úc Đường bật cười, nghiêng đầu giả vờ ngây ngô: "Không cởi áo sơ mi thì làm sao đo chính xác được?"
"Không cần cởi cũng có thể."
"Đó là cách người khác làm. Nhưng bây giờ người đo là tôi, ngài Lawrence." Cô cười càng rạng rỡ, "Chẳng phải anh nên nghe theo cách của tôi sao?"
Lawrence nhìn cô vài giây, rồi chậm rãi đáp: "Vậy thì cứ cởi đi."
Đôi mắt anh chưa từng rời khỏi cô, từng động tác đều bị ánh nhìn ấy khóa chặt, như thể mọi cử chỉ của cô đều nằm trong tầm kiểm soát anh cho phép. Thẩm Úc Đường cảm thấy rõ rệt ánh mắt nóng rực từ trên đổ xuống, nhưng cô chỉ cúi đầu tháo cúc.
Mỗi khi một chiếc bật ra, nhịp thở anh dường như trầm thêm một phần.
Khi khuy áo được tháo đến tận cùng, ngón tay cô len vào vạt áo, từng chút mở ra. Cơ thể anh mát lạnh, cơ bắp khẽ co rút theo động tác, phản ứng tinh tế truyền đến đầu ngón cô.
Áo sơ mi bị cô gỡ xuống, trượt rơi như dòng nước. Ánh đèn dịu trên cao khắc họa rõ rệt những đường nét cơ thể anh: làn da trắng lạnh, cơ ngực rắn chắc, xương quai xanh sắc sảo, vòng eo gọn gàng rắn rỏi. Từng tấc đều tràn đầy sức mạnh và sự căng tràn.
Thẩm Úc Đường bất giác nhớ lại lời mấy bạn nữ cùng lớp từng bàn tán về Lawrence — cơ bụng rắn chắc, trông là biết sức sống mạnh mẽ, chuyện giường chiếu chắc chắn chẳng tồi.
"Giơ tay lên."
Giọng cô bình thản, như một mệnh lệnh hiển nhiên.
Lawrence không phản đối, chậm rãi nâng cánh tay.
Cô bước lại gần, cầm lấy thước dây. Một đầu giữ trong lòng bàn tay, đầu kia vòng qua lưng, lách dưới nách rồi ôm trọn lồng ngực anh.
Động tác gọn gàng, lại dịu dàng đến bất ngờ.
Đầu ngón tay thỉnh thoảng khẽ lướt qua da, không biết là vô tình hay cố ý, chỗ nào cũng ẩn chứa sự ám muội. Đầu dây thước vô tình chạm vào trước ngực anh, hơi lạnh k*ch th*ch khiến lồng ngực anh bật ra một tiếng trầm khàn, nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Thấp và nặng.
Cô vờ như không nghe, chỉ nhếch môi cười nhạt. "Đừng nhúc nhích. Tôi không muốn sai số quá nhiều, rồi anh lại trách tôi."
Lawrence cúi đầu nhìn cô, trong mắt bập bùng ngọn lửa chẳng thể dập tắt. "Em chắc chắn mình không cố ý?"
"Không phải anh bảo tôi đo sao? Vậy thì ngoan ngoãn im miệng, đừng cản trở công việc của tôi."
Đo xong vòng ngực, Thẩm Úc Đường cúi đầu ghi số liệu. Tiếp theo là vòng eo.
Cô lại gần, kéo thước vòng qua hông anh — 72cm.
Thẩm Úc Đường khẽ hít sâu.
Cái eo này...
Đúng là gọn đến khó tin. Đủ lạnh lùng, đủ đàn ông, nhưng phần eo lại nhỏ nhắn, tỉ lệ hoàn mỹ đến mức nghịch thiên.
Cô nén lại tâm tư, ghi con số, rồi tiếp tục cúi xuống.
Vòng đùi.
Cô ngồi xuống, thước dây vòng qua phần gốc đùi qua lớp quần tây. Vì tư thế, khoảng cách gần đến mức hương thơm nhè nhẹ từ vải áo choàng kín lấy hô hấp của cô. Vừa định siết chặt thước, bỗng cảm nhận chỗ nào đó căng lên, rắn chắc, căng phồng qua lớp vải.
Cô nhướng mày, đầu ngón tay khẽ ấn thử. Chạm phải một vòng gì đó co giãn cực mạnh, siết chặt trên gốc đùi.
"Ừm?"
"Cái gì đây?"
Ngón tay lần theo, chạm vào chất da, còn có cả khuy cài ẩn.
"... Là dây kẹp sơ mi."
Giọng Lawrence khàn đục, cố nén cảm giác căng tức. Nhưng ngón tay cô chưa dừng, vẫn khẽ dịch qua.
Đùi anh lập tức giật nhẹ về sau, đó là phản xạ không kìm được. Thẩm Úc Đường ngẩng đầu cười khẽ.
Cô quỳ bên chân anh, dáng vẻ ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại như đang trêu chọc con mồi. Giống một con mèo nhỏ ngồi dưới chân chủ, cố ý nghịch ngợm quét đuôi, thách thức sự kiên nhẫn.
"Anh phản ứng mạnh thế làm gì? Giọng cô mềm mại, thấp nhẹ, ẩn chút trêu ngươi.
Lawrence cúi nhìn cô, trong mắt ánh lửa đỏ sậm. Giây sau, anh vươn tay, theo bản năng nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng mặt đối diện với ánh mắt anh.
Ở góc nhìn này, cơ ngực anh rộng lớn, chỉ cần nghiêng mặt là có thể vùi cả vào đó. Mà chẳng chỉ có cơ ngực —
Ánh mắt cô lỡ trượt xuống nơi đối diện. Chỉ cách một lớp vải mỏng, hình dáng cộm lên rõ ràng, đầy sức ép.
Cô sững lại, vội vàng liếc sang hướng khác.
Giọng Lawrence khàn khàn vang xuống, môi khẽ nhếch một nụ cười mờ ám: "Không sao. Tiếp tục đi."
Thẩm Úc Đường ngẩng mắt, nhướn mày cười khẽ.
Cô hất đầu, thoát khỏi tay anh, đứng lên vòng sang bên hông, tiếp tục đo chiều dài chân. Từ đường eo đặt thước, dọc theo đùi xuống tận mắt cá. Cúi đầu nhìn số — 108.
Ừm, đúng là một đôi chân dài tuyệt mỹ.
Trong lòng cô thầm kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì. Tiếp theo là vòng đùi.
Thẩm Úc Đường lại nửa ngồi xổm xuống, đưa tay quấn thước dây quanh bắp đùi anh. Vừa mới vòng qua, vô tình khẽ chạm phải chiếc bình giữ nhiệt trong túi quần.
"Ưm..."
Lawrence bất ngờ bật ra một tiếng rên trầm, nghẹn nơi cổ họng, khàn khàn, gợi cảm đến tột cùng. Bàn tay anh chợt vươn ra, siết chặt lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô bật dậy khỏi mặt đất.
"Đủ rồi."
"Đo đến đây thôi."
Thẩm Úc Đường đứng vững, nhướng mày nhìn anh. Cô không nói thêm gì, chỉ thuận tay quấn thước dây một vòng, rồi treo lên cổ anh.
Cô ngẩng đầu, khóe môi cong cong, hơi thở lướt qua đường xương hàm anh, giọng nói ngọt ngào mà châm chọc: "Không đo thì thôi. Ngài Lawrence nói thế nào tôi liền nghe theo thế ấy."
Nhìn anh kìm nén đến khổ sở, Thẩm Úc Đường hả hê đến mức trong lòng suýt cười ngất. Ai bảo anh vừa kém cỏi vừa ham chơi.
Đáng đời!
*
Xe lướt trên con đường trở về trang viên Walston.
Bóng đêm đặc quánh, ngoài cửa sổ chỉ còn ánh đèn đường thỉnh thoảng quét ngang, in lại những cái bóng mơ hồ. Khoang sau sáng yếu ớt, gần như chìm trong bóng tối.
Thẩm Úc Đường tựa lưng một bên, vai hơi nghiêng, đầu gối vào cửa kính. Màn hình điện thoại bất chợt sáng lên, ánh sáng rạch thẳng qua bóng tối.
Cô cúi mắt nhìn. Trên màn hình khóa hiện thông báo ngân hàng: một khoản tiền không nhỏ, chuyển từ tài khoản cá nhân của Lawrence.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, khẽ nhướng mày:
"Anh ra tay cũng nhanh thật."
"Khoản này chỉ để xoay sở tạm thời." Giọng cô nghiêm túc, "Đợi tôi tổ chức triển lãm, bán được tác phẩm có tiền về, tôi sẽ trả lại anh."
Lawrence tựa khuỷu tay lên bệ tì, lạnh nhạt liếc cô:
"Không cần. Cũng chẳng đáng bao nhiêu."
Thẩm Úc Đường hừ nhẹ, đưa tay vén lọn tóc bên tai, không chút khách khí:
"Anh nói đấy nhé. Vậy tôi thật sự không định trả đâu."
Khóe môi Lawrence chậm rãi nhếch lên, hờ hững nói:
"Tôi một phút có thể kiếm bằng ấy tiền."
Anh cúi mắt nhìn đồng hồ, giọng thản nhiên:
"Đã bốn phút trôi qua, nghĩa là tôi lời gấp bốn lần rồi."
Thẩm Úc Đường cạn lời, đảo mắt trắng dã, nhét điện thoại vào túi xách, lười cãi thêm. Ngoảnh mặt ra ngoài cửa kính, cô bỗng nhớ ra điều gì, khẽ hỏi:
"Thế còn chuyên mục của Bruno? Cả bài đăng truyền thông? Đừng nói anh chỉ cho tiền, chứ không cho tài nguyên."
Lawrence hơi ngả lưng, tựa vào ghế, bật cười khẽ. Cái dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa thấp thỏm của cô thật đáng yêu.
"Từng việc một thôi."
"Đợi em cùng tôi dự xong buổi đấu giá, tôi tất nhiên sẽ nói được làm được."
*
Xe chậm rãi tiến vào khuôn viên Walston.
Bên ngoài trời đã tối đen, trong trang viên tĩnh mịch, ánh đèn vườn hắt xuống cỏ và tường nhà, loang loáng ánh sáng trầm dịu.
Xe vòng xuống tầng hầm.
Đèn dưới hầm vĩnh viễn sáng trưng như phòng trưng bày.
Chiếc xe đỗ yên, cánh cửa nặng nề tự động mở ra. Người hầu từ hai bên ngay lập tức bước nhanh tới, thành thạo mở cửa xe cho họ. Thẩm Úc Đường vẫn chưa quen cảnh được phục vụ từng li từng tí, khẽ gật đầu cảm ơn.
Vừa xuống xe, cô kín đáo đảo mắt nhìn quanh.
Không gian gara rộng lớn đến mức phóng đại, một hàng siêu xe lấp lánh ánh kim.
Không chỉ có ô tô.
Ở góc tường còn xếp cả một dãy mô-tô phân khối lớn.
Cô lia mắt một vòng—
Chiếc của Lục Yến Hồi không ở đây.
Xem ra tối nay hắn không về Rome.
Buổi chiều cô từng nhắn hỏi, "Tối có về không?", nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy hồi đáp.
Thẩm Úc Đường không để lộ tâm tình, thu ánh mắt rồi bước tiếp. Vạt váy bạc theo nhịp chân lay động như chiếc đuôi cá nhảy lấp lánh trên mặt nước.
Lawrence vẫn đi phía sau, ánh mắt nóng rực dõi theo bóng dáng cô. Anh đặc biệt thích dáng đi ấy — lưng thẳng, uyển chuyển, cao quý tựa hắc thiên nga.
Hai người cùng bước vào thang máy. Cửa vừa khép, không gian lập tức bị cách âm, mọi tạp âm đều bị ngăn ngoài lớp kim loại.
Thẩm Úc Đường đứng trước, Lawrence sau lưng, chỉ cách chưa đầy một bước. Không ai mở lời.
Cô không ngoảnh lại, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh nhìn anh dán trên người.
Ánh mắt bỏng rát như thiêu đốt sống lưng hở nửa kia của cô, như từng tấc da thịt đều bị anh khắc vẽ bằng ánh nhìn.
Thẩm Úc Đường khẽ cử động đầu ngón tay, cố tình phớt lờ sự áp bách đó.
Từ phía anh nhìn tới, tấm lưng trong bộ váy dạ hội của cô hoàn toàn để trần, từ hõm cổ xuống tận thắt lưng.
Ánh sáng mờ rọi trên sống lưng mảnh, từng đốt xương nổi khẽ, đều đặn mà gọn gàng. Làn da trắng lạnh bao bọc cơ bắp mềm mại nhưng đầy kiểm soát. Hõm eo lõm sâu, vừa vặn chứa một ngón tay.
Thang máy từ tốn leo lên, con số điện tử đỏ nhảy từng nấc, nhưng Lawrence lại thấy thời gian chẳng hề dịch chuyển.
Anh đưa tay ra.
Ngón tay dừng lại cách làn da cô chưa đến một phân.
Anh không chạm vào, như sợ khinh nhờn đến vầng trăng tinh khiết ấy. Chỉ dám khẽ nâng một lọn tóc rơi, cuộn vào ngón tay.
Anh cúi xuống, hơi thở chạm lên tóc, hít thật sâu.
Hương thơm trên người cô.
Như trái lê tuyết vùi trong lớp băng, trong lành và dịu ngọt.
Anh chỉ muốn cắn nát, muốn siết chặt gáy cô, c*n m*t từng đốt xương trên lưng, in xuống từng dấu ấn thuộc về mình.
Giống như...
Những dấu hôn chết tiệt nơi cần cổ cô!
Lawrence thả lọn tóc, nhưng đầu ngón tay vẫn chưa chịu ngừng, khẽ miết qua miết lại, như muốn chắc chắn sự mềm mại ấy thực sự tồn tại.
Cảm giác ấy quá mượt, quá nhẹ, như chính hình bóng cô. Khiến anh chỉ muốn nắm chặt, nghiền nát, để cả xương máu cô đều nằm trong tay mình.
Anh biết mình sắp phát điên. Đạo đức đã bị cô dày vò đến gần như chẳng còn sót lại.
d*c v*ng và tình yêu điên cuồng dồn dập như lũ cuốn, từng đợt tràn phá, liên tiếp công hãm bức tường lý trí.
Anh không muốn tỉnh táo, cũng chẳng muốn giữ lễ nữa.
Chỉ muốn... có được cô.
— ting
Thang máy rốt cuộc cũng dừng lại, cửa từ từ mở ra.
Luồng khí lạnh lập tức tràn vào, chặt đứt chút hơi ấm mờ ám còn sót lại trong không gian khép kín.
Cô không hề ngoái đầu, ngay khi cửa vừa mở, Thẩm Úc Đường đã nhanh chóng bước ra. Cô đi rất nhanh, tà váy lấp lánh thoáng một cái liền biến mất nơi ánh sáng cuối hành lang.
Lawrence khẽ nhắm mắt, gạt nhẹ cổ tay áo, gắng sức đè nén cơn mất kiểm soát trong lồng ngực, rồi mới chậm rãi nhấc chân bước ra khỏi thang máy.
Thế nhưng cánh cửa còn chưa kịp khép hẳn, anh đã nhanh chóng đuổi theo.
Sải chân anh vốn dài, hai bước đã bắt kịp cô. Ngay khi cô sắp bước tới đầu cầu thang, Lawrence bất ngờ nắm chặt cổ tay cô rồi kéo mạnh lại.
Thẩm Úc Đường bị lôi xoay người một vòng, thân thể chao đảo, bước chân loạng choạng, cuối cùng cũng đối diện anh, ánh mắt sắc bén đâm thẳng.
"Anh làm gì vậy?"
Ánh đèn lạnh lẽo phủ xuống xương quai xanh và đường nét gương mặt cô, tựa như rắc một tầng sương mỏng.
Lawrence nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy, rồi dừng lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "...Chỉ muốn nói một câu chúc ngủ ngon."
"Chỉ thế thôi."
Ánh mắt anh dán chặt lên cô, không còn cuồng ngạo như trong thang máy mà xen lẫn van cầu, lại cứng đầu chẳng chịu cúi đầu.
Thẩm Úc Đường im lặng hai giây, rồi khẽ cất tiếng: "Ngủ ngon, Lawrence."
Lời vừa dứt, sau lưng hai người bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Từ khúc quanh cầu thang, một bóng người hiện ra.
Hắn đứng đó, trên người khoác bộ tây trang sẫm màu, khuy áo chưa cởi, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối, như ẩn trong một tầng sương mờ.
Ánh mắt hắn không dừng trên gương mặt Thẩm Úc Đường mà thẳng tắp rơi xuống bàn tay Lawrence đang giữ chặt cổ tay cô.
Rồi từ từ, tầm mắt lạnh lẽo dời lên, găm chặt vào Lawrence, giọng nói trầm thấp buốt giá vang lên: "Cậu đang làm gì vậy?"