Hắn đang giận
*
Khi nhìn thấy đôi kẹp bạc nhỏ kia, ánh mắt Lawrence rõ ràng đã khựng lại, hàng mi dài rũ xuống vừa khéo che đi biến động vi tế trong mắt.
Anh im lặng một lát, dường như cuối cùng cũng hạ quyết tâm nào đó. Anh nắm lấy tay Thẩm Úc Đường, dẫn dắt cô đặt kẹp vào đúng vị trí vốn thuộc về chúng.
Giọng anh khàn khàn vang lên: "Em có thể thử."
Trong động tác lộ ra sự ngượng ngập, giống như lần đầu bước xuống đại dương, còn chưa thuần thục. Thẩm Úc Đường bật cười, cứ tưởng anh thật sự thản nhiên, hóa ra chỉ là vờ vịt. Nhưng cô không thực sự kẹp, chỉ dùng đầu kẹp lạnh buốt khẽ lướt qua điểm hồng ấy, rồi tiện tay buông xuống.
Lồng ngực anh khẽ run lên.
Cô ném chúng lên sofa: "Tôi chẳng muốn thưởng gì cho anh cả. Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải S."
Lawrence mím môi, giọng càng khàn hơn khi cất lời: "Vậy em là gì?"
Thẩm Úc Đường đáp gọn: "Tôi là người, được không? Là phụ nữ."
Nói xong, cô thuận thế đẩy anh ra, đứng bật dậy, kéo giãn khoảng cách: "Được rồi, mặc quần áo vào, đưa tôi về."
"Còn múa thoát y, tôi đã có người khác để xem. Không phiền anh diễn cho tôi."
Sắc mặt Lawrence trầm xuống thấy rõ, nhăn mày hỏi: "Em còn định xem nữa?"
Thẩm Úc Đường vô tội nhún vai: "Tôi bỏ ra năm mươi euro mua vé, sao có thể bỏ lỡ đoạn hấp dẫn nhất?"
Đó là màn c** s*ch, chỉ còn chiếc mũ che phía trước. Mọi người đến xem "Magic Mike" chẳng phải đều vì cảnh ấy sao?
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bị Lawrence dẫn đi, bỏ lỡ tiết mục nóng bỏng nhất. Năm mươi euro ấy cùng lắm cũng chỉ đáng một nửa giá trị.
Không phải cô khuất phục trước thế uy h**p hay sắc dục của Lawrence, mà là vì anh ra giá quá cao. Anh nói chỉ cần cô ngoan ngoãn theo anh rời đi, sẽ bồi thường một nghìn euro.
Dù trái tim có sắt đá đến mấy, đứng trước xấp euro thơm phức cũng khó mà không mềm lòng. Điều này khiến Lawrence ít nhiều thấy an ủi.
Ít nhất Thẩm Úc Đường đối với tiền của anh vẫn còn mười phần mười hứng thú. Mà tiền lại là thứ anh chưa bao giờ thiếu.
Trở về trang viên, Thẩm Úc Đường cố ý giữ khoảng cách, không đi cùng thang máy với anh. Nhưng cảm giác lúc này còn vi diệu hơn lần trước.
Giống như... giống như đang vụng trộm, sợ bị chính thất trong nhà bắt gặp.
Giống như ngoại tình.
Lúc ngồi trên xe, cô còn cố tình nhắn tin cho Lục Yến Hồi, bảo buổi diễn sắp tan, không cần đến đón, cô sẽ tự về.
Ban đầu Lục Yến Hồi nói sẽ đi, nhưng nghe thế thì thôi, không khăng khăng nữa.
Về đến trang viên, Thẩm Úc Đường chẳng nói gì thêm với Lawrence, đi thẳng lên tầng ba. Nhưng khi chạy đến phòng Lục Yến Hồi, mở cửa ra, trong phòng lại tối đen, rèm kéo kín mít, tĩnh lặng đến quỷ dị.
Mới mười giờ rưỡi, hắn không thể nào ngủ sớm thế được. Một linh cảm mơ hồ mách bảo cô có gì đó không ổn.
Cô lập tức lấy điện thoại, gửi tin nhắn: "Anh đang ở đâu thế?"
Rất nhanh có hồi âm, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Ngay trước cửa rạp."
Chữ nghĩa đập thẳng vào mắt, khiến tay cô cứng lại, ngây ra nhìn chằm chằm màn hình.
Như sét đánh ngang tai.
Không hề nói ngoa, trong khoảnh khắc ấy, tim cô như ngừng đập mấy giây.
Rốt cuộc hắn đến từ khi nào? Là sau khi cô nhắn tin, hay sớm hơn?
Cô nhớ mình từng nói cho hắn biết giờ tan diễn. Nếu hắn thật định đi đón, theo thói quen, hẳn đã đến sớm.
Mà cô và Lawrence rời đi khi vẫn còn nửa tiếng nữa mới tàn cuộc. Liệu họ... có chạm mặt không?
Không thể nào.
Cô vội phủ định.
Cửa rạp lúc đó không thấy xe nào quen thuộc. Nhất là xe của Lục Yến Hồi quá dễ nhận, không thể bỏ sót.
Chắc chắn không.
Thẩm Úc Đường dán mắt vào dòng chữ kia, vừa phân tích trong đầu, vừa bất giác gửi một tin: "Anh đến khi nào thế? Sao không gọi cho em?"
Tin nhắn vừa gửi đi, cô mới nhận ra lòng bàn tay mình rịn đầy mồ hôi.
Nếu lần trước trở về cùng Lawrence bị bắt gặp, còn có thể lấy lý do "tình cờ", thì lần này?
Lần này cô còn gì để biện minh?
Trong khi cô còn đang rối rắm, màn hình chợt sáng lên.
"Không sao, anh đang trên đường về."
Vài chữ đơn giản.
Lục Yến Hồi nói chuyện bao giờ cũng vậy, nghiêm túc khô khan, chẳng thêm thắt từ ngữ thừa.
Nên cô hoàn toàn không đoán nổi hắn có giận hay không.
Thẩm Úc Đường nhìn chằm chằm tin nhắn hai giây, rồi đáp lại bằng một sticker mèo nhỏ ngây thơ, hai má còn ửng hồng.
Sau đó dứt khoát nhét điện thoại vào túi.
Không nghĩ nữa. Đừng nghĩ nữa.
Hắn có thấy, có để tâm hay không, giờ chẳng phải thứ cô có thể kiểm soát. Người còn chưa về, hà tất phải lo lắng trước hạn.
Nghĩ vậy, cô xoay người trở về phòng, bật nhạc chill rồi đi tắm.
Nửa tiếng sau, cô quấn khăn tắm bước ra, tóc còn nhỏ giọt. Cô vừa tiện tay kéo mép khăn, định thay đồ ngủ —
Thì khóe mắt thoáng thấy một bóng đen ngoài cửa sổ.
Cô cứng người, lập tức quay phắt lại.
Trên ban công quả nhiên có một người.
Đêm đen như mực, ánh đèn phòng phản chiếu lên kính cửa sổ. Ban đầu còn loá sáng, khiến cô nhìn không rõ.
Giờ nhìn kỹ mới nhận ra bóng dáng quen thuộc.
Là Lục Yến Hồi.
Hắn đã về!
Tim Thẩm Úc Đường khựng lại, cô vội siết chặt khăn, che ngang ngực, rón rén bước ra mở cửa kính.
Gió lạnh ùa vào, phả lên làn da còn chưa khô hẳn.
Lục Yến Hồi không quay đầu.
Hắn cứ thế tựa vào lan can, dáng đứng thẳng tắp, cả người lẫn trong vùng sáng tối giao hòa. Ống tay sơ mi buông lỏng hai cúc, theo gió khẽ lay, để lộ cánh tay rắn rỏi. Giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, lửa tàn lập lòe.
Thuốc chưa hút được mấy, cháy đến nửa rồi bị gió thổi chập chờn sáng tối. Hắn như tan vào màn đêm, chỉ khi khói thuốc lan ra mới thấy hắn vẫn còn hiện hữu.
Thẩm Úc Đường thoáng sững người, rồi tiến lại gần.
Nghe tiếng bước chân, Lục Yến Hồi mới chậm rãi xoay người nhìn cô một thoáng. Điếu thuốc trong tay cháy gần hết, hắn cúi đầu, búng tàn thuốc, khẽ nói: "Hôm nay vui chứ?"
Giọng điệu êm nhẹ, chẳng nghe ra buồn giận.
Hắn bước tới, giơ tay khẽ vuốt gọn mái tóc còn ẩm, thoảng mùi bưởi từ dầu gội.
Thẩm Úc Đường nhìn thẳng vào mắt hắn, cố tìm xem sau lớp kính mỏng kia, đôi mắt đào hoa ấy còn giấu điều gì không.
Nhưng —
Không có gì cả.
Ngoài sự dịu dàng đủ để làm tan chảy cả băng tuyết đầu xuân, điều đó lại khiến cho Thẩm Úc Đường càng khó nắm bắt được tâm tư của hắn. Nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không có gì, khẽ gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt: "Vui phết."
Ánh mắt trầm lắng của Lục Yến Hồi dừng lại trên người cô, men theo gương mặt rồi chậm rãi trượt xuống — chiếc khăn tắm quấn quanh thân thể, buộc ngang ngực, ép đường cong trở nên căng đầy. Đôi chân nhỏ lộ ra một đoạn, đường nét mềm mại, làn da sau khi ngâm nước nóng trắng mịn, còn thoáng chút hồng hào, như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ lõm xuống.
Cô đứng dưới ánh đèn nơi ban công, hơi ẩm trên người vẫn chưa tan hết, trông như một món ngọc sứ vừa ra lò, óng ánh mà ấm áp.
Trong lòng Lục Yến Hồi cuộn lên những tia bất cam và kìm nén, nhưng tất cả dần bị khung cảnh trước mắt xóa nhòa, sương mù trong tim cũng từng chút một bay hơi.
Cô vẫn ở đây. Vẫn đứng trước mặt hắn. Chỉ cần có thể nhìn thấy, chạm đến, ôm lấy... thế là đủ rồi.
Những thứ khác, hắn không định truy hỏi.
Thẩm Úc Đường nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt hắn, vừa định mở miệng nói gì đó để xoa dịu không khí thì người trước mặt bỗng cúi xuống, hương gỗ trầm phảng phất quanh cô. Một cánh tay luồn qua kheo chân, một tay ôm chắc lấy lưng, bế thốc cô lên.
Thẩm Úc Đường giật mình kêu khẽ, vội vàng níu lấy vạt áo sơ mi trước ngực hắn.
"Anh làm gì thế—"
"Mặt đất lạnh, em vừa tắm xong, đừng để bị cảm."
Hắn ôm cô bước vào phòng khách, đặt xuống ghế sofa một cách vững vàng. Không đợi cô kịp nói thêm, Lục Yến Hồi đã từ phòng tắm lấy máy sấy đi ra.
Cô ngồi dựa vào sofa, khăn tắm quấn quanh người, ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn đứng ngược sáng, bóng hình kéo dài dưới ánh đèn.
"Anh chu đáo vậy cơ à?" Cô cười híp mắt, "Em còn chưa kịp mở miệng đấy."
Lục Yến Hồi chỉ hơi cong khóe mắt, cũng mỉm cười, nhưng không nói gì.
Theo tiếng ồn của máy sấy vang lên, Thẩm Úc Đường nhanh chóng nhận ra hắn có chút bất thường — hắn đang giận.
Mà mỗi khi giận, hắn lại không thích nói nhiều.
Tâm trạng của hắn lúc nào cũng quá ổn định, như mặt hồ phẳng lặng. Bất kể cô có ném vào đó cái gì, tùy hứng, giận dỗi, nũng nịu hay hờ hững, hắn đều có thể bao dung một cách dịu dàng, rồi để nó lặng lẽ chìm xuống, chẳng gợn lấy một tia sóng.
Vậy rốt cuộc, đó là vì hắn quá để tâm, hay... là chẳng hề để tâm?
Lý trí và tình yêu, thật sự có thể tồn tại song song sao?
Thẩm Úc Đường không thể nào nhìn thấu hắn. Nhưng cô cũng không hỏi, càng không định hỏi. Hắn không nhắc, cô sẽ coi như chẳng có gì xảy ra. Có lẽ, trong mắt hắn vốn dĩ chẳng có chuyện gì.
Lục Yến Hồi đứng sau lưng kiên nhẫn sấy từng lọn tóc nặng trĩu. Luồng gió nóng ấm, ngón tay hắn cũng dịu dàng, như đang chăm sóc một món sứ dễ vỡ. Mỗi lần vô tình vướng tóc, hắn đều khựng lại, rồi cẩn thận vòng qua. Chưa từng có ai kiên nhẫn đến vậy với cô.
Trái tim Thẩm Úc Đường mềm xuống.
Đợi tóc khô, cô ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng vươn tay kéo lấy bàn tay hắn, đặt một nụ hôn nóng hổi vào lòng bàn tay. Cô ngước mặt, khóe mắt cong cong ý cười, như con hồ ly vừa trộm được mật ngọt, ngọt ngào thỏ thẻ: "Anh tốt quá."
Lục Yến Hồi chỉ mỉm cười nhạt, nhưng không đáp. Hắn cẩn thận cất máy sấy vào túi chống bụi, buộc dây ngay ngắn rồi đặt lên bàn trà.
Ngực áo sơ mi của hắn chỗ vừa bị tóc cô làm ướt sẫm một mảng, ngón tay cũng bị gió nóng thổi đến hơi đỏ, cả người toát ra vẻ hiền hòa như một người chồng chuẩn mực. Nhưng hắn vẫn không định mở miệng.
Thẩm Úc Đường mím môi, bỗng đứng bật dậy trên sofa, dang tay nhảy vào lòng hắn, như một chú gấu túi quấn chặt lấy.
Lục Yến Hồi bị bất ngờ nên vội bước lên nửa nhịp, đỡ gọn đôi chân cô, giữ chặt quanh hông mình.
"Cẩn thận."
Cô vòng lấy hắn, mũi cọ cọ gò má hắn đầy thân mật, cười híp mắt: "Cứ tưởng anh sẽ không thèm nói chuyện với em nữa cơ."
Hắn lại không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, ôm về giường đặt xuống, rồi lập tức đứng thẳng dậy.
Trước khi rời đi, hắn cúi xuống nhìn cô thật sâu, sau đó xoay người.
Cô luống cuống ngồi bật dậy, kéo tay áo hắn: "Anh định đi à?"
Lục Yến Hồi quay lại, giọng nói ôn hòa: "Ngủ sớm đi. Buổi đấu giá ngày mai sẽ rất mệt."
Nói xong, hắn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn thật nhẹ nơi thái dương cô. Thấy hắn có vẻ đã quyết tâm, Thẩm Úc Đường biết níu cũng vô ích, đành ngồi trên giường, uể oải nói khẽ một tiếng "chúc ngủ ngon".
Hắn không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng khép cửa.
Đúng là người cứng mềm đều không ăn.
Đến lúc này, Thẩm Úc Đường đã chắc chắn đến mười phần, Lục Yến Hồi hẳn đã nhìn thấy hết. Ở cổng nhà hát, hắn nhất định đã trông thấy cô bước lên xe của Lawrence.
Thế nhưng, tại sao hắn không nổi giận?
Không chất vấn?
Không hề ghen tuông, dù chỉ một chút?
Thẩm Úc Đường thật sự không hiểu nổi.
Đến lúc này cô mới nhận ra, Lục Yến Hồi trước và sau khi yêu hoàn toàn là hai con người khác biệt. Quá khó đoán.
Bên ngoài là vỏ bọc dịu dàng, đa tình. Bên trong lại ẩn giấu một trái tim u ám khó lường, thậm chí còn khó nắm bắt hơn Lawrence cả ngàn lần.
*
Sáng sớm, chim chóc ngoài cửa sổ ríu rít không ngừng. Thẩm Úc Đường bị chuông báo thức cùng tiếng chim đánh thức, khi mở mắt ra, tầm nhìn còn hơi mơ hồ.
Cô ngáp dài, vươn vai một cái, tung chăn bước xuống giường, đi chân trần đến cửa sổ sát đất. Kéo rèm dày sang một bên, đẩy cửa, ánh sáng ban mai tràn vào.
Vườn sau chìm trong sắc nắng dịu dàng, phủ lên tất cả một lớp hồng nhạt mơ màng. Hoa hồng quấn đầy giàn, sương đọng trên lá long lanh. Gió khẽ lướt qua, hương hoa thoảng bay, tiếng chim càng trong trẻo.
Cô đứng yên ngắm một lúc, rồi nhắm mắt hít thật sâu. Trời đất xanh trong, lòng người cũng nhẹ hẳn.
Bữa sáng đã được dọn sẵn ngoài phòng khách, cà phê còn bốc khói nghi ngút.
Sau khi rửa mặt, cô bước vào phòng thay đồ.
Ngay khi vừa mở cửa, ở trên bàn trung tâm đặt sẵn một chiếc hộp bọc nhung, thắt bằng dải ruy băng xám bạc.
Cô thoáng ngạc nhiên, tiến lại gần, tháo nơ rồi mở nắp. Bên trong là một chiếc váy dạ hội màu tím oải hương — chính là thương hiệu cô rất yêu thích.
Màu tím cao quý trang nhã, chất vải nhung mềm mại gần như phát sáng. Kiểu dáng ôm sát, phần vai thiết kế tay áo choàng nhẹ nhàng, buông rủ đầy thướt tha, tấm lụa mỏng từ sau lưng trải dài xuống tận mắt cá, mơ hồ như sương.
Đường viền vai còn đính chuỗi kim cương thủ công, dưới ánh đèn phòng thay đồ lấp lánh phản chiếu lên trần nhà rực rỡ chói mắt.
Một bộ lễ phục thật sự tuyệt đẹp.
Đây... là quà mà Lục Yến Hồi chuẩn bị cho cô sao?
Thẩm Úc Đường từ trong hộp quà lấy ra bộ lễ phục, đứng trước gương toàn thân xoay đi xoay lại mấy vòng, càng nhìn càng thích.
Thích đến mức suýt chút nữa không kìm được, định cầm điện thoại nhắn ngay cho Lục Yến Hồi, khen hắn có mắt nhìn và ra tay hào phóng.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn.
Thôi, để lúc gặp mặt khen mới chân thành hơn.
Đợi thay đồ xong, chuyên viên trang điểm và tạo hình cũng vừa đúng giờ gõ cửa. Hôm nay là buổi lễ chính thức, còn có truyền thông đưa tin, nên lớp trang điểm càng được chăm chút kỹ lưỡng. Đôi mắt và làn da đều được xử lý tỉ mỉ đến hoàn hảo.
Trang điểm hoàn tất, cô đứng trước gương ngắm nghía thật lâu rồi hài lòng gật đầu. Không lâu sau, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lục Yến Hồi: "Chuẩn bị xong thì xuống đi, quản gia sẽ đưa em qua."
Thẩm Úc Đường cầm lấy túi xách bước ra ngoài. Quản gia đã đứng chờ sẵn, thấy cô đi ra liền lễ độ mở cửa xe mời cô lên.
Xe chạy vào khu biệt thự phía đông rồi dừng trước cửa chính. Quản gia mở cửa, đưa cô đi dọc hành lang vào phòng khách.
Trong phòng khách yên tĩnh, hương trà lơ lững bao quanh.
Lục Yến Hồi và Bùi Cạnh Nghi đang ngồi bên bàn trà gần cửa sổ. Cô vừa bước vào, cả hai gần như đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Hắn ngồi một bên bàn trà, chậm rãi thưởng trà, lắng nghe Bùi Cạnh Nghi chuyện trò. Thần sắc nhàn nhạt, dáng vẻ thư thả.
Cho đến khi tiếng gót giày cao gót thanh thoát vang lên, hắn vô thức ngẩng đầu.
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh tím lộng lẫy đập vào mắt khiến hắn thoáng ngây người.
Bộ lễ phục màu tím oải hương ôm sát làm làn da trắng ngần của cô càng thêm trong trẻo, sáng bóng, như ngọc, như sứ, như ly sữa nóng.
Cổ tay cô đeo găng dài màu bạc, thân hình uyển chuyển, dáng vẻ yêu kiều. Lục Yến Hồi sững lại, ngón tay siết chặt, đến khi ly sứ nóng bỏng làm bỏng tay mới bừng tỉnh.
Bùi Cạnh Nghi đã nhanh nhẹn đứng lên đón, nắm lấy tay cô, vừa cười vừa khen: "Để tôi nhìn kỹ một chút xem nào, đây là công chúa nhỏ nhà ai vậy, sao mà xinh đẹp thế."
Giọng điệu chân thành, không chút xã giao lấy lệ.
Thẩm Úc Đường mỉm cười đáp: "Là dì mới phải dáng dấp vẫn rất đẹp, hệt như đang chụp bìa tạp chí vậy."
Hai người vừa cười vừa ngồi xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn Lục Yến Hồi, ánh mắt sáng long lanh, khóe môi cong cong: "Vẫn là mắt thẩm mỹ của A Hồi chuẩn nhất, chọn bộ váy hợp với cháu như vậy."
"Sao anh biết em thích nhãn hiệu này thế?"
Nụ cười trên mặt hắn hơi khựng lại, giữa mày khẽ chau. Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Giày da nện xuống nền đá cẩm thạch, từng nhịp dứt khoát và lạnh lùng.
Mọi người đều bất giác nhìn về phía cửa.
Người đàn ông với dáng người cao ráo, bờ vai rộng cùng vòng eo thon gọn. Ánh nắng từ cửa sổ rọi xuống, phủ lên làn da trắng gần như băng lạnh.
Mái tóc được vuốt ngược, để lộ đường chân mày cứng cáp sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo. Một bộ vest đen cắt may tinh xảo ôm sát thân hình tràn đầy khí thế. Chiếc sơ mi bên trong là màu tím sẫm hiếm thấy, đậm đến gần như thành đen, chỉ khi ánh sáng lướt qua mới lộ ra một tầng tím u tối như vực sâu.
Cà vạt cũng là màu tím đen đổi sắc, bí ẩn, kìm nén, xa hoa mà nguy hiểm.
Mỗi bước đi đều chậm rãi, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng sức ép nặng nề đã lan tỏa trước khi anh kịp đứng lại.
Cơn bão chưa đến, nhưng tia chớp và sấm sét đã kề bên.
Ánh mắt Lawrence rơi thẳng lên người Thẩm Úc Đường. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim cô thoáng bị siết chặt.
Cô vội vàng dời tầm nhìn.
Anh... áo sơ mi và cà vạt của anh...
Tại sao... cũng là màu tím?