Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 50

Nhưng tôi chỉ muốn anh ta nhìn thấy thôi, phải làm sao đây?

*

 
Sự xuất hiện của Lawrence khiến bầu không khí trong phòng đột ngột hạ xuống đến mức lạnh buốt. Không một ai mở miệng, im lặng như một tấm lưới vô hình, nặng nề phủ chụp lên mọi người.

Ba người còn lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc sơ mi tím sẫm cùng cà vạt trên người anh, không phô trương nhưng lại cực kỳ nổi bật, và trùng hợp đến kỳ lạ với chiếc váy lụa màu tím trên người Thẩm Úc Đường. Sự đối lập mà ăn ý ấy đủ để bất cứ ai, dù có chậm chạp đến đâu cũng hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.

Thẩm Úc Đường chỉ cảm thấy bản thân như bị đặt trên lò nướng, mười đầu ngón chân co rút lại trong đôi giày, bấu chặt lấy đế, khó chịu đến mức muốn trốn đi ngay lập tức.

Càng nghĩ đến vừa rồi mình còn mỉm cười khen mắt nhìn của Lục Yến Hồi tốt, gu thẩm mỹ chuẩn, lại còn mạnh miệng nói "Sao anh biết em thích thương hiệu này thế?", nỗi xấu hổ liền dâng tràn.

Cô hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống cho xong! Ai ngờ Lawrence lại dám trắng trợn đến vậy! Rốt cuộc trên đời này còn chuyện gì mà anh ta không dám làm sao?

Bây giờ, tất cả những người ở đây đều đã hiểu rõ, chiếc váy hoàn hảo ôm lấy vóc dáng cùng thẩm mỹ của cô kia rốt cuộc là từ tay ai mà đến.

Nhưng chẳng ai vạch trần, tất cả đều là người có thể diện, sẽ không thô lỗ xé rách sự im lặng ngầm hiểu này. Trong bốn người, chỉ có Lawrence là ung dung tự tại, như thể chẳng có gì vừa xảy ra, thản nhiên bước đến trước mặt bọn họ, bên môi còn vương một nụ cười nhạt.

"Xin lỗi, con đến muộn."

Bùi Cạnh Nghi liếc anh một cái, ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng không phát tác, chỉ lạnh nhạt nói: "Vậy giờ chúng ta đi thôi."

Dứt lời, bà đứng dậy, bước nhanh ra cửa, còn tiện tay kéo mạnh tay áo Lawrence, lôi anh đi cùng. Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Úc Đường và Lục Yến Hồi.

Cô ngẩng mắt nhìn hắn.

Sắc mặt Lục Yến Hồi không đến nỗi khó coi, nhưng rõ ràng chẳng hề có ý cười. Hắn không liếc sang chiếc váy trên người cô, chỉ nhàn nhạt mở lời: "Chúng ta cũng đi thôi."

Hắn nói rồi, khẽ đưa tay dắt cô ra ngoài. Bên ngoài đã có mấy chiếc xe màu đen chờ sẵn. Hai xe ở giữa dành riêng cho bọn họ: Lawrence đi cùng Bùi Cạnh Nghi, còn Thẩm Úc Đường đi cùng Lục Yến Hồi. Phía trước có xe dẫn đường, phía sau là xe hộ tống, trật tự rõ ràng.

Ngồi ở ghế sau, hai người im lặng một lúc lâu.

"Anh..."

"Em..."

Cả hai đồng thời mở miệng, rồi lại cùng nhau ngừng lại. Bốn mắt chạm nhau. Lục Yến Hồi khẽ cười, "Em muốn nói gì?"

"Anh nói trước đi."

Hắn không vòng vo thêm, chỉ hỏi: "Mấy món chuẩn bị cho buổi đấu giá hôm nay, em đã lo xong chưa?"

Thẩm Úc Đường hơi sững, không ngờ hắn lại hỏi đến chuyện chẳng mấy quan trọng này. Cô gật đầu: "Hôm qua em đã nhờ quản gia gửi đi rồi. Vòng tay Buccellati, cái anh tặng em ấy." Cô ngập ngừng một chút, rồi nói thêm: "Ngoài mấy món anh tặng, em cũng chẳng có gì đáng giá để đem ra đấu giá cả."

Lục Yến Hồi nghe vậy, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, ôn tồn nói: "Ý anh là nếu em chưa chuẩn bị, anh đã chuẩn bị giúp em rồi. Tất nhiên, nếu em muốn dùng chiếc vòng ấy, anh sẽ mua lại cho em cái khác." Hắn ngẩng mắt nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy em, vừa rồi muốn nói gì?"

Hàng mi Thẩm Úc Đường khẽ run, rồi cô ngẩng lên nhìn hắn, nhỏ giọng: "Em thật sự không biết chiếc váy này là do Lawrence chuẩn bị. Em cứ nghĩ là anh—"

"Anh biết." Lục Yến Hồi cắt ngang, giọng nói dịu dàng quá mức, "Đương nhiên anh biết em không hề hay biết. Là anh sơ sót, không kịp chuẩn bị váy cho em."

Hắn vừa nói vừa đưa tay phủ lên mu bàn tay cô, ngón tay khẽ lướt qua khớp xương, động tác dịu dàng như một sự trấn an, như muốn bảo cô đừng để chuyện ấy trong lòng.

Thẩm Úc Đường không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bốn mươi phút sau, xe dần tiến vào con đường dẫn vào trang viên. Hai bên là thảm cỏ xanh ngắt, được cắt tỉa ngay ngắn, xa xa là những hàng bách cao sừng sững như ranh giới tự nhiên, vẽ nên sự uy nghi và kín đáo cho cả khu đất.

Ở phía chính diện, tòa nhà chính của trang viên hiện ra, một tòa lâu đài cổ điển kiểu Bắc Ý, tháp cao, mái nhọn, tường đá xám phủ dây leo mảnh. Cấu trúc cân xứng, tinh mỹ, phía trên cửa chính treo huy hiệu gia tộc, hai bên là vòi phun và tượng đá La Mã hùng vĩ.

Tấm thảm đỏ trải dài từ cửa chính ra tận bãi đỗ xe, hai bên đã có hầu cận và nhân viên an ninh chờ sẵn, chỉnh tề và nghiêm cẩn.

Đến khi xe dừng hẳn. Hai người hầu nhanh chóng tiến lên mở cửa.

Thẩm Úc Đường hít sâu một hơi, đặt tay vào cánh tay đeo găng trắng của hầu cận để bước xuống.

Trước mắt cô lập tức mở ra một khung cảnh rộng lớn.

Thảm đỏ trải dài thẳng đến cửa chính, hai bên phóng viên chen chúc, ống kính liên tục di chuyển, ánh đèn flash lóe sáng không ngừng.

Phía trước đã có vài cặp khách quý đi trên thảm đỏ, hoặc dừng lại trả lời phỏng vấn, hoặc mỉm cười vẫy tay với ống kính.

Thẩm Úc Đường hoàn toàn không ngờ buổi đấu giá từ thiện này lại được tổ chức với quy mô như thế, vượt xa cả sự tưởng tượng. Đứng trước thảm đỏ, trước hàng trăm ống kính đang chĩa vào, cô nhất thời căng thẳng.

Đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên lưng cô, truyền đến sự trấn an.

"Đừng sợ." Lục Yến Hồi ghé sát tai cô, giọng trầm thấp, "Khoác tay anh."

Hắn đứng bên cạnh, sắc mặt nhàn nhạt, ánh mắt vững vàng, toát ra một thứ khí thế khiến người ta an tâm.

Thẩm Úc Đường nghe lời, khoác tay hắn, cùng nhau bước lên thảm đỏ.

Ngay lúc đó, Lawrence và Bùi Cạnh Nghi cũng vừa xuống xe, hướng về phía bọn họ.

Một người trong bộ suit xám họa tiết ô vuông, chín chắn tuấn nhã; một người trong váy lụa tím violet, cao quý rực rỡ. Hai bóng dáng song hành, tựa như một đôi trời sinh, ngay lập tức hút trọn mọi ống kính.

Hai bên thảm đỏ là ánh flash chưa bao giờ ngừng nhấp nháy. Phóng viên tài chính đồng loạt giơ micro, nhao nhao gọi: "Ngài Evan, ngài có thể nhận phỏng vấn không?"

"Ngài Evan, hãy nhìn sang đây!"

Lục Yến Hồi cúi mắt nhìn Thẩm Úc Đường. Cô khẽ nheo mắt vì ánh sáng chói lòa, cố gắng giữ nụ cười lễ độ, song vẫn lộ vẻ căng thẳng.

Hắn không dừng lại, cũng chẳng để tâm đến đám phóng viên, chỉ ghé sát tai cô thì thầm: "Chúng ta vào thẳng trong, không cần để ý đến họ."

Đúng lúc ấy, Bùi Cạnh Nghi xách váy bước nhanh đến, tao nhã mà điềm tĩnh, chắn ngay trước mặt họ.

"Đợi đã."

Lục Yến Hồi khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"

Bà liếc nhìn hàng phóng viên đang rình rập, ánh mắt lướt qua vài tờ báo lớn, giọng nói tuy thấp nhưng nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên: "Dạo này mấy tờ lá cải lại thêu dệt về thân phận của con. Ai cũng biết toàn là chuyện vớ vẩn, nhưng lời đồn càng lan càng quá đáng. Nhân dịp hôm nay, hay là để mẹ đứng ra làm sáng tỏ —"

"Không cần thiết."

Lục Yến Hồi đột ngột lạnh giọng cắt ngang lời Bùi Cạnh Nghi, nói xong liền định dắt Thẩm Úc Đường đi tiếp.

"Con xưa nay không quan tâm đến những chuyện này, nhưng A Hồi, hôm nay con xuất hiện cùng Úc Đường. Những bức ảnh này chắc chắn sẽ được đăng tải, rồi lại sinh ra vô số lời đồn nhảm nhí. Con đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

Chỉ vừa nghĩ đến khả năng Thẩm Úc Đường cũng sẽ bị cuốn vào, bước chân của Lục Yến Hồi chợt khựng lại. Hắn cúi mắt, trầm ngâm chốc lát, cuối cùng không phản bác nữa.

Vốn dĩ hắn cho rằng chẳng cần để tâm đến những lời vô vị kia. Nhưng nếu những mũi dao dư luận ấy lại hướng về cô... Lục Yến Hồi dừng bước, không nói gì, coi như ngầm chấp nhận.

Bùi Cạnh Nghi lập tức hiểu ra, mỉm cười nhàn nhạt, rồi quay đầu nhìn về phía một trong những kênh truyền thông chính thống lớn nhất châu Âu — EU News24. Bà chủ động bước lên, nhận lời phỏng vấn.

Lawrence cũng thản nhiên tiến lại, đứng bên phía còn lại. Ống kính lập tức cố định bố cục — Bùi Cạnh Nghi ở giữa, bên trái là Lục Yến Hồi cùng Thẩm Úc Đường, bên phải là Lawrence.

Ban đầu chỉ là vài câu hỏi nhẹ nhàng, như những vật phẩm kỳ vọng hôm nay, hay định hướng của quỹ tập đoàn trong tương lai.

Đúng lúc phóng viên định chuyển sang chủ đề khác, Bùi Cạnh Nghi bất ngờ giơ tay ra hiệu tạm dừng: "Về con trai trưởng của tôi, Lục Yến Hồi, gần đây lan truyền rất nhiều tin đồn không đúng sự thật."

Bà hơi nghiêng người, ánh mắt rơi xuống Lục Yến Hồi, giọng nói điềm tĩnh, ý tứ rõ ràng: "Nhân dịp hôm nay, tôi muốn làm rõ một lần. Evan không hề là 'con riêng' như lời đồn. Nó là con trai cả của tôi và chồng cũ trong thời kỳ hôn nhân, từ trước đến nay đều được cả hai gia đình chính thức thừa nhận và nuôi dưỡng. Dù là xuất thân hay quá trình trưởng thành, chưa từng có bất cứ che giấu nào."

"Việc chúng tôi chọn cách sống kín tiếng, không công khai, là để bảo vệ gia đình, không phải vì chột dạ."

Vừa dứt lời, ánh đèn flash chớp liên hồi, sáng loá như pháo nổ. Các phóng viên vây lại càng đông, không khí bỗng rộn hẳn lên.

Lục Yến Hồi đứng cạnh Bùi Cạnh Nghi, thần sắc bình thản, chỉ vô thức siết chặt bàn tay đang nắm lấy Thẩm Úc Đường. Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc Đường nghe đến tin đồn này — thì ra từng có người nói hắn là con riêng của Bùi Cạnh Nghi?

Thật nực cười!

Nhưng cũng thật xót xa.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy gương mặt hắn chẳng chút gợn sóng, dường như bình thản chấp nhận tất cả. Nếu không phải cảm nhận được sức nắm tay hắn đang căng chặt, e là cô cũng sẽ bị vẻ ngoài ấy đánh lừa... Rõ ràng là rất để tâm, đúng không?

Câu hỏi từ phía truyền thông ngày càng dồn dập.

Ống kính của vài kênh giải trí lặng lẽ chuyển hướng, nhắm vào người phụ nữ phương Đông trang điểm tinh tế, khí chất nổi bật.

"Xin hỏi, cô đây... có phải là phu nhân của ngài Evan không?"

Một câu hỏi bất ngờ khiến toàn bộ ống kính đồng loạt hướng về phía Thẩm Úc Đường. Cô khựng lại vì không ngờ bị điểm tên, nhưng Lục Yến Hồi phản ứng cực nhanh, mỉm cười nhạt: "Hiện tại thì chưa."

Các phóng viên lập tức cười hiểu ý. "Chưa phải" đồng nghĩa với "sẽ là". Họ còn pha chút bông đùa: "Vậy chúng tôi xin chờ tin vui từ ngài Evan nhé!"

Tình huống này đúng như mong đợi của Bùi Cạnh Nghi. Nụ cười nơi khoé môi bà vẫn giữ nguyên, nhưng ánh mắt lại kín đáo liếc về phía Lawrence.

Lawrence từ đầu đến cuối không nói một lời, đôi môi mím chặt. Dưới ánh đèn máy quay, sắc mặt anh lạnh như mặt biển sâu trước cơn bão.

Giữa bầu không khí rộn ràng ấy, vài tay máy nhạy bén bỗng phát hiện một chi tiết, lập tức giơ máy ảnh zoom cận —

Quả nhiên!

Chiếc váy tím trên người cô gái bên cạnh ngài Evan lại "tình cờ" đồng điệu đến mức đáng ngờ với cà vạt đen ánh tím của ngài Lawrence, cùng chiếc sơ mi tím sẫm anh đang mặc. Là sự trùng hợp? Hay là cố ý?

Một vài phóng viên giải trí đã chuẩn bị sẵn câu hỏi, vốn định mở miệng, nhưng ngay giây sau, Lục Yến Hồi chỉ mỉm cười khẽ gật đầu chào, rồi tự nhiên nắm tay Thẩm Úc Đường, dắt cô đi qua thảm đỏ, tiến thẳng vào hội trường.

Bùi Cạnh Nghi và Lawrence cũng nhanh chóng kết thúc phỏng vấn rồi theo sát phía sau. Lawrence đi bên cạnh bà, im lặng hồi lâu, cả người toả ra khí áp lạnh buốt.

Bùi Cạnh Nghi tất nhiên cảm nhận được sự u ám ấy, nhưng vẫn coi như không biết, thản nhiên bước đi.

"Đây chính là mục đích mẹ nhất quyết lôi con đến buổi đấu giá hôm nay sao?" Lawrence bỗng lạnh giọng mở miệng.

"Đúng vậy." Bùi Cạnh Nghi không chối, giọng điệu dửng dưng, "Mẹ muốn cắt đứt ý niệm điên rồ đó của con, để mọi người đều biết rõ mối quan hệ của A Hồi và cô ấy. Đừng tưởng mẹ không biết con đang nghĩ gì, Bùi Hành. Lần này mẹ tuyệt đối sẽ không để con hồ đồ thêm nữa."

Lawrence khẽ nhếch môi, bật cười mỉa mai.

Anh nghiêng đầu nhìn bà, đáy mắt đen kịt, chẳng có ánh sáng cũng chẳng còn ý cười: "Vậy mẹ nói xem, con đang nghĩ gì?"

"Con..." Bùi Cạnh Nghi suýt nữa thốt ra, nhưng lời đến cổ họng lại bị nghẹn lại. Những lời như thế, ngay cả mở miệng bà cũng thấy ghê sợ.

Bà quay mặt đi, nghiến răng: "Con là người có đức tin! Bùi Hành, con có biết mình đang làm gì không? Việc này... cướp bạn gái của anh ruột mình... con sẽ... sẽ—"

"...Sẽ xuống địa ngục, đúng không?"

Lawrence thản nhiên tiếp lời, giọng nói bình lặng như đang nói về thời tiết.

Bùi Cạnh Nghi lập tức sững bước, cau chặt mày nhìn anh, trong mắt tràn đầy kinh hãi: "Con điên rồi sao?! Bùi Hành, con thực sự điên rồi! Con muốn tự huỷ hoại chính mình ư?"

Lawrence thu lại nụ cười lạnh lẽo, cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, như phủi đi một vết bẩn vô hình.

"Cái này đã là gì đâu."

Nói rồi, anh thẳng lưng bước tiếp vào hội trường.

Bữa tiệc được tổ chức ở tầng một. Đại sảnh tráng lệ treo đầy đèn chùm vàng óng, mấy chục bàn tròn trải khăn trắng tinh, rượu vang và điểm tâm bày biện ngay ngắn.

Buổi đấu giá đến chiều mới bắt đầu, giờ là thời gian tự do giao lưu. Hội trường ngập tràn tiếng cười nói, khách khứa tụm ba tụm bảy, nâng ly trò chuyện.

Lục Yến Hồi và Thẩm Úc Đường vừa bước vào, lập tức có mấy nhân vật quen biết tiến đến chào hỏi. Tiếng cốc ly chạm nhau vang lên, cùng những cuộc trò chuyện về ngành nghề, đầu tư, quỹ tài chính.

Thẩm Úc Đường nghe được một lúc thì thấy buồn chán, cô khẽ kéo tay áo Lục Yến Hồi, nghiêng người ghé tai hắn nói nhỏ: "Em đi lấy ly rượu."

Hắn nghiêng mắt nhìn cô rồi gật đầu.

Cô men theo dòng người đến quầy rượu, lấy một ly champagne, vừa nhấp ngụm đầu thì phía sau vang lên một giọng trầm khàn quen thuộc: "Đi với tôi."

Thẩm Úc Đường khẽ giật mình, suýt chút nữa không cầm chắc ly rượu. Cô quay đầu lại — thì ra là Lawrence đang đứng ngay phía sau, đôi mắt xám xanh chăm chú nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp.

Cô theo bản năng liếc ra sau lưng anh.

Bên kia, ở một góc khác của đám đông, Lục Yến Hồi đang trò chuyện cùng vài người. Nhưng gần như cùng lúc ấy, hắn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua tầng tầng náo nhiệt rơi thẳng về phía cô.

Thẩm Úc Đường vội thu ánh nhìn, hạ giọng hỏi: "Đi đâu?"

"Không phải em muốn tìm Bruno sao? Còn phải bàn chuyện tài nguyên truyền thông của em nữa." Lawrence nhàn nhạt đáp, giọng nói như mang chút trêu chọc, song gương mặt vẫn dửng dưng, như thể chỉ đơn thuần nhắc cô làm việc chính.

Thẩm Úc Đường lặng im vài giây, rồi gật đầu. "Được. Nhưng tôi phải nói với A Hồi một tiếng trước."

Dáng vẻ nghiêm túc, giống hệt như xử lý công việc. Nói xong, cô nâng ly rượu định rời đi.

Nụ cười hờ hững trên môi Lawrence lập tức lắng xuống. Anh không đáp, chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng cô rời đi, không nhúc nhích.

Cái cách cô gọi "A Hồi" trong tiếng Ý ấy...

Thân mật đến nhói lòng.

Thẩm Úc Đường bước lại gần Lục Yến Hồi. Hắn đã chủ động rời đám đông để đón cô, ánh mắt lại không lập tức rơi xuống gương mặt cô mà chậm rãi lướt qua bờ vai cô, nhìn về phía sau. Một cái nhìn sắc bén nhưng bình thản, sau đó mới thu về.

Hắn không hỏi cô và Lawrence vừa nói gì. Chỉ khẽ xin lỗi, giọng nói ấm áp như thường: "Xin lỗi, vừa rồi anh không thoát ra được. Có phải em thấy chán lắm không?"

Thẩm Úc Đường lắc đầu: "Không sao, mấy chuyện xã giao này tránh cũng không được, em hiểu mà."

Cô dừng lại một nhịp, cúi mắt nhìn chất lỏng trong ly rượu, ánh sáng lấp lánh lay động, hệt như tâm tình cô lúc này.

Ngập ngừng giây lát, cuối cùng cô vẫn ngẩng lên hỏi: "Anh có phiền nếu em đi xử lý chút công việc không?"

Cô khẽ dừng, rồi bổ sung: "Cùng Lawrence."

Sắc mặt Lục Yến Hồi khẽ thay đổi. Một tia khó chịu thoáng lướt qua giữa hàng mày, nhưng rất nhanh hắn đã kìm lại, chỉ là ánh mắt đã mất đi chút dịu dàng khi nãy.

"Được." Hắn đáp, giọng nói thấp trầm nhưng vẫn ổn định. "Xong việc thì lập tức báo cho anh. Anh sẽ đến tìm em."

Thẩm Úc Đường nhìn hắn, trong mắt thoáng chút chần chừ.

Thật ra cô định nói, nếu hắn muốn, có thể đi cùng cô. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ gật đầu: "Ừ."

Rồi quay lưng bước đi.

Lawrence đang đứng không xa, vì ngược sáng nên gương mặt khó nhìn rõ. Chỉ khi cô tiến lại gần, anh mới nghiêng đầu — ánh mắt vừa khéo chạm phải cái nhìn của Lục Yến Hồi bên kia.

Giữa đại sảnh ồn ào, ánh sáng đan xen, hai người đàn ông cứ thế lặng lẽ đối diện. Không ai né tránh, không ai nhượng bộ.

Mãi đến khi Thẩm Úc Đường tới gần.

"Đi thôi."

Lawrence mới thu ánh mắt lại, dẫn cô đi ra cửa bên.

Ngoài cửa là khu vườn nhỏ yên tĩnh, hương hoa thoang thoảng. Giữa thảm cỏ mềm mài là vài khóm hồng trắng khẽ lay động bên đài phun nước.

Lawrence rất tự nhiên trở thành dẫn đường, đưa cô đến dưới giàn hoa hồng leo. Ở đó có một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, mặc bộ suit sẫm màu đơn giản. Mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, khí chất sáng sủa, tinh thần phấn chấn.

Thẩm Úc Đường còn chưa kịp quan sát kỹ, thì Lawrence đã cất giọng thản nhiên giới thiệu: "Đây là André Pessi, tổng biên tập của Artempo."

Cô khẽ sững, rồi lập tức phản ứng.

André — chính là vị tổng biên tập nổi tiếng sắc bén, khó tính và thẳng thắn đến mức tàn nhẫn kia. Chỉ trong vòng chưa đầy năm năm, ông đã đưa Artempo từ vô danh trở thành tạp chí nghệ thuật đương đại Top 5.

Thẩm Úc Đường vô thức đứng thẳng, tim đập nhanh hơn một nhịp.

André đã nhìn thấy họ, liền bước tới.

"Ngài De Ville, đã lâu không gặp." Ông chủ động mở lời, giọng nói cung kính, chìa tay ra chào hỏi. "Cha của ngài dạo này vẫn khỏe chứ?"

Lawrence bắt tay ông, bình thản đáp: "Ông ấy giờ ở hẳn Luxembourg, hưởng thụ tuổi già. Cũng khá an nhàn."

Hàn huyên vài câu, anh hơi nghiêng người, giới thiệu Thẩm Úc Đường: "Đây là Tang, người tôi từng nhắc với ông. Một curator rất có ý tưởng, gần đây vừa có triển lãm ở Rome."

Thẩm Úc Đường lập tức đưa tay, thái độ đúng mực, không kiêu căng cũng chẳng rụt rè: "Xin chào, ngài André."

Ánh mắt André dừng trên gương mặt cô một thoáng, rồi kín đáo lướt qua chiếc váy dạ hội tím violet. Ông hiển nhiên nhận ra sắc tím ấy ăn ý kỳ lạ với sơ mi và cà vạt của Lawrence. Trong trường hợp này, ý nghĩa đã quá rõ ràng.

Rõ ràng, cô gái trẻ đẹp này không chỉ đơn thuần là một curator.

André khẽ cười, bắt tay cô: "Xin chào."

Thẩm Úc Đường lấy từ túi xách ra catalog triển lãm chuẩn bị sẵn cho truyền thông đưa cho ông, đồng thời giới thiệu ngắn gọn về chủ đề và nghệ sĩ tham dự.

André lật vài trang, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, trầm mặc một lúc rồi gật nhẹ: "Chủ đề không tầm thường. Nếu thực hiện tốt, có khả năng sẽ chạm tới sự hứng thú của khán giả trẻ. Tôi sẽ tham dự buổi preview, cũng sẽ viết một bài nhận xét cho các cô."

Nói xong, ông trả lại catalog, quay sang trò chuyện cùng Lawrence. Chủ đề lập tức đổi sang những mẩu chuyện xã giao — một nghệ sĩ ông vừa gặp ở Paris hay một bữa tiệc ở Rome có khâu chọn rượu quá qua loa.

Thẩm Úc Đường đứng cạnh chẳng khác nào người vô hình. Từ đầu đến cuối, André hiếm khi nhìn về phía cô, cũng không nói thêm lời nào liên quan đến triển lãm, tựa như mấy phút trước chỉ là thủ tục xã giao.

Cô hiểu rất rõ, sự hợp tác này chẳng phải nhờ năng lực chuyên môn của mình, cũng chẳng vì chủ đề cô đưa ra có sức nặng.

Mà đơn giản, vì người đứng cạnh cô là Lawrence De Ville.

Thẩm Úc Đường ngòa mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực, ánh mắt lễ độ, im lặng nhìn hai người thuộc tầng lớp thượng lưu trò chuyện. Nhưng trong lòng lại có một nỗi hụt hẫng len lỏi.

Thật ra cô vẫn mang theo một chút kỳ vọng viển vông. Rằng André sẽ mở catalog, nghiêm túc cho cô vài nhận xét, dù sắc bén, dù gay gắt, nhưng cũng là góp ý có giá trị.

Nhưng không.

Và thực tế là thế.

Ngay từ khoảnh khắc Lawrence giới thiệu cô, André đã chẳng còn nhìn cô bằng con mắt của một curator. Trong ánh nhìn của ông, chưa từng có ba chữ "người làm nghề" — chỉ có "bạn gái của Lawrence".

Nhưng trên đời chẳng thể vừa muốn nhận vừa muốn lấy.

Đã chọn đi con đường tắt thì chắc chắn phải chịu đựng cái giá mà nó mang lại. Hai người nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, André một lần nữa nói với Thẩm Úc Đường rằng ông sẽ tham dự buổi preview và viết bài nhận xét cho triển lãm lần này.

Sau khi Thẩm Úc Đường gửi lời cảm ơn, André rời đi. Toàn bộ khu vườn sau yên tĩnh giờ chỉ còn lại cô và Lawrence.

"Có chuyện gì sao?"

Giọng Lawrence trong không gian như thế trầm ấm mà mang theo sức hút lạ thường: "Đã đạt được điều mình muốn, sao em còn không vui?"

Thẩm Úc Đường hơi ngạc nhiên.

Anh... lại nhìn ra nhanh đến thế sao?

Cô tự cho rằng mình che giấu rất tốt, nào ngờ trong mắt Lawrence, tâm tư cô giống như một tờ giấy trắng chưa từng gấp, mở ra dưới ánh sáng, không nếp nhăn nào có thể che giấu.

Cô còn chưa kịp mở lời, Lawrence đã đưa ngón trỏ, đặt đầu ngón tay lên cằm cô, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt lên.

"Em có biết không," Giọng anh trầm thấp, toát ra sức hút mê hoặc, "Chỉ cần em không vui, em sẽ c*n m** d*** bằng môi trên."

Ngón cái anh hơi siết, đầu ngón chạm nhẹ lên môi cô, khẽ xoay một vòng.

"Như bây giờ vậy."

Cơ thể Thẩm Úc Đường bỗng giật mình, nóng bừng như bị thiêu đốt, vội lùi một bước, tấm lưng chạm vào giàn hoa phía sau.

Nhánh hoa hồng theo cô rung lên, vài cánh hoa rụng rơi lả tả. Cô vô thức liếc quanh, hạ giọng: "Đây là khu vực công cộng."

Điều đầu tiên lóe lên trong đầu cô là: có ai nhìn thấy không, có camera hướng về đây không, hay báo chí đang núp sau bụi cây gần đó?

Nhưng Lawrence chỉ khẽ cười, rút tay lại như chưa từng xảy ra gì.

"Em sợ người khác nhìn thấy sao?" Anh hỏi. "Sợ ai? Sợ anh ta?" Giọng nói bình thản, chẳng hề thúc ép, nhưng cô vẫn cảm nhận được sắc bén ẩn giấu trong đó.

"Nhưng tôi chỉ muốn anh ta nhìn thấy thôi, phải làm sao đây?"
 

Bình Luận (0)
Comment