Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 75

Em đã lên giường với anh rồi thì cả đời này đừng mơ có thể bỏ rơi anh

*

 
Hôm nay Thẩm Úc Đường mặc một chiếc váy màu trắng ngà, vết cà phê đổ lên khiến nó càng trở nên chói mắt. Cục đá lạnh trong ly rơi xuống bắp đùi, vậy mà cô lại cảm giác như có lửa táp vào, đau rát đến mức suýt nhảy dựng lên.

Người phục vụ ở bên cạnh thấy vậy liền hốt hoảng chạy lại, hỏi cô có cần giúp không.

"Không sao... không sao đâu." Cô vội rút mấy tờ khăn giấy, vội vàng lau sạch vết cà phê loang trên tay và váy rồi xoay người định rời đi. Nhưng mới đi được mấy bước, một bàn tay bất ngờ vươn ra từ phía sau, chuẩn xác siết chặt cổ tay cô.

"Đường Đường—" Giọng nói ấy níu chặt bước chân cô.

Nhưng Thẩm Úc Đường không muốn quay lại, càng không muốn nhìn thấy hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Buông ra!"

Hắn lại càng dùng sức siết chặt hơn.

Thẩm Úc Đường nghiến răng, đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc như dao: "Lục Yến Hồi, tôi bảo anh buông tay!"

Hắn không buông, cũng không thể buông.

Cho dù cô thật sự cầm dao đâm vào hắn, hắn cũng sẽ không chịu buông.

Đôi mắt ấy từng là phần cô yêu nhất — dịu dàng, thâm tình, không cần mở miệng cũng tràn đầy tình yêu. Nhưng giờ đây, trong đó lại cuộn trào sự ướt át, méo mó, như dã thú bị dồn vào đường cùng, trộn lẫn một chút yếu ớt khiến người ta mủi lòng.

Cứ như thể, chỉ cần cô lạnh lùng thêm một chút thôi, cơ thể đang gắng gượng vá víu của hắn sẽ tan vỡ thành từng mảnh.

Thẩm Úc Đường nghiêng mặt đi không muốn nhìn thêm.

Lục Yến Hồi lại bước lên một bước.

Cô lập tức lùi về sau hai bước.

"Chúng ta đã kết thúc rồi." Giọng cô lạnh buốt. "Xin anh hãy tôn trọng tôi."

Hắn lại như không nghe thấy, khàn giọng nói: "Váy em bẩn rồi. Anh đưa em đi thay, được không?"

"Thay cái em thích nhất."

"Tôi nói rồi, chúng ta đã kết thúc!" Thẩm Úc Đường bất ngờ vùng mạnh, rút tay khỏi lòng bàn tay hắn.

Lục Yến Hồi chưa từng dùng sức kéo cô như vậy, cũng không ngờ khi cô cứng rắn lại mạnh đến thế. Một cái giật đã khiến hắn loạng choạng lùi nửa bước.

Cô vội vàng đi nhanh về phía trước, hắn lại sải bước chắn ngay trước mặt, trong đáy mắt là một màu xám tro sắp sụp đổ.

"Nhìn anh đi... được không?"

Thẩm Úc Đường cuối cùng cũng dừng lại, giống như cánh diều bị sợi dây ghì chặt, không thể bay đi được.

Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: "Tôi nói, chúng ta đã kết thúc rồi, Lục Yến Hồi. Anh có hiểu không?"

"Anh không hiểu." Hắn gần như bật ra ngay khi lời cô vừa dứt.

"Chúng ta chưa từng kết thúc."

Hắn như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm, nắm chặt tay cô, ép bàn tay cô lên ngực mình, giọng nói đầy sự run rẩy: "Đánh anh hay mắng anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng bỏ anh... được không?"

"Anh biết là Bùi Hành đưa em đi, anh biết cậu ta chắc chắn sẽ dẫn em đến đây."

Nói đến đây, hắn lại tiến thêm nửa bước, hai tay khẽ giữ lấy vai cô, cúi xuống gằn từng chữ một: "Đi với anh, được không?"

Âm cuối bị dồn ép mang theo sự run rẩy, không còn chút dáng vẻ điềm đạm, tao nhã ngày trước.

Đúng lúc ấy, một bàn tay trắng lạnh mạnh mẽ đặt lên vai hắn, kéo thẳng hắn ra phía sau.

"Cô ấy có đi hay không phải do chính cô ấy quyết định."

Một giọng nói trầm lạnh vang lên từ phía sau.

Khuôn mặt Lawrence hiện ra sau lưng hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua: "Anh đang làm gì vậy?"

Anh lạnh lùng nhếch môi: "Tốn bao công sức bày ra cái cục diện này chẳng phải chỉ để dụ cô ấy ra sao?"

Nói rồi, Lawrence ngang nhiên đi lướt qua, đến bên cạnh Thẩm Úc Đường, tự nhiên nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón ngay trước mặt hắn.

"Tôi sẽ theo đến cùng."

Không cần chờ phản ứng của Lục Yến Hồi, Lawrence đã dắt cô đi, ngay cả Thẩm Úc Đường cũng chưa kịp định thần.

"Nếu tôi nhất quyết muốn đưa cô ấy đi thì sao?" Giọng Lục Yến Hồi lại vang lên phía sau, chậm rãi, chứa đầy sự cố chấp đến cùng cực.

Ánh mắt hắn dính chặt vào bàn tay đang đan xen kia, dù nhói buốt đến xé rách vẫn không chịu dời đi.

Ngay sau đó, hắn sải bước tới, nắm lấy cổ tay còn lại của Thẩm Úc Đường.

Ba người đứng im tại chỗ như mắc kẹt trong thế giằng co.

"Hôm đó, khi cậu ép buộc đưa cô ấy đi —" Ánh mắt Lục Yến Hồi dán chặt vào Lawrence, giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Cậu đã từng quan tâm đến ý kiến của cô ấy chưa?"

Thẩm Úc Đường bị kẹt giữa hai người đàn ông, giống như lớp kem mềm mịn trong chiếc bánh kẹp. Bên trái một người, bên phải một người.

Hai cơ thể cao lớn đối diện nhau, áp lực nặng nề khiến không khí quanh cô dường như loãng đi. Cô cúi đầu nhìn hai bàn tay mình bị giữ chặt, kìm nén đến cực hạn, cuối cùng vùng mạnh, gạt phăng cả hai bàn tay ra.

Cả hai đều thấy sự khó xử của cô, chỉ là Lục Yến Hồi mở miệng trước: "Tôi nghĩ chuyện giữa chúng ta nên giải quyết riêng. Đừng kéo cô ấy vào. Cậu thấy sao?"

Lawrence nhếch môi, nở nụ cười đầy châm biếm. Phản ứng nhanh thế, ngược lại càng giống như mình đang vô lý.

Anh cúi đầu nhìn Thẩm Úc Đường, giọng nói lại trở nên dịu dàng: "Em về phòng họp chờ anh trước được không? Anh sẽ đến ngay thôi."

Nói rồi, anh hơi cúi người, định hôn lên trán cô.

Nhưng Thẩm Úc Đường sớm đoán được, liền xoay người tránh né, không để lại một chút khoảng trống. Nếu Lawrence thật sự hôn cô ngay trước mặt Lục Yến Hồi, e là sẽ khiến hắn phát điên ngay tại chỗ.

Cô không muốn thấy hai người này mất kiểm soát mà lao vào nhau trước mắt mình.

Thật sự quá đáng sợ.

...

Lawrence và Lục Yến Hồi nối gót nhau bước vào căn phòng. Cửa vừa khép lại, "Rầm!" một tiếng, rung cả khung cửa kính.

Còn chưa kịp thở, một cú đấm nặng nề thẳng vào khóe môi Lawrence, vang lên tiếng va chạm trầm đục.

Anh bị đánh đến nghiêng mặt, khóe môi lập tức rách ra, xuất hiện một vệt đỏ tươi. Cuối cùng Lục Yến Hồi cũng không còn kiềm chế nổi cơn giận dữ mà bùng nổ như bão tố.

"Tại sao?"

Hắn gầm lên, lạnh lùng chất vấn: "Chẳng lẽ cậu không biết chúng tôi chưa hề chia tay? Sao lại thừa nước đục thả câu?"

"Cậu biết rõ tôi sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân đó, sao còn làm vậy?"

Lawrence dùng ngón tay cái lau đi vệt máu ở môi, lạnh lùng ngẩng mắt: "Tôi đã cảnh cáo anh rồi."

"Tôi từng nói, nếu anh khiến cô ấy đau lòng, thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn."

Lawrence quay người bước đến bên cửa sổ, ngồi dựa vào bậu cửa, dáng vẻ lười nhác, như thể cú đấm vừa rồi chỉ là để Lục Yến Hồi xả giận mà thôi.

Anh vắt chéo đôi chân dài, ngồi đó nhìn về phía Lục Yến Hồi, giống như nhìn một kẻ bại trận.

Giọng điệu lạnh nhạt xen lẫn sự thương hại: "Chính anh đã tự tay đẩy cô ấy đi, Evan."

"Còn tôi —"

Anh cười khẩy một tiếng, ánh mắt sắc như lưỡi dao, "Tôi chỉ đơn thuần là đỡ lấy cô ấy."

"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc hơn."

Nghe đến đây, đồng tử Lục Yến Hồi co rút mạnh, sắc mặt lập tức tái nhợt. Hắn bước nhanh tới, túm lấy cổ áo Lawrence, kéo anh rời khỏi bậu cửa sổ, nghiến răng gầm lên: "Mày có ý gì? Bùi Hành."

"Mày đã làm gì cô ấy?"

Lawrence bị nhấc bổng cổ áo nhưng không hề giãy giụa, ngược lại còn cười, nụ cười càng thêm tàn độc, càng thêm mỉa mai.

Anh không trả lời, nhưng nụ cười đó đã nói lên tất cả. Nó còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời nói nào.

Như một chiếc búa tạ giáng mạnh xuống, đập tan trái tim Lục Yến Hồi.

Cô thật sự đã rời bỏ hắn rồi, giống như cảnh tượng đã xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng của hắn, cô đã hoàn toàn vứt bỏ hắn.

Nỗi đau thắt tim mỗi lần giật mình tỉnh giấc không bằng một phần vạn nỗi đau đang thực sự xảy ra lúc này. Trong khoảnh khắc tim đau đến nghẹt thở đó, Lục Yến Hồi thực sự muốn g**t ch*t anh.

Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác bất lực mạnh mẽ nuốt chửng cơn giận dữ, bàn tay đang nắm chặt cổ áo Lawrence bỗng nhiên buông thõng xuống.

Hắn lảo đảo lùi lại nửa bước một cách vô thức.

Cổ họng như bị một búi cỏ khô nghẹn lại, hắn cứng họng, mất một lúc lâu mới nói được một lời. Mọi chuyện sao lại trở nên thế này, Lục Yến Hồi cố gắng dùng bộ óc đã hoàn toàn hỗn loạn của mình để xâu chuỗi nhân quả.

Nhưng đầu hắn đau như búa bổ, đau đến mức không thể suy nghĩ thông suốt, như thể cú đấm vừa rồi nhằm vào Lawrence lại chính là giáng vào cơ thể mình.

"Tôi đã nói rồi, nếu anh thực sự có thể làm cô ấy vui, khiến cô ấy toàn tâm toàn ý yêu anh, tôi sẽ rút lui, sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cô ấy."

"Nhưng anh đã làm được chưa?"

Lawrence bình tĩnh chất vấn, vết rách ở khóe môi khiến gương mặt trắng lạnh của anh thêm phần gợi cảm.

"Là anh khiến cô ấy rơi nước mắt."

"Là anh đã không xử lý tốt chuyện này ngay từ đầu, tự mình gieo họa. Và còn người cha đáng kính của anh, liệu anh có thể đảm bảo ông ta sẽ không dùng chuyện khác để ngăn cản anh không? Có thể đảm bảo lần nào anh cũng sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy không?"

Anh quá hiểu cách nói chuyện khiến người khác đau đớn nhất, dồn ép từng bước.

"Anh có biết khi ở bên tôi, cô ấy đã vui vẻ đến mức nào không?"

Anh không muốn lãng phí thêm thời gian để dây dưa với Lục Yến Hồi trong căn phòng này, nói xong thì chuẩn bị đi về phía cửa.

Chỉ là khi đi ngang qua, bước chân anh hơi khựng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn qua: "Tự anh rút lui đi."

Lawrence không thèm nhìn Lục Yến Hồi thêm một lần nào nữa, nhấc chân bước đi.

Nhưng ngay khi anh sắp mở cửa, giọng nói của Lục Yến Hồi lại vang lên: "Cô ấy có tự miệng thừa nhận cô ấy thích cậu không? Có đồng ý ở bên cậu không?"

Lawrence dừng lại ở cửa, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa, các khớp ngón tay dần siết chặt.

Anh không quay đầu lại, cũng không nói gì.

Sự im lặng ngắn ngủi làm thời gian đông đặc lại trong không gian chật hẹp và ngột ngạt này.

— Đây chính là câu trả lời.

Khóe miệng Lục Yến Hồi hơi nhếch lên, như thể cuối cùng hắn cũng tìm thấy một khe hở để bấu víu trong cuộc chiến giằng co này. Một người tự tin như Lawrence, nếu có, anh đã ngay lập tức quay lại nói với hắn rồi.

Anh sẽ không do dự hay im lặng.

Ánh mắt Lục Yến Hồi thay đổi, một ngọn lửa mới được thắp lên trong đôi mắt hắn, sự suy sụp và u ám tan đi, chỉ còn lại chút ánh sáng của sự không cam lòng.

Hắn nhìn bóng lưng Lawrence, giọng điệu chậm rãi nhưng quả quyết: "Cô ấy có quyền được biết sự thật."

"Tôi sẽ tự mình nói với cô ấy."

"Quyền lựa chọn nằm trong tay cô ấy, không phải chúng ta."

Dứt lời, vai Lawrence khẽ động đậy, như muốn quay lại, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu.

Anh chỉ đứng đó hai giây, các khớp ngón tay từ từ thả lỏng, đẩy cửa và bước ra ngoài.

Cánh cửa "cạch" một tiếng rồi khẽ khàng đóng lại.

Để lại Lục Yến Hồi một mình đứng trong phòng khách, ngửa đầu, nhắm mắt lại.

*


Sau khi thay một bộ quần áo sạch sẽ, Thẩm Úc Đường ngồi trên ghế sofa trong phòng họp, thẫn thờ nhìn chằm chằm chiếc bàn trà trước mặt.

Chiếc điện thoại bên cạnh sáng lên hết lần này đến lần khác, cuối cùng nằm im lặng ở đó.

Cô không động đậy, cũng không mở ra xem.

Những tin nhắn giải thích mà Lục Yến Hồi gửi trong hai ngày qua, cô cũng chỉ lướt qua trên máy bay.

Những đoạn ghi âm và tin nhắn đó như một mớ bòng bong ném vào đầu cô, cô không đủ sức để gỡ từng sợi, cũng không muốn hồi tưởng lại những khoảnh khắc khiến trái tim cô thắt lại.

Cô chỉ muốn được yên tĩnh một lát.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra.

Thẩm Úc Đường ngước lên, nhìn thấy Lawrence bước vào.

Vừa nhìn thấy anh, cô đã thấy vết thương ở khóe miệng anh, màu đỏ sẫm trên khuôn mặt trắng bệch đó trông thật chói mắt, máu vẫn đang rỉ ra.

Chẳng lẽ hai người họ thực sự đã đánh nhau?

Tim Thẩm Úc Đường thắt lại, cô lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, nhưng cơ thể vừa mới nhổm dậy được nửa chừng, trước mắt cô đột nhiên tối sầm.

Phản ứng hạ đường huyết đến vừa nhanh vừa dữ dội, cả người cô đổ thẳng ra phía sau.

Sắc mặt Lawrence thay đổi, anh lao tới chỉ trong hai bước, kịp thời đỡ lấy cơ thể cô.

"Em sao thế?"

"Không sao, đứng dậy gấp quá thôi."

Thẩm Úc Đường nhắm mắt ngồi một lúc rồi dần dần tỉnh táo lại. Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào vết đỏ nơi khóe môi Lawrence, đưa tay nâng cằm anh lên, hỏi: "Hai người đánh nhau sao?"

Lawrence thuận thế nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình: "Anh ta tức giận đánh anh cũng phải thôi, anh hiểu mà."

Ồ, cô hiểu rồi, là Lawrence đơn phương chịu đòn.

"Anh ta đâu? Người đâu rồi?"

"Em có muốn gặp anh ta không?"

Thẩm Úc Đường chợt im lặng.

Cô có muốn không? Cô cũng đang tự hỏi chính mình.

"Nếu muốn, thì hãy đi gặp anh ta đi." Lawrence vẫn nắm chặt tay cô, "Anh ta chắc hẳn có nhiều điều muốn nói với em."

Thẩm Úc Đường hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhìn anh.

... Từ lúc nào mà anh trở nên bao dung như thế?

Trước đây anh không phải như vậy.

"Anh không muốn mình trở thành cái gai mãi mãi cắm trong tim em, không muốn mỗi lần em nhớ đến anh chỉ còn lại nỗi buồn và tiếc nuối."

"Chuyện gì cũng cần nói rõ ràng, sau đó mới có thể đưa ra lựa chọn đúng nhất."

Nghe thì hợp tình hợp lý, đầy bao dung và thấu hiểu. Nhưng Thẩm Úc Đường lại khẽ nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác rất lạ.

Tại sao hai anh em họ đều giống nhau đến thế.

Cô chọn ai, người còn lại liền trở thành kẻ rộng lượng, thấu hiểu và bao dung. Như thể chỉ cần cô mở miệng nói muốn rời đi, họ sẽ thật sự buông tay, xoay lưng, để cô ra đi sạch sẽ không vấn vương.

Đó là tôn trọng.

Nhưng trong tình yêu, có những lúc... cô không cần sự tôn trọng này.

Cô không muốn một người tình dịu dàng, biết chừng mực.

Cô ghét sự lý trí và lạnh lùng ấy.

Cô muốn sự chìm đắm.

Cô muốn một tình yêu độc chiếm, trong mắt chỉ có mình cô, là ghen tuông đến mất kiểm soát.

Cô vừa định mở miệng, cảm xúc dâng đến cổ họng, chưa kịp nói thì Lawrence bất ngờ kéo mạnh cô vào lòng, đặt cô ngồi hẳn lên đùi mình. Hơi thở nóng hổi áp sát sau tai, đôi môi dính máu lướt nhẹ qua cần cổ, nụ hôn rơi đúng vào nhịp đập nơi động mạch.

Giọng anh vẫn dịu dàng và ấm áp.

"Nếu sự lựa chọn cuối cùng của em là anh..." Anh vùi mặt vào hõm vai cô, khẽ bật cười, trầm thấp, đầy run rẩy.

"Anh sẽ phát điên mất."

"Anh sẽ mãi mãi quấn lấy em, như bóng ma không buông, bám theo em đến bất kỳ nơi nào."

Khuôn mặt và đôi môi anh áp sát hơn, nhắm mắt lại, như điên cuồng tận hưởng hương vị chỉ thuộc về cô.

"Dù em không chọn anh... em cũng đừng hòng thoát khỏi anh."

"Em đã lên giường với anh rồi thì cả đời này đừng mơ có thể bỏ rơi anh."

 

Bình Luận (0)
Comment