Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 76

Ngay trước mặt người kia. Trong ánh mắt của anh ta.

*

 
Cuối cùng, Thẩm Úc Đường vẫn chọn gặp Lục Yến Hồi.

Là cô chọn nơi gặp.

Trên tầng thượng của một quán cà phê ngoài trời, lkông gian thoáng đãng, buổi tối vắng khách, vừa đủ yên tĩnh, cũng vừa đủ giữ khoảng cách.

Ý của cô rõ ràng đến không thể rõ hơn. Lục Yến Hồi đương nhiên hiểu, cô đang nhắc nhở hắn, đang vẽ ranh giới giữa hai người — rõ ràng và dứt khoát.

Cô không tin hắn. Dù có chịu gặp mặt, cũng chỉ là muốn nghe hắn nói hết mọi chuyện, chỉ vậy thôi.

Trời chập choạng tối, ánh hoàng hôn cuối cùng xuyên qua mây, nhuộm cả sân thượng thành một màu mơ hồ, xa xăm, như trong giấc mộng.

Cô đã ngồi đó chờ hắn.

Lục Yến Hồi bước đến, hai người ngồi đối diện qua một chiếc bàn vuông. Hắn nhìn gương mặt bình lặng của Thẩm Úc Đường bỗng thấy xa lạ đến lạ thường, như đang nhìn cô qua một tầng sương mờ ảo.

Chỉ mấy ngày không gặp, với hắn lại dài đằng đẵng như cả một mùa đông.

Hắn nhìn cô, nhìn thật kỹ.

Ánh mắt trượt từ hàng mày, khóe mắt, xuống đến bên cổ trái — một vệt hồng nhạt, viền quanh bởi dấu máu đã khô sẫm lại.

Phản ứng đầu tiên của hắn là lo cô bị thương, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng nhớ đến khóe môi bị rách của Lawrence...

Thì ra là vậy.

Lục Yến Hồi cúi mắt, bàn tay siết chặt ở vị trí trái tim, như muốn ép cơn đau dày đặc kia dịu đi đôi chút.

Hắn nhớ cô đến phát điên. Nhớ cảm giác cô nhào vào lòng hắn, ngẩng đầu làm nũng, nói khẽ: "Em nhớ anh."

Nhớ dáng vẻ cô ngủ yên trong vòng tay, nhớ dòng tin nhắn giữa đêm: "Anh đang làm gì thế?" — rõ ràng biết hắn đang họp, nhưng vẫn cứ làm phiền, chỉ để nói mấy câu vớ vẩn.

Nhưng giờ thì không còn nữa.

Ánh mắt cô nhìn hắn không còn ánh sáng lấp lánh như năm nào, chỉ còn sự bình thản và lạnh lùng. Tựa như từ đầu đến cuối, nỗi đau này chỉ thuộc về một mình hắn, còn cô đã sớm rút lui khỏi đó.

Trên bàn là ly nước soda không cồn cô gọi sẵn cho hắn. Cô vẫn nhớ hắn không uống cà phê.

Nhận ra chi tiết ấy, ánh mắt hắn lại lóe lên một tia hy vọng mỏng manh — phải chăng cô vẫn còn quan tâm đến hắn?

"Em chịu đến rồi, anh tưởng..." Hắn cười khẽ, giọng tự giễu, "Anh tưởng em sẽ không bao giờ gặp anh nữa."

Thẩm Úc Đường không đáp, chỉ nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.

"Anh xin lỗi."

Câu đầu tiên, ba chữ đơn giản, trống rỗng và yếu ớt đến nực cười.

Cô vẫn im lặng.

"Chuyện hôn ước đó, từ đầu đến cuối anh chưa từng đồng ý. Và giờ nó đã hoàn toàn kết thúc rồi."

Cô gật đầu, hờ hững đáp: "Ừ."

Chỉ một chữ. Nhưng đủ khiến mọi sức lực hắn dồn nén từ lâu sụp đổ.

Bao nhiêu lời hắn muốn nói, như vì sao lại đến trễ, vì sao lại lỡ mười phút, vì sao những ngày xa cô lại khổ sở đến thế.

Nếu có thể, hắn ước họ có chung một bộ não, để cô hiểu hết những điều hắn không sao nói ra. Hắn từng đau đến mức hoang đường mà nghĩ nếu mình chết đi, có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không quên được hắn.

Nhưng một chữ "Ừ" lạnh băng ấy khiến hắn không biết phải tiếp tục thế nào.

Cô đã tuyên án tử cho hắn rồi. Giờ có nói gì cũng chỉ là ngụy biện, không thể lay chuyển cô nữa.

Cảm giác như đang chìm xuống nước ấy ngộp thở đến tê liệt, thế giới của hắn đang rung chuyển, đang dần sụp đổ.

Trái tim hắn cũng như sắp ngừng đập.

Nhưng cuối cùng, Thẩm Úc Đường vẫn mềm lòng.

Vì cô thấy vai hắn khẽ run, thấy đôi môi khô khốc tái nhợt, thấy đôi mắt đỏ ửng cùng quầng thâm xám xanh dưới mắt.

Những điều ấy không nên xuất hiện trên gương mặt của một người vốn dĩ luôn tao nhã, điềm tĩnh, như ngọc như sứ của Lục Yến Hồi. Đó mới là dáng vẻ cô từng yêu.

Cô khẽ thở dài, giọng mềm đi: "Chuyện đã xảy ra rồi, không cần phí lời giải thích nữa. Tôi biết hôm đó anh có đến, chỉ là không kịp. Tôi cũng hiểu, dạo này anh vì tập đoàn mà phải gánh bao nhiêu khó khăn."

"Tôi không trách anh đâu, Lục Yến Hồi."

Trái tim hắn như vỡ nát. Đôi tay gầy siết chặt trên đầu gối run lên bần bật. Hắn thậm chí còn không dám thở.

"Anh sinh ra trong một gia đình phức tạp như vậy, nhiều trách nhiệm vốn đã định sẵn không thể trốn được. Tính anh vốn 'chỉ nói điều tốt, giấu đi điều xấu'. Anh sợ người khác lo, nên luôn giấu, luôn chịu đựng một mình."

"Nhưng anh biết không, nếu ngay từ đầu anh nói với tôi vì sao anh lại bận như thế, vì sao anh phải chịu đựng chuyện hôn ước đó, có lẽ mọi chuyện đã không đến mức này."

"Tại sao anh không nói với tôi?"

"Là vì, trong lòng anh, tôi chưa từng là người có thể đứng ngang hàng với anh sao? Anh nghĩ mình đang bảo vệ tôi, sợ tôi biết sẽ giận, sẽ lo. Nhưng nếu tôi nói, tôi muốn cùng anh đối mặt với hết thảy thì sao?"

"Nếu tôi nói, tôi có đủ dũng khí để cùng anh vượt cơn bão thì sao? Nhưng anh đến cả cơ hội lựa chọn cũng không cho tôi." Giọng cô càng lúc càng kiên định: "Tôi là người trưởng thành, có đủ khả năng kiểm soát cảm xúc của mình. Sự thật sẽ không làm tôi tổn thương, chỉ có dối trá và giấu giếm mới làm được điều đó."

"Khi niềm tin đã vỡ, từ nay về sau, nghe mỗi câu anh nói, tôi đều sẽ vô thức hoài nghi liệu anh có đang giấu tôi điều gì nữa không. Dù cho trong lòng anh, đó là vì tốt cho tôi."

"Cái gai ấy một khi đã c*m v** thì không bao giờ rút ra được."

Lời cô dứt đã lâu, thời gian vẫn chậm chạp trôi qua, nhưng Lục Yến Hồi vẫn ngồi yên như bị hóa đá.

Gió trên sân thượng thổi rất mạnh, hất tung mái tóc rối phủ lên mắt hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không chớp mắt.

Hắn như bức tượng, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một kẻ điên nhỏ bé đang gào thét và khóc lóc.

Kẻ đó chửi rủa Lục Yến Hồi, bắt hắn phải nói đi, phải giữ cô lại đi, nhưng hắn như bị phong ấn.

Trống rỗng.

Hắn không muốn tin, rằng chỉ mới hôm qua thôi, hắn còn được ôm cô, hôn cô, còn hẹn sẽ cùng đi du lịch sau khi cô tốt nghiệp.

Vậy mà bây giờ —

Tại sao... tại sao cô lại muốn rời bỏ hắn?

Cô không cần hắn nữa — vậy thì hắn phải làm sao đây?

Giây phút ấy, Lục Yến Hồi cảm thấy trong lồng ngực mình như có một đốm lửa đang lan rộng. Hắn không biết đó là gì, chỉ biết nó đang thiêu đốt dạ dày, cổ họng và cả hơi thở của hắn.

Hắn vừa đứng dậy, còn chưa đứng vững thì một cơn đau nhói dữ dội ập đến nơi tim. Hắn vội khom người, vịn lấy mép bàn, ho sặc sụa mấy tiếng.

Cơn nghẹn đè nén bấy lâu cuối cùng cũng tìm được lối thoát.

Nhưng ở phía đối diện, Thẩm Úc Đường giật bắn người, bật dậy khỏi ghế, hoảng hốt kêu lên: "Trời ơi, anh... anh đang nôn ra máu sao?!"

Lục Yến Hồi chậm rãi quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt mơ hồ như đang lạc đi đâu đó. Hắn đưa tay lên, khẽ chạm vào khóe miệng — lòng bàn tay toàn là máu, đỏ tươi đến rợn người.

"...Xin lỗi." Hắn khẽ nói, giọng nói khàn đặc đến mức gần như không nhận ra.

Thẩm Úc Đường sững sờ, gương mặt cô trong khoảnh khắc trở nên phức tạp như từng đợt sóng dâng trào.

Hoảng loạn, đau lòng, tự trách — tất cả đè nặng nơi đáy mắt.

Cô vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, đôi tay run đến mức không biết nên nắm lấy cánh tay hắn hay lau đi vệt máu bên môi trước. Chỉ cần nhìn thấy màu đỏ ấy, mắt cô lập tức nhòe đi, nước mắt rơi lộp bộp như vòi nước bị hỏng không thể khóa chặt.

"Anh bị ngốc à!" Cô nghẹn ngào hét lên, "Anh đã nôn ra máu rồi mà còn xin lỗi tôi làm gì chứ!"

Giọng cô run rẩy, nước mắt rơi không ngừng. Còn hắn thì lại quá đỗi bình tĩnh — bình tĩnh đến đáng sợ, như một cái vỏ rỗng không còn linh hồn. Chỉ có máu là nóng, biểu thị cho việc hắn còn sống.

Thẩm Úc Đường vừa lấy khăn giấy lau vội máu nơi cằm hắn vừa nghiến răng trừng mắt: "Ngồi xuống đi! Ngay bây giờ! Tôi gọi tài xế đưa anh đến bệnh viện!"

Cô luống cuống lục tìm điện thoại, còn chưa kịp bấm số thì cổ tay đã bị hắn giữ lại. Lục Yến Hồi lắc đầu: "Không sao đâu. Vừa rồi chỉ hơi gấp quá, đau tim một chút thôi."

Rồi hắn nhìn cô, khẽ hỏi: "Anh làm em sợ rồi sao?"

Khóe môi hắn vẫn còn vương máu, nhưng lại cẩn thận đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

Thẩm Úc Đường né tránh, giận đến cau mày: "Sao anh còn đối tốt với tôi như vậy? Anh đã... đã nôn ra máu rồi mà vẫn ráng lau nước mắt cho tôi?"

Cô bắt đầu tự trách, bắt đầu hối hận. Liệu lúc nãy cô đã nói lời quá tuyệt tình? Liệu cô chưa từng nghĩ đến áp lực của hắn? Liệu cô không nên đẩy hắn vào ngõ cụt đúng lúc hắn đã kiệt sức như vậy?

Mà hắn vẫn chỉ nghĩ cho cô.

Lục Yến Hồi nhìn thấu nỗi day dứt trong mắt cô, nhẹ nắm lấy tay cô: "Không liên quan đến em đâu. Là anh tự trách mình."

"Càng muốn giải thích rõ, lại càng nói không nên lời. Càng gấp càng loạn."

Ngốc quá, thật là một kẻ ngốc. Đến việc tự bảo vệ mình hắn cũng chẳng biết làm.

Thẩm Úc Đường vẫn đứng bên cạnh, còn Lục Yến Hồi thì ngồi im lặng bất động. Gió từ tầng thượng thổi qua từng cơn lạnh lẽo, khiến đầu hắn đau như muốn nổ tung, thái dương giật liên hồi.

Đau quá. Mệt quá.

Hắn chỉ muốn nghỉ một lát thôi.

Lục Yến Hồi bất chợt vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô ngã vào g*** h** ch*n mình. Thẩm Úc Đường bị ép ngồi lọt giữa vòng tay hắn. Hắn siết chặt eo cô, nghiêng đầu tựa lên ngực cô, nhắm mắt lại, hơi thở rối loạn, giọng nói trầm khàn: "Cho anh ôm em một chút... được không?"

Giọng hắn như bị gió cát mài nhám, vang lên nghèn nghẹn nơi cổ họng, cánh tay ôm cô lại càng chặt, như muốn bóp nát cả hơi thở.

Nhưng thứ khiến cô sững sờ nhất là hơi nóng trên người hắn. Cơ thể hắn nóng đến bất thường, như một cục pin sắp nổ sau khi vận hành quá lâu. Mỗi tấc da đều rực lửa, áo sơ mi dính ướt mồ hôi — là cơn sốt b*nh h**n.

Cô hoảng hốt đưa tay lên trán hắn — nóng rẫy đến đáng sợ.

"Anh sốt rồi, Lục Yến Hồi!" Giọng cô run lên, tức đến phát khóc: "Tại sao không nói cho tôi biết? Anh định để mình cháy thành tro sao?"

Cô thật sự sợ hãi. Nhưng hắn dường như chẳng còn nghe thấy gì, chỉ cúi đầu, ôm cô chặt hơn, mái tóc mềm áp vào ngực cô, như thể muốn chui sâu vào cơ thể cô mà trốn.

Thẩm Úc Đường cúi xuống, mạnh mẽ đỡ lấy mặt hắn ra khỏi ngực mình — gương mặt hắn đỏ bừng đẫm mồ hôi, tóc ướt bết vào trán. Hắn vẫn nhắm mắt, mơ hồ mà ôm lấy cô thật chặt.

Bộ dạng ấy... cô sao có thể đành lòng mặc kệ?

*

Không ngờ trong tòa nhà này ngoài sòng bạc, khách sạn và khu giải trí còn có cả một tầng riêng dành cho y tế. Yên tĩnh, kín đáo và vô cùng riêng tư.

Thẩm Úc Đường cùng trợ lý của Lục Yến Hồi đưa hắn vào phòng bệnh. Người trợ lý là người Trung Quốc trung niên, điềm đạm, ít nói nhưng nói tiếng Pháp rất lưu loát. Nếu không có ông ấy giúp, cô chẳng thể nào giao tiếp nổi với đám bác sĩ người Pháp kia — họ vốn kiêu ngạo, không thích dùng tiếng Anh, mà nếu có nói thì giọng nặng đến mức cô nghe chẳng hiểu nổi.

Sau khi nói chuyện xong với bác sĩ, trợ lý nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đưa cho Thẩm Úc Đường một chai nước khoáng: "Cô Thẩm, cô vất vả rồi. Cô về nghỉ đi, ở đây tôi lo được."

Nhưng Thẩm Úc Đường sao có thể bỏ đi được. Cô mỉm cười, lắc đầu: "Không sao đâu, để tôi ở lại với anh ấy. Tôi nghĩ... anh ấy muốn tôi ở đây."

Trợ lý im lặng một lúc, như có điều muốn nói mà do dự mãi.

"Có chuyện gì à?" Cô hỏi.

Ông khẽ thở dài, rồi nói: "Dạo này tôi hầu như không thấy cậu Lục nghỉ ngơi. Ăn rất ít, đêm nào cũng thức đến sáng. Toàn dựa vào cơ thể mà gắng gượng." Nói đến đây, giọng ông nghẹn lại, ánh mắt dâng lên nỗi xót xa: "Không ai thật sự thương xót cho cậu ấy cả. Ai cũng chỉ biết thúc ép, đòi hỏi, tạo áp lực. Nên cậu ấy mới gục ngã như vậy."

Thẩm Úc Đường lặng im. Đợi ông nói hết, cô chỉ khẽ gật đầu: "Ông đi nghỉ đi. Ở đây có tôi rồi."

Sau khi trợ lý rời đi, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh. Chỉ còn tiếng máy theo dõi kêu "tít—tít" đều đều, nghe mà nghẹn nơi lồng ngực.

Cô ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn gương mặt say ngủ của Lục Yến Hồi.

Hắn gầy đi nhiều. Đường viền quai hàm càng trở nên sắc bén, khuôn mặt gầy đến mức gần như chẳng còn thịt. Chiếc kính đã được cô tháo ra đặt ở đầu giường, thiếu đi lớp che chắn ấy, hốc mắt của hắn càng sâu hơn.

Cô cúi xuống nhìn hắn hồi lâu, rồi nhẹ tay vuốt gọn mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, ngón tay dừng lại nơi giữa hai hàng mày đang nhíu chặt. Cô muốn xoa dịu nếp nhăn ấy, nhưng xoa mãi vẫn chẳng phẳng ra được.

"Anh thật sự... phải chịu đựng đến mức nào mới thành ra thế này hả..." Cô khẽ thì thầm.

...

Thẩm Úc Đường ngồi trong phòng bệnh rất lâu mới sực nhớ ra — cô phải nhắn cho Lawrence một tin. Anh chắc sẽ không đợi cô mãi đâu... phải không?

Nhưng khi vừa cầm điện thoại lên, cô mới phát hiện màn hình đã tối đen — hết pin, máy tự tắt từ lúc nào. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Yến Hồi vẫn đang ngủ say, định đứng dậy ra ngoài tìm nhân viên hỏi mượn sạc. Nhưng vừa mới rời khỏi ghế, người trên giường bỗng khẽ động.

Một bàn tay bất ngờ vươn ra nắm lấy cổ tay cô.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn đã bớt đi nhiều, nhưng vẫn còn nóng rát.

"Em định đi sao?"

Thẩm Úc Đường khựng lại, rồi nhẹ nhàng đáp: "Không. Tôi không đi đâu."

Cô ngồi trở lại, kéo ghế lại gần giường hơn một chút. Lục Yến Hồi vẫn im lặng nhìn cô, quyết không buông tay. Hai người chỉ lặng lẽ đối diện nhau, chẳng ai nói gì.

Cô nghĩ chắc hắn sẽ khát nên định đứng lên rót ly nước. Nhưng vừa khẽ động, tay hắn lập tức siết lại — phản ứng tự nhiên như một con thú bị thương.

"Được rồi, tôi chỉ đi lấy nước thôi, không đi đâu cả." Cô khẽ trấn an.

Thế mà hắn vẫn không chịu buông.

Thẩm Úc Đường đành ngồi xuống lại, dịu dàng xoay bàn tay mình, ngược lại nắm lấy những ngón tay đang nóng hừng của hắn. Chỉ khi ấy hắn mới hơi thả lỏng, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, không chớp lấy một lần.

Ánh nhìn ấy từ từ di chuyển xuống, dừng lại ở bên cổ cô.

Thoạt đầu Thẩm Úc Đường không hiểu hắn đang nhìn gì — cho đến khi hắn giơ tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da nơi cổ, nhẹ nhàng lau đi một vệt đỏ sậm. Cô sững lại. Đó là dấu vết Lawrence cố ý để lại.

Cô ngẩng lên nhìn hắn.

Khuôn mặt Lục Yến Hồi không có bao nhiêu biểu cảm, chỉ khẽ nói bằng giọng rất nhẹ: "Bị bẩn rồi. Để anh lau giúp em."

Như thể với hắn, đó thật sự chỉ là một vết bẩn thôi.

Căn phòng lại chìm vào khoảng lặng kỳ lạ.

Lục Yến Hồi cụp mi, ánh đèn mờ từ trên cao rọi xuống, hắt bóng lông mi của hắn lên gò má, khiến khuôn mặt tái nhợt càng thêm mỏng manh. Hắn dùng ngón cái chà nhẹ lên vệt đỏ khô trên đầu ngón tay, giọng nói trầm thấp, như đang trong mơ: "Em... đang ở bên hắn sao?"

Câu hỏi khiến tim Thẩm Úc Đường siết lại. Hắn vẫn cúi đầu, không nhìn cô, nhưng ánh im lặng ấy lại khiến cô lạnh toát cả người.

Rồi hắn hỏi tiếp, giọng nói trầm đều, từng chữ rơi xuống như dao mỏng: "Hắn đã hôn em thế nào?"

Thẩm Úc Đường nhíu mày, nhìn hắn thật kỹ, muốn đọc ra chút cảm xúc trên khuôn mặt ấy — nhưng hắn vẫn chỉ cúi đầu, chậm rãi vo tờ khăn giấy trong tay.

Sau đó, hắn ngẩng lên.

Đôi mắt ấy đỏ lừ, lấm tấm tơ máu, ánh nhìn sâu và nặng như sương đêm đang kết băng. Thẩm Úc Đường theo bản năng lùi lại, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hắn vươn tay kéo mạnh, khiến cô ngã sấp lên giường bệnh, cả người đổ vào lòng hắn.

Chiếc giường bật ra một tiếng rền, mùi thuốc sát trùng hòa cùng hương gỗ trầm lạnh lẽo từ người hắn lan vào mũi, khiến cô nghẹn lại.

Trên cánh tay hắn vẫn còn kim truyền dịch, ống dẫn run nhẹ theo từng động tác, nhưng bàn tay hắn lại siết chặt eo cô, như một chiếc khóa lạnh lùng, trói chặt cô trong vòng tay mình.

"Anh làm gì thế!" Cô giận đến run giọng, cố giãy ra, "Tay anh còn đang truyền dịch, đừng động nữa!"

Nhưng hắn chẳng nghe, hoặc có lẽ hắn không muốn nghe.

Lục Yến Hồi nâng bàn tay còn lại, lạnh lẽo mà cứng rắn đỡ lấy mặt cô, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn.

"Trả lời anh." Giọng hắn khẽ khàng, hơi thở vỡ vụn, "Em đã hôn hắn chưa?"

Đối diện đôi mắt ấy, Thẩm Úc Đường không thể nói dối. Nhưng cô cũng không nỡ, không muốn làm hắn tổn thương trong tình cảnh này.

"Tôi..."

Cô còn chưa kịp nói hết, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân trầm ổn. Tiếng giày da nện trên nền đá cẩm thạch từng bước, từng nhịp, rõ ràng mà lạnh lẽo.

Trái tim cô khẽ thắt lại, linh cảm nhanh hơn lý trí — cô nhận ra người đến là ai.

Cô gần như muốn vùng ra khỏi vòng tay hắn, nhưng Lục Yến Hồi lại siết chặt hơn, ôm cô cứng ngắc như xiềng sắt.

Cánh cửa khẽ xoay rồi mở ra.

Không cần quay đầu, Thẩm Úc Đường cũng có thể hình dung ra bóng người nơi ngưỡng cửa —

Cao lớn, lạnh lùng, mang theo cả hơi gió cuối thu.

Toàn thân cô căng cứng, như thể có ai kê súng ngay sau lưng.

Ánh mắt Lục Yến Hồi vượt qua vai cô, nhìn thẳng về phía cửa. Khi bắt gặp người đó, ánh nhìn của hắn chợt lạnh như thép, các ngón tay siết lại, kéo gương mặt cô gần hơn.

Hắn cúi đầu — và hôn cô.

Ngay trước mặt người kia.

Trong ánh mắt của anh ta.

Hắn hôn cô, không né tránh, cũng không do dự.
 

Bình Luận (0)
Comment