Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 77

Em muốn hắn ta nghe thấy giọng mình đến thế sao?

*

 
Nụ hôn của Lục Yến Hồi không hề sâu, chỉ là một cái chạm rất khẽ thoáng qua môi Thẩm Úc Đường rồi lập tức tách ra. Giống như hắn cố tình làm cho người đứng ở cửa nhìn thấy. Không, không phải "giống như" — mà chính là cố tình.

Thẩm Úc Đường bị hành động bất ngờ ấy dọa cho sững người, vội đẩy mạnh vào ngực hắn, muốn thoát khỏi vòng tay kia.

Hắn điên rồi thật.

Cảm nhận được sự phản kháng của cô, Lục Yến Hồi buông tay. Cô lập tức nhảy khỏi giường, nhưng bước chân loạng choạng, suýt nữa đã ngã xuống.

Một cánh tay mạnh mẽ kịp thời đỡ lấy cô.

Thẩm Úc Đường ngẩng đầu và chạm phải ánh mắt của Lawrence. Đôi mắt sắc lạnh ấy dưới ánh đèn trắng trong phòng bệnh càng toát lên khí thế lạnh lùng và nguy hiểm.

Cô chỉ dám liếc nhìn anh một cái rồi vội tránh đi, không dám nhìn lâu. Lawrence giữ cô lại, rồi ngẩng đầu, thản nhiên nhìn về phía giường bệnh. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười nhạt đầy khinh thường.

"Nghe nói anh nôn ra máu," Giọng anh nhẹ bẫng, mang theo ý cười lạnh, "Tôi còn tưởng anh sắp chết rồi cơ."

Lục Yến Hồi nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh như băng. Hắn không đáp, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bàn tay Lawrence đang nắm lấy Thẩm Úc Đường.

Lawrence chậm rãi lấy từ túi áo vest ra một chiếc khăn tay sạch, cúi xuống, tay kia đỡ lấy cằm Thẩm Úc Đường rồi tỉ mỉ lau sạch vết son trên môi cô.

"Có vẻ... anh vẫn chưa chết được đâu."

Giọng anh không hề có ý kiềm chế, từng chữ như dội ra hơi lạnh.

Cơ thể Thẩm Úc Đường khẽ run trong lòng bàn tay Lawrence. Cô chưa bao giờ nghe anh nói chuyện với Lục Yến Hồi bằng giọng điệu như vậy.

Khoảnh khắc đó Lawrence không còn giữ vẻ phong độ thường thấy, ngay cả lớp ngụy trang lịch thiệp cũng bị xé bỏ. Chỉ còn lại là sự cảnh cáo tr*n tr** và địch ý không che giấu. Có lẽ đây mới chính là bản chất thật của Lawrence — khí thế áp người, chỉ một ánh nhìn cũng khiến người khác lạnh sống lưng. Chỉ là trước đây cô được anh cưng chiều nên không bao giờ cảm thấy sợ mà thôi.

Thẩm Úc Đường cảm nhận rõ không khí trong phòng đang trở nên ngột ngạt. Cô bị kẹt giữa hai luồng ánh mắt, như bị nhốt trong nồi súp đang sôi — ngọn lửa nhỏ thôi, không đốt cháy xương thịt, nhưng đủ khiến trái tim cô đau rát.

Cô khẽ ho một tiếng, cố phá vỡ bầu không khí nặng nề ấy. Bước tới bàn uống nước rót một ly rồi quay lại đưa cho Lục Yến Hồi: "Anh uống chút nước đi."

Khi hắn nhận lấy, đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay cô. Một va chạm nhỏ thôi, nhưng trong mắt Lawrence, nó lại như cảnh quay chậm, từng giây kéo dài ra như cố tình khiêu khích.

Ánh mắt anh lạnh buốt, như muốn cắt phăng bàn tay vừa chạm vào cô ngay tại chỗ.

Lồng ngực Thẩm Úc Đường như bị đè nặng, bả vai căng chặt, hít thở cũng khó khăn. Trước đây hai người đàn ông ấy từng âm thầm đối đầu, nhưng chưa bao giờ như bây giờ — thẳng thừng, tr*n tr**, ngay trước mặt cô.

Cô bị kẹt giữa, chẳng biết nên nhìn ai hay nên nói gì.

Lục Yến Hồi đặt ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi hỏi: "Tối nay em sẽ đi sao?"

Thẩm Úc Đường do dự vài giây rồi liếc nhìn Lawrence đang đứng bên cạnh. Anh cũng đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời. Hai ánh mắt lại một lần nữa dồn hết lên người cô — một lạnh, một nóng.

"Tôi đã hứa với trợ lý Vương rồi," Cô nói bằng giọng bình tĩnh, "Tối nay tôi sẽ ở lại chăm anh."

Câu nói không mang ý nghiêng về ai, chỉ đơn giản là lời hứa cô định giữ. Nhưng với Lục Yến Hồi, thế là đủ.

Hắn khẽ gật đầu: "Được."

Giọng hắn trầm thấp, thoáng ẩn một chút thỏa mãn khó nhận ra.

Căn phòng này thực ra rất rộng — nói là "phòng bệnh" thì không đúng, phải gọi là "phòng hạng sang" mới phải. Chiếc giường bệnh là loại nhập từ Đức, có thể điều khiển điện tử; bên cạnh còn có một chiếc giường lớn cho người chăm, nệm hiệu ViSpring êm ái như khách sạn năm sao. Một góc phòng có quầy nước nhỏ, đủ cả máy pha cà phê, bình nước nóng, máy nước có ga và vài chai nước khoáng cao cấp.

Phía trong còn có một cánh cửa nối sang phòng nhỏ hơn, có giường, phòng tắm và tủ đồ riêng, đủ để người chăm bệnh có không gian riêng, thoải mái mà vẫn lịch sự. Có thêm phòng riêng nghĩa là có thể ngủ tách ra, ai cũng giữ được thể diện — nghĩ đến đó, Thẩm Úc Đường khẽ thở phào.

Nhưng ngay giây sau, một bàn tay lại đặt lên eo cô.

Lòng bàn tay ấy ấm và rắn rỏi, ngón tay khẽ siết lại, mang theo một lực ép không thể né tránh.

"Vậy anh ở lại cùng em."

Cả người Thẩm Úc Đường cứng lại. Cô ngẩng đầu, cau mày nhìn Lawrence, ánh mắt như đang van cầu anh "đừng gây chuyện nữa."

Lục Yến Hồi khẽ cười, giọng nhẹ hẫng như đang xem kịch: "Sao vậy? Tối nay không đi chơi bài với Nathaline à? Chẳng phải cô ta bay đến Paris chỉ để tìm cậu sao?"

Lawrence nghe vậy vẫn điềm nhiên, vẻ mặt không đổi: "Đó là chuyện của cô ta, không liên quan đến tôi."

Anh nói tiếp, bình thản mà sắc lạnh: "Với công việc và đời sống riêng, tôi luôn tách biệt rõ ràng. Không ai có thể ép tôi gặp người tôi không muốn gặp." Dừng lại một nhịp, khóe môi anh cong lên, nụ cười nhạt nhẽo mà kiêu ngạo: "Kể cả cha tôi cũng không."

Chỉ nghe đến đó, Thẩm Úc Đường liền hiểu — hai người họ đang ẩn ý về chuyện gì.

Bàn tay đang đặt ở eo cô siết chặt hơn, Lawrence cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt anh vẫn lạnh, nhưng cô lại đọc được trong đó một chút gì đó — như là đắc ý, hay... khiêu khích.

Ánh mắt Lục Yến Hồi dần tối lại.

Miệng lưỡi của Lawrence ngoài Thẩm Úc Đường ra chưa từng kiêng nể ai. Mà trong làn khói lửa đối đầu này, hiển nhiên anh chẳng định nhường nhịn chút nào.

Thẩm Úc Đường cảm thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát liền vội lên tiếng hòa giải: "Không sao đâu, anh không cần ở lại với em."

Cô không hề thiên vị ai — chỉ là bản năng tránh né xung đột, ghét cảm giác ngột ngạt. Từ nhỏ cô đã quen đóng vai người giảng hòa — cha mẹ cô thường xuyên cãi nhau, và đứa trẻ vô tội như cô lại luôn phải đứng ra kết thúc mọi trận chiến.

...

Cuối cùng Lawrence cũng chịu rời đi.

Bác sĩ vào rút kim truyền cho Lục Yến Hồi, đưa hắn một viên thuốc rồi dặn Thẩm Úc Đường để ý đến màn hình theo dõi. Nếu chỉ số có gì bất thường, dù ở phòng bên cô cũng sẽ nghe thấy tiếng cảnh báo.

Uống thuốc xong, không bao lâu sau, Lục Yến Hồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Thẩm Úc Đường nằm trên giường trong căn phòng phía trong, không mở hết đèn, chỉ còn lại ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn chân tường nhỏ.

Cô nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa, mở khóa điện thoại, ánh sáng màn hình nhấp nháy trên mặt.

Cô trả lời vài tin nhắn trước, sau đó theo thói quen kiểm tra hòm thư, xem có bỏ sót email nào chưa đọc không. Cuối cùng cô mới mở đoạn hội thoại với Lục Yến Hồi.

Tin nhắn lướt dần lên. Giờ đây, cuối cùng cô đã có thể bình tĩnh đọc lại những dòng này.

Cô xem rất chăm chú, như đang chìm đắm trong những ký ức nào đó, hoàn toàn không hề nhận ra một bóng đen đang chậm rãi tiến lại gần từ phía cửa phòng.

Một bên giường khẽ lún xuống.

Có người ngả vào.

Thẩm Úc Đường giật mình vì sự trũng xuống bất ngờ của chiếc giường, vừa định quay người lại xem thì đã bị một vòng tay ôm chặt từ phía sau.

Một mùi hương sữa tắm sạch sẽ và lạnh lùng phả đến.

Cánh tay anh siết lấy eo cô, kéo cô gọn vào trong lòng. Đầu gối anh luồn qua g*** h** ch*n cô, chậm rãi áp sát.

Cơ thể anh rất ấm, lồng ngực dán vào lưng cô, hơi nóng dần dần lan tỏa. Cằm anh tựa vào hõm cổ cô, hơi thở phả vào tai.

Anh nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại của cô: "Đang xem gì thế? Hửm?"

Ngay khi Thẩm Úc Đường nhận ra giọng của Lawrence, sống lưng cô lập tức căng cứng. Không phải anh đã đi rồi sao?

Cô hạ giọng hỏi: "Anh làm gì mà như ma quỷ thế? Vào bằng cách nào?"

Anh ghé sát hơn. Môi anh dán vào vành tai cô, giọng nói khàn khàn nóng bỏng: "Cửa mở, anh không được vào sao?"

"Không có em anh không sao ngủ được."

Nói nhảm. Vậy trước đây anh ngủ kiểu gì?

Thẩm Úc Đường nhân từ không vạch trần lời nói dối của anh. Cô vừa định tắt điện thoại, ngón cái chuẩn bị nhấn nút khóa màn hình thì cổ tay bị Lawrence túm lấy.

Bàn tay anh chặn trên nút khóa, ngăn cô nhấn xuống. Ánh mắt anh dán chặt vào màn hình, không rời khỏi đoạn chat.

"Sao," Giọng anh trầm đục, lạnh lẽo như thể đổ một xô đá vụn lên lưng cô, lạnh buốt từ đầu đến chân, "Đang hồi tưởng tin nhắn của người khác à?"

Vừa nói, chiếc lưỡi mềm mại của anh đột nhiên cuốn lấy tai cô, l**m nhẹ một cái, rồi khẽ ngậm lấy.

Thẩm Úc Đường bị cắn khiến cơ thể run rẩy, hai vai rụt lại, muốn đẩy anh ra, nhịp tim bắt đầu mất kiểm soát.

Cô cắn chặt răng, không cho phép bản thân phát ra tiếng động.

"Anh làm cái gì thế..."

Cô khẽ nói, thò tay vào trong chăn định đẩy anh ra.

Đẩy anh ra xa khỏi người mình.

Nhưng Lawrence không hề nhúc nhích, ngược lại còn kìm chặt tay cô, đè xuống, và dẫn cô đi từng chút một.

Dẫn lòng bàn tay cô áp lên "cậu em" đang ngẩng đầu, chạm vào nơi cơ bắp căng cứng, nóng như thép nung đỏ.

Ngón tay Thẩm Úc Đường run lên, cô muốn rút về.

Anh cắn tai cô, lầm bầm nói: "Xóa hắn đi."

Thẩm Úc Đường không động đậy. Cô im lặng, điện thoại bị anh đè ở bên cạnh, ánh sáng vẫn còn đang bật.

Thấy cô vẫn kháng cự, anh càng hăng say hơn.

Từ tai cô trở xuống, môi anh dán vào da thịt cô, nóng bỏng hôn dọc xuống cổ, xuống...

Nơi nào trên cơ thể cô nhạy cảm nhất, anh sẽ chuyên tâm công kích vào nơi đó. Kiên nhẫn đến cực điểm, cố tình tra tấn cô đến cùng.

Mỗi lần động chạm như đang thử thách giới hạn của cô, hoàn toàn là cố ý.

Cô cắn chặt môi, đầu ngón chân căng cứng, câm lặng, cố gắng chịu đựng không phát ra âm thanh nào.

Nhưng Lawrence đột nhiên vòng tay ra phía trước, đầu ngón tay anh lướt qua cằm cô, rồi áp sát môi cô.

Cô theo bản năng muốn nghiêng đầu né tránh, nhưng không được. Ngón tay anh vẫn còn vương mùi nước rửa tay và mùi hương đặc trưng của anh. Khô ráo và dễ chịu.

Anh như đang trêu chọc, dùng một ngón tay bẻ môi dưới cô ra, ngón cái miết lên viền môi, đầu ngón tay khẽ luồn vào bên trong một chút.

Ép cô phải mở miệng, quyết tâm khiến cô phải phát ra âm thanh.

"Hửm?" Giọng anh hạ thấp, gần như thì thầm vào tai cô. "Lưu luyến đến mức không muốn xóa sao?"

Thẩm Úc Đường chưa kịp trả lời thì phía sau lưng cô vang lên vài tiếng "leng keng".

Âm thanh kim loại va chạm nhẹ.

Cô lập tức sững sờ. Âm thanh này cô quá đỗi quen thuộc.

Có lần cô vội vàng muốn mở chiếc khóa đó nhưng không tài nào làm được. Vậy mà Lawrence chỉ dùng một tay, kéo sang trái sang phải là mở ra.

"Nếu không muốn xóa —" Anh áp sát vào lưng cô, giọng nói từ từ đè nén xuống: "Thì làm đến khi hắn nghe thấy âm thanh."

Trái tim Thẩm Úc Đường suýt nữa nhảy khỏi lồng ngực vì câu nói này. Cô biết với Lawrence, câu này tuyệt đối không chỉ là lời nói suông. Anh thật sự có thể làm điều điên rồ đó.

"Em xóa! Em xóa! Em xóa!"

Lawrence nghe thấy giọng cô run rẩy thì khẽ cười một tiếng.

Hóa ra chỉ cần dọa một chút là sợ thế.

Thẩm Úc Đường cố gắng dịch người về phía trước, muốn tránh xa "khẩu súng" đang chĩa vào mình. Nhưng vừa nhích được vài centimet đã bị anh ôm gọn trở lại.

"Làm gì mà xa anh thế?" Chiếc mũi thẳng của anh cọ xát vào tai cô, giọng nói có chút ấm ức ướt át, "Sợ anh à?"

"Không muốn anh nữa sao?"

Thẩm Úc Đường chớp cơ hội khóa màn hình điện thoại, nhét lại dưới gối rồi đè chặt.

"Xóa rồi à?"

Cô gật đầu: "Xóa rồi." Thật ra là chưa.

Cô đang đánh cược Lawrence chưa từng dùng WeChat nên không hiểu giao diện thao tác.

Lawrence im lặng một lúc, hơi thở quấn quýt bên má cô, khẽ chấm nhẹ từng chút lên cổ cô. Anh càng im lặng lâu, Thẩm Úc Đường càng cảm thấy hoảng loạn. Giống như một con bướm rơi vào mạng nhện, run rẩy cánh giãy giụa, càng lún càng sâu.

"Thật sự xóa rồi?" Anh trầm giọng hỏi.

"... Xóa rồi."

Cuối cùng anh cũng thả lỏng hơn một chút, vòng tay không còn siết chặt như trước.

Thẩm Úc Đường cảm thấy mình như được sống lại, thoát ra khỏi mạng nhện đang quấn lấy, có thể hít thở bình thường trở lại.

Nhưng Lawrence vẫn ôm cô, không buông ra, chỉ là không hôn hay giày vò cô nữa, anh nói khẽ: "Thêm anh vào đi."

Thẩm Úc Đường sững sờ, chậm rãi quay đầu nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

"Anh đăng ký WeChat rồi ư?"

Lawrence không ngẩng đầu, vẫn vùi trong hõm cổ cô, khẽ hừ ra một tiếng cười lạnh.

"Phải."

"Không thì sao? Em định cả đời này không bao giờ chủ động nhắn tin cho anh à?"

Mũi anh vẫn nhẹ nhàng cọ xát chỗ cổ cô, như một chú mèo, cọ xát từng chút một.

Anh dường như rất ám ảnh với động tác này, như muốn in dấu mùi hương của mình lên cô, và cũng muốn hơi thở của cô dính lên người anh.

"Anh đã chuyển một triệu tệ vào tài khoản của em rồi, Ivy," Anh khẽ nói, dáng vẻ thờ ơ nhưng đầy quyền lực, "Hợp đồng đã gửi vào email. Sáng mai ngủ dậy nhớ ký tên."

Thẩm Úc Đường hoàn toàn đứng hình, phải mất một lúc lâu mới định thần lại được.

Một là vì Lawrence thật sự đã chuyển khoản một triệu tệ.

Hai là vì lần đầu tiên cô nghe nói có người theo đuổi lại phải... ký hợp đồng kiểu này.

Lawrence hơi chống người lên, nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, giọng nói như đang dỗ dành: "Không dùng chút biện pháp mạnh thì lỡ em chạy mất anh biết làm sao đây?"

Cô quay đầu liếc anh một cái, lẩm bẩm: "... Anh đúng là, một chút thiệt thòi cũng không chịu."

"Anh là doanh nhân, Ivy," Anh cắn nhẹ vành tai cô, "Không chịu thiệt là nguyên tắc của anh."

Nhưng lời vừa dứt, anh đột nhiên lật người đè lên, động tác dứt khoát và đầy áp chế, ngay lập tức đẩy Thẩm Úc Đường lún sâu vào chiếc gối.

Một tay anh ghì chặt hai cổ tay cô, giơ lên quá đầu, tay kia dò tìm dưới gối, nhanh chóng rút chiếc điện thoại của cô ra.

Đồng tử Thẩm Úc Đường khẽ co lại, vừa định mở lời thì Lawrence đã nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt ấy hơi nheo lại, như một mãnh thú săn mồi trong bóng tối, toát ra ánh sáng nguy hiểm.

"Nhưng mà, anh phát hiện em đang lừa dối anh."

"Em nói xem, anh nên làm gì đây?"

Anh cúi thấp, nghiêng đầu dùng răng cắn nhẹ vào chiếc dây buộc tóc, kéo lên và mài nhẹ, ánh mắt đầy tính xâm lược không hề nhân nhượng, khóa chặt khuôn mặt cô.

"Em muốn hắn ta nghe thấy giọng mình đến thế sao?"
 

Bình Luận (0)
Comment