Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 78

Chỉ cần cô chịu ở lại bên cạnh anh là đủ rồi

*

 
Thẩm Úc Đường khi ngủ chỉ mặc mỗi một chiếc váy ngủ bằng lụa, chất vải mỏng manh, mát lạnh, ôm sát lấy làn da. Dù cách một lớp lụa, nhưng bị dùng má áp sát mà cọ xát vẫn khiến toàn thân cô run rẩy, dòng điện hơi tê tê từ ngón chân xông thẳng l*n đ*nh đầu.

Tựa như có vô số con kiến đang gặm nhấm xương thịt của cô.

Lawrence buông lỏng lực khống chế cổ tay cô, tùy ý ném điện thoại của cô lên giường. Hai tay trống không, tập trung về giữa người cô.

Tham lam không biết chán, hình như muốn một lúc cắn vào cả hai bên.

Anh quá thông minh, khả năng học tập quá mạnh, chỉ đến vài lần đã nắm bắt hoàn toàn bí mật của cơ thể cô, biết làm thế nào để khiến cô chìm đắm trong biển dục.

Thẩm Úc Đường nhận ra Lawrence muốn làm gì, cô nhíu mày, một cái tát nhẹ vỗ lên mặt anh, kiên quyết nâng cằm anh lên, buộc anh phải dừng lại.

Ngực cô phập phồng dữ dội, hơi thở hỗn loạn, nhưng bờ môi vẫn cắn chặt, chết cũng không chịu phát ra một chút âm thanh. Bất kể anh dẫn dụ thế nào, cô cũng không thể cho phép anh thực sự làm gì ở đây.

Lawrence bị Thẩm Úc Đường tát một cái, không những không tỉnh táo, ánh mắt anh nhìn cô ngược lại càng thêm tính xâm lược.

Ánh mắt chất chứa khát vọng, thân hình dịch lên phía trên, áp sát lại ngậm lấy môi cô.

Cô nghiêng đầu né tránh, anh liền đuổi theo hôn lên.

Nhưng lần này không còn ý cắn xé, chỉ là một nụ hôn thật dịu dàng, như đang dỗ dành cô.

Nụ hôn chậm rãi rơi xuống đuôi mắt cô.

Giọng anh khàn khàn hỏi: "Không muốn xóa?"

Thẩm Úc Đường đưa một ngón tay đặt lên môi Lawrence, nhìn anh, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, sự mê loạn trong mắt dần dần biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo vô cùng.

"Phải." Cô nói khẽ nhưng kiên định: "Em không muốn, cũng sẽ không."

Lawrence dừng động tác hôn cô.

Môi anh dừng lại trên đầu ngón tay cô, hơi ngẩng mắt nhìn cô, trong ánh mắt thoáng có chút thất thần.

Anh không ngờ cô sẽ trả lời như vậy. Cứng rắn như thế, cự tuyệt không chút lưu tình như thế.

Đúng lúc ánh mắt Lawrence dần dần lạnh đi, Thẩm Úc Đường đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng v**t v* tóc anh. Như đang v* v*n mèo con cún con, đầu ngón tay c*m v** tóc, từng đường từng đường v**t v*.

Cô cúi người áp sát, thì thầm bên tai anh: "Cũng giống như anh mãi mãi không thể cắt đứt ràng buộc với anh ấy."

"Em cũng không làm được."

Thẩm Úc Đường vừa nói vừa chủ động hôn anh.

Ban đầu Lawrence vì sự cự tuyệt của cô mà khó chịu, lông mày hơi nhíu, né tránh ra phía sau, không cho cô hôn. Nhưng Thẩm Úc Đường không vì thế mà nản lòng, anh né tránh, cô một tay nắm lấy cằm anh nâng lên, cưỡng chế áp sát môi anh.

Từ từ cọ xát trên đôi môi mềm mại của anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m qua.

Như nhét tất cả những sự an ủi không thể thốt thành lời vào trong nụ hôn này.

Cô chưa bao giờ chủ động điều khiển Lawrence như thế. Lần đầu tiên cô nếm được hương vị khống chế anh, tuyệt vời đến không ngờ.

Khuôn mặt xinh đẹp đó lúc này bị tay cô khống chế, hơi ngửa cổ, buộc phải đáp lại nụ hôn của cô.

Hàng mi dài bất an run rẩy, đầu tai từng chút một dâng lên chút màu hồng.

Nụ hôn của cô lần lượt rơi xuống lông mi, môi và d** tai anh...

Trên làn da trắng lạnh ửng lên một vệt hồng.

Dáng vẻ ấy càng lúc càng quyến rũ.

Như một tuyệt sắc.

Cho đến khi Lawrence cuối cùng không chịu nổi nữa.

Yết hầu lăn mạnh một cái, định xoay người đáp trả lại nụ hôn đó.

Kệ đi, nếu cô không thể quên được hắn ta thì cứ để cô không quên, Lawrence nghĩ.

Chỉ cần cô chịu ở lại bên cạnh anh là đủ rồi.

Anh tự dối lòng mình như vậy, đưa tay nắm lấy mắt cá chân Thẩm Úc Đường kéo mạnh xuống, kéo cô đến vị trí thích hợp, nhưng ngay lúc này, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên vài tiếng ho. Ban đầu chỉ là vài tiếng ho nhẹ, nhưng rất nhanh máy theo dõi liền kêu bíp bíp, phát ra âm thanh báo động màu đỏ. Trong căn phòng tĩnh lặng, âm thanh ấy vô cùng chói tai.

Thẩm Úc Đường gần như không do dự mà đẩy Lawrence ra, lật người xuống giường, vớ lấy áo khoác mỏng khoác lên người rồi vội vã đi ra ngoài phòng.

Đến như gió, đi cũng như gió.

Lawrence bị cô vô tình ném lại trên giường, cổ áo sơ mi hé mở, thắt lưng cũng lỏng lẻo.

Ánh mắt mất tập trung, quần áo không chỉnh tề.

Rõ ràng là bộ dạng chưa kịp thoát khỏi cảm xúc d*c v*ng lúc nãy đã bị chủ nhân tàn nhẫn vứt bỏ.

Bóng lưng Thẩm Úc Đường sớm đã biến mất nơi cửa.

Không một lần ngoảnh lại, cứ thế rời đi.

Là vì người đàn ông phòng bên cạnh.

Lawrence nằm đó, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, lạnh lùng bật cười một tiếng, thần sắc từng chút một chìm xuống.

Đen kịt, không thấy một tia sáng.

Anh nhắm mắt, đưa tay chống lên trán, cố gắng kìm nén mong muốn xông vào phòng bên cạnh bắt cô trở về.

Một hơi thở mắc kẹt trong lồng ngực không nuốt xuống được cũng không thể trút bỏ.

Vừa tức giận, vừa bực bội, lại không thể làm gì được cô.

*

Thẩm Úc Đường nhanh chóng bước vào phòng bệnh bên ngoài.

Lục Yến Hồi trên giường đã tỉnh, sắc mặt so với trước đỡ hơn một chút, đang dựa vào đầu giường.

Âm thanh báo động trên máy theo dõi vẫn vang lên.

Cô cúi đầu liếc nhìn giá trị trên màn hình, phát hiện hóa ra là hắn tự tháo thiết bị đo gắn trên ngón tay, hệ thống báo nhầm mà thôi.

Thẩm Úc Đường thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói, ngẩng đầu lại đâm vào đôi mắt sâu thẳm kia.

Lục Yến Hồi lặng lẽ nhìn cô, đồng tử màu nâu sâu trong đêm càng sáng tỏ, long lanh nước mắt, như viên ngọc ướt sũng nước.

Ánh mắt ấy không có gì khác thường, nhưng lại khiến trái tim Thẩm Úc Đường đập mạnh.

Tựa như... hắn biết chút gì đó.

Cô hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn, cố kìm nén cảm xúc mà hỏi: "Anh có muốn uống chút nước không?"

Nói rồi, cô định quay người đi lấy nước.

Nhưng bị hắn nắm lấy cổ tay.

"Không sao." Lục Yến Hồi khẽ nói, khóe miệng treo nụ cười ôn hòa.

Hắn kéo cô đến gần mình hơn chút, đưa tay, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên khóe môi cô, lau đi vệt nước trên đó.

Hắn không hỏi gì cả.

Ngay cả nụ cười cũng không thay đổi, dịu dàng như mọi khi.

Nhưng Thẩm Úc Đường lại như bị chạm trúng điểm yếu, mồ hôi lạnh thấm ra sau lưng.

Không lẽ nào hắn...

Không lẽ nào hắn biết Lawrence ở phòng bên cạnh?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua lập tức bị cô sợ hãi dập tắt.

Phi phi, không được nghĩ như vậy!

"Vừa nãy tôi uống chút nước." Thẩm Úc Đường theo phản xạ sờ lên khóe môi mình, giả bộ bình tĩnh giải thích.

Lục Yến Hồi không để ý đến lời nói dối nhỏ nhặt của cô, chỉ nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Anh vừa gặp ác mộng."

Nói rồi, hắn cẩn thận nâng tay cô đặt lên ngực mình, để cô cảm nhận nhịp tim của hắn, "Bị tỉnh giấc."

"Có phải máy báo động làm phiền em không?"

Thẩm Úc Đường đảo mắt, lắc đầu, "Không, vốn dĩ đêm nay tôi cũng phải chăm sóc anh mà."

Câu trả lời của cô khiến ánh mắt Lục Yến Hồi chớp động.

Đôi mắt phượng ướt át đó không chớp nhìn cô, như một vũng nước chảy chậm, từ từ bao bọc lấy cô, rồi lại dịu dàng, không dấu vết mà nuốt chửng cô.

"Vậy..." Hắn khẽ mở miệng, giọng nói trầm khàn, cẩn thận cầu xin, "Anh sợ một lúc nữa sẽ lại mơ thấy ác mộng đó. Anh có thể ôm em ngủ một lúc được không?"

Thẩm Úc Đường không ngốc, cô nghe ra đây là cái cớ của hắn.

Nhưng đối diện với đôi mắt như thế, cô không nói ra lời từ chối.

Ánh mắt Lục Yến Hồi quá có sát thương, đôi mắt khiến chó cũng phải si tê đó, lúc này đuôi mắt hơi rủ xuống, mí mắt dưới ửng hồng phản chiếu ánh nước.

Không biết là vì bệnh hay thực sự bị ác mộng dọa sợ, khuôn mặt tái nhợt toát lên vẻ tan vỡ khiến người khác thương xót.

Như một con mèo hoang gặp trong đêm mưa, toàn thân ướt sũng, k** r*n rỉ rả tìm kiếm nơi che chở.

Thẩm Úc Đường không chịu nổi nhất Lục Yến Hồi như thế này.

Hắn càng yếu đuối, cô càng cảm thấy mình không nỡ lòng.

Tựa như chỉ cần cô từ chối, bản thân sẽ tự tay cướp đi dưỡng khí còn lại duy nhất của hắn.

Ánh mắt đó và giọng nói đó quá biết cách khiến người khác mềm lòng.

Lục Yến Hồi nhận ra Thẩm Úc Đường do dự, hắn giang hai tay, không chút do dự kéo cô vào lòng, cúi đầu chôn vào tóc cô, giọng nói mang theo nỗi đau khổ và suy sụp khó che giấu.

"Anh thử rồi, thử không nghĩ đến em. Nhưng không có em, anh cứ mãi gặp ác mộng, ngủ không ngon."

Quả không hổ là anh em, ngay cả cái cớ làm nũng cũng giống hệt nhau.

Nghe được câu nói quen thuộc này, Thẩm Úc Đường mơ hồ cảm thấy mình như một hoàng đế, đối với thủ đoạn tranh sắc của các phi tần đã quá quen thuộc. Rõ ràng biết tất cả đều là kịch bản, nhưng đúng là mỗi người đều đẹp như vậy, nói lại còn đầy tình cảm.

Nghe xong vẫn không tranh khỏi được việc mềm lòng.

Cô đưa tay xoa mái tóc xù của hắn, gật đầu, "...Được."

Vừa lúc cô dứt lời, phòng bên trong đột nhiên vang lên một tiếng "xoảng" thanh thúy.

Tựa như ly rơi xuống đất và vỡ tan.

Toàn thana Thẩm Úc Đường run rẩy, dù có cách bức tường dày cũng có thể cảm nhận một ánh mắt lạnh lẽo dường như xuyên tường và đâm thủng cô.

Cô khẽ đẩy vai Lục Yến Hồi, gượng bình tĩnh nói: "Tôi... tôi vào xem xem có chuyện gì."

Nói rồi, cô liền muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Động tác này khiến người đàn ông vốn dĩ đang cúi đầu chôn vào vai cô như đột nhiên bị k*ch th*ch, mãnh liệt siết chặt cánh tay, giam cầm cô chặt trong lòng.

Buông xuống lồng giam, khóa chặt chim hoàng yến muốn bay.

Động tác nhanh không có đệm.

Thẩm Úc Đường bị lực đạo này siết cho nghẹt thở, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Yến Hồi vẫn là dáng vẻ dịu dàng yếu đuối đó, giọng nói trầm thấp, "Đừng đi."

Đây không phải ngữ khí thương lượng.

Hắn giơ mu bàn tay, nhẹ nhàng yêu thương cọ vào má cô, lại sửa sang mái tóc bị hắn làm loạn, "Chỉ là gió thổi thôi."

"Không cần quan tâm."

Không biết từ lúc nào, ánh mắt trong veo của Lục Yến Hồi trở nên vẩn đục, nhuốm một tầng đen chấp nhất thâm trầm.

Khóe miệng hắn rõ ràng đang mỉm cười đầy tình cảm, nhưng rơi vào mắt Thẩm Úc Đường lại trở nên khiếp sợ như vậy.

Tựa như nếu cô cố ý rời đi, hắn có thể ngay trước mặt cô mà tự hủy hoại bản thân đến tan nát.

Thẩm Úc Đường ổn định tâm thần, từ bỏ dự định vào phòng, khẽ nói: "Được, tôi không đi nữa."

"Tôi ở với anh."

Thẩm Úc Đường không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Cô và Lục Yến Hồi nằm chung một chiếc giường. Chiếc giường rất rộng, cô cố gắng nằm sát vào mép giường, không chạm vào hắn. Nhưng Lục Yến Hồi lại nắm chặt lấy tay cô cả đêm, chưa một lần buông ra.

Cả đêm ấy cô liên tục mơ thấy những giấc mộng hỗn độn. Khi thì mơ thấy Lawrence, anh đứng bên giường nhìn chằm chằm cô, rồi cúi xuống hôn cô.

Lúc lại biến thành Lục Yến Hồi.

Trong cơn mơ, cô nghẹt thở, như bị ai đó ấn chìm xuống nước.

Trời chưa sáng hẳn, cô đã thức dậy trong khó chịu.

Trong căn phòng yên tĩnh, Thẩm Úc Đường nghiêng người nhìn sang. Lục Yến Hồi vẫn đang ngủ, tay hắn vẫn siết chặt lấy tay cô.

Siết đến nỗi cánh tay ấy của cô đã tê cứng.

Cô khẽ cử động, cố rút tay ra. Vừa mới động đậy, đầu ngón tay Lục Yến Hồi lập tức thít chặt lại, theo phản xạ còn nắm chặt hơn.

Cô đành phải chậm rãi hơn, từng chút một rút bàn tay mình ra.

Cô nhẹ nhàng rời giường, chân trần bước trên tấm thảm không một tiếng động. Khoác lên chiếc áo mỏng, cô khẽ khàng đẩy cánh cửa thông sang phòng bên.

Nhưng chiếc giường bên trong trống trơn, chăn đệm được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Lawrence đã biến mất tự lúc nào.

Tim Thẩm Úc Đường thắt lại.

Căn phòng suite chỉ có một lối ra vào duy nhất. Muốn rời đi, anh bắt buộc phải đi ngang qua phòng của họ.

Điều đó có nghĩa là Lawrence chắc chắn đã nhìn thấy cảnh cô và Lục Yến Hồi ngủ cùng nhau.

Nghĩ đến đây, Thẩm Úc Đường hít một hơi thật sâu, ép bản thân ngừng suy nghĩ thêm.

Thật ngột ngạt! Mọi chuyện xảy ra đều quá đỗi ngột ngạt!

Cô phải rời khỏi đây ngay lập tức, không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.

Cô cần được thở.

Quay lại phòng bên trong, Thẩm Úc Đường nhanh chóng thay quần áo, nhặt chiếc điện thoại trên bàn rồi nép vào tường lặng lẽ rời đi mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Cô không nhắn tin cho ai trong số họ mà đi thẳng ra cửa chính của tòa nhà.

Paris lúc bình minh vừa mới tỉnh giấc. Bầu trời mang màu xám xanh, đường phố vắng lặng, chỉ thưa thớt vài bóng người đang dắt chó đi dạo, vừa đi vừa ngáp. Không khí trong lành, từ xa vọng lại hương thơm ngọt ngào phát ra từ một tiệm bánh mì.

Thẩm Úc Đường đứng ở ngã tư góc phố, hít một hơi thật sâu.

Ôi! Cảm giác không bị kẹt giữa hai người đàn ông thật tự do làm sao!

Cô lấy điện thoại, mở bản đồ xác định vị trí của mình, vừa đi vừa gọi cho Lâm Thư Di.

Đến cuộc gọi thứ tư, đầu dây bên kia mới nhấc máy.

Giọng nói ngái ngủ đầy vẻ buồn ngủ, rõ ràng là bị đánh thức.

"...Alo? Gì thế?"

"Gửi cho mình địa chỉ đi."

Đầu dây kia im lặng một lúc, rất lâu sau mới như chợt tỉnh, "Gì cơ? Cậu đang ở Paris à?"

Chưa đầy một phút, một dòng địa chỉ bằng tiếng Pháp được gửi đến.

Thẩm Úc Đường lười chuyển tàu điện ngầm hay xe buýt nên vẫy một chiếc taxi. Ngồi lên xe, cô hạ một nửa kính cửa sổ phía sau, ngả đầu ngắm nhìn bầu trời đang dần sáng tỏ.

Làn gió sớm mai mát lạnh thổi qua, tâm trí cô cuối cùng cũng được yên tĩnh một lúc.

Khi xe dừng trước một tòa chung cư, trời đã sáng rõ.

Nơi Lâm Thư Di thuê nằm ở trung tâm thành phố, là một căn hộ cho thuê ngắn hạn, giao thông thuận tiện, giá thuê cũng tương đối hợp lý. Nhưng cái giá phải trả là không gian nhỏ đến đáng thương, chỉ vỏn vẹn một phòng ngủ.

Thẩm Úc Đường đi thang máy lên, tìm đúng số phòng rồi thử đẩy cửa.

Quả nhiên cô ấy không khóa cửa.

Vừa bước vào phòng, cô đã choáng váng trước cảnh tượng bên trong.

Căn phòng thực sự rất rất nhỏ, có thể nhìn thấu ngay từ cửa.

Chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và nhà bếp nhỏ xíu ngay cạnh cửa.

Phần còn lại chất đầy bản vẽ, vải vóc và mẫu vật, đến một chỗ đứng chân tử tế cũng khó mà tìm thấy. Thẩm Úc Đường cố dọn ra một khoảng trống nhỏ để đặt túi xuống.

Lâm Thư Di co mình trong chăn, chỉ ló ra một chỏm tóc.

"Mình mượn nhà tắm của cậu nhé."

"... Ừ."

Trong chăn vọng ra tiếng Lâm Thư Di thều thào trả lời.

Khi bước ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Lâm Thư Di đang ngủ ngon lành, Thẩm Úc Đường cũng thấy buồn ngủ. Đêm qua cô gần như không thể ngủ, sáng nay hoàn toàn nhờ ý chí kiên cường mới giúp cô trốn thoát.

Cô nhanh chóng c** q**n áo ngoài, vỗ vỗ vào chân Lâm Thư Di, "Dịch vào trong chút, mình cũng ngủ một lát."

Lâm Thư Di ú ớ một tiếng, không tỉnh dậy, nhưng theo phản xạ thu người vào trong.

Thẩm Úc Đường nằm xuống, chui vào chăn, gối đầu lên chiếc gối kia, vừa nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ.

Chăn đệm ấm áp và chật chội nhưng lại khiến cô cảm thấy an tâm.

Hai người họ ngủ say sưa trong căn phòng nhỏ.

Khi Thẩm Úc Đường mở mắt lần nữa, ánh sáng bên ngoài đã chuyển từ màu trắng của bình minh sang màu vàng rực rỡ. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà vài giây rồi từ từ nhận ra mình đang ở đâu.

Trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng mềm mại, chân thì bị một chân khác đè lên — chân của Lâm Thư Di.

Thành thật mà nói, Thẩm Úc Đường bị đánh thức bởi cái nóng.

Vì lý do khí hậu, tỷ lệ lắp đặt điều hòa ở châu Âu rất thấp, những căn hộ cho thuê ngắn hạn thế này càng không thể có.

Nhưng mùa hè thì vẫn phải nóng.

Thẩm Úc Đường đẩy chân Lâm Thư Di ra, ngồi dậy, dựa vào đầu giường để tỉnh táo hơn. Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mọi thứ đã trải qua vài ngày qua chỉ là một giấc mơ.

Đảo, câu lạc bộ, phòng bệnh, nước mắt... tất cả dường như cách xa cả một thế kỷ.

Nhưng rõ ràng chúng mới chỉ xảy ra cách đây vài giờ.

Một lúc sau, Lâm Thư Di cuối cùng cũng ọ ọe tỉnh dậy, vừa dụi mắt vừa ngồi dậy, "Mấy giờ rồi..."

"Hai giờ chiều rồi." Thẩm Úc Đường vươn vai, đá nhẹ vào Lâm Thư Di, "Cậu ngủ như heo ấy."

"Cậu chẳng giống mình sao."

Lâm Thư Di ngáp một cái, lật người xuống giường, tùy tiện lấy một cây bút trên bàn làm việc, vén tóc lên và búi gọn thành một củ hành.

Hai người họ như những đứa trẻ tiểu học, nhất định phải chen chúc trong một nhà vệ sinh nhỏ xíu để cùng nhau vệ sinh cá nhân.

Vừa nói vừa cười và đùa giỡn với nhau.

Như thể quay trở lại những ngày tháng mới đến Ý.

Không có quá nhiều yêu ghét, ân oán, không có hiện thực phức tạp, mà chỉ có những ngày thường thuần túy nhất giữa hai người bạn thân.

"Hôm qua cậu không ở với Lawrence sao? Sao đột nhiên chạy đến chỗ mình thế?" Lâm Thư Di vừa đổ nước vào máy pha cà phê vừa không ngừng mồm, "Cãi nhau rồi hả?"

Thẩm Úc Đường ngồi trước quạt điện sấy tóc, để làn gió ùa vào cổ. Cô kể cho Lâm Thư Di nghe tất cả mọi chuyện đã xảy ra mấy ngày qua.

Sau khi kể xong, cô thở phào một hơi, như một quả bóng xì hơi, cả người nhẹ đi vài cân.

Thứ cảm xúc rối bời khó gỡ ấy cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào sau khi giãi bày.

"Ý cậu là, nỗi phiền não của cậu bây giờ là bị kẹt giữa hai anh em họ, không biết phải làm sao?"

Lâm Thư Di lặng lẽ nghe xong câu chuyện của cô rồi rút ra một kết luận.

Thẩm Úc Đường do dự gật đầu, "... Ừ, cũng coi như vậy đi."

"Trời, tưởng gì chứ. Chẳng qua chỉ là thích hai người đàn ông cùng một lúc thôi mà, có gì to tát đâu."

"Vả lại, hai soái ca giàu có theo đuổi cậu cùng một lúc, vừa chi tiền lại vừa hao tâm tổn sức, đổi lại là mình mình cũng không biết chọn ai đâu." Lâm Thư Di vừa nói vừa đưa cho Thẩm Úc Đường một tách cà phê, nửa người dựa vào bàn, bắt chéo chân, "Theo mình thấy, do cậu có đạo đức quá thôi. Đừng nói đâu xa, cứ nhìn mấy anh du học sinh xung quanh mình, mười người thì ít nhất ba người đã có một bạn trong nước, một bạn ở nước ngoài. À không, ở nước ngoài còn không chỉ một."

"Bọn họ còn coi đó là thứ để khoe khoang đấy, giấu cả hai phía. Sao chẳng thấy họ phiền não bao giờ? Nỗi phiền não duy nhất của họ có lẽ chỉ là sợ giấu không kỹ nên bị lật tẩy thôi. Mấy gã xấu trai thảm hại kia còn yêu cùng lúc mấy cô gái kia kìa. Cậu xinh đẹp thế này, thích hai anh chàng đẹp trai thì đã sao nào? Có sao đâu!"

Thẩm Úc Đường bật cười vì lời nói của Lâm Thư Di, cười đến ngả ngửa ra giường, nước mắt giàn giụa.

"Đâu ai bắt cậu phải cưới hai người cùng một lúc đâu. Từng nghe thấy tội Bigamy, nhưng chưa nghe thấy tội 'bigamy trong tình yêu' bao giờ. Không phạm pháp đâu, chí ít thì cũng chỉ là vấn đề ở khía cạnh đạo đức, mà chuyện đó thì chẳng đáng là gì. Cậu vui vẻ là quan trọng nhất."

Lâm Thư Di làm việc hay nói năng, luôn có một logic riêng của mình. Logic ấy mạch lạc, nghe rất hợp lý và rất dễ khiến người khác bị cuốn theo.

Thấy Thẩm Úc Đường vẫn một mặt đầy ưu tư, cô nàng bực tức kêu lên một tiếng, "Dù sao cậu và Lục Yến Hồi cũng đã chia tay, cũng chưa nhận lời Lawrence, cứ để hai con công đực đó thi nhau thể hiện đi, vui lắm đấy."

"Ai ngoan thì có thưởng."

"Đừng sợ làm tổn thương đàn ông! Đàn ông tự tin lắm, lẽ nào vài ba câu của cậu đã có thể làm tổn thương họ? Đừng để bị họ lừa."

"Đàn ông vốn là những sinh vật thích cạnh tranh, càng đấu càng hưng phấn. Cậu chưa xem Thế giới động vật à? Để v* v*n, con đực nào chẳng đấu đá bạn chết tôi sống? Việc cậu cần làm bây giờ là đặt ra quy củ cho họ. Đánh nhau cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương đến cậu."

Nói đến đây, Lâm Thư Di đặt cốc xuống, ngồi xuống cạnh Thẩm Úc Đường, vỗ vỗ lên vai cô, giọng điệu dịu dàng hơn một chút.

"Dĩ nhiên rồi, cậu còn trẻ thế này, tốt nghiệp trường danh giá, giờ đây lại có chút danh tiếng và mối quan hệ, trong tay còn có một khoản vốn, tương lai rạng rỡ biết bao, phía trước còn rất nhiều khả năng. Những chuyện này rốt cuộc cũng chỉ là gia vị cho trải nghiệm cuộc sống thôi." Cô ấy chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, "Một ngày nào đó cậu chán, cảm thấy món ăn này không hợp khẩu vị, muốn dừng lại thì cứ thẳng thắn rời đi. Đừng để ai có thể giữ chân cậu."

"Úc Đường của chúng ta vốn dĩ nên là người tỏa sáng rực rỡ nhất."

Nghe đến câu cuối cùng, Thẩm Úc Đường đặt tách cà phê xuống đất, quay người ôm lấy Lâm Thư Di, cảm động đến mức sắp khóc.

"Hu hu hu... Sao cậu nói hay thế, cậu đúng là người thầy dẫn dắt cuộc đời mình. Mình yêu cậu đến chết mất."

Lâm Thư Di giả vờ chán ghét đẩy cô ra, "Thôi đi, nói nữa là mình nôn mất."

Nhưng động tác trên tay lại là ôm lấy cô, khẽ vỗ về lưng cô.

Trên người Lâm Thư Di luôn tỏa ra một sức hút khó cưỡng, đó là sức hút đặc biệt của những người phụ nữ tràn đầy năng lượng.

Chỉ cần ở bên cô ấy một lúc, như được tiếp thêm phép thuật, toàn thân không biết tự lúc nào đã bị cô ấy dẫn dắt, cảm xúc dâng trào, tràn đầy sức sống.

Chiều hôm đó lẽ ra Lâm Thư Di phải đến xưởng làm việc, nhưng vì không nỡ để Thẩm Úc Đường ở một mình, cô ấy đành gọi điện xin nghỉ tạm.

Hai người cứ thong thả chuẩn bị mãi, đến tận bốn giờ chiều mới chịu ra khỏi cửa.

Thẩm Úc Đường vừa xỏ giày xong thì chợt nhớ ra điện thoại vẫn đang cắm sạc trên giường. Từ lúc rời khỏi tòa nhà ấy đến giờ, cô chưa hề đụng tới nó lần nào.

Cô quay lại phòng ngủ, rút dây sạc, tiện tay cầm lên xem, màn hình sáng lên, hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ — tất cả đều từ một số điện thoại.

Là Lawrence.

Cô chỉ mới lưu số anh không lâu, và đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho cô.

Thẩm Úc Đường nhìn dãy số ấy thì do dự trong vài giây, rồi cuối cùng vẫn nhấn gọi lại.

Chuông chỉ mới reo hai tiếng, đầu dây bên kia đã được nhấc máy. Giọng Lawrence trầm thấp, lạnh lẽo, không có lấy một câu chào hỏi, chỉ ngắn gọn hỏi: "Em đang ở đâu?"

Dù qua điện thoại, Thẩm Úc Đường vẫn cảm nhận được sự kiềm chế căng thẳng trong giọng nói của anh.

"Em đang đi cùng Lâm Thư Di."

Đầu kia gần như không ngắt quãng, lập tức nói: "Khi nào xong? Anh đến đón."

"Không cần đâu."

Không gian đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Tựa như bị câu nói ấy đánh thẳng một cú — im bặt, không còn tiếng động.

Thẩm Úc Đường cầm chặt điện thoại, nghe rõ tiếng im lặng nặng nề ấy, cô bình tĩnh nói: "Em cần chút thời gian. Muốn suy nghĩ cho rõ."

"Em sẽ tự về Florence."

Lawrence vẫn không lên tiếng, chỉ có vài nhịp thở nặng nề truyền sang.

Cô có thể hình dung dáng vẻ của anh lúc này, đứng yên, khuôn mặt tối sầm, quai hàm siết chặt. Nếu anh đang ở ngay trước mặt cô, có lẽ đã nghiến răng tới bật máu.

Mãi đến hơn mười giây sau, anh mới mở miệng, giọng nói thấp hơn trước, khàn khàn run nhẹ: "Được."

Nếu nghe kỹ vẫn có thể nhận ra sự run rẩy trong âm cuối.

"Em sẽ gửi cho anh thông tin chuyến bay." Giọng cô mềm lại, "Em không có ý muốn cắt đứt liên lạc đâu."

Chỉ một câu như vậy thôi đã khiến không khí bên kia lập tức dịu lại. Sau một thoáng im lặng, bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: "Được rồi. Anh hiểu mà. Hai người chơi vui nhé."

"Thích gì cứ mua, anh thanh toán."

Như thể vừa được ban lệnh ân xá, anh lập tức ngoan ngoãn, chỉ mong cô giữ lại chút dịu dàng ấy cho anh.

*

Vài ngày sau khi trở lại Florence, Thẩm Úc Đường chính thức nhập học. Triển lãm tốt nghiệp được ấn định vào tháng Ba, mỗi ngày cô đều bận rộn với đủ loại công việc chuẩn bị.

May mắn là nhờ kinh nghiệm từ lần tổ chức triển lãm thương mại ở Rome, lần này cô làm việc trôi chảy hơn hẳn, hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều.

Kể từ khi rời Paris, đã gần hai tuần cô không gặp lại hai người đàn ông ấy.

Tựa như có một lời hẹn ngầm, họ đều cho cô không gian để thở, dù có nhớ đến mấy cũng không ai đến làm phiền.

Chỉ là Lục Yến Hồi vẫn đều đặn nhắn tin mỗi ngày. Không còn nồng nàn như người yêu mà dịu dàng, kiên nhẫn như một người đang âm thầm theo đuổi lại.

Còn Lawrence thì hoàn toàn im ắng. Tựa như tin tưởng cô tuyệt đối, chắc chắn rằng cô sẽ không rời bỏ anh.

Mối quan hệ giữa ba người vẫn treo lơ lửng trong một thế cân bằng mong manh.

*

Đêm đó, sau buổi tụ tập với bạn bè ở trường, Thẩm Úc Đường gọi xe về nhà. Cô uống chút rượu, gò má ửng hồng, thân thể mềm mại, trên người phảng phất hơi men cùng niềm vui lâng lâng.

Hành lang tòa nhà mờ tối, bước chân cô gõ trên bậc thang gỗ vang lên từng tiếng cót két.

Cô khe khẽ ngân nga một giai điệu, bước lên tầng ba, rẽ qua khúc cua cuối cùng hướng đến tầng bốn. Vừa định lấy chìa khóa ra thì khựng lại.

Trước cửa nhà mình, trong bóng tối, có một người đứng đó.

Không động đậy.

Không lên tiếng.

Đèn cảm ứng chưa bật, bóng người ấy chìm trong khoảng đen sâu, tựa vào bức tường cạnh cửa, im lặng như đã chờ rất lâu.

Tim Thẩm Úc Đường hẫng một nhịp, men rượu tan biến sạch, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"A—!" Cô kêu khẽ một tiếng,  đèn cảm ứng liền bật sáng.

Ánh sáng trắng chiếu xuống, cuối cùng cô cũng thấy rõ —

Lục Yến Hồi.

Bóng hắn cao gầy in lên tường, gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt bị ánh sáng lạnh khắc ra đường nét sắc sảo. Tóc hắn đã dài hơn trước một chút, vài sợi rũ xuống trán, khiến ánh nhìn càng trầm hơn. Hắn đứng đó, không nói lời nào, nhìn cô như một giấc mộng cũ đang được kéo ra từ ranh giới giữa sáng và tối.

Hàng ngàn ký ức tràn về, xô dập trong tâm trí cô.

Thẩm Úc Đường đứng yên dưới bậc thang ngẩn ngơ nhìn hắn, tưởng như mình đang gặp ảo giác.

Cô bước lên vài bậc, ngẩng đầu: "Anh—"

Chưa kịp nói hết, Lục Yến Hồi đã cúi xuống, bàn tay lạnh chạm lên gò má cô, rồi hôn cô.

Ban đầu chỉ là một nụ hôn thăm dò, nhẹ, dịu, mang theo thứ dịu dàng vốn dĩ thuộc về hắn.

Trên người hắn vẫn là mùi nước hoa quen thuộc.

Người ta gọi đó là hiệu ứng Proust — chỉ cần ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, não bộ sẽ lập tức đánh thức những ký ức và cảm xúc đã ngủ quên.

Khoảnh khắc được hắn ôm vào lòng, Thẩm Úc Đường nhắm mắt lại, như thể trở về vô số đêm xưa, nơi mọi nụ hôn bắt đầu.

Cả rung động, cả mềm yếu, cả hơi ấm, tất cả ùa về, trở lại trong từng tế bào.

Men rượu quay cuồng trong máu, khiến cô chẳng phân biệt nổi là say, hay là vì yêu mà run rẩy.

Cô không đẩy hắn ra.

Ngược lại còn đưa tay ôm lấy eo hắn.

Nhận được sự đáp lại, Lục Yến Hồi khẽ thở hắt, yết hầu trượt lên, tay siết chặt, ôm cô sâu hơn nữa.

Nụ hôn trở nên dữ dội.

Không còn kiềm chế, không còn lý trí.

Đèn cảm ứng tắt phụt.

Trong bóng tối chỉ còn tiếng thở gấp hòa vào nhau.

Không ai để ý ở tầng dưới, dãy đèn cảm ứng đang lần lượt sáng lên.

Tầng một.

Tầng hai.

Rồi tầng ba.

Tiếng bước chân dừng lại ở khúc cua.

Ánh sáng dừng lại ở đó.

Một bóng người cao lớn đứng trong khoảng tối, ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lẽo xuyên qua khoảng cách nửa tầng, nhìn thẳng vào hai người đang ôm hôn nhau trên cầu thang.
 

Bình Luận (0)
Comment