Người Tình Bỉ Ổi - Lục Gia Tiên Tống

Chương 79

Chỉ cần ai chạm khẽ là có thể trào ra chút ngọt ngào

*

 
Khi vừa bước lên đến tầng hai, Lawrence đã nghe thấy âm thanh ấy.

— Tiếng họ hôn nhau.

Anh quá quen thuộc với tiếng thở gấp đó. Âm thanh ấy vang vọng trong hành lang cũ kỹ, rõ đến mức khiến tim người ta thắt lại. Tiếng môi răng quấn quýt, ẩm ướt, nóng bỏng, dính chặt lấy nhau — thứ âm thanh chỉ có khi nụ hôn trở nên quá sâu, quá thật. Không chút báo trước, nó lao thẳng vào màng tai anh, tàn nhẫn và không thể né tránh.

Bước chân Lawrence khựng lại. Chỉ cần nghe thôi, đầu óc anh đã hiện lên toàn bộ khung cảnh. Anh biết rõ điều gì đang diễn ra phía trên kia, nhưng vẫn bước tiếp. Như thể có một sức mạnh vô hình lôi kéo anh đi, khiến anh không thể dừng lại.

Đến khúc cua tầng ba, khi ngẩng đầu lên — Lawrence cuối cùng cũng nhìn thấy. Qua nửa tầng cầu thang, anh trông thấy Thẩm Úc Đường đứng trước cửa, bị Lục Yến Hồi ôm chặt trong lòng. Cô không hề giãy giụa, ngược lại còn chủ động vòng tay qua eo hắn, tựa người sâu hơn vào ngực đối phương. Cô nhắm mắt, đôi mày khẽ cong, vẻ mặt đắm say — không có sự miễn cưỡng, không chút bối rối. Cô chìm trong đó, toàn tâm toàn ý hưởng thụ nụ hôn ấy.

Khoảnh khắc ấy đánh vào Lawrence như một cú nện thẳng vào ngực. Anh nghẹt thở, loạng choạng suýt trượt chân ngã xuống cầu thang. Vội vã vịn lấy lan can, cảm giác lạnh buốt và bụi bẩn bám dính cả tay. Nếu là ngày thường, anh sẽ chẳng bao giờ chạm vào thứ dơ bẩn như thế. Nhưng giờ phút này, anh chẳng còn để tâm đến gì nữa.

Ánh mắt Lawrence trong bóng tối găm chặt vào hai người họ, không thể và cũng không nỡ rời đi. Nhưng chính điều đó lại hành hạ anh tàn nhẫn hơn bất kỳ thứ gì. Con người có lẽ là sinh vật ưa chuốc lấy đau đớn — càng đau càng muốn nhìn kỹ thêm chút nữa.

Môi Lawrence khẽ mấp máy, trong đầu vang lên giọng nói đầy thôi thúc — "Đi lên đi. Tách họ ra." Nhưng cuối cùng, anh chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì.

Bàn tay vẫn đặt trên chiếc lan can bẩn thỉu, Lawrence cứng đờ quay người, từng bước một đi xuống. Đèn cảm ứng trên cầu thang bật sáng theo nhịp bước chân — tầng hai, tầng một, rồi lần lượt tắt hết.

Anh trở lại xe, ngồi ở ghế sau. Mười phút sau mới lấy điện thoại ra bấm số.

"...Tút... tút..."

Vài giây trôi qua, đầu dây bên kia vang lên giọng của Thẩm Úc Đường khẽ th* d*c: "...Alo?"

Lawrence cụp mắt, nắm chặt điện thoại, khớp ngón tay dần trắng bệch.

"Em đang ở nhà sao?"

Cô im lặng một lát, không trả lời thẳng câu hỏi mà chỉ nhẹ giọng hỏi: "Anh đến Florence rồi sao?"

Lawrence lặp lại, giọng trầm hơn, rõ ràng hơn: "Em đang ở nhà sao?"

Cứ như thể, nếu cô không nói rõ, anh nhất định sẽ không buông.

Nhận ra sự nặng nề trong giọng nói ấy, Thẩm Úc Đường hơi ngập ngừng, rồi đáp khẽ: "Ừ... ở nhà." Sau đó cô vội vàng bổ sung, giọng nhỏ lại: "Anh... không định đến tìm em đấy chứ?"

Thành thật mà nói, ngay giây phút đó, Lawrence thật sự muốn nói "Phải."

Muốn cô mở cửa, để anh xông vào — để trừng phạt, để bắt cô phải lựa chọn.

Nhưng rồi anh lại mềm lòng.

Không nỡ đẩy cô vào thế khó.

Lawrence nhắm mắt, kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong cổ họng, bình thản nói: "Mười phút nữa anh đến dưới nhà em. Có thứ muốn đưa cho em."

Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi cố tỏ ra bình tĩnh mà cất giọng: "Được, em sẽ xuống đợi anh."

Cô nói "xuống nhà", không phải "lên nhà". Điều đó có nghĩa là cô không định để anh bước qua cánh cửa ấy.

Từng trải qua biết bao chuyện cùng nhau, vậy mà đến cuối cùng, anh vẫn chưa một lần bước được vào nhà cô. Mỗi lần anh đứng dưới tầng, người ở bên cô đều không phải anh.

Điện thoại ngắt.

Lawrence nhìn màn hình dần tối rồi bật cười khẽ. Một nụ cười cay đắng và giễu cợt. Nụ cười chỉ dừng lại nơi khóe môi, chẳng chạm đến đáy mắt.

Anh cười chính mình — thật đáng thương. Người thừa kế duy nhất của tập đoàn De Ville, có quyền lực, tiền bạc và mọi thứ trong tầm tay nhưng lại vướng vào một người như cô.

Anh không thể tranh, không thể cướp, càng không dám ép buộc. Chỉ có thể nhẫn nại, như một kẻ thần phục trước ngai vàng, ngoan ngoãn chờ đợi lần được gọi đến.

Buồn cười thay — anh lại cam tâm. Giống như con chó của Pavlov, chỉ cần nghe thấy giọng của cô là lập tức phục tùng theo phản xạ.

Một chút tự tôn cũng chẳng còn.

Có gì hèn hạ hơn thế không?

Lawrence ngồi trong xe thêm mười phút nữa, rồi cuối cùng cô cũng xuất hiện. Cô chưa kịp thay đồ, tóc buông xõa, mặc chiếc váy dài màu tím nhạt — vạt váy lướt nhẹ qua cổ chân, tựa như đóa violet đang nở rộ. Chỉ cần nhìn từ xa, dường như anh đã ngửi thấy hương ngọt phảng phất từ cơ thể cô, khiến cổ họng anh khô khốc.

Thẩm Úc Đường tiến lại gần, cúi xuống mở cửa sau, ngó vào trong: "Anh đợi lâu chưa?"

Giọng cô mềm mại, như đang dò xét tâm trạng anh.

Lawrence quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Vào đi."

Cô không hỏi thêm gì mà ngoan ngoãn ngồi xuống rồi đóng cửa lại. Ngay khi cửa xe khép lại, hương thơm của cô cũng bị nhốt kín trong không gian nhỏ hẹp.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười: "Anh đến Florence khi nào vậy?"

Lawrence khẽ cười, giọng nhẹ mà lạnh: "Lâu rồi không gặp — có nhớ anh không?"

Cô gật đầu rất nghiêm túc: "Có."

Anh bật cười khẽ, gần như không tin: "Thật sao?"

Ánh mắt Lawrence khiến tim cô hơi run. Cô định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì anh đã động. Một tay chống lên phần đầu ghế, tay kia giữ chặt trần xe, thân người đổ xuống, bao phủ lấy cô. Bờ vai rộng che khuất ánh đèn xe, ánh nhìn từ trên cao trút xuống mạnh mẽ và đầy áp lực.

Giọng anh khàn và thấp, như đang thôi miên: "Đã nói là nhớ anh... vậy hôn anh đi, được không?"

Lời vừa dứt, chóp mũi anh đã khẽ lướt qua khóe môi cô, hơi thở giao hòa, mơ hồ và nóng rực. Anh nghiêng đầu, khẽ cúi xuống cổ cô — ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ thân mật... Nhưng khi anh dừng lại, không khí liền đổi sắc.

Lông mày anh nhíu chặt.

Giọng nói trầm xuống và lạnh đi: "Đuổi anh ta đi đi."

Ánh mắt Lawrence siết lại, sắc như dao: "Được không?"

Thẩm Úc Đường sững người, lưng ép sát ghế, đôi mắt mở to nhìn anh.

Lawrence nhìn thẳng cô, giọng nói khản đặc nhưng kiên định: "Em đã gặp anh ta rồi."

"Không có."

"Vậy em hãy để anh ta đi đi... được chứ?"

Thẩm Úc Đường vô thức hỏi: "Anh... làm sao mà—"

Câu còn chưa dứt, Lawrence đã cắt ngang. Anh cúi đầu, giống như một con chó săn ngoan cố áp sát bên cổ cô, khẽ hít sâu, giọng nói khàn khàn vang lên: "Anh ngửi thấy rồi."

Thẩm Úc Đường sững người, kinh ngạc nhìn anh. Cái này mà cũng ngửi ra được ư? Anh ta là chó sao, mũi thính đến thế?

Cô còn chưa kịp nói gì, Lawrence đã buông cô ra, lùi lại chỗ cũ. Ánh mắt anh dần lấy lại bình tĩnh, không khí trong xe cũng lưu thông trở lại, giúp cô cuối cùng có thể thở một hơi bình thường.

Lawrence không nhìn cô nữa, chỉ thản nhiên hướng mắt ra phía trước, giọng nói trầm lạnh: "Tại sao em trả lại một triệu đó?"

"Quá nhiều. Em không thể nhận."

Cô ngừng lại một chút, rồi cười nhẹ, cố xoa dịu bầu không khí: "Một khoản lớn thế này, nếu bị hiểu nhầm là tống tiền, chắc em ngồi tù đến năm mươi năm mất."

Lawrence nhìn cô, ánh mắt như ẩn chứa tiếng cười, khóe môi khẽ cong: "Nhưng nếu anh muốn cho em thì sao?"

"Anh... không cần phải như vậy."

Nụ cười trên môi anh dần tan biến, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Anh muốn tặng em một căn nhà."

Thẩm Úc Đường sững sờ, bật thốt bằng tiếng Trung: "Cái gì cơ?!"

Lawrence vẫn không rời mắt khỏi cô, cũng trả lời bằng tiếng Trung, chậm rãi và rõ ràng từng chữ: "Anh nói, anh muốn tặng em một căn nhà."

Anh giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ xe, giọng nói bình thản: "Căn hộ này khá nhỏ, không có điều hòa, tiền thuê lại đắt. Anh sẽ tặng em một căn hộ mới."

"Đó là 'thứ' mà anh nói muốn đưa cho em sao?" Cô hỏi.

"Không." Anh đáp bằng giọng trầm.

Đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua. Một căn hộ xinh đẹp — để rồi anh có thể cùng cô từng chút từng chút lấp đầy nơi đó, để dấu vết của anh hiện diện khắp mọi ngóc ngách. Để cô mỗi khi ở trong đó đều có thể nghĩ đến anh.

"Thứ trong cốp xe mới là món quà thật sự. Anh mua cho em ở Paris, anh nghĩ nó rất hợp với em."

Thực ra anh còn muốn tặng cho cô nhiều, rất nhiều thứ hơn nữa.

Thật kỳ lạ, khi yêu một người, bất cứ khi nào đi ngang qua cửa hàng, nhìn thấy món đồ thú vị nào đó, người ta đều nghĩ: À, cái này chắc cô ấy sẽ thích. Mình muốn tặng cho cô ấy.

"Còn về căn nhà, anh nói nghiêm túc đấy. Chỉ là một căn hộ nhỏ thôi, em không cần phải thấy áp lực."

Thẩm Úc Đường biết anh nói không sai — với anh, tặng một căn hộ có lẽ cũng nhẹ tênh như người khác mời bạn ly cà phê. Nhưng với cô, đó không phải là món quà có thể dễ dàng nhận mà không thấy chênh vênh.

"Nhưng em sắp tốt nghiệp rồi," Cô khẽ nói, "Có thể sẽ không ở lại Florence nữa."

"Vậy thì cho thuê đi," Anh nói, giọng nhẹ nhưng chắc, "Mỗi tháng có thêm khoản thu nhập cố định — chẳng phải rất tốt sao?"

Lý do này quả thật chạm đúng điểm yếu của cô. Dù là trong cuộc sống hay trong tình cảm, Lawrence luôn biết cách tìm ra điểm cô khó từ chối nhất và tung đòn đúng lúc.

Trong khi cô còn đang lưỡng lự, anh bỗng hạ giọng, chất giọng khàn đặc, như có một nỗi đau dằn vặt len vào từng chữ: "Vậy nghĩa là... em không muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh."

"Không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh... đúng không?"

Lawrence nói, ánh mắt như xuyên thấu qua cô, nhìn sâu đến tận cùng, như muốn xé toang từng lớp che chắn nơi cô đang trốn. Bầu không khí trong xe chậm rãi trở nên nặng nề, đặc quánh, gần như không còn chỗ cho không khí lưu thông.

Một lúc lâu sau, anh lại cất tiếng, giọng nói trầm thấp, gần như là lời cầu xin: "Ivy... em có thể nói cho anh biết không, anh phải làm gì thì em mới chịu chấp nhận anh?"

"Xin em, hãy chỉ cho anh một con đường... được không?"

Ánh nhìn anh quá nóng bỏng, cảm xúc trong đó quá mãnh liệt, như ngọn lửa chạm đến da thịt — khiến Thẩm Úc Đường cũng thấy bỏng rát. Không ai có thể đứng vững trước ánh mắt ấy mà không bị tổn thương.

Cô giống như một khối băng bị anh thiêu đốt dần dần, tan chảy thành những giọt nước nhỏ. Trái tim cô cũng trở nên mềm nhũn, ươn ướt, chỉ cần ai chạm khẽ là có thể trào ra chút ngọt ngào.

Cô cúi đầu, khẽ hỏi, giọng như gió thoảng: "Em có thể tin anh không?"

Câu hỏi ấy dường như cũng là hỏi chính bản thân mình.

Nhưng cô không để anh kịp trả lời. Cánh cửa xe mở ra, cô nhanh chóng bước xuống. Gió đêm thổi tan đi lớp cảm xúc đọng lại trên gương mặt cô.

Thẩm Úc Đường cúi nhẹ người, nói nhỏ qua cửa xe: "Chúc anh ngủ ngon."

Cô quay đi, nhưng mới đi được vài bước lại dừng lại, quay lại gõ nhẹ lên cửa kính. Kính xe hạ xuống, cô nghiêng người, mỉm cười nói với Lawrence: "Những món quà trong cốp xe — ngày mai anh hãy tự tay trao cho em nhé."

Nói xong, cô quay lưng rời đi, lần này thật sự không ngoảnh lại.

Lawrence nhìn qua cửa sổ, thấy đèn cảm ứng trong hành lang bật sáng tầng này đến tầng khác rồi lần lượt tắt đi. Anh cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên — một nụ cười rất nhỏ, nhưng lại chứa đầy ý vị.

Anh hiểu rồi — hiểu lời cô nói.

*

Khi Thẩm Úc Đường lên đến tầng bốn, cô thấy Lục Yến Hồi đang đứng ngay trước cửa, dường như đã đợi cô từ lâu. Cô hơi bất ngờ, bước nhanh lại gần: "Tôi đã mở cửa rồi mà, sao anh không vào trong đợi?"

Cô vừa nói vừa đưa tay định vặn nắm cửa, nhưng hắn đã chặn lại.

"Là cậu ta à?" Hắn hỏi.

Ngón tay hắn chỉ chạm nhẹ lên mu bàn tay cô, không hề dùng sức — vậy mà cũng đủ khiến cô khựng lại.

Cô dừng một nhịp rồi gật đầu.

"Sao em không để cậu ta lên đây?"

Giọng Lục Yến Hồi rất nhẹ, bình thản đến mức Thẩm Úc Đường suýt nghĩ mình nghe nhầm, hoặc hiểu lầm ý của hắn.

Cô ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn: "...Hả?"

Gương mặt hắn vẫn không biểu cảm, ánh mắt sau gọng kính mảnh sâu thẳm ẩn đi mọi cảm xúc, khiến người ta không đoán nổi hắn đang nghĩ gì.

"Trong hai tuần qua," Hắn chậm rãi nó, "Anh đã nghĩ rất nhiều."

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng v**t v* lọn tóc rủ xuống bên tai cô, đầu ngón tay lướt qua má cô.

"Em không cần phải đưa ra bất kỳ lựa chọn nào. Em có thể lừa dối anh, giấu giếm anh và đi gặp hắn. Tất cả những điều đó anh đều chấp nhận được."

Dần dần, sự dịu dàng trong mắt hắn lại nổi lên một sự ám ảnh nào đó: "Nhưng anh không thể chấp nhận việc em rời xa anh."

Thẩm Úc Đường nhíu mày nhìn Lục Yến Hồi.

Giờ đây cô đã hoàn toàn tỉnh táo, sự xao động nhất thời khi bất ngờ gặp lại hắn đã dần lắng xuống trước lý trí. Cô nhìn người đối diện, giọng nói trở nên nghiêm túc: "Nhưng làm như vậy là không công bằng với anh."

Không công bằng với ai.

Lục Yến Hồi chỉ cười rồi lắc đầu, như thể cô vừa nói một câu đùa ngớ ngẩn nào đó: "Anh không thấy không công bằng."

Hắn chỉ biết rằng trái tim cô đã thầm lặng nghiêng về một người khác mất rồi.

Phải chăng chỉ cần hắn làm như vậy, cô sẽ không rời bỏ hắn nữa?

Chắc chắn là được mà.

"Anh không cần gì cả," Lục Yến Hồi nhìn Thẩm Úc Đường, từng câu từng chữ, bằng một sự ám ảnh gần như tự hủy hoại bản thân: "Chỉ cần em có dù chỉ một chút không nỡ, hãy để anh ở lại, được không?"

Giọng hắn nhẹ bẫng như một cánh lông vũ, nhưng lại đè nặng khiến Thẩm Úc Đường khó thở. Cô quay mặt đi, theo bản năng né tránh ánh mắt nhìn thẳng của hắn. Nhưng Lục Yến Hồi không cho cô cơ hội lùi bước nữa, hắn đưa tay, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn l*n đ*nh đầu cô, dùng chất giọng dịu dàng nhất để kiên nhẫn dỗ dành: "Đừng nói những lời khiến anh đau lòng, được không?"

"Em biết mà, không có em anh sẽ chết. Em đành lòng nhìn anh chết đi sao?"

Hắn vừa nói vừa từ từ siết chặt vòng tay, toàn bộ cơ thể hắn ghì chặt lấy cô.

Hắn dùng giọng điệu tình cảm nhất trên đời để dệt nên một nhà tù ngột ngạt nhất, nhẹ nhàng quấn cô vào trong đó.

"Anh chỉ còn em thôi." Hắn nói.
 

Bình Luận (0)
Comment