Chương 215: Chỉ vì, cho cô một lời giải thích
Ở bên Vãn Vãn nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng chạm vào cô, cho dù yêu sâu đậm cũng chỉ hôn cô mà thôi.
Anh ta cảm thấy mình nên xây cho cô một ngôi nhà trước, sau đó sẽ nở mày nở mặt cưới cô về rồi mới chạm vào cô.
Nhưng, Vãn Vãn vì anh ta mà giao mình cho Quý Tư Hàn, trước là trao thân, sau là trao đi trái tim.
Mà anh ta, không phải tiếc nuối vì chưa từng chạm vào cô mà chỉ là cảm thấy không đáng thay cô, rõ ràng cái gì cũng cho Quý Tư Hàn nhưng hắn lại đối xử với cô như vậy.
Ngay cả chuyện ép buộc Vãn Vãn trước mặt anh ta hắn cũng làm ra được, vậy thì nói rõ hắn đối xử với Vãn Vãn không phải như con người mà chỉ là một công cụ.
Cho dù anh ta biết Quý Tư Hàn mất đi lý trí bởi vì ghen tuông, tức giận, chiếm hữu nhưng anh ta vẫn cảm thấy Quý Tư Hàn không xứng!
Không phải hắn hiểu lầm mình và Vãn Vãn từng ngủ với nhau sao, vậy thì nói cho hắn biết sự thật để cả đời này của hắn đều sống trong áy náy vì đã trách oan Vãn Vãn.
Lời Cố Cảnh Thâm nói lại giáng từng cú thật mạnh vào hắn, đè ép Quý Tư Hàn đến không thở nổi.
Hắn cố chống đỡ cơ thể, đôi mắt đỏ ngầu không thể tin, hỏi Cố Cảnh Thâm: “Các người...!chưa từng ngủ với nhau?”
Rõ ràng chính miệng cô từng nói với hắn rằng cô đã ngủ với Cố Cảnh Thâm, nhưng Cố Cảnh Thâm lại nói chưa từng chạm vào cô? Vậy rốt cuộc là như thế nào?
Thấy hắn không tin, Cố Cảnh Thâm không nhịn được cười giễu: “Anh nghĩ ai cũng giống như anh, yêu một người là muốn chiếm hữu cô ấy.”
Yêu một người mà không chiếm hữu, đó là tình yêu sao?
Trong ý thức của Quý Tư Hàn, yêu cô chính là muốn chiếm hữu cô, cả trái tim và tâm hồn đều chỉ có thể là của hắn.
Nhưng Cố Cảnh Thâm lại nói cho hắn biết, yêu một người không nhất định phải chiếm hữu…
Tình yêu của hắn lẽ nào không phải là yêu, tình yêu của Cố Cảnh Thâm mới là yêu ư?
Hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn Cố Cảnh Thâm, chậm rãi nhìn về phía di ảnh của Thư Vãn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt ăn sâu vào tủy kia, Quý Tư Hàn kiên quyết nói: “Không, tình yêu của tôi mới là yêu, tôi muốn Thư Vãn, chỉ muốn chiếm hữu cô ấy!”
Loại tình yêu buông tay chúc phúc ấy không thuộc về hắn, tình yêu bá đạo chiếm giữ mới có thể trói cô ở bên cạnh mình, cho dù trong lòng cô không có hắn!
Cố Cảnh Thâm lười phải nói cái gì là yêu với một kẻ điên như hắn, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Vãn Vãn một lúc.”
Quý Tư Hàn lại không hề nhúc nhích, dường như không muốn dành thời gian ở riêng cho anh ta.
Cố Cảnh Thâm cảm thấy rất buồn cười: “Quý Tư Hàn, người cô ấy yêu là tôi, anh ở đây thì tính là gì?”
Vẻ mặt Quý Tư Hàn cứng đờ, cơ thể luôn cố gắng chống đỡ bỗng sụp đổ.
Phải, người cô ấy yêu là Tống Tư Việt chứ không phải hắn, hắn có tư cách gì canh giữ ở đây?
Hắn nhớ trước khi chết Thư Vãn đã nói rất nhiều lần, bảo hắn đừng đến quấy rầy cô nữa…
Cô chán ghét hắn như vậy, nếu không cho người trong lòng của cô nói chuyện riêng với cô một lúc thì e rằng cô sẽ càng chán ghét hắn hơn.
Nghĩ đến đây, Quý Tư Hàn chậm rãi đứng dậy, chống đỡ cơ thể lảo đảo lê từng bước ra khỏi nghĩa trang, không hề quay đầu lại…
Sau khi nhìn thấy bóng người kia rời đi, Cố Cảnh Thâm thu hồi ánh mắt, đưa tay lên sờ vào di ảnh của Thư Vãn.
“Vãn Vãn, tha thứ cho anh không nói cho hắn biết sự thật rằng thực ra em rất yêu hắn…”
“Chỉ là anh muốn trừng phạt hắn, ai bảo hắn đối xử tàn nhẫn với Vãn Vãn của anh như vậy chứ…”
“Nhưng mà, em đừng trách anh nhé, có được không?”
Sau khi nói xong, anh ta lại không nỡ, khẽ khàng hôn lên bia mộ của cô.
“Vãn Vãn, nói với em một chuyện, anh đã giao Cố thị cho em họ anh, chuyển tất cả tài sản riêng của anh cho Sam Sam rồi.”
“Anh… có thể đến cùng em rồi.”
Anh ta lấy ra một khẩu súng, mỉm cười nhìn Thư Vãn.
“Em còn nhớ lời trước đây anh từng nói không, anh nói muốn cho em một lời giải thích, anh đến để thực hiện lời hứa đây.”
“Họ nói ngày cúng tuần linh hồn của em sẽ trở về, vậy lát nữa khi anh nổ súng thì em đến đón anh nhé, được không?”
Nói xong câu này, Cố Cảnh Thâm cầm súng lên chĩa vào đầu mình.
Sắc trời tối xuống, nghĩa trang im lặng như tờ, chỉ có một tiếng súng đánh thức những con chim xung quanh.
Có những người, vì để bù đắp sai lầm mà dùng cả mạng sống để đền bù, chỉ vì, cho cô một lời giải thích….