Chương 216: Vẫn là Tư Việt nhà em tốt nhất
“Tư Việt…”
“Tống Tư Việt!”
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, ngồi dưới bóng cây đang cúi đầu đọc sách, ánh nắng xuyên qua khe hở chiếu lên người cậu, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên từ phía xa bên ngoài khuôn viên trường học, “Tư Việt, em đến trường các anh để thăm anh này…”
Nghe thấy giọng nói, thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn thấy cô chạy đến thì khóe miệng chậm rãi cong lên: “Chạy chậm một chút…”
Cậu càng bảo chạy chậm thì cô gái càng chạy nhanh, dáng vẻ tùy hứng khiên cho thiếu niên không thể không đứng dậy đi tới đón cô.
Cậu ôm cô, đưa tay lên cưng chiều quẹt mũi cô, “Có bệnh tim còn chạy nhanh vậy, thật không ngoan.”
Cô gái ôm eo cậu, vùi đầu ở trước ngực cậu làm nũng: “Mỗi ngày em đều uống thuốc đúng giờ, rất ngoan.”
Thiếu niên khẽ cười, trên gương mặt dịu dàng nho nhã tất cả đều là cô: “Vãn Vãn, trường các em rất xa đại học A, trên đường rất bôn ba, lần sau nếu em muốn gặp anh thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến trường các em tìm em, biết không?”
Cô gái ngẩng đầu lên từ trong ngực cậu, quan tâm nói: “Anh học hành bận rộn như vậy vẫn là thôi đi, em rãnh sẽ đến tìm anh…”
Thiếu niên còn muốn khuyên cô, nhưng lại bị cô ngắt lời: “Tư Việt, vừa rồi em gặp một người ngồi ở dưới gốc cây ngay cổng trường các anh, người bê bết máu, cũng không biết bị ai đánh bị thương nữa, em thấy anh ta rất đáng thương nên cho anh ta một chai nước, nhưng anh không để ý đến em…”
Nói xong, cô gái bĩu môi: “Anh nói anh ta có phải là kẻ lập dị không?”
Thiếu niên cưng chiều xoa tóc cô: “Em nói phải là phải…”
Lúc này cô gái mới hài lòng, nhoén miệng cười, “Vẫn là Tư Việt nhà em tốt nhất…”
Thiếu niên cũng mỉm cười theo, nắm lấy tay cô, sánh bước đi cùng cô dưới ánh mặt trời, gió mát lướt nhẹ qua mặt, tiếng chim hót và hoa thơm.
Thư Vãn chậm rãi mở mắt ra, Tống Tư Việt trong mơ đã không thấy đâu, ánh mặt trời cũng biến mất…
Ánh sáng trước mặt lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn rõ một chút nhưng không phải rất sáng.
Cô nghi ngờ quan sát xung quanh, trần nhà màu trắng, đèn chùm kiểu Pháp, bên ngoài cửa sổ là biển cả mênh mông.
Những cảnh vật này, có vẻ đều mơ hồ, cũng chính vì mơ hồ đã để cho cô biết rằng mình chưa chết.
Cô muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, muốn mở miệng nói chuyện cũng không thể phát ra âm thanh.
Dường như ngủ say rất nhiều năm đột nhiên tỉnh dậy, cơ thể không thể nào chịu nổi áp lực…
Cô từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà chìm vào trong suy nghĩ.
Rõ ràng cô đã chết, tại sao còn có thể sống lại?
Còn có không phải mắt đã mù rồi sao? Tại sao vẫn có thể nhìn thấy một chút?
Nơi xa lạ này là nơi nào? Tại sao Sam Sam và Tống Tư Việt không ở đây?
Lúc cô suy nghĩ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng giày da giẫm trên sàn gỗ kêu lộc cộc.
Sau đó cửa được đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người cao lớn cầm một dao cạo chậm rãi đi tới…
Thư Vãn đảo mắt nhìn về phía anh ta, đúng lúc chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm…
Khi đôi mắt đó nhìn thấy cô tỉnh lại, con ngươi bỗng mở to, trên mặt cũng dần hiện lên vẻ khó tin.
Anh ta không nhịn được bước nhanh hai bước, đi đến bên giường cô, cơ thể cao gầy đột nhiên phủ xuống.
Cách gần như vậy, Thư Vãn mới nhìn rõ mặt anh ta…
Da anh ta trắng bóng, ngũ quan rõ ràng lịch sự tao nhã, giữa lông mày sâu như đá sáng, môi mỏng tái nhợt như nước.
Anh ta có khuôn mặt dịu dàng, nhưng đôi mắt lại rất sâu giống như bên trong chứa cả bầu trời đầy sao, sâu vô hạn và không thấy đáy..