Chương 345
Khi mẹ cô đặt tên cho cô, có phải bà ấy hy vọng cô sẽ nhận được sự ấm áp hay không.
Nhưng cuộc đời này của cô, ngoại trừ Sam Sam và Tư Việt đối xử tốt với cô thì dường như chưa từng cảm nhận được sự ấm áp nào khác.
Nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, cô trèo nằm trên tường cô nhi viện, nhìn đứa nhỏ bên ngoài được ba mẹ ôm vào trong ngực.
Nụ cười của cô dần dần phai nhạt, không thể kiểm soát được nước mắt tràn ngập vào hốc mắt, sự ấm áp trong lòng cũng đã bị bi thương cô độc xâm chiếm.
George nhìn thấy cô như vậy, rất lịch sự rút ra một vài khăn giấy, lau nước mắt ở khóe mắt của cô: “Đừng khóc nữa, đôi mắt rất quan trọng.”
Thư Vãn khẽ chớp chớp mí mắt, sau đó lại mở miệng hỏi George: “Mẹ tôi…”
Trong đôi mắt màu xanh ngọc lam của George, anh ta lộ ra một cái nhìn tiếc nuối: “Tôi xin lỗi, Sơ Nghi nói mẹ của mình đã qua đời khi cô ấy còn nhỏ.”
Thật ra Thư Vãn đã biết kết quả như vậy.
Nếu mẹ cô không qua đời, Sơ Nghi cũng không cần ôm cô trốn ra nước ngoài.
Mẹ và chị gái của cô chắc chắn đã trải qua một chuyện gì đó.
Nghĩ đến George vẫn luôn không đề cập tới ba của cô, lại nhịn không được hỏi: “Ba…”
George không đợi cô nói xong, ngay lập tức bất đắc dĩ xua tay: “Xin lỗi, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.”
Thư Vãn cũng không làm khó George nữa, chỉ nhìn ánh mắt anh ta, quan sát thêm một chút.
George là một bác sĩ tim mạch quốc tế nổi tiếng, nhưng lại bận rộn vì chị gái cô, bọn họ có mối quan hệ là gì?
Sau khi George đặt khung ảnh lên tủ đầu giường, nhìn thấy ánh mắt Thư Vãn đang quan sát anh ta, ngay lập tức đoán được cô đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi và Sơ Nghi, Trì Nghiễm Châu là bạn tốt nhiều năm…”
George giải thích đơn giản một câu về mối quan hệ của bọn họ, nhưng về mâu thuẫn giữa Trì Nghiễn Châu và chị gái cô, anh ta lại ngậm miệng không nhắc tới.
Sau khi đặt khung ảnh trong tay trên bàn cạnh giường ngủ, George ngồi xuống và tiếp tục xoa bóp phục hồi chức năng cho cô.
Lúc anh ta xoa bóp có nói cho Thư Vãn biết mấy ngày đầu xoa bóp phục hồi chức năng khá quan trọng, cho nên anh mới tự mình làm, còn sau đó anh ta sẽ giao cho nữ bác sĩ đến giúp cô xoa bóp, sau đó kế tiếp chính là huấn luyện phục hồi chức năng sẽ tương đối vất vả.
Anh ta cũng nói với cô ở đây là Jersey nước Anh, nơi họ sống là bên bờ biển và khi có thể đi lại cô có thể đi dạo quanh bờ biển.
Liên miên lải nhải một lúc lâu, thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, George thấy đến lúc kết thúc buổi xoa bóp ngày hôm nay rồi.
Khi George xách hộp thuốc đi, Thư Vãn nhịn không được hỏi anh ta: “Tôi… Khi nào… mới có thể phục hồi?”
George nhìn cô, nghiêm túc nói: “Cô hôn mê quá lâu, nếu muốn khôi phục chắc phải mất khoảng hai năm tập luyện phục hồi chức năng.”