Chương 346
Hai năm?
Cô nóng lòng muốn trở về tìm Tống Tư Việt và Sam Sam, lâu như thế làm sao có thể chờ được?
George sợ cô vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến sự phối hợp phục hồi chức năng tiếp theo, vội vàng trấn an: “Tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian trong vòng một năm.”
Thư Vãn cảm thấy thời gian vẫn còn quá dài: “Bác sĩ George… Anh có thể đưa tôi về nước trước không?”
Cô không thể đi lại, nhưng khi có người hỗ trợ vẫn có thể đưa cô trở về.
George nghe vậy, lúc này mới hiểu được cô nóng lòng muốn khôi phục là bởi vì muốn về nước.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, xoay người nhìn về phía Thư Vãn: “Trì Nghiễn Châu sẽ không để cô đi, anh ta vì muốn độc chiếm trái tim Sơ Nghi mà làm nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể thả cô trở về chứ, cô nên sớm từ bỏ suy nghĩ về nước đi.”
Thư Vãn sửng sốt, suýt chút nữa đã quên mất Trì Nghiễn Châu…
Hiện tại trái tim chị và cô hòa làm một thể, Trì Nghiễn Châu coi cô là đồ vật sở hữu riêng, tất nhiên sẽ không dễ dàng thả cô đi.
Nếu cô muốn trở về tìm Tống Tư Việt và Sam Sam, chỉ có thể chờ sau khi cơ thể khỏe lên, rồi nghĩ cách trốn Trì Nghiễm Châu về nước…
Để có thể nhanh chóng hồi phục, Thư Vãn tích cực phối hợp điều trị với George.
Nửa năm sau, Thư Vãn đã có thể xuống đất đi lại và thực hiện một số động tác đơn giản.
George có nói miễn là cô kiên trì phục hồi chức năng, gần nửa năm nữa sẽ có thể hành động tự do.
Và đôi mắt của cô cũng từ từ khôi phục thị giác…
Mặc dù không thể nhìn rõ như trước đây, nhưng có thể được như thế cô đã rất mãn nguyện rồi.
Nửa năm nay, cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Tống Tư Việt và Sam Sam.
Thậm chí còn liên lạc với bọn họ thông qua WeChat, Weibo, Mail và các phương tiện liên lạc khác, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Trì Nghiễn Châu biết cô làm những việc này, lại rộng lượng không ngăn cản cô.
Chỉ khi cô nhắc tới việc muốn về nước thì mặt anh ta sẽ trực tiếp tối sầm lại, cảnh cáo cô không được mang theo trái tim của Sơ Nghi rời khỏi anh ta.
Thư Vãn cũng biết điều, không nhắc lại chuyện về nước nữa, nhưng trong lòng lại chưa bao giờ ngừng tìm cách để có thể rời đi.
Nửa năm tiếp theo, Trì Nghiễn Châu vẫn như thường lệ, canh lúc cô ngủ sẽ thỉnh thoảng áp tai nghe nhịp tim.
Thư Vãn mới đầu còn bị hành động của anh ta dọa sợ, nhưng càng nhiều lần cô đã cảm thấy bình thường.
Đôi khi Trì Nghiễn Châu có tâm trạng tốt sẽ đẩy cô ra bờ biển đi dạo.
Tuy nhiên cũng có rất nhiều lúc, anh ta bỏ cô ở bên bờ biển, rồi ngồi thơ thẩn trên bãi cát nhìn biển xa xa.
Mỗi lần nhìn thấy Trì Nghiễm Châu như vậy, Thư Vãn đều cảm thấy anh ta rất yêu chị gái cô.
Chỉ là không biết nguyên nhân gì, khiến chị gái cô thà chết cũng phải né tránh Trì Nghiễn Châu.
Sau khi Thư Vãn quen biết với anh ta, cũng có hỏi anh ta vấn đề này vài lần, nhưng Trì Nghiễn Châu lại ngậm chặt miệng không nói.