Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 60

……… Rất muốn ngủ!

Mại Vu híp mắt, cả người tựa vào ghế trong sân bay.

Hoàng Huyền thấy Mại Vu mệt mỏi như vậy, tốt bụng để anh ở lại, sau đó tự mình đi tới quầy làm thủ tục đăng ký.

Mại Vu ôm túi lớn túi nhỏ mà Hoàng Huyền thu xếp giùm anh, đầu dựa vào phía trên ra sức ngáp.

Thiệt tình, tại sao đột nhiên muốn đi Nhật Bản chứ?

Hoàng Huyền có lòng tốt muốn dẫn anh đi chơi, thật đúng là anh cảm thấy có chút kinh ngạc, bình thường Hoàng Huyền có việc ra nước ngoài cũng không dẫn anh theo bên cạnh, lần này không biết vì sao lại có chuyện như vậy… Ừm, chẳng lẽ Hoàng Huyền muốn cùng anh đi hưởng tuần trăng mật sao?

Mại Vu ngốc ngếch bật cười hì hì!

Thật sự ngại chết, còn chưa kết hôn nữa mà, hi hi!

Vẻ mặt Mại Vu vui tươi háo sắc, ngược lại lúc này rất có tinh thần.

Nhưng lần này ra nước ngoài hơi vội, hình như anh ấy cũng không liên lạc trước với bạn bè thân thiết?

Mại Vu kéo khóa túi xách, sột soạt một hồi sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm danh bạ điện thoại, người xếp thứ nhất chính là Hoàng Huyền, rồi tới ba mẹ, sau đó tới Thạch Thái vừa mới thêm vào gần đây… Ừm, danh bạ trống trơn, sao trong danh bạ điện thoại của anh chỉ có lèo tèo số mấy người này? 

Haizzz, lần sau sẽ thêm số của hai mỹ nhân Đông Phương và mỹ nhân Nam Thiên vào trong này mới được, bây giờ quan trọng nhất chính là gọi điện thoại cho ba mẹ trước đã!

Hai người bị Hoàng Huyền mua chuộc chạy tới Hawai du lịch thời gian trước chắc bây giờ đã về rồi chứ? Mại Vu nghĩ một lát, ấn số, điện thoại reo hai tiếng thì thông máy… Là ba anh nghe máy.

(A lô?) Không biết tại sao nghe tiếng Mại Nghiêm hơi thở gấp.

“A lô, ba, con là Tiểu Vu ạ!” Giọng Mại Vu hưng phấn, cũng đã thời gian ngắn anh không nghe tiếng ba rồi.

(Làm sao?) Dường như cảm thấy giọng Mại Nghiêm bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nghe kỹ, bên cạnh còn tiếng thì thầm.

“Nói cho ba biết, hôm nay con với Hoàng Huyền tới Nhật Bản chơi.”

(Ừ, biết rồi, bye bye!) Xem ra Mại Nghiêm rất gấp gáp muốn đuổi Mại Vu, ngay cả việc hôm nay Mại Vu ra nước ngoài cũng không quan tâm mấy.

“A lô a lô! Ba cũng quá tuyệt tình, ba!” Thiếu chút nữa rớt nước mắt, người ba nhẫn tâm, không ngờ chẳng hề quan tâm tới con trai mình, “Sao….”

(A ~) Mại Vu mới nói được một nửa, đột nhiên bị tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ gợi cảm cắt ngang.

(……) Sau đó, đối phương im lặng.

“…..” Mại Vu cũng im, nhưng trên mặt lại đỏ bừng, anh nhận ra giọng vừa rồi chính là của mẹ mình, “Ba, ba và mẹ….”

Đang làm chuyện khiến người ta mặt đỏ tim hồng phải không?

(Khụ khụ! Biết rồi thì đừng phiền bọn ta!) Mại Nghiêm ho khan hai tiếng, cúp điện thoại.

“……..” Mại Vu lau mồ hôi lạnh. Thiệt tình, tuổi to một bó mà còn ân ái như vậy, Mại Vu bất giác mỉm cười.

Nhưng vì làm chuyện kia mà lạnh nhạt với anh thì cũng hơi quá đáng! Anh tin rằng bạn bè của anh cũng chẳng đối xử với anh như vậy!

Mại Vu lại ấn tiếp số khác, điện thoại vang lên 3 tiếng, đến tiếng thứ 4 thì nghe máy, nhưng rất quỷ dị, không phải bản thân Thạch Thái nghe.

(A lô?) Bực mình không kiên nhẫn, giọng từ trong điện thoại tiết lộ tin tức như vậy.

“Ặc… Xin hỏi có Thạch Thái ở đó không?” Anh hơi sợ, đối phương là ai nhỉ?

(Không có….) Nói nhanh cho hết câu, sau đó mặc kệ Mại Vu, đột nhiên điên cuồng hét lên (Điển, mau cản cục đá nhỏ lại, cậu ấy muốn chạy!)

Sau đó nữa, lại láng máng truyền tới tiếng Thạch Thái kêu la, còn có tiếng va chạm.

(Tôn, nhanh lên đây), lại có tiếng nói lịch sự truyền đến, (Lần này tôi có thuốc mới, cầm nhét nó vào trong mông cục đá nhỏ)

(Không muốn, đừng!) Giọng Thạch Thái.

(Ừ, chờ tôi một lát!) Đột nhiên giọng nói biến thành sung sướng, sau đó – 

(Tút tút tút…) Điện thoại bị cắt.

Một trận gió lạnh thổi qua, Mại Vu cảm thấy mình thật sự đáng thương tới cực điểm! Sao bây giờ người mình có thể liên lạc được lại đang chơi … Trò chơi mập mờ ư?

Hu hu, vẫn nên ngoan ngoãn chờ Hoàng Huyền quay lại thôi! Đừng tự đả thương lòng mình nữa!

Thật chán quá… Hình như Hoàng Huyền đi quá lâu?

Nhìn đồng hồ, thật ra cũng không phải lâu mấy, nhưng một mình anh ngồi chỗ này, dường như thời gian trôi qua rất chậm.

Mại Vu nhìn về phía trước ngẩn người, buồn chán nên chỉ có thể suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn trong đầu.

Bỗng chốc ngửi thấy mùi nước hoa nồng nàn truyền tới, mùi rất dễ chịu, có thể thấy chắc là nhãn hiệu nước hoa cao cấp, Mại Vu ngẩng đầu nhìn, có một người phụ nữ đang từ phía bên phải anh đi tới.

Đánh giá theo bản năng, dáng người phụ nữ rất được, cao gầy uyển chuyển, bộ quần áo vừa vặn lộ dáng người bà ta có lồi có lõm. Bộ dạng người phụ nữ rất đẹp, đôi mắt phượng mỹ miều, làn da trắng nõn, mũi thẳng tắp và đôi môi đỏ mọng xinh xắn, đáng tiếc trên mặt xuất hiện mấy nếp nhắn, có thể lờ mờ đoán người phụ nữ đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn không giảm nét duyên dáng của bà ta.

……… Nhìn lại lầ nữa, Mại Vu cảm thấy bộ dạng người phụ nữ này giống người nào đó, mình lại rất quen người đó.

Người phụ nữ đi qua trước mặt Mại Vu, ngay cả liếc nhìn anh cũng không có, chính xác mà nói, người phụ nữ chỉ nhìn thẳng về phía trước, vừa nhìn là biết phu nhân gia đình quyền quý có giáo dục.

Người phụ nữ đúng là chỉ nhìn về đằng trước, cứ thế đi thẳng nên không phát hiện trên sàn nhà không biết bị tên nhóc nào làm đổ đồ uống, vừa giẫm xuống, gót giày cao gót nhỏ mảnh không có lực ma sát, mất trọng tâm, người phụ nữ nghiêng về đằng sau một cái.

A, sắp té rồi………

“Này! Cẩn thận!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mại Vu lập tức phản ứng theo bản năng vươn tay ra giữ chặt eo bà ta kịp thời nâng bà ta đứng thẳng.

Người phụ nữ giương mắt đẹp, hoảng sợ nhìn Mại Vu.

“Dì không sao chứ?” Mại Vu giữ người phụ nữ đứng ổn định, mỉm cười với bà ta.

“Không sao, cảm ơn cậu.” Người phụ nữ nhìn Mại Vu nhàn nhạt mở miệng, bà ta cười lộ ra lúm đồng tiền, nụ cười dịu dàng rất quen thuộc.

“Không sao là tốt rồi.” Theo bản năng lại cười xán lạn, hơn nữa người phụ nữ trước mắt khiến Mại Vu cảm thấy bộ dạng bà rất giống người nào đó.

Người phụ nữ nhìn Mại Vu, mặt trắng nõn đột nhiên đỏ bừng.

Haizzz, không xong rồi, đứa nhỏ này là kiểu bà thích, rất đáng yêu!

“Sao vậy ạ, trên mặt tôi có gì à?” Mại Vu thấy người phụ nữ cứ nhìn mình, cho rằng trên mặt mình dính gì đó, đưa tay sờ thử.

“À, không có!” Người phụ nữ thấy hành động đáng yêu của Mại Vu, cười một tiếng. Thật sự là một đứa bé rất đáng yêu, chắc nên trao đổi số điện thoại với cậu ấy, “Số tôi…”

Vừa mới muốn nói, đúng lúc bỗng có tiếng điện thoại quấy rầy, người phụ nữ lục túi xách lấy điện thoại không ngừng vang lên ra, bà ta cười áy náy với Mại Vu, đến góc tường nghe máy.

Mại Vu nhìn người phụ nữ, hiểu ý cười, anh đứng im, lịch sự chờ ở đó.

Hết chương 60
Bình Luận (0)
Comment