*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Phong Nguyệt
Không đợi Văn Nhiên mở miệng, Mạnh Miên Đông đã bâng quơ bổ sung: “Nếu quý khách cảm thấy thỏa mãn thì ngài có thể bao một tháng hoặc bao một năm, sẽ có ưu đãi khác.”
“Miên Đông…” Đối mặt với Mạnh Miên Đông tự đày đọa mình như thế, Văn Nhiên chỉ biết ôm Mạnh Miên Đông vào lồng ngực, “Thật ra anh không muốn cùng em làm giao dịch…”
Mạnh Miên Đông không giãy giụa, mà lạnh giọng ngắt lời: “Anh không muốn làm giao dịch, lẽ nào muốn ngủ free? Tôi là trai bao, không thể có chuyện ngủ free được, nếu anh tiếc tiền, lập tức cút ra ngoài đi.”
Từng câu từng chữ của Mạnh Miên Đông đều cực kỳ chói tai, khiến Văn Nhiên không biết nên làm thế nào mới tốt.
Là lỗi của anh, anh đã sai từ lúc bắt đầu, cho dù không có cách khác, anh cũng không nên dùng cách một triệu một lần.
Sai lầm này thúc đẩy Mạnh Miên Đông vốn tự đày đọa mình tự định nghĩa mình là trai bao, định nghĩa anh là khách làng chơi.
Đối với Mạnh Miên Đông, sự xuất hiện của anh quá mức đột nhiên, hoàn toàn không có điềm báo, không đáng tin cậy.
Nếu đổi vị trí, anh cũng sẽ không tin tưởng có người biết mình đang ở dưới vực thẳm, chật vật không chịu nổi, nói thích mình.
Anh hối hận sự vọng động của mình, nhưng hối hận thì có ích gì, anh phải nhìn về phía trước.
Vành mắt anh thâm quầng thấy rõ, đập vào trong tầm mắt Mạnh Miên Đông chính là: Quả nhiên cơ thể mình làm không thoải mái sao? Sau khi làm xong, Văn Nhiên ngủ cũng không ngon, tại sao còn đối với mình ôn nhu như vậy? Là bởi vì thương hại mình sao? Hay xuất phát từ tình cảm từng chung giường?
Mạnh Miên Đông đau lòng đến muốn khóc, nhưng biểu tình trên mặt lại cực kì lãnh đạm, cậu kề sát môi Văn Nhiên, liếm môi dưới của anh, nói: “Thế nào? Muốn bao tháng sao? Bao tháng ba chục triệu, xét thấy kỹ thuật anh không tệ, bớt cho anh 20%, coi như 24 triệu!”
Văn Nhiên biết anh không thể làm giao dịch với Mạnh Miên Đông nữa, thái độ của Mạnh Miên Đông lại cho thấy vấn đề không nằm ở giao dịch, Mạnh Miên Đông vốn không muốn gặp anh nữa.
Anh không thể cố chấp quấn lấy Mạnh Miên Đông mãi được, đúng không?Vì vậy, anh nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Tốn bao nhiêu tiền mới được bao dưỡng em cả đời?”
Mạnh Miên Đông giật mình, sau đó cười nói: “Tôi không muốn bán mình cả đời.”
Văn Nhiên lại hỏi: “Có thể bao dưỡng dài nhất bao lâu?”
Mạnh Miên Đông nhếch môi cười, nói: “Một tháng.”
Văn Nhiên hỏi ngược lại: “Không phải em vừa nói có thể bao năm sao?“
“Tôi đổi ý rồi.” Mạnh Miên Đông nhẹ xoa chỗ đó của Văn Nhiên, “Tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, lúc bị anh bao dưỡng, tôi sẽ không bán mình cho người khác, nhưng trừ anh ra, tôi còn muốn nếm thử mùi vị của người khác.”
Văn Nhiên không chắc chắc bản thân mình có vị trí đặc biệt trong lòng Mạnh Miên Đông không, nhất thời sợ hãi, nếu Mạnh Miên Đông đồng ý, thực sự bán mình cho người khác, nên làm gì bây giờ?
Không, Mạnh Miên Đông sẽ không làm như vậy!
Mạnh Miên Đông từng bước ép sát, làm cho anh không thể không tiếp tục sự sai lầm này, anh lấy chi phiếu 50 triệu đưa cho Mạnh Miên Đông, nói: “Anh có điều kiện kèm thêm, thứ nhất, em phải cai rượu hẳn; Thứ hai, em phải sáng tác và biểu diễn ca khúc chủ đề trong bộ phim mới của anh.”
Mạnh Miên Đông tiếp nhận chi phiếu, cười quyến rũ nói: “Cảm ơn đã chiếu cố, về điều kiện kèm thêm của quý khách, nhất định tôi sẽ cố gắng hoàn thành.”
Văn Nhiên trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nhìn đồng hồ để đầu giường, mặc quần áo xong rồi nói: “Đói bụng không? Anh ra ngoài mua thức ăn nha, anh sẽ về nhanh thôi.”
Mạnh Miên Đông ngồi trên giường, nhìn chòng chọc chi phiếu trong tay, nghe tiếng đóng cửa, nhìn phương hướng biến mất của Văn Nhiên, hoang mang không ngớt, những lời nói và hành động của cậu đều cố ý, cớ gì Văn Nhiên còn muốn bao trọn tháng, thân thể cậu thực sự hợp khẩu vị Văn Nhiên như thế ư?
Không thể nào.
Văn Nhiên rốt cuộc muốn gì ở cậu?
Cơ mà có thể dựa vào thân thể kiếm tiền, dù sao cũng hơn miệng ăn núi lở!
Nghĩ như vậy, cậu vui đến mức bật cười, cười đến run rẩy, cười cười, rồi chợt khóc lên.
Cậu đã không thể rời bỏ Văn Nhiên, một tháng sau, sẽ càng thêm không thể rời bỏ Văn Nhiên, đến lúc đó, cậu nên làm sao?
Vì sao Văn Nhiên không lập tức bỏ đi? Sao còn muốn tiếp tục giao dịch?
Cậu không khỏi oán hận Văn Nhiên, nhưng thật sự oán hận chính mình.
Cậu thích Văn Nhiên, Văn Nhiên cũng nói thích cậu, cậu có thể thẳng thắn nói ra, cùng Văn Nhiên yêu đương một lần, cho dù bị đá, cũng tốt hơn so với giao dịch khỉ gió này nhiều lắm.
Nhưng bại lộ nội tâm rồi cậu làm sao bảo vệ mình nữa?
Cậu không đáng được Văn Nhiên thích, Văn Nhiên cũng chỉ làm qua một lần, cảm thấy thân thể hợp khẩu vị mà thôi.
Vì sao Văn Nhiên muốn bao dưỡng cậu cả đời?
Văn Nhiên muốn cùng cậu sống trọn đời sao?
Mà bao dưỡng không tính là sống trọn đời nhỉ?
Cậu rời giường với tâm tư hỗn loạn, chân trái vừa giẫm lên mặt đất, chợt cảm thấy toàn thân không ổn, khi chân phải cũng đạp trên mặt đất, càng cảm thấy hai chân như nhũn ra.
Cậu lảo đảo đi tới phòng tắm, rửa sạch nước mắt trên mặt, sau đó định tắm rửa, lúc này cậu mới ý thức được Văn Nhiên đã tắm giúp cậu, bởi vì trên người cậu, đặc biệt trong cơ thể, không có chút cảm giác dính nhớp nào.
Cậu ra khỏi phòng tắm, ma xui quỷ khiến đi tới trước gương to, tỉ mỉ ngắm bản thân mình.
Đây là một cơ thể không có sức hấp dẫn gì, da thịt tái nhợt, gầy yếu, xương cốt nổi cộm lên, cực kỳ giống một con quỷ chết đói.
Sao Văn Nhiên lại thích làm tình với một cơ thể thế này? Ngay cả chính cậu nhìn còn thấy ghê tởm phát nôn.
Nhưng dấu vết lưu lại của Văn Nhiên trên thân thể này làm cậu cảm thấy đẹp đến không tài nào dời mắt nổi.
Cậu nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua, Văn Nhiên rất ôn nhu, ôn nhu từ bắt đầu đến cuối, còn cậu vẫn rất trúc trắc, không biết làm thế nào mới có thể làm cho Văn Nhiên cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên, cảm giác trống rỗng ập tới, cậu thử thăm dò, cảm giác bị xâm nhập và ẩm ướt cảm giác thoáng chốc quay lại.
Vẻn vẹn một đêm, thân thể cậu đã đối Văn Nhiên thực tủy biết vị rồi.
Cậu rút tay về, trừng mắt bản thân mình trong gương, mặt không thay đổi nói: “Mày quả thật là trời sinh làm trai bao mà.”
Âm thanh chui vào lỗ tai cậu, cậu bỗng nhiên ngồi xổm xuống, co người, ôm lấy chính mình.
Nếu như… nếu như tai trái của cậu toàn vẹn thì tốt biết bao?
Nếu như ba năm trước đây không có phát sinh chuyện gì thì tốt biết bao?
Như vậy, cậu sẽ có dũng khí chiến đấu với những người muốn cướp Văn Nhiên, độc chiếm Văn Nhiên.
Nhưng mà, tất cả đã xảy ra rồi, dù cậu có ảo tưởng thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Lúc Văn Nhiên ra ngoài có cầm theo chìa khóa nhà Mạnh Miên Đông, khi anh mở cửa bước vào, không nhìn thấy Mạnh Miên Đông đâu, buông túi nilon xuống, tìm một vòng, mới phát hiện Mạnh Miên Đông đang lõa lồ ngồi xổm trước chiếc giương lớn.
Anh ngồi xuống, ôm lấy Mạnh Miên Đông từ phía sau lưng, ôn nhu nói: “Sẽ lạnh đó, đứng lên đi.”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông quay đầu lại, liếc nhìn Văn Nhiên, rồi lập tức đứng dậy.
Văn Nhiên nắm tay Mạnh Miên Đông, trở lại phòng, mặc quần áo giúp Mạnh Miên Đông.
Sau đó, anh hôn trán Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, em đánh răng rửa mặt chưa?”
Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Chưa.”
Văn Nhiên lại cười nói: “Vậy em đi đánh răng rửa mặt đi! Anh đi nấu cơm.”
Mạnh Miên Đông ngưng mắt nhìn Văn Nhiên, quyết định quý trọng quãng thời gian một tháng bao dưỡng này, vì vậy cậu thuận theo tâm ý của mình, nhào tới cọ vào lòng Văn Nhiên, mới ngoan ngoãn đi rửa mặt đánh răng.
Rửa mặt đánh răng xong, cậu lại đi tới phòng bếp giúp đỡ Văn Nhiên.
Văn Nhiên không biết vì sao Mạnh Miên Đông đột ngột thay đổi thái độ, Mạnh Miên Đông tựa như con nhím biến thành Mạnh Miên Đông ngoan ngoãn của trước kia rồi.
Bởi vì giao dịch sao?
Vì giao dịch thành lập, Mạnh Miên Đông mới thay đổi thái độ với anh?
Anh không muốn nghĩ nữa, chuyên tâm đánh trứng gà, rồi bỏ vào Kamaboko, cua hoàng đế, sò, nấm hương, sau đó cho vào nồi hấp.
Tiếp đó, anh cắt dưa chuột, bơ, cà chua, bắp cải tím, lột tôm đất đã nấu chín, đặt chúng lại với nhau và trộn đều, rắc tiêu đen, rót nước sốt chan xà lách.
Lại sau đó, anh chiên Croquette.
Cuối cùng, anh nấu Súp Miso*.
Sau khi Chawanmushi*, xà lách, Croquette, súp miso và cơm để lên bàn, anh mới thử dò hỏi Mạnh Miên Đông: “Đau không?”
Mạnh Miên Đông ngồi trên đệm mà Văn Nhiên lót cho cậu, thẳng thắn đáp: “Hơi có chút khó chịu, nhưng không đau.”
“Vậy là tốt rồi.” Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông nói, “Ăn cơm đi.”
Hai người lặng lẽ ăn cơm, đây là thời gian hòa bình hiếm thấy của cả hai, nhưng làm Văn Nhiên cảm thấy miệng đầy đắng chát.
Sau khi cơm nước xong, Văn Nhiên rửa chén dĩa, dọn dẹp nhà bếp, rồi đi đến bên cạnh Mạnh Miên Đông đang chơi game, nói: “Em có thể cho anh chìa khóa dự bị nhà em không?”
Mạnh Miên Đông không nói gì, cầm chìa khoá dự bị tới, giao cho Văn Nhiên.
Văn Nhiên phải tham gia hoạt động của một đại ngôn có tiếng, tiếp nhận chìa khoá, lại dặn dò: “Sáng mai anh có công tác, bây giờ phải đi rồi, Miên Đông, em chăm sóc cho mình thật tốt nhé, đừng uống rượu cao độ quá.”
Văn Nhiên phải đi.
Mạnh Miên Đông đương nhiên không nỡ, nếu cậu có tư cách tùy hứng, cậu sẽ quấn lấy Văn Nhiên, bảo Văn Nhiên ở lại với cậu, có lẽ sẽ quấn lấy Văn Nhiên để Văn Nhiên làm cậu lần nữa, nhưng cậu không có tư cách này.
Cậu ngẩng đầu lên, giơ tay lên ôm lấy gáy Văn Nhiên, dụ dỗ: “Trước khi đi, anh không hôn tôi sao?”
Văn Nhiên cúi đầu, áp lên môi Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông nhanh chóng hé miệng, mặc cho Văn Nhiên gặm nhấm, không bao lâu sau, cậu chìm trong nụ hôn của Văn Nhiên, thẳng đến bên tai vang lên tiếng rên nhẹ của mình, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
Không được phát ra âm thanh, cậu ra lệnh bản thân như thế.
Bởi vì thanh âm của mày rất khó nghe, mày là kẻ điếc.Tiếng khẽ rên ngừng lại, Văn Nhiên lòng sinh nghi hoặc, song anh không hỏi, vì chắc chắn Mạnh Miên Đông không muốn anh hỏi.
Đối với hai người mà nói, nụ hôn này không tính là ngọt ngào, lại ngoài ý muốn dây dưa triền miên.
Lúc tách ra, môi Mạnh Miên Đông còn dính sợi chỉ bạc, Văn Nhiên dùng ngón tay lau sạch cho cậu mới xoay người rời khỏi.
Văn Nhiên đi xuống lầu, liền nhìn thấy Hàn Thừa đang chờ ở đó.
Hàn Thừa không phải người nói nhiều, song vẫn nhịn không được hỏi Văn Nhiên đang ngồi xuống ghế phó lái: “Sao cậu lại để Mạnh Miên Đông viết ca khúc chủ đề cho phim mới của cậu, còn muốn cậu ấy tới hát? Dù cậu ấy có thể viết ra được, cũng không nhất định có thể hát tốt, và tại sao cậu luôn ở trong nhà Miên Đông?”
Văn Nhiên biết Hàn Thừa có thể tin tưởng, khi Mạnh Miên Đông vừa bị điếc đột ngột, Hàn Thừa giúp Mạnh Miên Đông không ít, sau lại bị gai góc của Mạnh Miên Đông làm nản lòng.
Anh không giấu giếm, nói:”Tôi thích Miên Đông, tôi muốn theo đuổi em ấy.”
Ở thế giới này, hôn nhân đồng tính chưa được công nhận, đồng tính luyến ái sẽ bị xã hội kì thị.
Cho nên lời Văn Nhiên vừa thốt dọa Hàn Thừa giật mình, hắn ngạc nhiên hỏi: “Hóa ra cậu là gay?”
Văn Nhiên nghĩ ngợi nói: “Thật ra tôi không biết mình có phải gay không, tôi chỉ rất thích Miên Đông.”
Hàn Thừa vừa lái xe, vừa khuyên nhủ: “Miên Đông bây giờ không thể chịu nổi một đòn đả kích nào nữa, nếu cậu kiên trì muốn theo đuổi Miên Đông, phải suy nghĩ cho kỹ, đừng làm hại Miên Đông.”
Văn Nhiên chắc nịch nói: “Tôi đã sớm suy nghĩ kỹ rồi.”
Hàn Thừa chất vấn: “Cậu có nghĩ kỹ càng ảnh hưởng của chuyện này không? Ví dụ như nếu hai người thật sự bên nhau, Miên Đông sẽ thừa nhận bao nhiêu áp lực? Sự nghiệp của cậu có xảy ra vấn đề gì hay không?”
Văn Nhiên tự tin nói: “Tôi sẽ bảo vệ tốt Miên Đông, còn sự nghiệp, tôi cũng không phải thần tượng, phòng bán vé cũng không phải nhờ fans chống đỡ, chỉ cần tôi diễn xuất tốt, tôi tin khán giả nhất định sẽ vào rạp chiếu phim vì tôi.”
Hàn Thừa thở dài: “Cậu suy nghĩ kỹ là tốt rồi, nhưng tôi vẫn không tán thành chuyện này.”
“Dù anh có tán thành hay không thì tâm ý của tôi đối với Miên Đông vẫn không đổi.” Văn Nhiên trông mong nhìn Hàn Thừa, “Anh có thể kể một chút về Miên Đông không?”
Nói một chút về Miên Đông khi tôi chưa đến thế giới này, nói một chút một chút về Miên Đông tràn đầy nhiệt huyết, nói một chút về Miên Đông khi rơi vào vực sâu.
Tuy anh đã sớm tiếp nhận toàn bộ tin tức về Mạnh Miên Đông, anh vẫn muốn nghe Hàn Thừa kể về Miên Đông, bởi vì chỉ có nghe chuyện Mạnh Miên Đông, cay đắng trong miệng và sự vô lực dưới đáy lòng mới có thể vơi bớt.