Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 53

Edit: Phong Nguyệt

Trên môi Mạnh Miên Đông vẫn còn lưu lại nhiệt độ đầu ngón tay của Văn Nhiên, thậm chí trong miệng cậu vẫn trong còn lưu lại nhiệt độ đầu lưỡi của Văn Nhiên, nhưng Văn Nhiên đã xoay người đi mất.

Mạnh Miên Đông giật mình, không tự chủ được chạy theo Văn Nhiên mấy bước, đến khi chạy ra cửa mới vô thức ngừng lại.

Cậu không phải người yêu Văn Nhiên, cậu và Văn Nhiên chỉ là quan hệ khách làng chơi và trai bao.

Cậu ra giá 24 triệu, Văn Nhiên đưa cậu tờ chi phiếu 50 triệu, làm một khách làng chơi, Văn Nhiên đã rất hào phóng, trai bao như cậu không có tư cách đòi hỏi, chỉ cần ngồi tại chỗ…Ngồi tại chỗ chờ Văn Nhiên đến làm là được rồi.

Nếu Văn Nhiên không quay lại thì sao đây?

Văn Nhiên sẽ quay lại phải không? Văn Nhiên dùng 50 triệu bao dưỡng cậu một tháng mà.

Văn Nhiên…

Cậu vào nhà, đóng cửa lại, ngồi bên cửa, ôm hai đầu gối, trong lòng trống rỗng.

Cậu quá vô dụng, rõ ràng ba năm qua, cậu chỉ có một mình, bây giờ lại vì Văn Nhiên rời đi mà mất mát.

Bỗng nhiên, cậu nghe thấy âm thanh phát ra từ laptop, là nhân vật trong game của cậu chết.

Nhân vật mà cậu sắm vai còn yếu ớt hơn chính game thủ cậu nữa, đây có phải là chuyện đáng tự hào không?

Không, nhân vật có thể hồi sinh, còn nếu cậu chết, cậu không thể sống lại.

Nếu cậu chết, Văn Nhiên có đau lòng không?

Nếu Văn Nhiên đau lòng thì tốt rồi.

Dù là trên sân khấu hôm đó, hay hôm biết mình bị điếc đốt ngột, hay lúc chịu đựng trị liệu đau đớn, cậu đều chưa bao nghĩ đến cái chết.

Chỉ là thất tình mà thôi, sao cậu đã nghĩ đến cái chết?

Lẽ nào ba năm nay đã dày vò cậu đến nỗi mài mòn khát vọng sống của cậu?

Hay bởi vì bản tính của cậu bại lộ?

Cậu là cô nhi bị cha mẹ ruột vứt bỏ, chưa bao giờ là người tự tin, mạnh mẽ.

Vậy nên sau khi thất bại cậu mới không gượng dậy nổi.

Nhưng… nhưng nếu… nếu cậu có thể khôi phục lại dáng vẻ trước khi chưa bệnh, bỏ hẳn rượu, thành công viết ca khúc chủ đề phim mới cho Văn Nhiên, thành công biểu diễn, thành công quay trở lại, cậu sẽ có cơ hội khiến Văn Nhiên thích cậu? Thích linh hồn cậu, chứ không phải chỉ cảm thấy hứng thú với cơ thể cậu.

Có phải cậu nên thử một chút không?

Lỡ thất bại thì sao?

Vì sao sẽ thất bại?

Cậu nghĩ vậy, hai mắt nhất thời ánh lên tia sáng, cố tình cơn nghiện rượu nhè vào lúc này ập đến, tàn nhẫn tạt một gáo nước lạnh, xóa sạch ý chí chiến đấu vừa dấy lên của cậu, nó đang nói cho cậu biết cậu sẽ thất bại sao?

Cậu yếu đuối như vậy mới nhất định sẽ thất bại.

Văn Nhiên…Vì Văn Nhiên, có lẽ cậu phải thử một phen.

Hơn nữa hồi nãy cậu đã đáp ứng điều kiện kèm thêm của Văn Nhiên, tuy lúc đó cậu vờ như vì 26 triệu hời kia mới đáp ứng, tuy lúc đó cậu không tin mình sẽ làm được, cũng không có ý định thử.

Nếu cậu cố gắng thử, sau khi kết thúc một tháng bao dưỡng, có lẽ cậu và Văn Nhiên sẽ thành lập mối quan hệ khác, chứ không phải dựa vào thân thể này.

Cậu không nhịn được tưởng tượng mình đang viết bài hát trong phòng thu, Văn Nhiên ngồi một bên nghe cậu hát.

Sẽ trở thành sự thật sao?

Nếu thành sự thật, Văn Nhiên sẽ hôn cậu trong phòng thu?

À đúng rồi, Văn Nhiên từng nói rất thích nghe cậu hát, Văn Nhiên sẽ bị tiếng ca cậu đả động, tiến tới hôn cậu?

Cậu bị ảo tưởng đẹp đẽ của bản thân làm cho đỏ mặt, cùng lúc đó, cậu phải đối mặt với cơn nghiện rượu càng lúc càng mãnh liệt trong thực tế.

Nếu cậu không dùng rượu trốn tránh hiện thực, không mắc chứng nghiện rượu thì tốt biết mấy?

Giả thiết chỉ là giả thiết, không có khả năng thành thật.

Cậu bị cơn nghiện hành hạ, cuộn mình, qua hồi lâu, nó bắt đầu ăn mòn lý trí của cậu.

Cậu đứng dậy, cầm lấy rượu sake để trong tủ, đặt lên môi.

Cậu giùng giằng không muốn đổ rượu vào trong miệng, mặc kệ cậu giãy giụa, yết hầu cứ thèm khát mà nhúc nhích.

Sự giãy giụa của cậu quá yếu ớt, cuối cùng rượu cũng thấm vào yết hầu, xông tới dạ dày.

Trước khi ý chí chiến đấu hoàn toàn mất đi, hai mắt cậu ảm đạm, quyết tâm của cậu thật dễ dàng bị phá hủy.

Cậu nằm ở trên sàn nhà, cảm nhận cái lạnh đầu xuân, chán ghét bản thân mình hơn.

Cậu nằm từ xế chiều đến khi trời tối đen, trong lúc đó uống thêm một chai Schwarzbier, hai mắt nhắm chặt, lại không hề ngủ.

Không bao lâu sau, chuông cửa bị ai đó nhấn một cái.

Văn Nhiên quay lại?

Văn Nhiên nói ngày mai có công tác.

Nên chắc chắn không phải Văn Nhiên.

Cậu như cái xác không hồn mở cửa, sau đó nhìn thấy Hàn Thừa.

Hàn Thừa đưa Văn Nhiên đến sân bay, sau đó bị Văn Nhiên kêu tới chăm sóc Mạnh Miên Đông.

Hắn ngửi thấy mùi rượu trên người Mạnh Miên Đông, nhíu mày hỏi: “Miên Đông, cậu lại uống rượu?”

Mạnh Miên Đông cười nói: “Đúng, tôi thích uống rượu.”

Hàn Thừa thở dài: “Cậu uống ít một chút đi.”

Mạnh Miên Đông hỏi ngược lại: “Tại sao phải uống ít một chút?”

Hàn Thừa đổi trọng tâm: “Cậu có đồng ý viết ca khúc chủ đề cho bộ điện ảnh mới của Văn Nhiên không? Thính lực tai trái của cậu không tốt, nhưng viết lời chắc không có vấn đề nhỉ? Cậu chỉ cần viết bản mẫu rồi tìm người khác trau chuốt, đến lúc đó liên hợp kí tên là được.”

Mạnh Miên Đông vừa nghe Hàn Thừa nhắc đến Văn Nhiên, không khỏi run sợ, Hàn Thừa chắc không biết cậu đã bán mình cho Văn Nhiên đâu nhỉ?

Hàn Thừa là người tận mắt chứng kiến cậu một đêm bạo hồng, cũng là người cậu không muốn đối phương chứng kiến mình chật vật nhất, nên khi cậu biết tai trái mình có khả năng không thể khôi phục hoàn toàn, buông lời lạnh nhạt với Hàn Thừa.

Mà Hàn Thừa biết thì có sao? Sự thật đúng là vậy mà.

Thấy Mạnh Miên Đông không trả lời, Hàn Thừa đưa cơm tối đang xách trong tay cho Mạnh Miên Đông, lại nói: “Ăn ngon miệng, về chuyện viết ca khúc, cậu nghĩ xong rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”

Mạnh Miên Đông nhận cơm tối, tò mò hỏi: “Văn Nhiên nhờ anh mang tới?”

Hàn Thừa gật đầu nói: “Văn Nhiên được mời tham gia hoạt động của một đại ngôn mà cậu ấy đại diện, bay qua Paris rồi, cậu ấy lo lắng cho cậu nên nhờ tôi tới đưa cơm cho cậu.”

Văn Nhiên lo lắng cho mình…

Mạnh Miên Đông chợt cảm thấy có chút ngọt ngào, nhận cơm tối, hào hứng ngồi trước bàn ăn ăn.

Hàn Thừa mê man nhìn Mạnh Miên Đông, sau đó lại bỗng nhận ra có lẽ Mạnh Miên Đông thật sự thích Văn Nhiên rồi.

Nếu Văn Nhiên có thể nhờ vào đó cứu vớt Mạnh Miên Đông từ dưới vực sâu thì không còn gì bằng.

Có điều nếu Văn Nhiên thực sự cùng ở cùng một chỗ với Mạnh Miên Đông, hai người phải đối mặt với áp lực rất lớn.

Không có bức tường nào không lọt gió, hai người yêu đương sớm muộn gì cũng bị hấp thụ ánh sáng, đến lúc đó, thật có thể lạc quan như Văn Nhiên tưởng tượng?

Hàn Thừa lo lắng không ngớt, ngồi trên sofa, chờ Mạnh Miên Đông ăn cơm tối xong, ân cần hỏi: “Gần đây cậu đến bệnh viện chưa?”

Mạnh Miên Đông nhàn nhạt hỏi: “Chưa, đến bệnh viện có ích gì không?”

Hàn Thừa nghẹn lời, lại hỏi: “Tôi mang nhạc cụ đến đây giúp cậu nhé? Cậu có thể thử…”

Mạnh Miên Đông ngắt lời: “Mang tới đây làm gì? Tôi là kẻ điếc cần gì dùng tới.”

Ba năm trước cũng thế này, Hàn Thừa định ở chăm sóc Mạnh Miên Đông, đến khi cậu khỏi hẳn thì thôi, nhưng thái độ của cậu làm hắn chán nản, đồng thời lúc đó công ty không ngừng tạo áp lực cho hắn, hắn mới không chịu nổi mà tới làm người đại diện cho Văn Nhiên.

— Dù sao đối với công ty, Mạnh Miên Đông đã trở nên vô dụng, chờ đến khi hợp đồng kết thúc, Mạnh Miên Đông sẽ không còn là ca sĩ của công ty nữa, hắn ở lại bên cạnh Mạnh Miên Đông chẳng tạo ra lợi ích gì cho công ty.

Mạnh Miên Đông cự tuyệt làm hắn cảm thấy sự bất lực ngày đó trỗi dậy lần nữa.

Hắn không biết nói gì, đành nói: “Tôi đi trước, nếu cậu thay đổi chủ ý thì hãy liên lạc với tôi.”

Mạnh Miên Đông nhìn Hàn Thừa rời đi, khép cửa lại, nhất thời hối hận: Hàn Thừa đang quan tâm mình, mình không nên tỏ vẻ khó chịu như thế.

Cậu xoa xoa cái bụng no căng, quyết định: Lần sau gặp lại Hàn Thừa, mình nhất định không được như thế nữa.

Cậu đến phòng sách, rút một xấp giấy ở ngăn thấp nhất dưới tủ sách ra, trên đây đều là khuông nhạc và lời bài hát cậu sáng tác, đa số là tác phẩm trước khi xuất đạo, giai điệu không xuất sắc, lời bài hát đậm chất trung nhị.

Song tất cả là nhiệt huyết của cậu, hiện giờ không có cách nào sánh được.

Hàn Thừa nói cậu có thể thử viết lời, viết lời không cần dùng tai trái.

Nếu cậu có thể viết ra lời bài hát phù hợp với phim mới của Văn Nhiên, Văn Nhiên sẽ vui vẻ chứ?
Bình Luận (0)
Comment