Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 57

Edit: Phong Nguyệt

Nghe vậy, Mạnh Miên Đông xấu hổ giơ tay phải che mặt lại, tay trái lại vuốt ve gáy Văn Nhiên.

Không lâu sau đó, mu bàn tay phải của cậu nóng lên, lớp da thịt giữa ngón áp út và ngón giữa bị liếm một cái.

Lớp da thịt mỏng manh đó dường như liên kết với toàn bộ máu trong người, làm cậu cảm thấy mình nóng rần lên.

Lát sau, chỗ đó bị liếm ướt, tiếp đó, lớp da thịt giữa ngón giữa và ngón trỏ, hổ khẩu cũng bị cắn một cái.

Cậu vô thức khẽ rên rĩ một tiếng, hổ khẩu bỗng nhiên bị cạy ra, đầu lưỡi Văn Nhiên lướt qua khe hở, chạm tới mí mắt trái của cậu.

Đầu lưỡi không dừng lại tại đó mà quanh co thăm dò tai trái của cậu – Là cái tai trái bị điếc đột ngột.

Cậu không khỏi rụt lại, Văn Nhiên nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông vén tóc che trước tai trước của mình ra, sau đó vòng tay ôm Văn Nhiên.

Văn Nhiên lập tức hôn lên vành tai Mạnh Miên Đông, chợt cảm thấy Mạnh Miên Đông đã đem hết thảy tất cả giao phó cho anh.

Tai trái là chỗ Mạnh Miên Đông yếu ớt nhất, là căn nguyên tự ti, nhạy cảm của Mạnh Miên Đông.

Anh thoáng ngậm lấy rồi mút mát, len vào trong lỗ tai, rót hô hấp vào: ”Miên Đông, nhanh chóng tốt lên đi!”

Tai trái có chút ù, giọng của Văn Nhiên cứ như đang vang vọng trong sơn cốc vậy, mơ hồ xa xăm, xen lẫn tiếng vọng, làm cậu không biết đâu là thật.

Nhưng vì cậu vô cùng chăm chú, cậu nghe thấy Văn Nhiên đang nói với mình: “Miên Đông, nhanh chóng lên lên đi!”

“Em sẽ nhanh chóng tốt lên.” Cậu ngoan ngoãn đáp lại, lại bị liếm vành tai một cái.

Văn Nhiên cứ mãi tập trung hôn tai trái Mạnh Miên Đông, khiến Mạnh Miên Đông cảm giác tai trái mình sắp bị Văn Nhiên ăn mất, vừa rồi còn bị Văn Nhiên liếm tai phải, Mạnh Miên Đông cảm thấy hai lỗ tai mình đã xụi lơ.

Sau đó, Văn Nhiên giơ tay gỡ tay phải đang che mặt của Mạnh Miên Đông, nhìn thẳng hai mắt Mạnh Miên Đông nói: “Lát nữa nếu như đau, nhất định phải nói cho anh biết.”

Mạnh Miên Đông gật đầu, ánh mắt dập dờn, quyến rũ vô cùng.

Quyến rũ mà thuần khiết.

Văn Nhiên bế Mạnh Miên Đông lên, đi vào phòng ngủ, mới tiếp tục cởi quần áo của Mạnh Miên Đông.

Anh như đứa trẻ chiếm được món quà mình tha thiết mơ ước, cẩn cẩn thận thận tháo giấy gói bên ngoài.

Anh phát giác ngón tay của mình hơi run lên, lại không thể khống chế nó.

Anh vốn cho là anh không có hi vọng, có lẽ Mạnh Miên Đông ở thế giới này mãi mãi cũng không chấp nhận anh, nào ngờ thời thế xoay vần.

Chỉ một thoáng, tất cả mệt mỏi tan biến trong hư không, chỉ còn dư lại thỏa mãn.

Sau khi lột sạch quần áo của Mạnh Miên Đông, anh ấy tư thế thành kính nhất, bắt đầu cẩn thận thưởng thức món quà của mình.

Từ đầu tới cuối, Mạnh Miên Đông đều không cảm thấy đau đớn chút nào, thật sự là một cuộc làm tình cực kỳ dịu dàng.

Sau khi kết thúc, cậu nằm trong lòng Văn Nhiên, mỗi một chỗ trên thân thể đều ướt dầm ướt dề, mỗi tấc da thịt đều ửng hồng.

Có lẽ đây mới thật sự là lần đầu tiên của cậu và Văn Nhiên, hai lần trước, một lần là cậu buộc Văn Nhiên hoàn thành giao dịch, một lần khác là cưỡng ép.

Cậu chỉ âm thầm nghĩ, vì tạm thời không có khí lực nói.

Cậu chưa kịp bình ổn hơi thở, Văn Nhiên đã buông lỏng ra, tiếp đó, Văn Nhiên dùng bàn tay ủ lấy chân cậu, đau lòng nói: “Sao lại bị thương?”

Một lúc lâu, cậu mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh: “Hôm qua, sau khi anh đi, em nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi, em lo anh mắc mưa, liền cầm lấy ô đuổi theo, nhưng em không tìm thấy anh, lúc về nhà mới phát hiện mình quên mang giày.”

“Xin lỗi.” Văn Nhiên hôn lòng bàn chân Mạnh Miên Đông, “Rất đau phải không?”

“Không đau, không hề đau.” Mạnh Miên Đông đáng thương nói, “Đau là trái tim, em tưởng anh không quay lại nữa.”

Văn Nhiên lần nữa ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, an ủi: “Xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

Mạnh Miên Đông lắc đầu: “Không phải lỗi của anh, là do em không tự tin.”

“Em phải nhanh nhặt tự tin lên.” Văn Nhiên lại tăng thêm hai điều kiện, “Thứ sáu, không nên nhắc nam kỹ, khách làng chơi gì đó nữa, lúc trước anh đồng ý với em một triệu một lần chỉ là muốn tiếp cận em, không phải thật sự cho rằng có thể dùng tiền tài mua con người em; thứ bảy, không được nói mình là người tàn tật nữa.”

“Em biết rồi.” Mạnh Miên Đông cười giỡn, “Không phải em đáp ứng điều kiện anh mới chịu làm em sai? Nhưng anh đã làm rồi, sao còn muốn em đáp ứng thêm hai điều kiện?”

Văn Nhiên giả vờ thâm trầm nói: “Đây là điều kiện lần sau.”

“Lần sau…” Mạnh Miên Đông nhớ kỹ ước định ngọt ngào này, lấy dũng khí hỏi: “Cơ thể của em có làm anh thoải mái không?”

Văn Nhiên vuốt ve tấm lưng thấm ướt mồ hôi của Mạnh Miên Đông, chưa thỏa mãn nói: “Thân thể em chẳng những ôm rất thoải mái mà còn rất ngọt, Miên Đông của anh chỗ nào cũng ngọt.”

Trước đây Văn Nhiên chưa từng có nói qua lời thô tục, đột nhiên nghe thấy Văn Nhiên nói như vậy, Mạnh Miên Đông không khỏi vừa xấu hổ vừa kinh ngạc: “Văn Nhiên, anh không thích hợp nói thế.”

“Vì sao?” Văn Nhiên nói, “Miên Đông của anh vốn rất ngọt, chỗ nào cũng ngọt, anh chỉ nói sự thật thôi.”

Mạnh Miên Đông đột nhiên cảm thấy Văn Nhiên đang đùa giỡn lưu manh, tuy gương mặt vẫn rất nghiêm túc.

Nhưng cậu thích Văn Nhiên như thế.

Văn Nhiên nói trừ cậu ra, không cùng người khác lên giường, vậy nên Văn Nhiên chỉ đùa giỡn lưu manh với mình cậu thôi.

Cậu khó nhịn mà quấn lấy Văn Nhiên, bỗng nhiên lại nghe Văn Nhiên giảo hoạt nói: “Xem ra Miên Đông của anh còn thừa tinh lực, không bằng chúng ta…”

Cậu tưởng Văn Nhiên muốn nói làm thêm một lần, không ngờ Văn Nhiên lại nói: “Chúng ta cùng nhau tắm đi!”

Tắm…

Ban đầu, cậu không cảm thấy nó có ý nghĩa thâm sâu gì, bây giờ thì không giống vậy.

Cậu được Văn Nhiên ôm đi tắm, đáng tiếc không có gì phát sinh cả.

Cậu không khỏi có chút thất vọng, vô thức nghĩ thân thể mình có phải không có sức hấp dẫn không.

Văn Nhiên đang mặc quần áo giúp cậu, bỗng dưng hỏi: “Vừa rồi đau không?”

Cậu lắc đầu: “Không đau.”

Văn Nhiên lại hỏi: “Vậy là sướng à?”

Mạnh Miên Đông cọ cọ vào lòng Văn Nhiên, rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Sướng, sướng lắm.”

“Vậy là tốt rồi.” Văn Nhiên xoa tóc Mạnh Miên Đông, “Chờ em quen hơn, chúng ta sẽ làm thêm vài lần.”

Vậy ra không phải cậu không có sức hấp dẫn mà do Văn Nhiên quá ôn nhu?

Mạnh Miên Đông thở phào: “Làm đến khi em ngủ mất thì thôi.”

Văn Nhiên cười trêu: “Miên Đông của anh thật nhiệt tình.”

Mạnh Miên Đông liếm môi Văn Nhiên, nói: “Trong lúc em ngủ say, anh cũng có thể làm.”

Mạnh Miên Đông tựa như thay xương đổi thịt, cả người không còn gai nhọn nữa, hoặc có lẽ chỉ lột bỏ một tầng tự ti ràng buộc, lộ ra bộ dáng vốn có.

Mạnh Miên Đông vốn gan dạ tự tin, ca từ trung nhị không theo khuôn khổ, cậu tùy hứng mà ca hát, say mê với chính giai điệu của mình, thế giới của cậu được xây dựng bởi những giai điệu, chưa từng làm ra vẻ.

Lúc đó Mạnh Miên Đông có thể một đêm bạo hồng là do cậu không giống người thường.

Trước khi bị cuộc sống giày vò, những thanh niên trẻ tuổi thường nghĩ mình khác biệt với mọi người, cho nên Mạnh Miên Đông vừa xuất đạo đã gây được tiếng vang trong giới trẻ.

Văn Nhiên thu hồi suy nghĩ, lại cười nói: “Em phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói, sau này đừng xen tha thứ nhé.”

Mạnh Miên Đông không nghĩ ngợi nói: “Em sẽ không cầu xin tha thứ đâu.”

“Anh rất mong chờ.” Văn Nhiên dùng đầu ngón tay vẽ quầng đen dưới mắt Mạnh Miên Đông nói, “Mấy ngày nay ngủ không ngon? Ngủ đi, Miên Đông.”

Mạnh Miên Đông cũng học theo Văn Nhiên, vẽ quần đen dưới mắt Văn Nhiên nói: “Không phải anh cũng giống em à?”

Văn Nhiên thổ lộ: “Anh vì em mà ăn ngủ không yên, đêm đêm trằn trọc không thể chợp mắt.”

Mạnh Miên Đông oán thầm: Anh đang đọc thành ngữ sao?

Cơ mà ngay cả khi đó chỉ là thành ngữ, chỉ cần là Văn Nhiên nói, đối với cậu, đều là lời tâm tình động lòng người, vì vậy, cậu mím môi cười nói: “Văn Nhiên của em thật khéo nói tình thoại.”

“Đúng vậy, anh là Văn Nhiên của em, em là  Miên Đông của anh.” Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông, ánh mắt nóng bỏng, “Tình thoại của anh chỉ nói cho mình em nghe.”
Bình Luận (0)
Comment