Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 58

Edit: Phong Nguyệt

Mạnh Miên Đông chưa từng nghĩ tới Văn Nhiên sẽ thích mình.

Khoảng cách giữa cậu và Văn Nhiên có thể ví như hai bên ranh giới Hán Sở, không thể bước qua.

Đối tượng để Văn Nhiên lựa chọn quá nhiều, mà hiện giờ cậu còn không sánh bằng người bình thường nhất.

Vốn sau khi bị điếc đột ngột, cậu đã tự ti lắm rồi, ở trước mặt Văn Nhiên lại càng tự ti hơn, không thể không nói lời lạnh nhạt, châm chọc để bảo vệ mình.

Văn Nhiên dịu dàng kết hợp với cậu, nói lời tâm tình với cậu, làm cậu bỗng dưng cảm giác mình đang mơ một giấc mơ đẹp.

Cậu có chút hoảng hốt ngưng mắt nhìn Văn Nhiên, giơ tay lên, nặng nề cắn mu bàn tay mình, lẩm bà lẩm bẩm: “Là thật nha.”

“Đứa ngốc, đương nhiên là thật.” Văn Nhiên đưa bàn tay Mạnh Miên Đông đến bên môi, đau lòng nói, “Muốn cắn thì cắn anh đi!”

Mạnh Miên Đông há mồm cắn mu bàn tay Văn Nhiên, không nỡ dùng sức, tựa như chỉ muốn cảm nhận độ ấm của Văn Nhiên thôi vậy.

Hơi thở ấm áp của Mạnh Miên phả vào mu bàn tay Văn Nhiên, len vào lớp da thịt bên trong, cảm giác tê dại ập đến, lan tới trái tim, như bị lông vũ nhẹ nhàng phất qua.

Văn Nhiên nhịn rồi nhịn, cuối cùng áp người lên, hôn Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông bị tập kích bất ngờ, Văn Nhiên vừa chạm tới môi cậu, thân thể lập tức nhũn ra.

Văn Nhiên ngậm môi dưới của Mạnh Miên Đông, nhẹ nhàng mút mát, sau đó xâm nhập vào khoang miệng cậu, cẩn thận thưởng thức.

Mạnh Miên Đông kìm lòng không đặng khép hai mắt, đặt tay lên người Văn Nhiên, lại đột nhiên bị nắn tai trái, làm toàn thân cậu run rẩy không ngừng.

Nụ hôn này vô cùng kịch liệt, hoàn toàn không giống với nụ hôn ôn nhu hồi nãy, tựa như nó có thể xuyên qua hồn phách của cậu.

Mạnh Miên Đông bị nụ hôn này làm cho đỏ bừng mặt, hồi sau cậu chợt ý thức được sự khác thường của mình.

“Giúp em…” Giữa lúc hôn, cậu cọ cọ gò má Văn Nhiên “Văn Nhiên, anh giúp em…”

Văn Nhiên cong môi cười, trước cái nhìn chằm chằm của Mạnh Miên Đông, chậm rãi cúi đầu xuống.

Lát sau, anh kề vào tai trái Mạnh Miên Đông nói: “Em không sao chứ?”

Mạnh  Miên Đông sờ hầu kết Văn Nhiên, vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu hỏi: “Sao anh lại làm thế?”

Văn Nhiên nhìn đôi mắt Mạnh Miên Đông lấp lánh ánh nước, không chút nghĩ ngợi nói: “Bởi vì Miên Đông của anh rất ngọt.”

Mạnh Miên Đông đột nhiên nhớ lại một việc, hỏi: “Lần em say rượu…”

Văn Nhiên gật đầu, chưa kịp nói cái gì, lại nghe thấy Mạnh Miên Đông sợ hãi nói: “Anh không thấy bẩn sao?”

Văn Nhiên vò tóc Mạnh Miên Đông thành ổ gà, rồi chọc hai gò má của cậu, nói: “Bởi vì là em, anh chẳng những không cảm thấy bẩn mà còn cảm thấy rất ngọt.”

Nếu anh tiếp cậu chỉ vì thân thể, căn bản không cần bận tâm đến cảm giác của cậu, cũng không cần làm cho cậu thoải mái, huống chi còn nuốt xuống.

Nếu lần kia cậu không say bét nhè, chắc có lẽ đã cảm nhận được tình cảm của Văn Nhiên rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thực tất cả lời nói và hành động của Văn Nhiên đều tỏ rõ tấm lòng của anh, là cậu bị tự ti che mờ mắt, xuyên tạc thành Văn Nhiên chỉ vì thân thể cậu.

Mạnh Miên Đông xin lỗi: “Xin lỗi, là em quá tự ti, mới chậm chạp không có phát giác tình cảm của anh.”

“Không sao, anh cũng không phát hiện ra tình cảm của em. Lúc ở quán bar, anh vừa nhìn thấy em, liền không nhịn được muốn tiếp cận em, thật quá đường đột, hơn nữa, sau đó anh lại làm giao dịch với em, anh nghĩ em rất ghét anh.” Văn Nhiên thở dài nói, “Nếu anh sớm nhận ra tình cảm của em thì tốt rồi.”

Mạnh Miên Đông hôn Văn Nhiên một cái: “Hiện tại cũng không chậm.”

“Đúng vậy, hiện tại cũng không chậm.” Văn Nhiên mập mờ cười nói, “Chúng ta có đủ thời gian làm một vài chuyện vui.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông xấu hổ cúi thấp đầu xuống, Văn Nhiên liếm gáy cậu, hỏi: “Bé ngốc háo sắc đang nghĩ gì đấy?”

Mạnh Miên Đông yếu ớt phản bác: “Em không phải háo sắc, cũng không phải bé ngốc.”

“Thực sự không háo sắc sao?” Văn Nhiên phấn khởi nói, “Lần sau anh phải thử sắc dụ em mới được.”

Sắc dụ gì gì đó…

Trong đầu Mạnh Miên Đông không khỏi sinh ra một vài hình ảnh không thích hợp với thiếu nhi, đầu ngón tay cũng muốn ửng đỏ.

Tiếp đó bàn tay in dấu răng của cậu bị hôn lên, sau đó, ngón áp út của cậu bị Văn Nhiên hôn, rồi há miệng ngậm lấy.

“Ưm…” Mạnh Miên Đông cảm thấy ngón áp út của mình nóng phừng phực, nhưng cậu không muốn rút ra.

Văn Nhiên thoáng liếm sâu hơn,rồi nhả ra, giảo hoạt nói: “Miên Đông của anh đúng thật là rất háo sắc.”

Mạnh Miên Đông trả lời lại một cách mỉa mai: “Không phải là em quá háo sắc mà do anh quá lưu manh.”

“Thì ra Miên Đông của anh không háo sắc à?” Văn Nhiên giả vờ thất vọng cách xa Mạnh Miên Đông một chút, quay lưng đi.

Mạnh Miên Đông mất đi vòng tay của Văn Nhiên, thân thể cậu trở nên lạnh lẽo, không thể không vòng tay ôm Văn Nhiên từ phía sau, thỏa hiệp: “Em thừa nhận em rất háo sắc anh, anh đừng không để ý em mà.”

Văn Nhiên quay người lại, ôm lấy Mạnh Miên Đông, dẫn dắt: “Vậy nên em phải thừa nhận em háo sắc anh.”

Mạnh Miên Đông chưa từng yêu đương, lúc này mới nhận ra, Văn Nhiên đang trêu ghẹo cậu.

Cậu cố nén thẹn thùng, nói: “Em thừa nhận em rất háo sắc anh.”

Văn Nhiên đắc ý nói: “Miên Đông ngoan lắm.”

Mạnh Miên Đông cắn môi dưới của Văn Nhiên: “Nhưng em không thừa nhận mình là đứa ngốc đâu, em rất thông minh, lớp bốn đã hiểu hết tất cả sách giáo khoa của cấp hai rồi, em còn kèm cho mấy anh chị thi lên cấp ba nữa, mười tám tuổi em đã tốt nghiệp đại học trọng điểm đó!”

Văn Nhiên nghiêm túc hỏi: “Nếu Miên Đông thông minh sao phải cảm giác mình không có gì cả, sao phải tự ti? Em rõ ràng giá trị của mình nhất không phải sao?”

Văn Nhiên đang an ủi mình ư?

Mạnh Miên Đông đành phải thừa nhận: “Anh nói đúng, em là đứa ngốc.”

Văn Nhiên dùng tay xoa mái tóc mới bị anh vò thành ổ gà của Mạnh Miên Đông, hôn lên mặt Mạnh Miên Đông, thâm tình nói: “Em là đứa ngốc háo sắc của một mình anh.”

“Ưm, em là của một mình anh.” Mạnh Miên Đông đáp lại, Văn Nhiên lại nghiêm túc nói: “Chuyện “vui vẻ” mà anh nói là hẹn hò, Miên Đông, chúng ta hẹn hò đi!”

Thì ra Văn Nhiên không phải nói trêu ghẹo cậu, cũng không phải đang an ủi cậu mà đang đùa cậu?

Mạnh Miên Đông bất mãn hừ nhẹ, cơ mà cái từ hẹn hò đúng là làm người ta cảm thấy lâng lâng, làm cậu không khỏi nhớ tới những cảnh kinh điển trong phim tình yêu, bất mãn dễ dàng bị tiêu mất.

“Em chưa từng hẹn hò với ai.” Cậu thẳng thắn nói, “Nhưng em muốn hẹn hò với anh.”

Văn Nhiên lại cười nói: “Vậy chúng ta đi nước ngoài hẹn hò đi! Trong nước không tiện lắm.”

Thiếu chút nữa đã quên, Văn Nhiên là ảnh đế, có không ít fan hâm mộ, trong nước đương nhiên không tiện lắm, cậu thì đã mai danh ẩn tích ba năm rồi, hơn nữa dưới dự dày vò của bệnh tật và rượu chè, sớm đã không còn vẻ đẹp người người tán thưởng nữa như năm đó nữa.

Bây giờ cậu ra ngoài không cần trang bị gì đã có thể thành công mà đi trên đường cái, mà không bị ai phát hiện.

Nghĩ vậy, cậu bắt đầu tự ti, cậu xỏ ngón tay vào kẽ tay Văn Nhiên, nắm chặt lấy, mới cảm thấy tốt một chút.

Văn Nhiên nhận ra tâm tư của Mạnh Miên Đông, nói: “Chúng ta cũng có thể  một bên làm việc cùng nhau, một bên hẹn hò, nói ngắn gọn là hẹn hò công khai.”

Vừa cùng Văn Nhiên làm việc, vừa cùng Văn Nhiên hẹn hò, đối với Mạnh Miên Đông quả thật là hấp dẫn chí mạng, cậu hít một hơi, nói: “Nói cho em biết nội dung phim là gì được không? Em muốn thử viết ca khúc, giai điệu có thể sẽ không êm tai, nhưng lời bài hát hẳn là không có vấn đề.”

Văn Nhiên không trả lời, mà hỏi: “Lúc trước không phải em đùa Hàn Thừa, mà em thật sự muốn thử viết ca khúc?”

Mạnh Miên Đông cắn môi nói: “Em quá yếu đuối, rõ ràng đã  hạ quyết tâm, lại bởi nghĩ vì nghĩ đến anh lên giường với người khác mà dễ dàng từ bỏ.”

“Nếm qua Mạnh Miên Đông ngọt như thế này, sao anh có thể lên giường với ai khác được chứ? Vả lại trừ em ra, anh chừa từng có ý nghĩ sẽ lên giường với người khác, hãy tin tưởng anh một chút!” Văn Nhiên chạm ngón giữa vào môi Mạnh Miên Đông, “Còn nữa, đừng cắn!”

Mạnh Miên Đông hé mở khớp hàm: “Em sẽ tin tưởng anh.”

“Vậy sao em không tin những lời anh từng nói? Không phải anh đã nói rồi ư? Bộ điện ảnh mới của anh là < Độc >, nó phỏng theo cố sự của em, em chính là nội dung của nó.” Văn Nhiên bổ sung, “Biên kịch vẫn còn đang viết bản thảo, anh và biên kịch đã bàn bạc xong, chỉ cần em nguyện ý viết ca khúc chủ đề, cô ấy sẽ căn cứ ca khúc chủ đề đó mà điều chỉnh kịch bản. Miên Đông, anh không hi vọng em bị ép buộc, vì vậy, em chỉ cần dựa vào suy nghĩ của mình viết là được rồi.”

Văn Nhiên quả thực đã từng nói với cậu rằng bộ phim này dựa trên cố sự của cậu, nhưng lúc đó cậu không tin, liền ném ra sau đầu.

Sau khi gặp nhau, Văn Nhiên chưa từng giấu giếm, cũng chưa từng lừa dối cậu.

Nếu như cậu có chút tự tin, cậu và Văn Nhiên đã sớm ở cùng nhau, không cần hành hạ mình, hành hạ Văn Nhiên.

Cậu nhịn không được thầm nói: Mình đúng thật là đứa ngốc!

Chẳng may vào lúc này, bụng Văn Nhiên kêu một cái.

Văn Nhiên giống như không có việc gì, vẻ mặt bất biến, Mạnh Miên Đông đột nhiên nhớ  lại, Văn Nhiên có mang thức ăn tới, anh đang ăn chả chìa bị cậu cắt đứt, cậu còn xin Văn Nhiên làm cậu…

Cậu xấu hổ nói: “Xin lỗi, em không cho anh ăn, còn quấn lấy anh muốn anh làm em.”

“Không sao.” Văn Nhiên đùa, “Em biết anh rất thèm khát, mới ép anh như thế.”

Mạnh Miên Đông đỏ mặt nói: “Em ép anh hồi nào?”

“Thật không có sao?” Văn Nhiên nghiêm trang nói, “Vừa rồi nơi đó của em ép…”

Mạnh Miên Đông một tay che miệng Văn Nhiên, không nhịn được nói: “Lưu manh!”

Văn Nhiên nhân cơ hội liếm liếm lòng bàn tay của Mạnh Miên Đông, lòng bàn tay của cậu bắt đầu nóng hôi hổi, vội rụt tay về, nào ngờ Văn Nhiên tiếp tục nói: “Ép đến nỗi anh không thể lui ra.”

Mạnh Miên Đông nói không lại Văn Nhiên, thế là dứt khoát nói sang chuyện khác: “Anh nhanh ăn đồ ăn của anh đi.”

Văn Nhiên ngồi dậy, lấy một bộ quần áo bình thường trong tủ quần áo của Mạnh Miên Đông ra, đứng trước mặt cậu mặc vào, sau đó cúi người, ngậm vành tai cậu nói: “Anh chỉ lưu manh với em.”

Văn Nhiên nói xong, rồi đi ra, chỉ chừa lại Mạnh Miên Đông đỏ như tôm luộc.

Mạnh Miên Đông sờ sờ mặt mình, cũng mặc quần áo vào, xuống giường.

Đúng như Văn Nhiên nói, thân thể cậu chưa quen, cho nên lúc đi đường có chút không được tự nhiên, cảm giác có dị vật và trống rỗng đan xen nhau, cộng thêm hai chân cậu mềm nhũn, thật vất vả mới đi đến bên cạnh Văn Nhiên được.

Văn Nhiên lấy gà chiên giòn từ lò vi sóng ra, vừa nhìn thấy Mạnh Miên Đông, liền bỏ xuống, ôm lấy Mạnh Miên Đông, hỏi: “Ổn chứ?”

“Em rất tốt.” Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên nói, “Em muốn ăn chung với anh.”

Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông đến bên ghế salon, sau đó bưng hai phần thức ăn tới, rồi ngồi xuống.

Anh lấy một miếng gà chiên giòn đã được cắt ra, đưa đến bên miệng Mạnh Miên Đông, hỏi: “Đói bụng?”

“Không đói.” Song Mạnh Miên Đông vẫn há mồm ăn.

Văn Nhiên cũng ăn một miếng, nói: “Xem ra là do anh không đủ cố gắng.”

Mạnh Miên Đông nén xấu hổ, khích lệ: “Vậy lần sau anh phải cố gắng lên.”

Văn Nhiên bật cười: “Nếu thật sự cố gắng, anh sẽ không chịu nổi.”

Mạnh Miên Đông tự tin nói: “Em có thể.”

“Đừng dụ dỗ anh.” Văn Nhiên khàn khàn nói, lại gắp một đũa mì soba cho Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông được đút một đũa, bỗng dưng nhớ đến Hàn Thừa, thế là nói với Văn Nhiên: “Cái hôm em nghĩ anh lên giường với người khác, Hàn ca có đến nhà em, là anh kêu anh ấy tới à?”

Nghĩ đến đây, Mạnh Miên Đông hối hận nói: “Lúc đó tâm trạng em không tốt, cảm thấy anh và anh ấy cá mè một lứa, mặc cho anh ấy đứng ở ngoài nữa tiếng, có lẽ em nên xin lỗi anh ấy.”

Nói rồi cậu cầm di động trên bàn, bấm số điện thoại của Hàn Thừa: “Hàn ca, xin lỗi về việc lần trước để anh bên ngoài nửa tiếng mà không chịu mở cửa.”

Hàn Thừa đang cùng con gái chơi trò chơi trong mẫu giáo, không ngại nói: “Không có gì, tôi biết cậu không cố ý.”

Chưa nói xong con bé đã nhào vào ngực hắn, nũng nịu: “Ba ơi! Không phải ba nói sẽ chơi trò chơi với con sao?”

“Xin lỗi nhé Miên Đông, tôi phải cúp điện thoại rồi.” Hàn Thừa định nhấn tắt cuộc gọi, bất chợt nghe thấy giọng của Văn Nhiên: “Hàn Thừa, tôi và Miên Đông bên nhau rồi, chúc phúc chúng tôi đi.”

Đối với thân phân người đại diện của Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông như Hàn Thừa mà nói, đây không phải là chuyện tốt.

Nhưng đối với một Hàn Thừa có vợ con đuề huề thì đây đương nhiên là chuyện tốt, bởi vì hắn hi vọng Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông có thể hạnh phúc như hắn.

Thế nên, hắn chúc phúc từ tận đáy lòng: “Văn Nhiên, Miên Đông, chúc hai người hạnh phúc.”

Hết chương 58
Bình Luận (0)
Comment