Người Yêu Tôi Là Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 14

Hồi nhỏ Du Huyền Tư từng gặp Cẩm Nam. Khi đó Du Huyền Tư không cường đại như bây giờ, hắn chỉ là một cậu bé đáng yêu mà thôi.

Mẹ và ba hắn kết hôn theo yêu cầu của hai gia tộc, ba là giám đốc xí nghiệp tiếng tăm lẫy lừng, mẹ là tiểu thư khuê các dòng dõi thư hương. Mối nhân duyên này vốn được người người khen ngợi. Nhưng không.

Ba Du có mối tình đầu ông yêu sâu đậm và cực kì chán ghét hôn sự này nhưng lại không thể không cưới con gái của chính trị gia để củng cố địa vị chính trị của mình. Mối tình đầu của ba Du đau thương không chịu nổi, cầm theo tiền trợ cấp do áy náy của ba Du ra nước ngoài.

Mẹ Du cũng là một người kì lạ. Trước mặt người ngoài, bà là một người hào phóng đoan trang. Trước mặt con mình, bà là một người đàn bà độc ác đanh đá, luôn miệng nguyền rủa ba Du và người phụ nữ kia.

Cả một đời này ba Du không hề yêu gia đình của ông, ở ngoài thì tôn nhau như khách, về nhà thì lạnh nhạt thờ ơ.

Du Huyền Tư bé nhỏ lớn lên trong một gia đình như thế. Ba không yêu không thương, mẹ chỉ biết mắng mỏ, hai điều này khiến tâm lí non nớt của cậu càng ngày càng yếu ớt vặn vẹo.

Cậu không hiểu được vì sao hai người không có tình cảm với nhau lại vẫn cưỡng ép ở cạnh nhau. Cậu cũng từng hỏi mẹ cậu rằng tại sao bố mẹ không yêu nhau lại vẫn kết hôn rồi sinh ra cậu, đáp án nhận được là một tràng mắng chửi đánh đập. Từ đó về sau cậu chẳng bao giờ hỏi nữa, dần sinh ra tính cách thờ ơ tàn nhẫn đối với mọi thứ xung quanh.

Có một ngày Du Huyền Tư đi công viên chơi, tài xế đi vệ sinh nên không theo bên người. Thật lòng cậu chẳng muốn đi cái nơi nhàm chán này làm gì, nhưng không còn cách nào khác, cậu muốn biểu hiện của mình giống với người bình thường, cậu muốn hòa nhập vào tập thể, vào cộng đồng.

Đó cũng là lúc Cẩm Nam xuất hiện.

Xuất hiện đột ngột không kịp đề phòng mà giống như lập tức gột rửa nội tâm của Du Huyền Tư.

Du Huyền Tư ngồi trên xích đu, hai tay nắm dây nhưng lại ngồi yên một chỗ. Dưới chân là cát vàng rực rỡ, cậu ngồi đó cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Bấy giờ đã đến chạng vạng, người tới công viên hãy còn nhiều lắm.

Xích đu ấy à, đứa trẻ nào mà chả thích chơi. Tiếc là xích đu trong công viên rất ít, đa phần đều đã có người ngồi.

Có một đứa bé mập mạp dẫn theo mấy đứa nhóc khác gầy hơn đi tìm xích đu, nom như một bầy khỉ. Nói vậy cũng tội cho khỉ quá, bởi khỉ còn không béo bằng nhóc mập kia. Chúng nó đi đến chỗ Du Huyền Tư, nhìn thấy Du Huyền Tư nhỏ nhỏ da trắng thịt mềm ngồi đoan chính trên xích đu, đảo mắt một chút rồi lập tức đi sát tới.

Nhóc mập làm bộ khí thế mười phần hô to: “Này! Mày không biết đây là chỗ của tao à? Mau nhảy xuống!”

Du Huyền Tư ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo biểu cảm lạnh lẽo dọa người.

Nhóc mập hiển nhiên cũng bị dọa chút chút, nhưng ngó thấy bên mình nhiều người hơn lại bớt sợ, huơ huơ nắm tay múp míp hăm dọa Du Huyền Tư: “Mày còn không xuống là tao đánh mày đấy!”

Mấy đứa bé đi theo nhóc mập cũng hô theo, nom như một đám du côn lưu manh.

Du Huyền Tư vẫn không có phản ứng gì.

Lúc ấy Cẩm Nam lớn hơn mấy đứa nhóc kia vài tuổi, dáng người cao cao khỏe mạnh. Anh chậm rãi đi tới nhóm người trước mặt, lấy tư thái bảo hộ chắn trước người Du Huyền Tư. Theo góc độ của Du Huyền Tư nhìn lên chỉ thấy được mái tóc đen và bóng lưng đẹp đẽ của Cẩm Nam. Lại là phim hoạt hình anh hùng hào hiệp trượng nghĩa, Du Huyền Tư bỏ qua cảm xúc khác thường trong lòng trào phúng nghĩ.

Cẩm Nam đứng đó, cả người đĩnh đạc như trúc. Cẩm Nam còn bé rất thích cười, anh mỉm cười nhìn mấy đứa nhóc thấp hơn mình một cái đầu, tùy ý hỏi: “Ai muốn đánh? Hả? Lên luôn một lần không?”

Nghe được giọng nói ấy, trái tim Du Huyền Tư đột nhiên không chịu khống chế mà đập mạnh, giống như trước đó đã ngừng hoạt động nay vì một câu của người kia mà ồ ạt hoạt động trở lại. Cảm xúc thật lạ, xưa nay chưa từng có.

Kết quả trận đánh đương nhiên là Cẩm Nam thắng, dẫu vậy thì anh cũng bị cào vài đường. Anh khẽ xuýt xoa khi chạm vào vết thương trên mặt, không ngờ chỉ là vài nhóc tì mà công phu đánh người cũng tương đối thuần thục. Mặc cho trán chảy mồ hôi, đôi mắt Cẩm Nam lấp lánh rực rỡ vô cùng. Anh đi lại gần, cúi đầu nhìn nhìn Du Huyền Tư ngồi trên xích đu, tựa hồ anh chưa thấy đứa bé nào trắng trắng mềm mềm như thế.

Khi đó Cẩm Nam cao hơn Du Huyền Tư nửa đầu, chẳng thể ngờ được về sau Du Huyền Tư lại phát triển mạnh mẽ cao hơn cả anh.

Du Huyền Tư nhìn Cẩm Nam bị thương, bàn tay siết chặt dây xích đu. Cậu thấy tim mình đập nhanh lắm, cảm tưởng như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

Cẩm Nam nhìn một lúc, cười nhẹ: “Nhóc xấu xa, anh giúp em mà bị đánh thành thế này em còn không chịu tới giúp.”

Cẩm Nam tuy là nói thế nhưng trong giọng lại không hề có ý trách cứ. Du Huyền Tư bĩu môi, Cẩm Nam lập tức trừng cậu.

Chợt có tiếng gọi tới: “Tiểu Nam, về nhà thôi con!”

Cẩm Nam ứng một tiếng, vốn chỉ thuận tay giúp đỡ, giờ người nhà gọi nên anh quay người định đi thì góc áo bị kéo lại. Cẩm Nam ngạc nhiên xoay lại nhìn, lúc đó Du Huyền Tư cũng ngẩng đầu lên nhìn anh làm anh bỗng bật cười. Tưởng đứa bé muốn chào anh nên anh vẫy vẫy tay với nó rồi đi.

Tiểu Nam.

Du Huyền Tư nhẩm nhẩm cái tên này.

Nhất định anh sẽ là của em.

Có một số người mệnh đã định linh hồn quấn chặt vào nhau, trốn thế nào cũng thoát không nổi. Huống chi đây còn là một người cam tâm tình nguyện dâng lên linh hồn mình.

Du Huyền Tư chính là người như thế. Hắn tự nguyện mang hết thảy những gì hắn có dâng lên Cẩm Nam.

Sau khi về nhà Du Huyền Tư muốn tra thông tin của Cẩm Nam, rủi thay cậu còn quá nhỏ nên chẳng thể làm gì. Bởi vậy nên cậu lựa chọn con đường tranh đoạt quyền lực.

Ánh sáng mà Cẩm Nam mang tới quá đỗi ngẵn ngủi, khiến cho Du Huyền Tư chạm qua một lần đã không thể nào chịu đựng được hắc ám. Hắn ngày càng điên cuồng ngày càng cố chấp.

Chờ đến khi gặp lại Cẩm Nam lần nữa, lúc này hắn đã có đủ năng lực để bảo vệ anh.

Tiểu Nam, Tiểu Nam.

Lần này chắc chắn em sẽ bắt được anh.
Bình Luận (0)
Comment