Người Yêu Tôi Là Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 15

Lúc xảy ra bất hòa với Cẩm Nam, Du Huyền Tư thích gửi tin nhắn liên tục cho Cẩm Nam, không thì sẽ gọi điện thoại không ngừng. Tần suất gọi điện nhắn tin thường xuyên đến độ người khác khiếp sợ.

Nhưng Cẩm Nam muốn chuyên tâm vẽ tranh nên hầu hết Du Huyền Tư đều gửi tin nhắn, nói vài câu vô nghĩa, ví dụ như sau:

Du Huyền Tư: Tiểu Nam! Tiểu Nam! Hiện tại em đang ngoan ngoãn làm việc nè, anh khen em đi!

Du Huyền Tư: Tiểu Nam đang làm gì thế? Em thật muốn về nhà ở cạnh anh, không lẽ em không ngoan ư QAQ

Du Huyền Tư: Tiểu Nam có ăn cơm đúng bữa không? Em cũng ăn cơm đúng bữa nha. Em khao khát muốn được ăn cơm với Tiểu Nam, muốn Tiểu Nam đút cơm cho em bằng miệng.

Cẩm Nam phát hiện người yêu đang chạy về con đường kì lạ càng chạy càng hăng:???

Có một lần Du Huyền Tư đang gõ chữ gửi tin nhắn thì có điện thoại tới, ngón tay vừa khéo chạm trúng chỗ từ chối cuộc gọi.

Cẩm Nam bị từ chối:???

Du Huyền Tư nhấn tắt cuộc gọi của Cẩm Nam:!!!

Lúc hắn đang luống cuống tay chân định gọi cho Cẩm Nam thì Cẩm Nam gọi tới. Lần này Du Huyền Tư cẩn thận nhận điện thoại, sau đó đáng thương nói: “Tiểu Nam ơi em xin lỗi! Mới nãy em đang soạn tin nhắn gửi cho anh nên vô ý nhấn từ chối mất!!”

Đó giờ Cẩm Nam chẳng để ý chút chuyện nhỏ đó nhưng Du Huyền Tư mẫn cảm lại quan tâm lắm, Cẩm Nam cũng hiểu cho hắn, bị bệnh mà.

“Không sao, ba mẹ anh độ này nhớ chúng ta, có thời gian thì về thăm ba mẹ một chuyến.”

Du Huyền Tư nghe thế vui như bay lên trời, nói muốn mua quà cho ba mẹ. Cẩm Nam có cảm giác như con dâu xấu lo lắng lần đầu gặp ba mẹ chồng, không khỏi cười khẽ. Cũng không biết là ai mỗi ngày đều nói chuyện với ba mẹ anh, chọc cho hai bà cười không ngừng.

Nhắc đến cũng lạ, sau khi hai người xác định quan hệ, có một ngày Cẩm Nam tính comeout với ba mẹ thì hai ông bà lại cười ha hả nói với anh: “Có thời gian thì dẫn Tiểu Du về chung đi, ra ngoài chơi nhiều hơn chứ đừng có suốt ngày ở trong nhà vẽ tranh mãi thế, Tiểu Du nó cứ than mãi.”

Cẩm Nam rơi vào mờ mịt, khi anh định hỏi cho rõ thì mẹ anh vội cúp điện thoại, lí do là có người tới gọi bà đi đánh bài. Mà có thể thì Cẩm Nam hơi nghĩ một chút cũng đoán được, hẳn là Du Huyền Tư lén lút làm gì đó rồi, không khỏi có chút bối rối không biết nói sao.

Thì ra Du Huyền Tư suy nghĩ chu toàn hơn anh vẫn nghĩ, đoán chừng biết được bố mẹ anh không dễ dàng tiếp nhận một con dâu nam nên sớm chuẩn bị trước một bước.

Thực tế cũng đúng như thế.

Du Huyền Tư hiếm khi nói dối Cẩm Nam, lần duy nhất gạt anh là nói đi công tác nhưng thật ra là chạy tới nhà ba mẹ anh chôn chân.

Lần đầu tiên tới, hắn bị ba Cẩm cầm côn sắt đánh một trận, mẹ Cẩm ngồi cạnh ai thán lau nước mắt.

Du Huyền Tư quỳ gối trước cửa nhà Cẩm Nam nửa ngày, cắn răng chịu đau đớn rồi vẫn cầu xin ba Cẩm mẹ Cẩm đừng nói chuyện hắn tới cho Cẩm Nam biết.

Lần thứ hai tới, mẹ Cẩm thở dài cho Du Huyền Tư vào nhà ngồi, ba Cẩm vẫn không muốn nhìn thằng đàn ông xấu xa cướp con tra ông.

Du Huyền Tư ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với mẹ Cẩm, chốc lát sau lộ ra vẻ mặt ngại ngùng. Hắn mong chờ hỏi: “Dì ơi, có thể cho con xem phòng Tiểu Nam được không ạ?”

Mẹ Cẩm vốn dễ mềm lòng, nhìn dáng vẻ đáng thương của Du Huyền Tư, lại nghĩ đến mức độ quan tâm Cẩm Nam của hắn, cuối cùng vẫn mỉm cười ý bảo Du Huyền Tư đi theo bà.

Lần thứ ba tới, dưới sự khuyên nhủ của mẹ Cẩm thì ba Cẩm cũng xuống nước, nhưng vẫn trưng mặt lạnh với Du Huyền Tư, ngó thấy hắn mang theo túi lớn túi nhỏ còn hừ một tiếng. Mẹ Cẩm thấy vậy lập tức đẩy ba Cẩm qua một bên, cười cười đón Du Huyền Tư vào nhà.

Trước giờ Du Huyền Tư vẫn luôn ưu nhã lễ độ với người ngoài, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ bám như cao dán khi ở cạnh Cẩm Nam.

Cùng nhau chọn quà, cùng nhau ra mắt ba mẹ, hòa thuận vui vẻ, ngay cả ba Cẩm không thích nói nhiều cũng mang vẻ mặt tươi cười.

Đến tối cùng đi ngủ trên giường trong phòng Cẩm Nam, Du Huyền Tư nũng nịu nói muốn ôm. Cẩm Nam giả vờ không nhìn thấy, ngồi trên giường nhìn Du Huyền Tư đứng ngay trước mặt, nói: “Nói đi.”

Du Huyền Tư sợ hãi không yên nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng: “Em có gặp qua người nhà anh trước rồi.”

Hắn không nói rõ nhưng Cẩm Nam vẫn biết chuyện không đơn giản như thế. Tính ba anh tất nhiên là anh biết, phỏng chừng Du Huyền Tư bị đánh không ít. Anh thở dài, kéo Du Huyền Tư về phía mình để hắn ngồi xuống bên cạnh rồi nghiêng đầu hôn lên môi hắn.

Du Huyền Tư mở to hai mắt. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này trên Du Huyền Tư phong độ nhẹ nhàng ưu nhã anh tuấn Cẩm Nam đều thấy hắn đáng yêu vô cùng.

Anh ra hiệu cho hắn nhắm mắt lại, nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng hít thở ám muội. Đầu lưỡi Cẩm Nam duỗi vào miệng Du Huyền Tư, dịu dàng liếm lộng hàm trên của hắn, đoạn quấn lấy lưỡi hắn không ngừng giao triền. Du Huyền Tư mong còn không kịp một cái hôn như thế nên khi Cẩm Nam định rời đi còn rầm rì giữ lại.

Cẩm Nam cười cười hôn nhẹ lên bờ môi sưng đỏ của Du Huyền Tư: “Cảm ơn em, Du Huyền Tư.”

Du Huyền Tư ôm Cẩm Nam, rầu rĩ nói: “Tiểu Nam, em mới là người cần nói cảm ơn.”

Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, cảm ơn anh đã trở thành ánh sáng duy nhất giúp em chịu đựng đen tối.

Cẩm Nam kéo Du Huyền Tư rầu rĩ trong lòng anh ra, nâng mặt hắn lên rồi hôn nhẹ lên trán hắn.

Một cái chạm khẽ dịu dàng nhưng đong đầy ấm áp.

Ngoài cửa sổ là bầu trời đầy sao.

Câu chuyện xưa giờ mới chính thức bắt đầu.

— Toàn văn hoàn —
Bình Luận (0)
Comment