Sau khi bị bỏ lại một mình, Rhein từng thử tìm kiếm Tịch Ca, nhưng cậu lại không biết tên của người nọ. Cậu còn vẽ một bức họa của người nọ, thấy ai cũng hỏi, nhưng hiển nhiên, không có kết quả.
Ngày qua ngày, đoán chừng ba hoặc năm năm gì đó.
Với một cuộc đời không có điểm cuối, thì thời gian trôi qua cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi.
Cuộc tìm kiếm ngày càng xa với khiến hy vọng trong lòng biến thành tuyệt vọng. Cuối cùng cậu cũng từ bỏ việc làm hoàn toàn vô nghĩa này, giống như đặt xuống nào đó cố chấp trong lòng.
Cậu trở lại thành thị nơi mình sinh ra và trưởng thành, tam đại Công tước và Hồng y giáo chủ đã chết vào đêm kia, nhưng đương sự thì vẫn còn sống.
Thông qua những người này, cậu biết thêm một vài chuyện mà năm đó mình đã bỏ lỡ.
Thì ra nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, đều xuất phát từ lòng đố kị của anh cả.
Tối hôm đó, Rhein đứng bên ngoài trang viên Bianchi, vợ chồng Bá tước Bianchi đã nghỉ ngơi, anh cả cũng nghỉ ngơi, chỉ có cậu nhóc năm đó hai ba tuổi, hiện giờ đã bảy tám tuổi nhô đầu ra, dùng ánh mắt tò mò tuần tra hoa viên tối om.
Có lẽ cậu nhóc cảm thấy trong bóng tối có quái vật đang ẩn nấp.
Mà quả thật là vậy.
Rhein xoay người rời đi.
Cậu không có ham muốn trả thù. Mặc dù năm đó bởi vì ghen tị mà anh cả đã làm đảo lộn cả cuộc đời cậu, nhưng nhờ anh cả, cậu cũng đã được tiếp xúc với một thế giới hoàn toàn mới, một người hoàn toàn đặc biệt.
Cậu rời khỏi tòa thành thị này, bước đi rất nhẹ, như muốn bỏ lại toàn bộ quá khứ thuộc về nhân loại.
Kể từ đó, Rhein tiếp xúc nhiều hơn với thế giới Hắc Ám, bao gồm cả Giáo hội liên quan mật thiết với thế giới Hắc Ám.
Không phải Giáo hội trong thành thị nào cũng cấu kết với thế giới Hắc Ám, cậu cũng từng nhìn thấy những kỵ sĩ chân chính và Thần Quan sùng đạo.
Không phải ai đến từ thế giới Hắc Ám, cũng giống như người đã sơ ủng cậu. Chính xác mà nói, sẽ không có một ai giống với người đó, bởi đây đúng là một thế giới tôn sùng sa đọa và huyết tinh.
Sau khi quá thất vọng với Giáo hội, là sự thất vọng với thế giới Hắc Ám.
Cậu đã tiếp xúc với rất nhiều trường hợp, cho dù là ở Giáo hội hay ở thế giới Hắc Ám, sau cùng, nhiều nhất vẫn là thù địch, âm mưu, đối đầu, giết chóc.
Cũng chính từ những cuộc chiến này, Rhein càng thêm hiểu biết về năng lực của mình và nắm giữ nó hết sức thuần thục.
Cậu bắt đầu nhận ra rằng người sơ ủng mình có lẽ thật sự đặc biệt, ít nhất trong cùng một khoảng thời gian, năng lực của hắn tăng trưởng nhanh hơn những huyết tộc khác rất nhiều.
Một mình lang thang qua các thành phố và các quốc gia thật sự rất rất cô độc.
Đã có vài lần, Rhein định sơ ủng vài người hợp ý cậu, biến họ thành hậu duệ cũng như người thân của mình. Nhưng vẫn luôn không thành công bởi vì đủ loại nguyên nhân.
Trong số những nguyên nhân, cái mà thường xuyên xuất hiện nhất, chắc chắn là Tịch Ca.
Mỗi khi cậu chuẩn bị làm vậy, bóng dáng Tịch Ca luôn hiện lên trong tâm trí.
Sau đó, cậu liền cảm thấy tẻ ngắt và còn có chút lo lắng.
Quyết định hiện tại của mình có thật sự là đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi không?
Nếu mình sơ ủng hậu duệ thì mình phải gánh vác trách nhiệm, mình nhất định sẽ chăm sóc hậu duệ thật tốt.
Vậy mình đã thật sự sẵn sàng chưa?
Mình có dám cam đoan rằng mình sẽ không dẫm lên vết xe đổ của người kia, đột nhiên biến mất mà không để lại một dấu vết?
Cơn bực bội giấu dưới đáy lòng luôn khiến cậu buông tay ngay thời khắc mấu chốt nhất.
Vì thế, qua rất nhiều năm, Rhein vẫn một mình lang thang khắp các thành phố, tìm kiếm mục đích sống.
Vào một đêm nọ, cậu nằm mơ.
Trong mơ cậu trở về trận đại chiến ngày hôm đó, Tịch Ca ôm cậu đến đỉnh núi, đó là bãi cỏ đầy sao chiếu rọi.
Cậu nghe thấy những lời Tịch Ca nói một lần nữa.
Thời đại thần thoại, ma long bay ngang qua bầu trời, nhân mã chạy khắp đại địa, quái vật ẩn mình trong mây mù và đầm lầy.
Còn có rừng rậm hoang sơ, biển khơi cuồn cuộn, hoàng hôn vô tận, vùng đất chết chóc không có hơi thở sự sống.
Cậu giật mình tỉnh lại, mọi thứ trong giấc mơ đều đọng lại trong tâm trí cậu.
Lúc này Rhein mới ý thức được rằng, qua rất nhiều năm, cậu chưa bao giờ quên được người nọ.
Sau khi nhận ra điều này, nỗi bực bội trong lòng vì bị bỏ rơi dường như biến mất. Cậu tìm thấy một mục đích hoàn toàn mới trong cuộc đời mình, điều này khiến cậu thêm phần phấn khích.
Cậu quyết định thực hiện nguyện vọng đã từng lóe lên trong đầu mình. Cậu muốn lần lượt tìm đến những nơi mà người nọ đã từng miêu tả, theo chân của đối phương và bước đến những nơi đó.
Có lẽ…
Có lẽ bằng cách đó, cậu có thể nhìn thấy dấu vết và quá khứ của người nọ.
Rhein đã mất rất nhiều thời gian để hoàn thành chuyện này.
Một lần nữa, cậu dấn thân vào nghiệp học và vẽ vời.
Cậu tìm kiếm manh mối về những địa điểm đó trong đống điển tích khổng lồ. cậu biến ngôn từ của đối phương thành tranh vẽ, và giao lưu với tất cả những ai có khả năng biết về chúng.
Vì lý do này mà thậm chí cậu đã gia nhập thế giới Hắc Ám.
Đường sinh mệnh của huyết tộc không có điểm cuối. Muốn tìm ra những thứ ẩn giấu nơi quá khứ xa xôi, không nơi đâu tìm ra manh mối dễ dàng hơn huyết tộc.
Tốn bao nhiêu thời gian Rhein đã quên rồi.
Nhưng sau này, cậu thật sự đã tìm đến mỗi nơi mà người kia đã kể với cậu. Cậu đặt chân đến tất cả những nơi mà người nọ từng đi qua, cậu tận mắt chứng kiến tất cả những cảnh tượng mà người nọ từng nhìn thấy. Cậu tìm được rồi, nhưng không một nơi nào lưu giữ tung tích của người nọ.
Cho đến cuối cùng, cậu đi tới chặng cuối của cuộc hành trình.
Cậu nhìn thấy quả cầu ánh sáng mà người nọ từng nhắc đến.
Có lẽ qua bao biến cố thăng trầm, quả cầu ánh sáng kia không còn được đặt bên trong ngôi đền đá thông đến thiên đường như trong truyền thuyết đã nói, mà nó rơi rất trong một đống phế tích. Nó cũng không lớn bằng nắm tay như người kia đã nói, nó chỉ bằng khoảng một phần ba nắm tay mà thôi.
Tất cả đều đã kết thúc.
Rhein cầm quả cầu ánh sáng lên.
Cậu không biết đây là thứ gì.
Cậu chỉ nhớ rõ người kia đã từng nói…
“Tôi đi tới rất nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được thứ tôi muốn, đó là quả cầu phát ra ánh sáng, sau đó tôi đã dung hợp quả cầu đó vào trong cơ thể…”
Dung hợp vào trong cơ thể chắc có lẽ là nuốt vào bụng.
Rhein nghĩ.
Lúc này lòng cậu nặng trĩu bao nhiêu nỗi niềm.
Niềm hy vọng cuối cùng của cậu cũng tan biến trong đống đổ nát.
Vì thế cậu tự nhủ.
Tất cả nên kết thúc rồi.
Cậu cũng đã không thể đuổi theo bước chân của người đó nữa.
Tất cả mối quan hệ ràng buộc với đối phương, chỉ dừng lại ở năm ngày năm đêm cách đây rất lâu về trước.
Rhein nuốt quả cầu vào bụng.
Cậu rời khỏi tòa phế tích.