Thời không tan vỡ, Tịch Ca lại rơi vào khe hở thời gian.
Sau cuộc hành trình thời Trung cổ, giờ đặt mình trong khe hở thời gian, Tịch Ca có cảm giác như về đến nhà, thân thiết và tự tại.
Ngay cả những luồng sáng sặc sỡ phân tán trên dòng thời gian cũng không còn làm hắn váng đầu hoa mắt nữa.
Thậm chí, khi đảo mắt qua chúng, trong lòng Tịch Ca sẽ dâng lên một loại cảm ứng rất mơ hồ.
Giống như hắn trời sinh đã biết những luồng sáng kia tượng trưng cho điều gì và đang cất giấu thứ gì.
Hắn không tiếp tục để bản thân buông thả theo dòng thời gian nữa, hắn chạm vào dòng chảy cuồn cuộn, sai khiến con sông rộng lớn này đưa hắn đến mục đích của mình ——
Chính là mốc thời gian hắn đã rời đi!
Dòng chảy thời gian đáp ứng yêu cầu của hắn.
Phương xa, một chút ánh sáng le lói, mơ hồ không rõ.
Tịch Ca bừng tỉnh: đó là thứ mình đang tìm kiếm.
Hắn thúc giục trong lòng.
Tịch Ca cấp thiết muốn trở về, muốn nhìn thấy Rhein, hắn còn muốn hỏi đối phương, trong khoảng thời gian mình rời đi, cậu đã trải qua những gì!
Ánh sáng phương xa càng ngày càng lớn.
Nó mang màu xanh của bầu trời, từ một điểm nhỏ, biến thành một cửa động.
Tịch Ca lao vào trong!
Năm ngày ở thời Trung Cổ, thế giới ở hiện tại cũng đã qua năm ngày.
Trong năm ngày Tịch Ca vắng mặt, đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Lý Lập Phương gọi điện cho Tịch Ca nhưng mãi mà không có ai bắt máy, liền nhận ra rằng Boss của mình đã mất tích.
Hội fan hâm mộ luôn chú ý tới hướng đi của Tịch Cách Cách, nhận ra rằng đối tượng quan sát đã biến mất.
Lão Sa cũng rõ mồn một, ông ta phát hiện ra nhanh hơn bất kỳ ai, ngay giây phút Tịch Ca vừa biến mất, ông ta đã ý thức được chuyện này.
Bởi đúng lúc đó, lão Sa đang ngồi trong phòng xem TV đột nhiên mất hết sức lực, từ trên ghế sô pha lăn thẳng xuống sàn nhà.
Điều 1125 trong khế ước quy định, trừ trường hợp đối tượng khế ước chủ động tách ra, Samael không thể rời xa đối tượng khế ước.
Điều 1126 trong khế ước quy định, Samael rời xa đối tượng khế ước, trừng phạt sẽ gia tăng tùy theo khoảng cách.
Lúc này đây, tuy rằng Tịch Ca đã chủ động thông báo với lão Sa rằng mình muốn ra nước ngoài du lịch, nhưng hiển nhiên, rơi vào khe hở thời gian không ở trong phạm vi “nước ngoài” hay “chủ động”.
Vì thế, ngay lập tức, lão Sa mất đi toàn bộ sức mạnh.
TV vẫn đang chiếu một bộ phim hài.
Người xem cười “Ha ha ha ha ha” không ngừng, một giây đồng hồ trước, trong phòng vẫn còn quanh quẩn tiếng cười của lão Sa.
Khi lão Sa gục xuống, ông ta liền rống lên một tiếng đầy bi phẫn:
“Tịch Ca, ngươi lại làm ra chuyện tốt gì đây, rốt cuộc ngươi đã làm gì, a a a a sao ngươi không chết quách cho rồi!”
Thế nhưng không ai để ý tới ác ma đang rống giận.
Chỉ có TV làm bạn với ác ma, tiếp tục hi hi ha ha.
*
Mặt biển mênh mông bát ngát, cơn gió nhẹ thổi bùng lên những bọt sóng trắng xoá.
Bên dưới mặt biển tưởng chừng như tĩnh lặng này, cất giấu rất nhiều thứ, các sinh vật biển lớn nhỏ, vô số khoáng sản quý báu, còn có trăm nghìn vật thể kỳ lạ chìm sâu dưới đáy biển.
Chẳng hạn như nhân loại.
Đêm hôm đó, Tịch Ca đút nguyên huyết của mình cho Rhein rồi đẩy Rhein ra ngoài. Rhein rơi vào lòng đại dương.
Tịch Ca muốn đưa Rhein đến một nơi an toàn, nhưng đối với huyết tộc có thiên phú thao túng nước mà nói, còn nơi nào an toàn hơn là được bao quanh bởi nước biển?
Người uống Nguyên huyết rơi vào tình trạng sốt cao, rồi lâm vào hôn mê, mà biển rộng thì ôm chầm lấy cậu như một người mẹ, chăm sóc cậu thoả đáng, hấp thụ sức mạnh tràn ra bên ngoài của cậu, xua tan đi nhiệt độ trong thân thể.
Một ngày, hai ngày.
Nguyên huyết của Tịch Ca đã phát huy được tác dụng quan trọng nhất.
Nó toàn lực chữa trị vết thương trên ngực Rhein.
Sau khi nó tiến vào cơ thể Rhein, liền bắt đầu len lỏi trong máu Rhein, dẫn máu đến khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Song song với quá trình này, Nguyên huyết cũng dần dần dung hợp với máu của Rhein, một đường hướng đến nơi tập trung sức mạnh của huyết tộc, cũng chính là vị trí của Nguyên huyết!
Máu của Tịch Ca dịu dàng tiến vào tim Rhein.
Nó lấp đầy những lỗ trống mà Nguyên huyết của Rhein thiếu hụt.
Những vết thương ngoài da cũng mờ dần và gần như biến mất khi cậu khôi phục đến Bá tước.
Nhưng miệng vết thương tồn tại bên trong cơ thể vẫn còn rất khủng khiếp, chỉ khi nào Rhein tấn chức Thân Vương lần thứ hai, lỗ trống trong ngực bị người ta cưỡng ép đào ra mới có thể được lấp đầy.
Hiện tại, những lỗ trống đó đã được Nguyên huyết của Tịch Ca góp thêm vào.
Cứ mỗi lỗ trống được lấp vào, sức mạnh của Rhein liền tăng thêm một phần, nước biển xung quanh xao động nhiều hơn một chút.
Đến khi cái lỗ trống lớn nhất được máu tươi của Tịch Ca nhồi đầy, dị năng thiên phú của Rhein đột nhiên bùng nổ, dưới đáy biển đột nhiên xuất hiện xoáy nước, xoáy nước khổng lồ cuốn lấy tất cả vật sống lẫn vật chết xung quanh, san hô, bầy cá, tàu bị đắm, không thứ gì có thể tránh khỏi, đều bị xé nát thành mảnh nhỏ!
Xoáy nước ẩn chứa uy thế lớn mạnh vô cùng, nhưng ở trung tâm lại một mảnh tĩnh lặng.
Rhein mở mắt.
Ý thức của cậu vẫn còn hỗn loạn, không biết mình đang ở đâu.
Cậu chỉ nhớ rõ đêm cuối cùng.
Màn đêm, máu, nguy hiểm, nổ mạnh.
Cậu thì thào một tiếng: “Tịch Ca…!”
Sau đó, cậu tỉnh táo lại.
Hình ảnh trước khi mất ý thức tràn ngập trong tâm trí, cậu nhớ lại tất cả, một Công tước đột ngột xuất hiện lật đổ tình thế, Tịch Ca đột nhiên bùng nổ, Tịch Ca nhét Nguyên huyết vào miệng cậu, Tịch Ca đẩy cậu ra khỏi vực sâu!
Những hình ảnh đáng sợ đó vừa xuất hiện trong đầu đã lập tức chiếm cứ toàn bộ ý thức của cậu.
Cuối cùng, Rhein không thể nào bình tĩnh được nữa.
Xoáy nước vờn quanh cậu lập tức mất kiểm soát và bắt đầu tiêu tán, khoảnh khắc tiêu tán còn dẫn theo những cột sóng khổng lồ khiến đại hải rung chuyển!
Rhein đứng lên từ dưới đáy biển, cậu bước về phía trước.
Bị dày vò trong đủ loại hình ảnh hỗn loạn, chỉ có một suy nghĩ ngày càng rõ ràng trong óc Rhein.
Cậu muốn thấy Tịch Ca!
Nơi cuối cùng Tịch Ca xuất hiện là ở vực sâu!
Biển sâu hưởng ứng yêu cầu của Rhein.
Nó tuân theo ý chí của Rhein, phục tùng mệnh lệnh của Rhein, đưa Rhein hướng về vực sâu!
Lúc này, tốc độ của dòng nước thậm chí còn nhanh hơn cả phi cơ.
Sau một ngày bồn chồn thấp thỏm, mọi chuyện xảy ra vào ngày thứ ba.
Cuối cùng, Rhein đã về tới biên giới vực sâu, vị trí của “bức tường”.
Bức tường mang đến áp lực cực kỳ to lớn đối với những người có cấp bậc cao bên ngoài.
Cách hàng cây số, Rhein đã cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc dâng lên trong lòng.
Sợ hãi vương vấn linh hồn, quấn quanh hai chân cậu, thậm chí trói chặt dị năng của cậu.
Tại nơi này, dòng nước vốn có thể tùy ý sai xử như cánh tay bỗng trở nên khó khống chế, chúng đã bị một lực lượng lớn mạnh hơn thế dọa sợ, chạy tán loạn.
Sức mạnh của Rhein dần dần suy yếu, thậm chí còn không sánh bằng thời kỳ Bá tước.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn đứng trước bức tường.
Lo lắng và căng thẳng khiến cậu không thể suy xét quá nhiều, ví dụ như chênh lệch lực lượng giữa hai bên. Cậu chỉ tập trung tất cả sức mạnh còn lại của mình, cắn răng lao về phía bức tường với quyết tâm không bao giờ quay đầu!
Bức tường ném văng cậu ra mà không cần tốn quá nhiều sức lực.
Đối xử không khác gì với một con kiến dám can đảm khiêu khích nó.
Nhưng lần này, con kiến lại vô cùng không biết điều.
Cậu không ngừng lao tới chọc tức nó.
Nếu tường có thể nói chuyện, nhất định nó sẽ khuyên bảo con kiến này, hãy nhìn kỹ thực lực chênh lệch giữa hai bên đi!
Nhưng tường không biết nói chuyện, nó đứng lặng với thời gian vĩnh cửu.
Nó dùng hành động thực tế để con kiến rõ ràng tất cả.
Lần cuối cùng, nó không chỉ đẩy ra, còn đánh cậu thật mạnh.
Một lần, hai lần, ba lần, vô số lần.
Rhein ngã vào trong nước.
Cậu đã vắt kiệt tia sức lực cuối cùng trong cơ thể, đòn tấn công vừa rồi của bức tường đã khiến máu toàn thân cuồn cuộn, trái tim vừa mới được chữa trị truyền đến từng trận đau đớn.
Ngay cả dòng nước cũng không thể nâng cậu lên, cuối cùng Rhein đã chịu dừng lại.
Tử vong không có nghĩa là tuyệt vọng.
Bất lực, mới thật sự khiến người ta rơi vào bức màn tuyệt vọng.
Sợ hãi và hận thù khiến cậu không thở nổi.
Rhein nhìn bức tường vô hình xa xa, dần dần bình tĩnh lại.
Cậu bắt đầu nhận ra rằng, cậu sẽ không bao giờ có thể quay lại vực sâu, trừ phi hạ thấp năng lực xuống dưới cấp Bá tước một lần nữa.
Nhưng cậu không thể làm vậy.
Hiện giờ cậu có thể khôi phục, là nhờ Nguyên huyết của Tịch Ca.
Dòng chảy trong ngực cậu là máu của Tịch Ca.
Cho dù cậu có vào được bên trong, cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa gì.
Mà ngoại trừ cách này, cậu có thể qua được tường nếu…
Rhein nhắm mắt tự hỏi.
Cậu nghĩ tới lần trước thấy giám mục Giáo hội và Thánh kỵ sĩ ở vực sâu, những người đó mang đến cảm giác rất kỳ lạ, nếu dựa theo phong cách làm việc của Giáo Hoàng đương nhiệm, ông ta sẽ không phái người thực lực dưới cấp Bá tước vào vực sâu, làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì…
Có lẽ hiện giờ Giáo hội đã nghiên cứu ra đạo cụ có thể kìm hãm sức mạnh, đạo đủ này sẽ làm giảm sức mạnh của những người có năng lực trên cấp Bá tước.
Mình cần thứ này!
Chưa hết.
Rhein tiếp tục nghĩ.
Còn có lần này, Công tước xuất hiện cực kỳ đột ngột, cấp bậc Bá tước đã bị tường theo dõi, tất nhiên tường cũng sẽ không bỏ qua Hầu tước và Công tước.
Vậy nên, trên người Công tước tất nhiên có thứ gì đó lừa được bức tường.
Nhưng nếu Công tước đã có được thứ này, Công tước hoàn toàn có thể đè bẹp cậu và Tịch Ca ngay từ đầu. Mà cho dù không xuất hiện ngay từ đầu, thì lúc Gã Khờ và A Đức rơi vào thế yếu, Công tước cũng nên xuất hiện.
Lý do Công tước đến muộn… Có lẽ bởi vì, món đồ quan trọng trên người, có được vào đúng đêm hôm đó.
Chẳng lẽ lúc Gã Khờ và A Đức đang chiến đấu với họ, Công tước đã lấy được món đồ đó từ tay một kẻ khác?
Từ kẻ thù của cậu bên ngoài vực sâu.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, tâm trí Rhein ngày càng rõ ràng, từ kết quả suy luận ngược về quá trình, cậu đã đoán được gần hết.
Cách đêm hôm đó cũng mới vài ngày.
Cậu tin rằng kẻ thù của mình vẫn đang trôi nổi đâu đó trên vùng biển này!
Kẻ thù của cậu đã tạo ra tất cả, là đầu sỏ gây tội.
Trước khi cậu tìm cách tiến vào vực sâu, cậu phải giải quyết tất cả thù hận…
*
Ánh chiều tà tán xạ khắp không gian, nhuộm vàng cả mặt biển.
Giữa đại dương mênh mông, Công tước Thâm Hồng đang phơi nắng trên tàu.
Tâm trạng của gã đang vô cùng tồi tệ.
Kể từ khi giao “kẻ nguy trang” cho Công tước, gã không nhận được bất kỳ tin tức gì.
Theo thông tin từ Tử tước, người đã đưa “kẻ nguỵ trang” vào vực sâu, một vụ nổ lớn đã xảy ra trên mặt biển, sau đó lắng xuống, tất cả đều biến mất.
Tất cả đều biến mất, ý là chắc chắn Công tước đã chết.
Về phần Rhein, còn phải nói nữa ư? Nhất định đã chạy thoát…
Gió biển thổi tung mái tóc của Công tước Thâm Hồng.
Tâm trạng xuống dốc đến tột cùng, Thân Vương đại nhân đã ký thác kỳ vọng vào gã, nhưng gã đã làm hỏng mọi chuyện.
Quay về còn phải giải thích, cầu xin tha thứ.
Gã thở dài một tiếng với gió biển và vầng thái dương đang lặn xuống, xoay người trở về phòng.
Tại một gian phòng xa hoa trên tầng cao nhất của du thuyền.
Lúc Công tước Thâm Hồng bước vào phòng, gã phát hiện có người đang ngồi trên ghế của mình, quay lưng về phía mình.
Gã cả kinh, còn chưa lên tiếng, chiếc ghế đã xoay hết nửa vòng, người ngồi trên ghế xuất hiện trước mắt Công tước Thâm Hồng.
Lúc này đây, tiếng kêu đầy sợ hãi thốt ra: “Rhein!”
Rhein nói: “Là ta.”
Cậu nghiêng đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Mặt mũi cậu lạnh như băng, ngồi đây, liền trông như kẻ báo thù chui ra từ địa ngục.
Cậu nhìn Công tước Thâm Hồng từ tốn nói: “Ta vẫn luôn không hiểu, tại sao lúc trước các ngươi lại liên hợp mưu sát ta. Ta từng muốn tìm hiểu bí mật này. Nhưng hiện giờ, chẳng còn gì quan trọng nữa, mối liên hệ cuối cùng giữa chúng ta, chỉ có giết chóc và tử vong…”
Cậu dừng một chút, hỏi Công tước Thâm Hồng:
“Hiện giờ, ngươi đã chuẩn bị nghênh đón tử vong chưa?”
Trong lúc trận chiến trên du thuyền xa hoa sắp sửa bắt đầu, Tịch Ca đột ngột xuất hiện giữa không trung, rồi ngã vào đại dương mênh mông.
“Ùm.”
Mặt biển ùng ục bọt sóng, ngay sau đó, Tịch Ca đạp nước hai cái, nhô ra từ trong nước.
Vừa về tới xã hội hiện đại, tư duy của Tịch Ca lập tức bắt sóng.
Hắn muốn tìm Rhein, vì thế lập tức lấy điện thoại trong túi quần ra, đang định gọi cho Rhein, kết quả phát hiện:
Đờ, ngâm nước, đã sập nguồn từ hồi nào rồi…
Từ từ, nói vậy, mình phải liên lạc với Bì Bì thế nào đây?
Chẳng lẽ phải lên bờ mua cái di động à?
Đúng là lúc này, không trung đột nhiên vang lên tiếng lão Sa.
Lão Sa ôm đất tròn năm ngày, lúc này giận phun thuốc súng, ông ta rống lên với Tịch Ca: “Tịch Ca, năm ngày nay rốt cuộc cậu đã đi đâu, cậu không biết chúng ta không được tách ra à?!”
Tịch Ca: “Ồ, tôi thật sự không biết điều đó.”
Không khí bỗng chốc lặng thinh.
Yên lặng được một giây.
Tịch Ca vươn tay lau mặt, nói với lão Sa: “Lão Sa, ông dạy tôi truyền âm ngàn dặm đi, tôi muốn liên lạc với Rhein.”