Cơn phẫn nộ của lão Sa chỉ kéo dài được mười phút.
Mười phút sau, phía đông hửng sáng. Tịch Ca nhìn tia nắng rạng rỡ ngoài cửa sổ, bình tĩnh ra lệnh lão Sa câm miệng.
Lão Sa im lặng.
Tịch Ca bắt đầu bàn chính sự với Rhein: “Bì Bì, cậu đoán xem ác ma xuất hiện giữa không trung ban nãy là cấp bậc gì? Hẳn là không chỉ dừng lại ở cấp A đâu.”
Rhein trầm ngâm nói: “Chắc chắn không chỉ cấp A mà thôi, nếu không ta đã có thể đối phó với nó… Cách phân loại này cũng không có ý nghĩa gì với ác ma. Nhưng ác ma xuất hiện giữa không trung ban nãy, khiến người không dậy nổi suy nghĩ phản kháng, có lẽ nó cùng cấp độ với ma vương ở địa ngục…”
Lão Sa hừ lạnh một tiếng.
Tịch Ca và Rhein cùng liếc mắt nhìn lão Sa.
Thật ra, ma vương phẫn nộ đánh ác ma trên không trung chạy như vịt vẫn đang ngồi trước mặt bọn họ, hai phút trước còn khóc như điên kể lể mình đáng thương cỡ nào…
Tưởng tượng như vậy, ác ma trên bầu trời đến tột cùng là cấp bậc nào, đã không còn quan trọng nữa.
Hai người nhất chí buông tha cái đề tài không quá quan trọng này.
Tịch Ca móc điện thoại ra: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cảm thấy hoạt động <Địa ngục xâm lấn> sẽ có một số thay đổi…”
Hắn mở APP, nhìn thoáng qua, kinh ngạc thốt lên: “Ác ma cấp 3S bất ngờ giáng xuống, cửa địa ngục đóng trước thời hạn, cái gì? Địa ngục xâm lấn kết thúc rồi?”
Tịch Ca vội vàng mở thông báo, đọc chăm chú, thế mới phát hiện thông báo này đăng vào nửa giờ trước, cũng là lúc hắn và lão Sa bắt đầu thẳng thắn nói chuyện.
Hắn đọc lướt qua một lần, phát hiện nguyên nhân địa ngục xâm lấn kết thúc trước thời hạn, là do lúc móng vuốt khổng lồ rời đi đã xuất hiện cơn lốc cuốn hơi thở ác ma rời khỏi nhân gian, cũng khiến cho hai không gian chồng nhau tách rời lần nữa.
Tịch Ca đặt điện thoại xuống, hắn cảm thấy vô cùng may mắn: “Đây chỉ là chuyện sớm muộn, may mà chúng ta đã vượt phó bản trước, lấy được vật phẩm, cộng thêm 5000 điểm lúc trước kiếm được nữa, thể nào cũng đủ mười nghìn điểm, hẳn là mua được Nguyên Huyết của Bá tước!”
Dứt lời, Tịch Ca bắt đầu nghiên cứu làm thế nào để đổi vật phẩm thành điểm.
Về vấn đề này thì vô cùng thuận tiện, trên APP đã hiện sẵn khung “đổi điểm” vô cùng trực quan.
Tịch Ca đè xuống nút chọn đổi điểm màu vàng.
Mười giây, hai mươi giây, ba mươi giây…
Một phút đồng hồ qua đi.
Chẳng có gì xảy ra.
Rhein: “Không có phản ứng à?”
Tịch Ca nói thầm: “Chẳng lẽ bị đơ…”
Hắn chuẩn bị ấn thêm lần nữa.
Đúng là lúc này, tiếng “phanh”, “phanh” đột nhiên vọng đến từ ngoài cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng “phanh”, “phanh” vẫn không dừng lại.
Tịch Ca đứng dậy từ trên sô pha, hắn ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là một bông hoa hướng dương cao bằng người trưởng thành.
Tịch Ca: “? ? ?”
Hoa hướng dương thấy cửa mở, nó liền thản nhiên lướt qua Tịch Ca vào trong, đi thẳng đến sô pha dưới ánh nhìn chăm chú của Tịch Ca. Tiếp đó, cái đầu vàng rực của nó sáng lên, vị trí trung tâm bỗng nhiên mở ra, lộ ra pháp trận luyện kim được khảm bên dưới!
Hoa hướng dương đem cái đầu của mình nhắm ngay tài liệu ác ma trên ghế sô pha, pháp trận luyện kim trên đầu nó phát ra tiếng khởi động khởi động ù ù, chợt, một luồng sáng màu lam nhạt xuất hiện, từng tài liệu ác ma từ ghế sô pha bay lên, tiến vào con đường ánh sáng, rồi biến mất tại pháp trận.
Cùng thời gian này, Tịch Ca nghe thấy điện thoại truyền ra tiếng đinh đang dễ nghe hệt như tiếng kim tệ rơi vào túi.
Hắn cầm lên liền thấy điểm của mình đang bay lên với tốc độ tên lửa.
5000, 6000, 7000… 7898.
Cuối cùng, sô pha trống không, dừng lại ở con số 7898.
Tịch Ca nhìn điểm, trầm ngâm hồi lâu.
Hắn nói với Rhein: “Không thể như thế được, với số điểm này thì phải cần một khoảng lớn nữa mới mua được Nguyên Huyết…”
Rhein nhắc nhở Tịch Ca: “Xúc tu vô diện.”
Tịch Ca giật mình: “Đúng, tôi còn món đồ chơi này nữa!”
Hắn lên lầu mang cái roi kia xuống, tuy rằng cái roi này chơi rất thú vị, nhưng mà vũ khí có chơi vui cỡ nào thì cũng chỉ là vũ khí, so ra vẫn kém Nguyên Huyết có thể gia tăng thực lực bản thân.
Hắn cầm vũ khí trong tay, đi thẳng đến trước mặt hoa hướng dương, đối diện với cái miệng lớn của nó… yên lặng ném roi vào.
“Rầm rầm —— “
Lần này, âm thanh vang lên y hệt một đống tiền rơi vào trong túi.
Tịch Ca lại liếc mắt nhìn một cái, 8898 điểm, xúc tu vô diện đổi được 1000 điểm.
Hắn thương lượng với Rhein: “Còn thiếu 1200 điểm, cho dù tính cả con thoi và mấy món bên Lý Lập Phương, chắc chắn vẫn không đủ, ít nhất phải thiếu đến bốn năm trăm điểm…”
Rhein: “Nếu không được thì thôi.” Cậu cũng không quá quan tâm đến Nguyên Huyết Bá tước.
Tịch Ca không cam lòng: “100 bước đã đi được 99 bước rồi, còn một bước cuối cùng mà lại từ bỏ thì quá đáng tiếc.”
Hắn bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào để kiếm được 500 điểm cuối cùng này.
Không biết có lén giao dịch điểm được không, nếu có thể giao dịch, có lẽ hắn sẽ thu được bốn năm trăm điểm còn thiếu này thông qua các hình thức trao đổi.
Nhưng phương pháp này khá phiền phức, hệ số an toàn cũng không cao lắm, nếu có cách ngắn gọn hơn thì…
Tịch Ca đột nhiên liếc đến đồ vật nằm im trong phòng khách.
“Ha…” Tịch Ca nói, “Bì Bì, cậu nói xem, cái móng vuốt kia có đổi được điểm không?”
Rhein vô cùng kinh ngạc: “Gần mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên ma vương địa ngục buông xuống nhân gian, thậm chí trong Giáo đình cũng chưa chắc bảo tồn tứ chi của bọn họ, ngươi định đổi nó thành những con số ảo vô dụng một cách dễ dàng như vậy ư? Sợ rằng một trăm một ngàn Nguyên huyết Bá tước so ra đều kém với giá trị của nó!”
Tịch Ca trầm ngâm: “Nói vậy cũng đúng, tôi biết cánh tay kia rất giá trị, nhưng vấn đề là tạm thời chúng ta cũng không dùng đến nó, mà nếu đổi nó thành Nguyên huyết Bá tước thì cậu có thể sử dụng ngay lập tức… Tóm lại, chúng ta không nên nhìn vào giá trị của nó, chỉ nên xem nó có thực dụng hay không.”
Sau khi Tịch Ca nói xong, đã hạ quyết tâm một nửa, hắn hỏi lại lão Sa: “Lão Sa, cái móng vuốt này có tác dụng gì không?”
Lão Sa khinh miệt nhìn móng vuốt: “Vô dụng.”
Một nửa quyết tâm còn lại cũng đã được giải quyết!
Tịch Ca búng tay, không hề do dự, trực tiếp nâng móng vuốt lên, đưa đến trước mặt hoa hướng dương.
Hoa hướng dương: “…”
Nó đang tự hỏi.
Tự hỏi ăn cái tay gấu này như thế nào nhỉ.
Đã qua một tiếng đồng hồ.
Trong thế giới Hắc Ám, nhân viên hắc ám và nhân viên chính phủ lần nữa ngồi trở về Dốc Bàn Tròn.
So với ban đầu quần áo phẳng phiu, dáng vẻ liêm chính, lúc này đây, vẻ mặt bọn họ lộ ra nét mệt mỏi, quần áo xộc xệch, ngay cả ánh mắt cũng có chút đờ đẫn.
Không thể trách họ được.
Bất kỳ ai tìm được đường sống trong chỗ chết, bất kỳ ai trải qua nỗi tuyệt vọng cùng cực rồi được hy vọng rọi sáng, cũng không thể dễ dàng hồi phục, huống chi trước khi cùng nhau ngồi lại Dốc Bàn Tròn, bọn họ đã phải kiên trì mà thu dọn tàn cục, chỉnh lý lại vũ khí, update APP… Sau đó, mới cùng nhau ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Bộ trưởng bộ phận đặc thù mặt mày u ám: “Chuyện xảy ra ngày hôm nay, thế giới Hắc Ám phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Gã Khờ miễn cưỡng cao giọng: “Quốc gia phải tin tưởng chúng tôi, đây không phải là điều chúng tôi muốn thấy, cũng không phải là do Thế giới Hắc Ám gây ra. Cho dù không có Thế giới Hắc Ám, cứ mười năm một lần, không gian của địa ngục và nhân gian cũng sẽ giao nhau…”
Bộ trưởng: “Nói cách khác, tất cả đều là lỗi của địa ngục?”
Gã Khờ chắc chắn: “Đúng, tất cả đều là lỗi của địa ngục.” Sau đó ông ta lại đổi giọng mềm mỏng, “Nhưng tất nhiên, bởi vì Thế giới Hắc Ám luôn đi đầu trong cuộc chiến chống lại địa ngục, nên chúng tôi sẽ đưa tất cả các thông tin và kết quả điều tra được viết vào báo cáo, giao cho quý quốc tham khảo.”
Bộ trưởng: “… Trùng hợp thật, tôi cũng phải viết báo cáo.”
Gã Khờ: “Viết báo cáo không phải là một việc dễ dàng.”
Bộ trưởng: “Đúng vậy.”
Thủ lĩnh hai phe mỗi người một câu, nói tới đây bỗng nhiên chí lớn gặp nhau, sinh ra chút tình nghĩa cách mạng.
Nhưng vào đúng lúc này, bỗng có tiếng chuông sôi động vang lên từ trên người hội trưởng thuật sư luyện kim, vừa vặn cắt ngang cuộc đối thoại giữa Gã Khờ và bộ trưởng bộ phận đặc thù.
Tiếng chuông là từ điện thoại của ông ta.
Thuật sư luyện kim lấy điện thoại ra nhìn: “Có người đang đổi điểm sau sự kiện địa ngục xâm lấn.”
A Đức xùy một tiếng: “Việc nhỏ này mà ngươi cũng cài đặt âm báo.”
Hội trưởng thuật sư luyện kim vẫn chưa bình tĩnh lại từ vụ việc vừa rồi, dáng vẻ như người mất hồn: “Hắn đổi Nguyên Huyết Bá tước, dây chuyền tinh tú, còn có những đạo cụ dành cho huyết tộc và đạo cụ dành cho thuật sư luyện kim…”
Không cần quan tâm đến phía sau là gì, lúc nghe thấy “Nguyên Huyết Bá tước” và “dây chuyền tinh tú”, A Đức đã cả kinh nhảy dựng lên: “Sao có thể! <Địa ngục xâm lấn> mới diễn ra một ngày mà thôi, đã có người kiếm được hơn hai mươi nghìn điểm?”
Tiếp đó hắn kịp phản ứng.
“Ngoại trừ hai thứ này, hắn còn đổi được nhiều vật phẩm vậy cơ à? Hắn lấy điểm từ đâu ra, có phải lúc ông thiết kế APP thì chừa lại cửa sau nên bị hacker lợi dụng bóp méo không?”
Hội trưởng thuật sư luyện kim không vui lườm A Đức một cái.
Ông ta hừ lạnh đáp: “Ngươi bảo ta có cửa sau, ngươi tìm cửa sau cho ta xem nào?”
Gã Khờ chen vào nói: “Hắn đổi những gì mà có được số điểm khổng lồ như vậy?”
Hội trưởng thuật sư luyện kim nhìn thoáng qua lịch sử đổi điểm, ông ta nói: “Rất nhiều tài liệu của ác ma phổ thông, một vũ khi cấp B của Vô diện, tổng cộng là 3898 điểm…”
Gã Khờ cùng những người khác thảo luận: “Chừng này điểm thì hẳn là đã giải quyết một cái khe nứt, tuy rằng thời gian một ngày có hơi gấp, nhưng vẫn có thể thực hiện được.”
Hội trưởng thuật sư luyện kim: “Sau đó hắn ta đổi…”
Hội trưởng thuật sư luyện kim đột nhiên im thin thít.
Những người còn lại bắt đầu hiếu kỳ.
A Đức thúc giục: “Đổi cái gì?”
Hội trưởng thuật sư luyện kim: “Hắn đổi cái tay kia.”
Những người còn lại: “Cái tay kia?”
Bọn họ lặp lại lần nữa. Phát ra khỏi miệng, rồi lại tiến vào lỗ tai, sau khi trải qua phân tích của não bộ, tất cả đồng loạt đứng dậy.
“Cái tay kia! ! !”
Cái tay đã xé rách không trung, chặn lại được vũ khí cực mạnh của Thế giới Hắc Ám và chính phủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ nó chỉ cần búng tay một cái, có thể phá hủy toàn thành phố!
Gã Khờ và Bộ trưởng bộ phận đặc thù cùng rống lên:
“Nói cho ta biết, người đổi cánh tay kia là ai!”