Nguyên Huyết

Chương 97

Trong tiếng hô hào khiếp sợ của mọi người, hội trưởng luyện kim vẫn tâm lặng như nước.

Ông ta thản nhiên nói: “Không biết, người đổi lựa chọn nặc danh, hắn không công khai tài khoản của mình, ta không biết người đó là ai.”

A Đức: “Sao có thể? APP là do ngươi thiết kế, sao ngươi lại không lưu cửa sau được?”

Hội trưởng luyện kim: “…”

Hội trưởng luyện kim: “Ta không lưu đấy, ngươi có giỏi thì đến cắn ta đi?”

Mọi người cạn lời, dù A Đức có đang giận sôi, cũng sẽ không thật sự xông lên cắn hội trưởng luyện kim.

Hắn hừ một tiếng, trở lại vị trí của mình.

Gã Khờ đứng ra hoà giải.

Không ít lần ông ta đều phải sắm vai trung gian thế này: “A Đức, mọi người đều là đồng nghiệp, tuy rằng những gì chúng ta gặp hôm nay đã vượt tầm kiểm soát, nhưng cũng không nên tức giận quá làm gì.” Ông ta lại hướng về phía hội trưởng nói, “Hội trưởng, vụ việc bàn tay khổng lồ này không đơn giản, ngươi thật sự không có cách tìm ra người này ư?”

Hội trưởng luyện kim: “Không tìm được. Lúc trước chẳng phải mấy người nhắc đi nhắc lại cần đảm bảo an toàn cho người tham gia, đặt hết là ẩn danh à?”

Hội trưởng luyện kim trả lời chắc như đinh đóng cột, dập tắt tia hy vọng cuối cùng của mọi người.

Đúng vậy, đó là yêu cầu chúng ta đề xuất.

Chúng ta nào biết tận thế sẽ ập đến bất ngờ, mà một lập trình viên như ông thế nhưng không lưu lại cửa sau cho mình là sao!

Cho dù trong lòng đang nguyền rủa không thôi, nhưng bọn họ vẫn biết giữ mặt giữ mũi, miễn cưỡng cười nói ngồi lại chỗ cũ, ai bảo bọn họ đều là nhân vật lớn có uy tín danh dự chứ.

Làm nhân vật lớn cũng đâu dễ dàng.

Lúc này, ma cà rồng thân thiện đột nhiên lên tiếng: “Hội trưởng, ngươi mới nói đối phương đổi vật phẩm sử dụng cho Huyết tộc và thuật sư luyện kim?”

Hội trưởng luyện kim: “Hiện giờ vẫn còn đang đổi.” Ông ta nói, “Bàn tay khổng lồ kia đổi được của hệ thống 100000 điểm.”

Ma cà rồng thân thiện: “Mọi người còn nhớ không? Lúc đó, để khích lệ người tham gia, chúng ta đã đưa ra một phần thưởng đặc biệt.”

Hai người còn lại được hắn nhắc nhở.

A Đức thấp giọng: “Được chúng ta sơ ủng!”

Ma cà rồng thân thiện: “Đúng vậy, vật có giá trị hàng đầu trong số các phần thưởng của Huyết tộc là được một trong ba chúng ta sơ ủng, chỉ cần hắn đổi thứ này, chúng ta sẽ gặp được hắn —— hoặc người có quan hệ với hắn.”

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lại tập trung trên người hội trưởng luyện kim.

Hội trưởng luyện kim: “…”

Ông ta vô cùng bất đắc dĩ lấy điện thoại của mình ra, đặt trên bàn, tùy ý để mọi người chứng kiến quá trình 100000 điểm trôi đi như trút nước.

Ông ta cũng khá quan tâm. Chủ yếu là muốn xem đến khi nào đối phương mới đổi Bá tước sơ ủng, nói đi nói lại, nếu đối phương cần tất cả vật phẩm của Huyết tộc, như vậy phần thưởng giá trị nhất, nụ hôn bóng tối, hẳn cũng sẽ được trao đổi… chứ nhỉ?

Đúng lúc này, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng kinh hô từ bên ngoài.

Vừa mới trải qua một hồi tận thế ai nấy đều nhảy dựng cả lên: “Lại có chuyện gì!”

Ngoài cửa có người trả lời: “Là tiếng ồn từ đại sảnh nhiệm vụ ạ, bọn họ phát hiện có một người nặc danh đang điên cuồng đổi phần thưởng <Địa ngục xâm lấn>, hiện giờ đúng là… aiz, có chút điên cuồng, đang thảo luận liên tục.”

Mọi người im lặng trong giây lát.

Bọn họ nhìn nhau, lại nhìn điện thoại đặt trên bàn của hội trưởng luyện kim.

Đột nhiên, A Đức đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, để âm thanh bên ngoài lọt vào bàn tròn.

Khi cửa sổ mở toang, không khí hối hả và nhộn nhịp như nước ấm sôi ùng ục nhanh chóng truyền vào. Mọi người nghe thấy:

“Nặc danh 2222 đã đổi Sách Thần Upanishad trong danh sách của Thuật sư luyện kim, 10000 điểm!”

“Nặc danh 2222 đã đổi Đầu Ma Thuật trong danh sách của Thuật sư luyện kim, 10000 điểm!”

“Nặc danh 2222 đã đổi 70000 điểm rồi, sao hắn ta vẫn còn điểm chứ!”

“Hắn sẽ đổi bao nhiêu thứ nữa đây?”

“Hắn muốn dọn sạch danh sách phần thưởng luyện kim và huyết tộc ư?”

“Rốt cuộc hắn ta là một người hay là một đoàn đội?”

“Một người, chắc chắn là một người! Đây là con số mà đoàn đội mạnh đến cỡ nào cũng không thể đạt được, vậy chỉ còn lại một đáp án  —— hắn chỉ có một mình!”

Lúc tiếng ồn từ bên ngoài lọt vào phòng, bộ trưởng bộ phận đặc thù không chỉ ngồi im một chỗ nghe mọi người thảo luận ngoài đại sảnh nhiệm vụ, ông ta còn nhoài người ra quan sát.

Ông ta nhìn thấy, khu chợ vô cùng náo nhiệt, đủ loại sinh vật – trừ con người ra – đang tụm năm tụm ba bên ngoài.

Chợt có một chiếc xe hoa hướng dương chạy tới, hoa hướng dương kéo xe ngựa đựng đậy hàng hóa, cứ đi đến một nhà nó lại dừng xe, quả cầu xù lông màu nâu ở sau xe đột nhiên lăn một vòng tại chỗ, giãn cơ thể, biến thành một gốc cây quyển bá thấp thấp lùn lùn.

Những nhánh lá xanh biếc của nó trông như vô số cánh tay nhỏ, cúi đầu thấp xuống, lá cây rung rinh theo chuyển động, phân phát mấy gói bưu phẩm chuyển phát nhanh trên xe, sau đó, lại đưa những món hàng mới đặt trước mặt hoa hướng dương.

Hoa hướng dương nở bung ra.

Pháp trận luyện kim và con đường màu lam xuất hiện, món hàng biến mất tại pháp trận.

Bộ trưởng còn nhìn thấy ánh sáng màu lam y hệt ở ngã tư cuối đường.

Ông ta dõi mắt nhìn ra xa, thấy một gốc cây thật lớn tại ngã tư cuối đường, các món hàng lần lượt xuất hiện trong ánh sáng lam bọc quanh bộ rễ của nó.

Những đoạn rễ hơi rũ xuống bỗng linh hoạt hệt như một cánh tay, gói hàng lại, phân loại, chuyển đến các nhánh cây…

Bộ trưởng xem đến ngơ ngác, đột nhiên bắt gặp một người phụ nữ đi dạo trên đường, trên đầu cô ta là đàn rắn nhung nhúc, lúc ngang qua hoa hướng dương, một con trong số đó vươn đầu ra ngoạm lấy cánh hoa hướng dương, rồi mấy cái đầu rắn còn lại tranh nhau nhấm nháp, nhai liên tục; giữa không trung, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng xám, bóng xám lượn trái lượn phải trên bầu trời, cái đuôi dài vung vẩy, lúc nó sượt qua cửa sổ nơi Bộ trưởng đang đứng, ông ta chú ý tới trên cái đuôi có thắt một dải ruy băng nhỏ, trên ruy băng in một hàng các ngôi sao.

Đáng tiếc, không để ông ta kịp nhìn rõ hơn, bóng xám này đã “phạch phạch” đi xa.

Năm phút sau.

Cuối cùng, quá trình đổi điểm điên rồ cũng kết thúc.

Mọi người hai tay giao nhau đặt trên bàn, đưa mắt nhìn nhau.

Gã Khờ đang định nói chuyện, đột nhiên từ bên ngoài lại bay vào một câu:

“Nhìn kìa, 2222 đổi hết mấy món đồ tốt bên danh sách phần thưởng Huyết tộc và thuật sư luyện kim, nhưng tại sao lại chừa ra Nụ hôn bóng tối nhỉ? Hay hắn chính là một trong ba vị Bá tước Nhiễu Xà Chi Hoàn?”

Ba vị Bá tước: “…”

Lại là A Đức đứng lên.

Hắn lạnh mặt đóng cửa sổ lại rồi ngồi về chỗ.

Bộ trưởng bộ phận đặc thù lên tiếng.

Từ đầu ông ta luôn im lặng, nhưng giờ là lúc bàn chuyện: “Nếu không tìm thấy cái người đã dọa chạy ác ma —— “

Gã Khờ sửa đúng: “Tạm thời chưa tìm thấy.”

Bộ trưởng: “Nếu tạm thời chưa tìm thấy cái người đã dọa chạy ác ma, như vậy xin Thế giới Hắc Ám hãy giao bàn tay khổng lồ cho bên chúng tôi, bên tôi sẽ cố gắng nghiên cứu bàn tay khổng lồ này, sau khi thành công, tôi sẽ đích thân đưa báo cáo nghiên cứu đến cho các vị.”

Gã Khờ ngắt lời: “Không thể có chuyện này! Để ngăn cản ác ma xâm lấn, Thế giới Hắc Ám đã tiêu tốn vô số nhân vật lực, các người muốn mang đồ đi dễ dàng vậy ư?”

Bộ trưởng: “Đã nói là thay bên ông nghiên cứu…”

Gã Khờ: “Chúng tôi không cần.”

Bộ trưởng: “Vậy thế này đi, các ông khai phá, nhưng phải để người của chúng tôi gia nhập vào đội nghiên cứu, hai bên cùng sử dụng tài nguyên, được không?”

Ông ta tin tưởng Gã Khờ sẽ đồng ý.

Nghiên cứu tâm lý học cho thấy rằng, khi người nào đó từ chối yêu cầu đầu tiên của bạn, anh ta sẽ suy nghĩ kỹ càng và lưỡng lự nhiều hơn với đề nghị tiếp theo.

Mà đây, đúng là cơ hội của ông ta.

Quả nhiên Gã Khờ do dự.

Nửa giờ tiếp theo, hai bên tiếp tục tiến hành thảo luận sâu hơn về vấn đề này, rốt cuộc, sau khi trải qua quá trình đàm phán hòa bình, hai bên đã có bước tiến đầu tiên trong quan hệ hợp tác.

Mọi thứ đã được quyết định xong.

Khi Bộ trưởng bộ phận đặc thù bắt tay với Gã Khờ, trong lòng ông ta hết sức vừa lòng.

Cho dù là thế nào, đây cũng là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp.

Ừm, ngoại trừ tận thế và cái móng vuốt trên bầu trời kia…

Trước khi rời đi, ông ta lại nhớ tới một việc, không ngần ngại hỏi: “Thực vật qua lại bên ngoài cũng là sinh vật hắc ám ư?”

Hội trưởng luyện kim trả lời: “Đó là vật phẩm luyện kim.”

Bộ trưởng bộ phận đặc thù hơi buồn bực: “Vì sao đều là tạo hình thực vật?”

Hội trưởng luyện kim tự hỏi một lúc: “Có lẽ là bởi vì Plants vs Zombies.”

Đám người Bộ trưởng: “…” Con mẹ nó ông đùa tôi đấy à?

Hội trưởng luyện kim tiếp tục suy nghĩ: “Hình như năm đó người chế tạo đã từng ăn khổ với đám cương thi, nên luôn canh cánh trong lòng…”

Một đám người bộ phận đặc thù nhìn chưởng môn Mao Sơn Tông.

Chưởng môn Mao Sơn Tông: “…” Mẹ chứ chuyện này thì liên quan gì tới tôi? Tức!

Trong biệt thự, ôm di động đối chiếu danh sách, sau khi tiêu hết sạch mười một vạn điểm, Tịch Ca cảm thấy mỹ mãn vô cùng.

Kể ra, hoa hướng dương đổi điểm này rất hữu ích, không chỉ có thể kiểm kê và thu hồi tài liệu ác ma, còn có thể chuyển tất cả đồ vật hắn đổi đến đây, không chỉ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực, còn thỏa mãn ham muốn vơ vét hàng hóa của người sử dụng, phải nói là vô cùng lợi hại.

Hắn cảm thấy vô cùng thành tựu, nhìn đủ loại vật phẩm xung quanh phòng khách, trước thả hoa hướng dương đi, sau đó nhặt Nguyên huyết Bá tước từ trong đống vật phẩm, giao cho Rhein: “Bì Bì, cho cậu.”

Rhein nhận ống máu.

Cậu không uống ngay lập tức, mà hỏi Tịch Ca: “Muốn ngủ bù không?”

Tịch Ca: “Muốn —— Nhưng tôi phải nói chuyện với lão Sa đã, cậu lên nghỉ ngơi trước đi.”

Rhein đáp một tiếng rồi xoay người lên lầu, trong lòng tràn ra một tia rối rắm:

Hậu duệ bảo ta đi nghỉ ngơi trước.

Hậu duệ vẫn còn chuyện muốn nói với quản gia của hắn.

Hậu duệ muốn nói gì với quản gia mà ta lại không thể nghe?

Cậu đến lầu hai. Hai người bên dưới vẫn chưa lên.

Rhein đứng trước cửa phòng ngủ chính bồi hồi một lúc, sau đó đổi hướng, đi vào phòng của mình.

Từ khi chuyển qua ngủ chung với Tịch Ca, cậu rất ít khi trở lại gian phòng của mình, đa số hoạt động đều diễn ra trong phòng Tịch Ca. Nhưng căn phòng này vẫn lưu giữ một số thứ không thể tiết lộ.

Rhein ngồi xuống trước bàn.

Cậu thu dọn mặt bàn một chút, xếp gọn mấy cuốn sách dày cộp dạy yêu đương, dạy theo đuổi đối tượng, giấu trong tủ quần áo, tiếp đó nhìn thấy hai quyển bút ký mình viết dựa trên chồng sách dày cộp kia, nào là <100 điều cần lưu ý khi yêu> rồi thì <100 quy tắc giúp tình yêu thăng hoa>, cậu kẹp một cuốn vào sách ngoại ngữ có bìa ngoài vô cùng đứng đắn, cuốn còn lại thì cất kỹ vào ngăn kéo.

Trong ngăn kéo kia đã có một bộ sách tiếng nước ngoài trông hết sức nghiêm túc cứng nhắc.

Lúc nhìn thấy bộ sách kia, động tác của Rhein chợt dừng lại, nội tâm có chút phức tạp.

Dù sao, mới hơn một tháng trước, cậu còn vô cùng nghiêm túc nghiên cứu xem làm thế nào để trở thành một người cha tốt, nuôi dạy hậu duệ thành người.

Nhưng mà…

Thôi…

Có lẽ ta trời sinh đã không phải là bậc cha chú tốt, ta muốn ở bên hậu duệ mãi mãi, chứ không phải rời đi khi hắn đã trưởng thành.

Cậu hạ quyết tâm, đặt bút ký quy tắc yêu đương lên trên bộ sách đó, rồi đóng ngăn kéo lại.

Sau khi đã khóa kỹ ngăn kéo, cậu lại lôi giá vẽ từ trong góc ra.

Cậu ngồi trước cửa sổ.

Rèm cửa kéo ra một nửa, cậu ẩn mình trong bóng tối, mà ánh sáng thì dừng trên giá vẽ.

Cậu cầm chì cọ, ngòi bút sột soạt khẽ rung động.

Dưới những đường cong xám tối nhợt nhạt nhưng đầy đủ sắc thái, khuôn mặt Tịch Ca xuất hiện trên trang giấy một cách sống động.

Bình Luận (0)
Comment