Nguyên Không Giới

Chương 1 - Hắn Là Liễu Dạ

Ưm...Đau quá, ta đang ở đâu thế này?

Cựa quậy một chút liền cảm thấy đau nhức khắp người, Liễu Dạ hắn chỉ có thể nằm trơ mắt ra nhìn khung cảnh đen tối xung quanh mình. Hắn liền trầm mặc nghĩ lại khung cảnh trước lúc mình bị như thế này.

Liễu Dạ - một thanh niên tầm thường không có gì đáng chú ý. Ngày ngày đều sống trong cảnh chán nản, mẫu thân hắn cũng chẳng quan tâm đoái hoài gì đến hắn, chỉ lo cho con gái rượu của ả, cả ngày hắn chỉ có làm và bị đánh mắng, ra ngoài thì cũng bị bạn bè khinh bỉ, nhiều lúc nghĩ về tương lại mờ mịt mà hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời mà than vãn

Nhưng đặc biệt hắn lại có sở thích đọc truyện tu tiên, bất cứ lúc nào khi đọc truyện hắn đều tự tưởng tượng mình là nhân vât trong đó. Số lượng truyện mà hắn đọc có thể nói là nhiều hơn cả tuổi thọ của tác giả. Lâu dần mong ước được tu tiên hóa giải số phận bị khinh bỉ của hắn ngày càng lớn dần. Lớn đến mức mà ngay cả trong những lúc làm việc hắn cũng đều nghĩ tới.

Cho đến một ngày khi đang nai lưng ra quốc đất trên một mảnh ruộng nhỏ thì thì bầu trời bỗng dưng tối sầm lại, ngay sau đó một trận mưa tuôn trào, sấm chớp lóe sáng đầy trời.

-Quái lạ thật ? Trời có bão à ? Ông trời ơi, ta đi làm còn chưa đủ khổ hay sao ? Thôi kệ, ta đây phải tiếp tục nhổ nốt đống cỏ này chứ không tí về thì lại không có cơm ăn.

Liễu Dạ hắn ngửa mặt lên trời kêu gào.

Nhưng Liễu Dạ đâu có biết rằng trong lúc đó liền có một ánh mắt từ trong khoảng không lặng lẽ quan sát hắn.

Người bí ẩn này toàn thân bộ trang phục đen tuyền, ánh mắt sắc lạnh, tang thương như đã trải qua tuế nguyệt thiên địa. Kẻ này đứng đó chăm chăm nhìn Liễu Dạ hồi lâu rồi cất lên giọng nói khàn khàn:

- Kẻ này chấp niệm lớn quá lớn, có lẽ hắn sẽ là một lựa chọn tốt cho vị trí mà cả vạn năm nay ta tìm kiếm. Cổ Vạn Kính cũng nên nhận chủ nhân mới của nó rồi.

Nghĩ vậy ngay lập tức kẻ đó vung tay lên. Liễu Dạ ở phía dưới đang làm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc quay quồng rồi bất chợt ngất đi.

Khi tỉnh lại thì Liễu Dạ chỉ thấy một mảnh tinh không tốt đen như mực. Trước mắt hắn là một cái khe nứt cực lớn. hắn không kịp nhận thức được gì, chỉ kịp nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai.

-Đến được với mảnh đại lục này hay không đành phải xem vào tạo hóa của ngươi vậy.

Ngay lúc đó Liễu Dạ cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó đẩy thẳng hắn vào khe nứt không gian rồi cảm giác đau đớn như bị phanh thây lan tỏa khắp người hắn, cả đời hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác đau đớn như vậy. Hắn hét lên đau đớn:

-A..a…a, ta chưa muốn chết, ta còn chưa được tu tiên, còn chưa lấy được thê tử, còn chưa trải nghiệm cảm giác được mọi người kính nể là như thế nào, ta không cam tâm….

Bụp! Ngay sau đó Liễu Dạ biến mất trong khoảng không gian này. Tỉnh dậy liền thấy mình bị như vậy.

Cố nén cảm giác đau đớn ngồi dậy tựa lung vào gốc gây bên cạnh, Liễu Dạ nhìn xuống thân thể mình. Cả người huyết nhục đầm mơ hồ, y phục rách nát, xung quanh tối tăm mờ mịt. Máu trên người vẫn chảy xuống thành giọt, ý thức vừa tỉnh dậy lại trở nên mơ hồ vì mất máu. Liễu Dạ liền cảm thấy cảnh vật xung quanh nhòe đi. Rõ ràng lưỡi hái tử vong đã cận kề sinh mệnh hắn.

Nhưng khi sức sống sắp lụi tàn trong người thì bỗng dưng Liễu Dạ thấy một quang điểm chói mắt hiện lên. Nhìn kĩ mới phát hiện đó là 1 đoàn sáng nhỏ bên trong chiếc kính có vẻ cũ nát. Trong bóng tối nơi đây thì bất cứ ánh sáng nhỏ nhoi nào cũng có thể trở lên chói mắt với hắn. Rồi bất thình lình quang điểm ấy lao tới mi tâm Liễu Dạ, không kịp nhận thức được gì, hắn lại ngất đi.

Tỉnh lại thì lại thấy mình ở trong một khung cảnh khác, nơi đây là một căn phòng nhỏ, có mùi u hương nhẹ nhàng làm cho con người ta thoải mái. Đặc biệt sau khi nhìn xung quanh thì Liễu Dạ phát hiện đây là một căn phòng của nữ tử.

-Cạnh! Tiếng mở của phòng vang lên

Hắn liếc mắt sang thì thấy một nữ tử tuyệt đẹp bước vào, cả đời hắn mặc dù đã nhìn qua không ít nữ tử hiện đại nhưng lại chưa từng thấy một nữ tử nào xinh đẹp như vậy.

Nữ tử có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp như có thể điên đảo chúng sinh, đôi mắt trong trẻo, đặc biệt là con ngươi màu xanh da trời kết hợp với đôi môi đỏ mọng hơi rướn lên làm nàng càng thêm yêu mị. Thân hình hình thon thả, cao ráo, bộ ngực vươn cao, cái mông hơi vểnh lên, eo thon nhỏ gọn làm nam nhân nào nhìn vào cũng muỗn ôm vào lòng. Chỉ có thể nói vẻ đẹp của nàng là một vẻ đẹp bách niên nan ngộ.

Liễu Dạ mặc dù đã tỉnh dậy nhưng hắn vẫn giả vờ bị ngất. Tâm trí Tiêu Dạ từ bé luôn đề phòng những trò bịp bợm chơi đểu của lũ bạn đã thành thói quen với hắn. Mặc dù nữ tử này rất mĩ lệ nhưng hắn vẫn không buông tha đề phòng, tính mạng mới là quan trọng nhất với hắn.

Liễu Dạ hơi hé mắt ra định bụng quan sát nữ tử ấy định làm gì nhưng vừa hé mắt đã thấy khuôn mặt mĩ lệ ấy ghé sát ngay trước mắt mình. Nàng ta đang nhíu mày quan sát hắn đã tỉnh lại hay chưa. Hắn hoảng hốt giật mình mở to mắt, lùi lại đằng sau, hét lên:

-A…Yêu nữ, ngươi định làm gì ta!

Liễu Dạ cảm thấy tim mình đập thình thịch. Hắn lần đầu được biết cảm giác gần gũi nữ tử là như thế nào. Nhưng giờ hắn nào có tâm trí để ý tới những điều ấy. Rõ ràng Liễu Dạ vừa thấy nữ tử kia đứng ở cửa mà trong nháy mắt không một tiếng động đứng đã xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn nghĩ chỉ có thể là quỷ mới có thể nhanh như vậy.

-Hi hi, làm sao mà phải giật mình như vậy, ngươi sợ tỷ tỷ ăn thịt ngươi hay sao?

Tiếng cười như chuông bạc của nữ tử đó vang lên làm Liễu Dạ bớt đi một phần cảnh giác. Sau khi ổn định tâm thần hắn mới nhìn kĩ nữ tử này một chút nhưng vẫn không quên lùi ra sau giữ khoảng cách.

Cả người nàng mặc một bộ cung trang màu trắng, cánh áo che hết phần tay, phía dưới đùi ngọc lộ ra một phần da thịt trắng muốt, trên đỉnh đầu cài một cây trâm bạc lóng lánh, khuôn mặt thon thả. Dáng vẻ kiều mị rung động lòng người. Nàng đứng đó nhìn Liễu Dạ một hồi lâu rồi bất chợt cười lanh lảnh.

-Hi hi, tại sao đầu ngươi lại ngộ nghĩnh thế kia. Ngươi là người dân tộc à. Hay là cha mẹ ngươi cắt cho ngươi cái đầu ấy.

Nhìn thấy nàng ta ôm bụng cười như vậy thì Liễu Dạ bỗng cảm thấy lạ. Rõ ràng ở thế giới của hắn thì kiểu tóc này là rất bình thường mà? Tại sao nàng ta lại cảm thấy lạ nhỉ? Hay là nàng có vấn đề về đầu óc sao?

Liễu Dạ khó hiểu.

Nhưng mãi không thấy nàng ta hết cười, thậm chí lại còn cười dữ dội hơn, đến mức mà muốn chảy cả nước mắt ra ngoài thì Liễu Dạ mới hồi tưởng về những điều vừa xảy ra.

Đầu tiên là sấm chớp đầy trời, sau đó là tiếng nói tang thương rồi đến khe nứt không gian, mảnh kính cùng quang điểm ánh sáng kì lạ, cuối cùng là nữ tử xinh đẹp trước mặt này.

Trong đầu Liễu Dạ đặt ra một câu hỏi lớn. Rồi hắn giật mình.

A... Thương thế của ta. Hắn nhìn xuống thân thể mình thì phát hiện thương thế đã khỏi hẳn. Trong đầu hắn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là do đoàn quang điểm ấy.

Nghĩ vậy thì Liễu Dạ cũng thả lỏng tâm thần xuống mà quan sát xung quanh.

Đồ vật trong nhà được bài trí theo một cách rất lạ. Cũng không có tivi, quạt trần,.. những thứ hiện đại mà chỉ có một cái bàn trang điểm cùng chiếc giường nhỏ hắn đang nằm. Cả bộ cung trang mà nữ tử kia mặc nữa thì hắn đã kết luận ra một điều rằng đây không phải là thế giới của hắn mà đây chính là một thế giới tu tiên giả mà hắn hằng mong ước trong những cuốn tiểu thuyết.

P/s : Bách niên nan ngộ ( ý muốn nói vẻ đẹp trăm năm khó gặp )

-Đây là tác phẩm đầu tay của em sáng tác, có cho thêm những câu hán việt cho hay chứ không phải là truyện dịch nhé. Mong các bác đọc và ủng hộ.

Bình Luận (0)
Comment