Nhìn sang nữ tử bên cạnh Liễu Dạ liền thấy bực mình. Tóc ngắn thì sao chứ? Tóc ngắn cũng đẹp trai, tuấn lãng mà.
-Cười đủ chưa?
Hắn thẹn quá hóa giận mắng.
Nghe hắn mắng như vậy thì nữ tử nọ liền ngưng cười, biểu tình mặt nghiêm túc nhìn hắn nhưng cũng chỉ được một lúc lại cười phá lên:
-Ha ha ha, không chỉ bộ tóc mà ngay cả trang phục của ngươi ta cũng lần đầu được thấy đó.
Nghe nàng nói vậy hắn không thể kiềm chế được nữa liền đứng dậy muốn ra khỏi giường thì nàng ta lại giơ tay ra ngăn cản lại.
-Ta cứu ngươi về đây nào có để ngươi dễ dàng đi như vậy. Ta cũng chẳng là người tốt đẹp gì. Chả là hiện tại ta tu luyện ở nơi đây một mình ngày ngày phải tự kiếm ăn, lấy nước nên hơi khổ, lúc trước nhìn thấy ngươi nằm chết ở trong rừng thì ta tiện tay cứu về.
-Giờ ngươi đã khôi phục thì mau báo đáp ta rồi mới được rời đi.
-Báo đáp như thế nào?
-Dễ dàng thôi, đi theo ta làm đầy tớ trong vòng một giáp rồi rời đi là được
-Cái gì cơ? Một giáp? Ngươi điên à!
Liễu Dạ hắn hét toáng lên
-Chẳng lẽ một giáp lại quan trọng hơn cái mạng của ngươi? Ngươi có tin ta cứu một tên phàm nhân như ngươi được thì cũng có thể giết ngươi được không?
Nàng ta rướn môi lên chanh chua nói.
-Ta….ta…
Lúc này Liễu Dạ đuối lý không thể cãi lại nàng ta đươc. Đúng là nàng ta có ơn cứu mạng với mình nhưng mà một giáp liệu có dài quá không nhỉ?
Liễu Dạ liền cảm thấy lúng túng.
-Nửa giáp được không? Nửa giáp là cực hạn cuối cùng của ta. Nếu ngươi còn đòi nữa thì thà giết ta đi cho xong.
-Được! – Nàng ta híp mắt lại cười nói.
-Ông trời ơi! Cuộc đời ta có trăm năm thọ nguyên mà giờ mất đi từng ấy năm làm tùy tùng thì có đáng hay không.
Hắn lảm nhảm lí nhí trong miệng.
-Có trăm năm thọ nguyên mà ngươi cũng tiếc là sao. Chẳng lẽ ngươi không biết khi trở thành tu sĩ thì thọ nguyên sẽ gia tăng theo cấp độ tu luyện hay sao? Điều này ngay cả đứa trẻ mới lên 5 cũng biết. Tại sao ngươi lại không biết ?
Nghe nàng ta hỏi vậy Liễu Dạ liền đổ mồ hôi thầm nghĩ:
-Đây đúng là thế giới tu chân thật rồi. Nhưng chẳng lẽ lại nói với nàng ta mình đến từ thế giới khác hay sao. Không được, ta phải kiếm đại một lí do nào đó.
-À khụ khụ ! Chắc là do lúc ta bị ngất đi lên đã mất trí nhớ đó mà, ngươi đừng để ý.
Liễu Dạ khẽ ho.
Nghe hắn nói vậy nàng ta nhíu mày nhìn hắn hồi lâu với ánh mắt nghi ngờ nhưng rồi sau đó không phát hiện ra vấn đề gì thì liền buông tha.
-Rồi, bắt đầu từ bây giờ ta là chủ nhân còn ngươi sẽ là đầy tớ của ta. Ngươi cũng nên cho ta biết danh xưng đi chứ?
-Hừ! Ta tên là Liễu Dạ.
Hắn bực tức. Cô nàng này một câu gọi hắn là đầy tớ, 2 câu cũng là đầy tớ. Chẳng lẽ trông hắn giống với kẻ hầu hạ lắm sao?
-Chú ý cái thái độ của ngươi không cẩn thận ta bực lên là sẽ giết ngươi đó.
Nghe vậy Liễu Dạ liền run lên, hắn biết hiện tại mình là phàm nhân còn đối phương là thần tiên nên đánh không lại. Chỉ một ý niệm của đối phương cũng có thể giết chết hắn. Nghĩ vậy hắn đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
-Vậy nàng…
-Gọi là chủ tử. Chưa kịp nói hết câu thì đã bị nàng ta chặn họng.
Mặc dù rất tức giận nhưng Liễu Dạ hắn vẫn phải nghe theo.
-Vậy pháp danh của chủ tử là?
-Ta tên là Thuần Mặc Thanh
Hừm, Thuần Mặc Thanh, Thuần Mặc Thanh, cái tên thì hay nhưng cái nết lại chẳng hay tí nào. - Liễu Dạ nghĩ.
-Đồ đạc của ngươi ở trên bàn đó! Mà cũng công nhận thương thế của ngươi hồi phục nhanh đến mức mà ta cũng phải hâm mộ không thôi. Chẳng lẽ ngươi có huyết mạch Tinh Tộc ?
-Tinh Tộc ? Tinh tộc là cái gì ?
Nghe vậy Thuần Mặc Thanh liền ngạc nhiên.
-A ngươi lại không biết tinh tộc ? Mà thôi, ta quên mất là ngươi bị mất trí mà.
-Để ta nói cho ngươi rõ về cái thế giới này nhé. Mảnh đất nơi ngươi đang đứng đây mang tên Nguyên Không Giới. Nguyên Không giới chia làm 2 mảnh đại lục tách biệt tên là Nguyên Lục và Không Lục. Trong Nguyên lục gồm có 4 đại tộc là Nhân tộc, Phật tộc, Thánh tộc cùng Tinh tộc. Chúng ta là đang ở trong địa phận của Nhân tộc.
-Vậy Không lục là ai sinh sống ?
Liễu Dạ ngạc nhiên.
-Không lục là nơi thú tộc ngự trị, cũng bao gồm tứ đại thần thú: Long, Quy, Phượng, Hổ. Nơi đó tu luyện không giống con người. Chia làm 3 cảnh giới là Sơ Kì, Trung Kì và Hậu Kì. Thú tộc có lực chiến hơn nhân tộc, tuy đột phá chậm nhưng rất mạnh, trong cùng cảnh giới nhân tộc khó có thể địch lại.
Sau khi nghe Thuần Mặc Thanh nói vậy thì Liễu Dạ hắn mới ồ lên
-Thì ra thế giới này lại kì diệu như vậy.
-Hiểu ra rồi chứ ?
Không đợi Tiêu Dạ trả lời, nàng ta lại tiếp tục.
-Ngươi làm tùy tùng của ta thì cũng nên tu luyện một chút nếu không có ngày theo ta không may bị giết chết thì cũng uổng phí một người hầu hạ miễn phí, với lại ta cũng không thích dẫn theo mấy tên ăn hại.
Thuần Mặc Thanh nhìn hắn rồi tiện tay ném ra một khối vuông màu xanh về phía hắn.
Liễu Dạ cúi xuống nhìn khối vuông trong tay nhưng lại không biết nó là gì.
-Đây là Khai Nguyên Quyết. Muốn tu tiên thì đầu tiên phải khai nguyên thần, mở đan điền để cho linh khí thiên địa dung nhập dung nhập đan điền mới có thể thành tiên được. Nhỏ máu vào là có thể sử dụng.
-Khai Nguyên Quyết ta đưa cho ngươi là ba tầng đầu. Nếu ngươi tu thành thì sau đó ta sẽ đưa ngươi các tầng sau.
-Vậy sau Khai Nguyên cảnh là gì ?
Liễu Dạ hiếu kì hỏi.
-Sau Khai Nguyên cảnh là Đan nguyên cản rồi đến Phân Đan Cảnh, Hợp Đan Cảnh khi đạt đến Hợp Đan Cảnh tương truyền rằng có khả năng dời núi lấp biển, mọi người kính sợ.
Nghe Thuần Mặc Thanh nói vậy, Liễu Dạ mắt sáng rực lên. Đây chẳng phải là đúng với tâm nguyện của hắn hay sao. Quãng đời trước hắn bị mọi người khinh bỉ, khi dễ, thành tựu thì cũng chẳng có đặc sắc gì. Nay tạo hóa mang hắn đến thế giới này, trao cho hắn một cơ hội nữa thì hắn phải nắm lấy, có như vậy hắn mới thoát được kiếp bị khi dễ.
Từ miệng của Thuần Mặc Thanh hắn suy luận ra được đây là thế giới thực lực vi tôn, ai có thực lực thì người đó sẽ có tiếng nói trong giới tu chân.
-Được, vậy ta sẽ tu luyện đến Hợp Đan cảnh.
Liễu Dạ nghiêm mặt, ý chí quật cường đã hiện lên trên mặt hắn.
- Ngươi đang nằm mơ nói mộng hay sao. Một tên phàm nhân như ngươi lại muốn đạt đến Hợp Đan cảnh thì đúng là ông trời không có mắt.
Thuần Mặc Thanh nhìn hắn bĩu mỗi khinh bỉ.
-Nói nhảm như vậy đủ rồi, ngươi mau lấy rồi cút khỏi giường ta vào rừng chặt củi, lấy nước không tối đừng có mà nghĩ tới ăn.
Nghe vậy Liễu Dạ liền đứng dậy lưu luyến nhìn chiếc giường lần cuối, mùi u hương nơi đó làm hắn cảm thấy sảng khoái, có lẽ hắn đã nghiện cái mùi ấy rồi thì Thuần Mặc Thanh lại nói:
-Đừng có nhìn nữa, từ lần sau ngươi sẽ sinh hoạt ở cửa hang, đừng mong bước vào đây.
Hừ, không vào thì không vào, nữ này cũng thật là nóng lạnh bất thường mà. Hắn thầm nhủ:
Khi nào ta mạnh lên ta sẽ tự rời đi không cần ngươi quản.
P/s: Một giáp là bằng 12 năm.